Thiệu Kiệt là người nói chuyện làm việc thoải mái, chỉ mấy ngày sau đã tới nói với Thẩm Thiều Quang, mời nàng đi gặp mặt ông nội của hắn.

Bởi vì Thẩm Thiều Quang là nữ lang, cho nên không tiện theo Thiệu Kiệt tới thẳng Thiệu gia làm khách, quyết định gặp mặt ở Quế Hương Viên tại Đông Thị.

Nghe Thiệu Kiệt nói lão ông đã có tuổi, đi đứng cũng không tiện lắm, thế nhưng ngày nào cũng phải tới xưởng bánh hoa ngồi một hồi, xem đầu bếp làm bánh, xem khách mua bánh, có đôi khi còn có thể uống trà ăn vài miếng bánh.

Lớn tuổi như vậy rồi còn ăn đồ ngọt… Thẩm Thiều Quang tưởng tượng lão ông Thiệu gia là một lão mập bụng bự, không ngờ lão ông lại gầy gò, chừng bảy, tám chục tuổi, lưng vẫn thẳng tắp, tinh thần quắc thước.

Thẩm Thiều Quang đi tới hành lễ, chào hỏi: “Thiệu công vạn phúc.”

Lão ông Thiệu gia cười nói: “Cô nương chớ đa lễ.” Rồi mời nàng ngồi xuống.

Thẩm Thiều Quang ngồi ở vị trí dành cho khách, Thiệu Kiệt cũng ngồi bên dưới chỗ của lão ông, người nô bộc già bưng trà lên.

Lão ông Thiệu gia đã có tuổi, cũng không quá để ý mấy cái như nam nữ thụ thụ bất thân, cẩn thận quan sát Thẩm cô nương này, quả nhiên tướng mạo rất thông tuệ, cử chỉ cũng thanh nhã lịch sự, dù sao cũng là quý nữ nhà thế gia hiểu biết lễ nghĩa.

Bánh đưa tới phủ Tần phó xạ hôm Thất Tịch được Tần thái phu nhân khen là “Đã thêm mấy phần “nhã” rồi”. Tần thái phu nhân là quý phụ cả đời thế gia, lúc còn trẻ là một tài nữ nổi danh khắp kinh thành, có thể được nàng khen một câu “nhã” chứng tỏ là thật sự rất được. Lại có nhiều quan viên sĩ tử khách buôn xa từ phường Sùng Nhân tới mua bánh hoa, đều khen “Đúng là kinh thành phồn hoa, bánh ngọt cũng thanh nhã lịch sự như vậy.”

Đợt rồi Thiệu lão ông nghe được không ít lời khen như vậy trong quán, mặc dù không thu được lợi nhuận thực tế nhưng chỉ riêng tiếng tăm thế này cũng đã là gia tài – Thiệu lão ông minh mẫn cả đời, rất hiểu giá trị của “tiếng thơm”. Huống hồ sổ sách chép lại cũng thể hiện rõ, từ sau khi thay đổi theo đề nghị của cửu lang, lợi nhuận mỗi tháng so với cùng kỳ năm ngoái đều nhiều hơn hẳn ba, bốn phần.

Chỉ tiếc người nghĩ ra những ý tưởng này lại là cô nương nhà khác…

Trong lòng Thiệu lão ông rất tiếc nuối, ngoài miệng lại khách khí: “Trước hết mỗ phải cảm ơn cô nương. Nghe cửu lang nói, các kiểu dáng bánh hoa mới mẻ trong quán đều là do cô nương chỉ vẽ cho, khách mua đều khen ngợi.”

Thẩm Thiều Quang vội vàng khiêm tốn: “Nào dám xưng hai chữ “chỉ vẽ”, chẳng qua là mấy ý tưởng nho nhỏ trong quán nghĩ ra để bán bánh, có thể lọt được vào mắt xanh của Thiệu lang quân, được quý quán thực hành, đây cũng là vinh hạnh của nhi.”

“Cô nương còn nhỏ tuổi mà đã nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy, thật đúng là thông minh khéo léo.” Thiệu lão ông lại khen ngợi.

“Chút ý tưởng nhỏ nhoi mà thôi, cũng mong Thiệu công không chê cười.”

Một già một trẻ lại khách sáo thêm vài câu, sau đó nói vào chuyện chính.

“Cửu lang nói cô nương có ý mở chi nhánh ở phường khác, cớ sao lại không tới Đông Thị Tây Thị?”

Thẩm Thiều Quang cười thuật lại những lời đã phân tích cặn kẽ với Thiệu Kiệt lúc trước: “Mở quán rượu lớn ở Đông Thị Tây Thị đương nhiên là chuyện tốt, nhưng so với việc phục dựng lại hệt như quán cũ thì rủi ro khá lớn.”

Thiệu lão ông gật đầu, tuổi còn nhỏ mà đã kiểm soát được tâm tính của bản thân, là một người trầm ổn.

“Nhưng nếu đều là quán rượu nhỏ, mặc dù lợi nhuận không ít nhưng lại khó tạo nên danh tiếng.” Nói cho cùng thì việc buôn bán của Thiệu gia được như hiện giờ cũng có phần nhờ danh hiệu “viên ngoại bánh hoa” năm đó, cho nên Thiệu lão ông vô cùng coi trọng “thanh danh”.

