*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Ăn giấm chỉ việc ghen tuông.

Thiệu Kiệt vẫn rất có mắt nhìn, nói xong chuyện chính thì nhanh chóng cáo từ, không biết có phải là ảo giác hay không mà Thiệu Kiệt cảm giác như nhìn thấy vẻ khen ngợi trên khuôn mặt thong dong của Lâm thiếu doãn.

Thẩm Thiều Quang muốn tiễn hắn, Thiệu Kiệt vội vàng khách sáo từ chối, ra cửa lên ngựa về.

Thẩm Thiều Quang quay lại, thấy Lâm thiếu doãn đang ngồi chỗ kia vuốt lông mèo.

Nhìn đồ ăn trên bàn gần như còn chưa động tới, Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ, người ta đã về rồi, “đạo cụ” cũng có thể buông xuống mà ăn bữa chiều được rồi đấy!

Thẩm Thiều Quang híp mắt giả cười: “Lang quân còn muốn thêm món gì không? Nếu không lang quân rửa tay trước đã?”

Lâm Yến mỉm cười gật đầu, buông mèo xuống. Minh Nô hất đuôi với hắn một cái, đi tới dưới chân Thẩm Thiều Quang cọ cọ chân nàng.

Thẩm Thiều Quang vội vàng dỗ dành nó: “Ngoan, ngoan, còn phải bận một lát nữa!”

Lâm Yến liếc nhìn nàng một cái, khẽ cúi đầu xuống, định lấy đồ đặt trên bàn mới nhớ ra là còn chưa rửa tay, thế là đành phải rút tay về, hai tay đặt trên đùi, ra vẻ rất ngay ngắn trang nghiêm.

“Lang quân chờ một chút, ta đi bưng chậu nước tới.” Thẩm Thiều Quang lên tiếng, rất có tính tự giác của người làm nghề dịch vụ. Một quý nhân như Lâm thiếu doãn đây dù ở nhà hay ở nha môn thì lúc rửa tay cũng phải có mấy người hầu hạ, bưng nước, lấy đậu tắm, lấy khăn, thậm chí đến cả lau tay cũng có tỳ nữ làm cho.

Lâm Yến lại đứng lên: “Ta đi cùng nàng.”

Bớt phải đi lại một chuyến đương nhiên là chuyện tốt, Thẩm Thiều Quang cười nói: “Thật ra rửa tay bằng nước chảy sẽ sạch hơn.”

Lâm Yến liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười “ừ” một tiếng.

Thẩm Thiều Quang nhướng mày, cười cái gì, có gì không đúng sao?

Hai người tới chỗ ang nước phía sau quán, Lâm Yến hơi khom lưng đứng trước chậu nước đặt trên thềm đá, Thẩm Thiều Quang cầm bầu nước múc nước từ trong ang ra xối tay cho hắn, lại yên lặng đưa hộp đậu tắm cho hắn.

Trong quán có khăn dành cho khách dùng, nhưng người kĩ tính như Lâm thiếu doãn đây hẳn là thích dùng khăn của mình hơn, Thẩm Thiều Quang cũng bớt đi bước “dâng khăn”.

Đột nhiên, Thẩm Thiều Quang chợt hiểu ra ý tứ trong cái liếc mắt và nụ cười kia của Lâm thiếu doãn, “hầu khăn nâng lược” thường là cách nói việc thê thiếp hầu hạ phu quân.

Thẩm Thiều Quang cắn môi, lườm hắn một cái, ngươi nói xem ngươi đường đường là phó thị trưởng thành Trường An, tư tưởng có thể lành mạnh hơn một chút không? Bớt liên tưởng đi một chút? Việc nào ra việc nấy một chút?

Lâm Yến đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng vẩy tay một cái, quay đầu, thấy vẻ mặt nàng như thế thì không khỏi bật cười.

Cười xong lại nói: “Vừa rồi nàng có ôm Minh Nô không? Ta cũng giúp nàng rửa tay?”

