Hắn cũng cảm nhận được huyền bí chi lực thiên địa tạo hóa của cái này tác dụng lên toàn bộ phủ đệ, hơn nữa dùng điều khiển toàn bộ cơ quan cấm chế của Thiên Cơ thành cổ.
Đầu mối then chốt hạch tâm chính là vật ấy.
- Di Lạc... Côi Bảo...
Bàn tay trắng như ngọc của Yên Mi chống lên mặt đất, mái tóc mất trật tự, sắc mặt tái nhợt, con mắt lại hưng phấn dị thường, miễn cưỡng nói ra mấy chữ.
Di Lạc Côi Bảo!
Từ Huyền suy đoán trong lòng, cũng càng đưa ra kết luận rồi.
Truyền thuyết, Viễn cổ thần hoang chi địa ngăn cách, khai thiên tích địa đến nay, sinh ra đời chín kiện côi bảo, cũng sáng lập lên chín chủng tộc văn minh, hoa mỹ sáng chói.
Cửu đại Di Lạc Côi Bảo kia chính là thân minh vô số sinh linh tu giả kính trọng.
Trong mắt tuyệt đại đa số tu giả, truyền thuyết thần thoại kia cũng không thiết thực lắm.
Nhưng trong những ngày gần đây, Từ Huyền chưa bước vào vunhgf đất thần bí cổ xưa kia, trước hết đi một bước quan sát tuyệt thế côi bảo.
Cái này đổi lại là sinh linh thần hoang bản thổ khác thì chết cũng không tiếc.
Đối mặt với lực lượng hùng vĩ kinh thiên động địa này, Từ Huyền căn bản không dám tới gần, đừng nói là thu lấy Di Lạc Côi Bảo.
- Côi Bảo này, thiên hướng thuộc tính kim. Nhưng lại ẩn chứa từ lực cùng lực từ trường kỳ dị, vật này có lẽ ảnh hưởng đến hết thảy kim loại cùng ngũ hành thần thông trong thiên địa, uy lực hoàn toàn không cách nào đánh giá được.
Vẻ mặt Yên Mi say mê, lộ ra vẻ sùng kính vô hạn.
- Đáng tiếc a, tu vi của ngươi quả thực quá thấp, bản chất côi bảo này nguyên tại thiên địa, không có đại thần thông thì tuyệt khó thu lấy.
Tàn hồn kiếp trước thở dài nói.
Trên mặt Từ Huyền ẩn ẩn có chút không cam lòng, nếu có thể nắm giữ của quý bực này thì cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng có thể khiến địch nhân tan thành mây khói.
BỌn người Uông Thủy mập mạp nhìn chằm chằm vào Di Lạc Côi Bảo kia, ngây ra như phỗng, chân tay luống cuống.
Trước khi tiến vào Thành Cổ, tất cả mọi người đều tràn ngập chờ mong đối với Di Lạc Côi Bảo, vô cùng muốn đạt được về tay mình. Nhưng giờ phút này, đối mặt với lực lượng cường hoành to lớn đều bị đè nén run rẫy sợ hãi, như thế nào còn ý niệm đoạt bảo?
- Từ huynh đệ, ngươi có biện pháp nào thu lấy Di Lạc côi bảo này không? Nếu có khả năng thì có thể điều khiển hết thảy cấm chế cơ quan trong thành.
Uông Thủy mập mạp hỏi Từ Huyền.
- Không thể.
Từ Huyền lập tưc lắc đầu.
- Cho dù có thể thu lấy bảo vật này nhưng muốn luyện hóa thì cũng cần thời gian rất lâu, căn bản là không kịp. Hơn nữa loại bảo vật anfy, tuyệt không phải cường giả cấp độ thoát phàm tam giai có thể nắm giữ lấy.
Nghe lời ấy, vẻ mặt bọn người Uông Thủy đều lộ vẻ thất vọng.
Tiến vào Bảo sơn, lại không chiếm được bảo bối gì, có thể nghĩ bọn hắn khó chịu như thế nào.
Từ Huyền trầm ngâm không nói, đi chung quanh bốn phía hồ nước này nghiên cứu.
Cho dù lần này không có cơ hội lấy được Di Lạc Côi bảo nhưng không có nghĩa là ngày sau không có cơ họi tiến vào Thiên cơ thành cổ.
Hắn muốn nhớ rõ ràng bố cục nơi này, về sau có thời gian sẽ tiến hành tìm hiểu nghiên cứu.
Qua nửa ngày sau, ngoài phủ đệ truyền đến thanh âm, không ít tu giả đuổi tới.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chmawf vào Di Lạc côi bảo, nửa vui nửa buồn.
Dùng thực lực mọi người đều không thể tới gần hồ nước kia.
Cửa vào phủ đệ.
- BỌn hắn như thế nào có thể đi?
Lão giả áo xám mũ rộng vành lau khô vết máu trên khóe miệng, khó có thể tin mà nói.