Thẩm Thiều Quang liếc hắn một cái như cười như không, trêu chọc người khác cũng nghiện được à?

Tính tình Thẩm Thiều Quang càng ngày càng bạo, nàng mỉm cười nói: “Vậy thì phiền thiếu doãn rồi.”

Lâm Yến học theo dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Thiều Quang, cũng cầm bầu nước múc nước, nhẹ nhàng đổ lên tay nàng.

Tay nàng thon dài, dù làn da rất trắng nhưng cũng không thể nói là non mềm, trên mu bàn tay có mấy chấm đỏ, chắc hẳn là bị dầu bắn vào, xương tay cũng lộ rõ – đây là một đôi bàn tay vất vả khổ cực. Nụ cười vừa rồi của Lâm Yến nhạt đi.

Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nàng đưa cháo tới cho bà nội đã từng nói “Lúc nhi còn ở Dịch Đình, than củi không đủ, hễ trời rét buốt thì tay chân sẽ sưng phồng chảy mủ. Nếu cứ lạnh thế thì không sao, chẳng qua là nứt nẻ đôi chỗ, hơi đau một chút mà thôi. Sợ nhất là đột nhiên lại gặp phải than củi, ôi chao, nhói buốt không chịu nổi.” Lâm Yến lại càng đau lòng hơn, thật muốn kéo tay nàng tới bọc lại trong tay mình, vuốt ve một chút, hỏi nàng xem những vết thương cũ kia đã lành cả chưa…

Thẩm Thiều Quang áp dụng quy tắc rửa tay tiêu chuẩn, yên lặng đếm đủ mười lăm giây, sau đó quay đầu nhìn Lâm Yến.

Lâm Yến cười dịu dàng, múc một bầu nước cho nàng xối lại.

Thẩm Thiều Quang lại giở tính bỡn cợt, vui vẻ cười hỏi: “Hôm nay có ngó sen gạo nếp hoa quế, Lâm lang quân nếm thử chứ? Cũng mang về cho thái phu nhân một ít.”

Lâm Yến mỉm cười: “Được.”

Để tỏ vẻ bản thân rất thoải mái, Thẩm Thiều Quang lại thuận miệng nói về thường thức ẩm thực: “Món ngó sen gạo nếp hoa quế này dùng gạo nếp vụ chiêm năm nay, ngó sen cũng là ngó sen tươi, chỉ tiếc hoa quế thì là hàng tích trữ của cửa hàng thuốc từ năm ngoái, nếu ngửi kĩ sẽ có chút mùi đẳng sâm và hoàng cầm*. Cũng may có vị ngọt của đường che bớt.”

* Trích “Đậu nành ký” của Diệp Quảng Cầm: Hoa quế mua ở cửa hàng thuốc bắc nặc mùi đẳng sâm hoàng cầm. [tác giả]

“Ngó sen thì chia làm loại chín lỗ và loại bảy lỗ, loại chín lỗ là ngó sen trắng, giòn rụm mà lại ngọt, có thể ăn sống, món “ngư phụ tam tiên” dùng loại này; loại bảy lỗ thì là ngó sen hồng, nhiều bột, không giòn, không hợp ăn sống, nhưng lại hợp để làm món ngó sen hoa quế này.”

Hai người vừa đi trở lại vừa nói chuyện.

Lâm Yến nghiêng đầu mỉm cười nhìn nàng, nghe nàng nói những chuyện ăn ăn uống uống thế này, có cảm giác như là năm tháng an yên tĩnh lặng.

“Bỏ gạo nếp vào bên trong ngó sen, chặn hai đầu lại, nấu cùng với táo đỏ, đường mạch nha và hoa quế, tới lúc ngó sen đã thơm mềm, gạo nếp dẻo dính rồi thì có thể lấy ra, để nguội cắt thành miếng, nước nấu ngó sen thì nấu tiếp cho tới khi đặc sánh lại, thêm một ít nước đường và hoa quế, tưới lên trên ngó sen, vừa thơm vừa ngọt.”

Lâm Yến lại nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng, gật đầu: “Đúng là nên ăn ngọt một chút, mặc dù không đúng thời nhưng lại đúng thế.”

Thẩm Thiều Quang dừng chân lại nhìn hắn, Lâm Yến cười quay trở lại bàn của mình.

Đối diện với Lâm thiếu doãn đã tự cho mình cái quyền “cất cánh bay cao”, Thẩm Thiều Quang thật không biết nói sao. Theo cách dưỡng sinh tuân theo quy tắc ngũ tạng ngũ hành thì cần phải “xuân tăng ngọt, hạ thêm đắng, thu nhiều chua, đông thêm cay”, vì vậy mùa thu “đúng thời” thì nên ăn chua, cái gọi là “đúng thế” này đương nhiên là chỉ vừa rồi… ăn giấm nhiều quá, giờ muốn ăn chút đồ ngọt để trung hòa!

Nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt của Lâm thiếu doãn trước kia, Thẩm Thiều Quang thở dài một hơi, múc một thìa nước hoa quế tưới lên, cầu nhân được nhân (1) nhé!

Lại đột nhiên nghĩ tới một câu đồng âm với câu này, “cầu nhân được nhân (2)”… Thẩm Thiều Quang dừng tay lại, cẩn thận tưới, một thìa nước đường chỉ tưới một nửa còn một nửa đổ lại.

* Chữ “nhân” trong câu (1) là nhân trong “nhân quả”, cả câu nghĩa là cầu gì được nấy. Chữ “nhân” trong câu (2) nghĩa là người.

Nhưng mà Lâm thiếu doãn lại không nói câu nào “phi lễ” nữa, chỉ hỏi chuyện hợp tác buôn bán với Thiệu gia.

Biết hắn có ý tốt, Thẩm Thiều Quang cũng không giấu hắn, chọn mấy chuyện chủ chốt như quá trình bàn bạc, phân công nhiệm vụ nói cho hắn nghe.

Lâm Yến gật đầu: “Người buôn bán khó giữ được cả hai cái khôn khéo và an phận, Thiệu gia cũng không tệ, lại cũng rất thức thời, Thiệu lang quân cũng thông minh tháo vát, nàng hợp tác buôn bán với bọn hắn rất tốt.”

Thẩm Thiều Quang mỉm cười, đánh giá “tình địch” cao như vậy, có thể thấy rằng “giấm chua” vừa rồi chỉ là nói đùa, hoặc giả đây có thể xem như là “giấm chua biến chứng”?

Thiệu Kiệt lại xem mấy nơi, bàn bạc với Thẩm Thiều Quang, cuối cùng chọn ở phường Thân Nhân.

Phường Thân Nhân là một phường lớn, nằm ở phía tây nam Đông Thị, cũng thuộc “khu dân cư xa hoa”, phủ của Phúc Tuệ trưởng công chúa chính là ở phường này. Phủ của vị trưởng công chúa này được xây trên nền “vườn Xích Hà”, nổi tiếng thanh nhã tinh xảo, nói về diện tích thì lại không lớn lắm.

Trong vườn Xích Hà trồng nhiều loại hoa nổi tiếng, đặc biệt là các loại hoa như thược dược, cúc và sơn trà, còn có câu nói “Muốn xem hoa cỏ hai đô thì tới Xích Hà”. Khu vườn này ban đầu là phủ đệ riêng của Hàn Quốc phu nhân thời Huyền Tông, về sau xảy ra sự kiện Thiên Bảo, Hàn Quốc phu nhân bỏ mình, vườn này được chuyển cho danh tướng có công bình định là Chu Viêm, Chu Viêm là con cháu Chu Thị ở Dĩnh Xuyên, biến khu vườn vốn sặc sỡ đến nỗi tục khí này trở nên tinh xảo hết mức, tiếc rằng sau đó con trai bị hoạch tội, liên lụy tới cha ông, khu vườn này lại vào tay người khác…

* Hàn Quốc phu nhân Võ Thuận là chị gái ruột của Võ Tắc Thiên.