Hắn chống một tay lên mặt đất, trơ mắt nhìn thấy nhiều tu giả tiến vào phủ đệ không chút trở ngại nào.
Chẳng lẽ phủ đệ này chuyên môn hạn chế cường giả đã ngoài Đan đạo tam cảnh?
Lão giả áo xám trầm ngâm một lát, lại cảm thấy không đúng.
- Vèo!< Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm./p>Đúng lúc này, một gã tu giả cấp tốc chạy đến, phá không bay vào trong phủ đệ.
- XÙY!
Vài tơ bạc trong suốt lóe lên, cắt thân thể tu giả kia thành vài miếng, chết vô cùng thê thảm.
Đồng thời, hai quy bối chiến sĩ thạch điêu trước cửa lắc lư một cái, rất nhanh khôi phục lại như cũ.
- Thì ra là thế, không thể bay vào mà chỉ có thể đi vào.
Áo lão áo xám mũ rộng vành dưới thất tuần bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn ăn một viên linh đan vào, cưỡng chế thương thế, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong phủ đệ.
Lúc này đây, hai quy bối chiến sĩ thạch điêu ở ngoài cửa cũng không có nhúc nhích.
Không gặp phải bất cứ dị thường nào, hắn niềm nở tiến vào phủ đệ.
Nguyên lai lão giả áo xám này thân là cường giả ngưng đan, vừa xông vào Thiên cơ thành cổ, không kiêng nể gì cả, trực tiếp bay vào quy xác phủ đệ, kết quả như đã biết.
Mà những tu giả khác, tu vi thấp kém, chịu phải lợi hại của các loại cơ quan, biết rõ nhiều địa phương, không trung càng nguy hiểm, giống như tiến vào khu vực trọng yếu, cũng không dám phi hành.
Càng ngày càng có nhiều tu giả chạy tới phụ cận hồ nước quy xác phủ đệ, trong đó còn có cả thanh niên bị đứt cánh tay, hắc khải nam tử cùng với những khuôn mặt xa lạ.
Từ Huyền quay chung quanh hồ nước, đi dạo dò xét bốn phía, cũng không lo lắng những người khác, lấy đi Di Lạc Côi Bảo kia.
Nhưng một đoạn thời khắc này, trong đám người đột nhiên yên tĩnh.
Ghé mắt xem xét, Từ Huyền phát hiện một lão giả áo xám khí sắc không tốt, khó coi, đội mũ rộng vành, khí tức luống cuống âm u khiến tâm thần hắn rùng mình.
- Đồng dạng với truyền thuyết, một kiện côi bảo đặc thù nhất trong cửu đại di lạc côi bảo Thần hoang... NGân từ nguyên châu!
Khí tức trên thân lão giả mũ rộng vành kia so với Đổng Băng Vân Từ Huyền chứng kiến tại Hoàng Long Thành thì cường hoành hơn rất nhiều, cũng âần kề tu giả nguyên đan kìa thân mặc áo bào màu tím kia.
Tu vi người này thật đáng sợ!
Từ Huyền âm thầm lưu tâm, hắn chỉ là đi dạo, thuận tiện quan sát.
- Cường giả NGưng Đan hậu kỳ, trọng thương, nguyên khí hao tổn nhiều, chỉ có hai ba thành thực lực, ngay cả như vậy thì cũng có thể nhẹ nhõm đánh chết cường giả luyện thần cửu trọng.
Tàn hồn kiếp trước nhắc nhở.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, dùng thần thức truyền âm nhắc nhở Yên Mi.
Yên Mi thức tỉnh lại từ trong trạng thái si mê, sau đó sâu kín rút lui.
Phần đông tu giả chú mục, lão giả áo xám đi tới trước mặt hồ nước, mặt lộ vẻ vui mừng như điên, thầm nghĩ:
- Tiến vào thành cổ này đều là một ít tu giả cấp thấp, cho dù vô tình ý xúc động côi bảo thì cũng không cách nào thu lấy, chỉ có một mình ta cường giả đan đạo, thật sự là trời giúp ta rồi.
Nghĩ tới đây, lão giả áo xám chậm rãi triển khai hai tay, một thân áo bào không gió mà bay, toàn thân bao khỏa một tầng ô quang sâu sắc trầm trọng, trong tay liên tục bấm niệm pháp quyết, uy áp tinh thần cường đại chấn nhiếp toàn trường khiến những tu giả khác khó có thể thở dốc.
Từ Huyền hứng thú nhìn xem, lão giả áo xám chỉ có 2 3 thành thực lực này muốn thu lấy di lạc côi bảo kia thì trả cái giá lớn như thế nào.
Đột nhiên, hai mắt lão giả áo xám chớp dộng ánh sáng âm u, bấm tay một cái, một mảnh ô quang bỗng nhiên đánh tới, ngưng kết thành một ám xà dài vài chục trượng, đâm tới như thiểm điện, quấn về hướng di lạc côi bảo kia.