* Dĩnh Xuyên (nay là Vũ Châu thuộc Hà Nam) là kinh đô của nhà Hạ, triều đại đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc.

Giống như Lão Bạch đã nhắc tới trong bài thơ “Hung trạch” vậy: “Chủ về trước, tướng võ, văn; Ba Dung, đày đến phải chăng tội nhiều. Chủ sau, quan lớn trong triều; ốm đau nằm mãi, một chiều mất đi. Bốn, năm chủ tiếp còn gì; tai ương tiếp nối chưa khi nào rời*.” Khu vườn nổi tiếng này có tiếng “không tốt cho chủ*”, thế nhưng Phúc Tuệ trưởng công chúa lại không để ý, cứ muốn lấy chỗ này, đổi thành phủ công chúa.

* Trích bài thơ “Hung trạch” (Ngôi nhà xúi quẩy) của Bạch Cư Dị, bản dịch của Anh Nguyên. Câu tiếp theo là “Đã mười năm trở lại đây, (ngôi nhà này) có tiếng không tốt cho chủ”.

Lúc Thẩm Thiều Quang tới xem tiến độ sửa sang quán mới còn cố ý tới dạo quanh phủ công chúa một vòng, từ bên ngoài tường dường như cũng có thể ngửi được mùi hoa quế thơm ngát bên trong.

Hoa quế tốt biết bao, có thể làm bánh vừng hoa quế, bánh mứt táo hoa quế, bánh củ mài hoa quế, ngó sen gạo nếp hoa quế, bánh trôi cơm rượu hoa quế, cũng có thể hầm vịt, hầm gà, hầm xương sườn, càng khỏi phải nói tới các loại cháo ngọt và trà hay đồ uống.

Thẩm Thiều Quang nhìn bức tường rào quanh phủ công chúa với vẻ ước ao, Phúc Tuệ trưởng công chúa đúng là lựa được chỗ tốt! Nếu mình cũng có thể có một tòa nhà lớn thế này, thử ăn hết từng loại từng loại hoa thì có khi thật sự viết được “Bách hoa phổ” ghi chú rõ các loại mùi vị giống như trong “Sơn hải kinh” cũng nên…

Thèm thuồng phủ công chúa… Thẩm Thiều Quang cảm thấy cái tham vọng làm đại phú ông mua nhà dựng cửa của mình bành trướng hơi nhanh quá. Nhưng mà cũng phải nói, mặc dù kiếp này không có hy vọng gì với phủ công chúa, nhưng mà “hung trạch” thì lại có thể.

Mấy tòa nhà kiểu xúi quẩy như thế này thì ở thành Trường An có không ít, ngay trong phường Sùng Hiền cũng có một tòa. Đương nhiên, tòa “hung trạch” ở phường Sùng Hiền không thể nào nổi tiếng được như vườn Xích Hà, cũng không to được như vậy, chẳng qua là một tòa tứ hợp viện, nghe nói vốn là nhà của một thương nhân người phía nam, người thương nhân kia chết bệnh, chuyển tới vị chủ nhân tiếp theo, vị này không có con nối dõi, lúc tới U Châu buôn bán thì bị bọn cướp hại, phu nhân mời đạo sĩ tới nhà làm phép, nhưng vẫn thấy không yên lòng, cuối cùng dọn đi.

Hôm hội hoa đăng đi qua tòa nhà này, thấy bên trong đen thui, nếu đổi lại là người có sức tưởng tượng phong phú thì chẳng biết là có thể bịa ra bao nhiêu chuyện ma quỷ ly kỳ đâu.

Thế nhưng dù là hung trạch thì giá cả cũng khá đắt so với khả năng của Thẩm Thiều Quang… Lại nghĩ tới nhà to ở Nam Sơn, nhà nghỉ ở Vị Thủy, thật đúng là gánh nặng đường xa.

Thẩm Thiều Quang quay lại đi về phía quán đang sửa chữa, quán này lớn hơn Thẩm Ký hiện tại một chút, hướng ra con phố chính, trước kia là một cửa hàng tơ lụa, bên trong khá sạch sẽ, những nơi cần sửa sang kĩ không nhiều lắm, Thẩm Thiều Quang rất hài lòng – từ khu vườn lớn như phủ công chúa tới mấy gian hàng nho nhỏ, cũng giống như con quỷ tham ăn muốn ăn chân gấu đuôi hươu nhưng ăn bánh màn thầu kẹp thịt lợn cũng vẫn vui, Thẩm Thiều Quang thì chẳng có khái niệm chênh lệch tâm lý gì.

Bởi vì là chi nhánh nên đương nhiên phong cách trưng bày phải nhất trí, cũng là tường vôi trắng treo giá gỗ, nền nhà lát gạch trải thảm kiểu Hồ, Thẩm Thiều Quang bàn bạc với Thiệu Kiệt thêm một bức bình phong dài khắc hoa ở giữa, một bên đặt bàn ăn thấp nhỏ kiểu truyền thống, bên còn lại là bàn ghế cao kiểu người Hồ.

Bây giờ trong mấy nhà quyền quý cũng có dùng bàn ghế cao, nhưng tính chung lại thì đồ gia dụng kiểu thấp nhỏ vẫn chiếm số đông. Trong Thẩm Ký cũng vẫn là bàn ăn thấp nhỏ, cũng chính vì vậy nên Thẩm Thiều Quang mới càng phát hiện ra điểm bất tiện – lúc tụ tập ăn chung thì quá phiền phức!

Thiệu Kiệt vỗ tay tán thưởng: “Rất nên như vậy! Mấy người Kỷ thiếu khanh tới Khúc Giang dự tiệc thì ngồi bàn kiểu dài rộng như vậy, hơn mười người ngồi quanh một bàn, như thế mới náo nhiệt chứ!”

Thẩm Thiều Quang lại nói: “Chúng ta có thể bày mấy bàn to đủ mười mấy hai mươi người ngồi như lang quân nói, cũng có thể thêm ba, bốn cái bàn nhỏ, như vậy thì độc ẩm, đối ẩm hay liên hoan đều tiện cả.”

Thẩm Thiều Quang đáp lại: “Rất phải!”

Thiệu Kiệt hiểu rất rõ quán rượu trong thành Trường An: “Bây giờ chúng ta bày bàn ghế cao kiểu này thì chính là đi tiên phong ở thành Trường An. Theo như ta biết thì các quán rượu quán ăn còn chưa có nơi nào làm như vậy đâu, chỉ sợ là sẽ có người nói học sách cổ mà không biết dùng.”

Thẩm Thiều Quang cười gian: “Nếu có thể nhờ đó mà khiến dân chúng trong thành Trường An bàn tán thì chúng ta đỡ phải tới Đông Thị Tây Thị bày sạp.” Bê bối cũng giúp nổi tiếng mà.

Thiệu Kiệt nhìn Thẩm Thiều Quang, lại còn có thể nghĩ theo hướng này sao? Nhưng mà hình như cũng đúng…

Thẩm Thiều Quang lại nghiêm chỉnh: “Lang quân không nhìn ra sao? Từ xưa tới nay, từ ngồi trên chiếu, tới ngồi trên ghế thấp, rồi tới ngồi ghế dài bàn cao kiểu người Hồ, chân cứ cao dần, đây là phát triển theo hướng đi lên. Những người kia chẳng qua là châu chấu đá xe thôi!”

Thiệu Kiệt nắm tay phải lại thành nắm đấm, đấm lên tay trái: “Sau này sẽ cãi lại đám người bảo thủ kia như vậy!”

Thẩm Thiều Quang cười ha ha.