“Mặc dù Đông Thị Tây Thị đông người qua kẻ lại, có thể dễ dàng tạo danh tiếng hơn, nhưng nếu mở mỗi phường một quán, chỉ cần có thể trụ được thì cũng có thể có được danh tiếng thực sự. Thiệu ông thử nghĩ xem, nếu mỗi hướng đông tây nam bắc trong thành Trường An, cứ vài phường mở một chi nhánh, khiến thịt mã não, viên phỉ thúy thành món mà mọi người muốn ăn thì chỉ cần đi vài bước là ăn được, về lâu về dài, đây còn có thể trở thành mùi vị hồi ức của một thế hệ…”

Thiệu lão ông bật cười, cô nương thật khéo nói.

Thiệu Kiệt cũng thấy tự hào lây, dù sao cũng là người do ta nhìn trúng…

Thẩm Thiều Quang mỉm cười, rốt cuộc thì là nông thôn bao vây thành thị hay là thành thị thúc đẩy nông thôn thì mỗi cái đều có chỗ tốt riêng, chỉ là nhìn hợp hay không hợp mà thôi.

“Không biết Thiệu lang quân có từng nhắc với Thiệu công về việc nhi từng tới bày sạp ở Khúc Giang vào ngày lễ?”

Cái này thì Thiệu Kiệt chưa nhắc tới thật, trước kia bánh hoa Thiệu gia cũng bắt đầu từ sạp hàng nhỏ, Thiệu lão ông nhìn Thẩm Thiều Quang với vẻ rất hứng thú.

Thẩm Thiều Quang kể cho Thiệu lão ông nghe về mấy lần bày sạp bán hàng ở Khúc Giang: “Những khách hàng mua đồ ăn bên bờ sông khi ấy có không ít người về sau còn cố ý tìm tới phường Sùng Hiền ăn cơm, rồi cũng thành khách quen của quán. Đông Thị Tây Thị lắm người qua kẻ lại, chúng ta cũng có thể thỉnh thoảng cho người mang “xe đồ ăn lưu động” tới nơi này bán chút đồ ăn đặc sắc, không phải để kiếm tiền mà là để cho người ta quen mặt, kiếm chút tiếng tăm.” Điều Thẩm Thiều Quang đang nói tới là khái niệm pop-up shop ở thời hiện đại.

Ý nghĩ này rõ ràng là quá tiên tiến, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vượt quá thực tế, không thể thực hiện, đôi mắt vẩn đục của Thiệu lão ông lóe sáng lên: “Kế này của cô nương rất tốt!”

Thiệu lão ông làm thương nhân cả đời, không thiếu kinh nghiệm, Thẩm Thiều Quang thì lại có cái lợi thế là xuyên không, có tầm nhìn bao la và kinh nghiệm tích lũy cả ngàn năm, hai người hỏi qua đáp lại, quan điểm có cái giống có cái khác, sau đó lại nói tới một số biện pháp cụ thể để bắt đầu gây dựng tiếng tăm, vấn đề kiểu “thật” và “hư” giữa món ăn và danh tiếng, trong đó có những điều Thiệu Kiệt từng nghe qua, có những cái chưa từng nghe qua, có cái tự hắn đã từng nghĩ tới, cũng có cái chưa từng nghĩ tới, bây giờ nghe cảm thấy hiểu ra nhiều hơn.

Nói chuyện với vị Thẩm cô nương này nhiều như vậy, Thiệu lão ông lại càng tiếc hơn, tiếc rằng đây không phải con cháu nhà mình!

Nói chuyện hợp ý như vậy thì đương nhiên là chuyện hợp tác không có vấn đề gì, còn những chuyện tỉ mỉ hơn như tỷ lệ hùn vốn của hai bên thì lão ông giao lại cho Thiệu Kiệt, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nên luyện nhiều hơn.

Thiệu lão ông lại có ý nghĩ riêng của mình. Chờ Thẩm cô nương cáo từ ra về rồi, Thiệu lão ông hỏi thăm Thiệu Kiệt vừa tiễn người về: “Cửu lang, ngươi nói cho ta biết, có phải là đã phải lòng cô nương người ta rồi không?”

Thiệu Kiệt lập tức bĩu môi: “Sao mà a ông cũng giống y a bà, cứ thấy cô nương đẹp mắt là lại muốn làm mai?”

Thiệu lão ông trừng hắn: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên quyết định được rồi.”

Thiệu lão ông lại cau mày: “Cô nương này là con cháu thế gia, tính ra cũng không phải là không thể trèo cao…” Con cái nhà thương gia trong kinh cũng có nhiều người cưới nữ nhi nhà thế gia đã xuống dốc, nhà thương nhân thì ham cái tiếng thanh nhã của nữ nhi thế gia, gia tộc lâu năm suy tàn thì lấy chút lợi ích thực tế.

Thấy ông nội có ý nghĩ này, Thiệu Kiệt cắt ngang: “A ông à, ta thật sự không có cái ý đó!”

“Nếu cô nương này là nhi lang thì ta chắc chắn sẽ kết nghĩa huynh đệ với nàng ấy. Cô nương này thật sự thông tuệ khéo léo, nhưng tôn nhi…” Thiệu Kiệt dừng một chút, dày mặt cười nói: “Tôn nhi cảm thấy cưới nương tử vẫn nên cưới người ngọt ngào yêu kiều…” Mấy chữ phía sau bị sổ sách lão ông ném tới vùi lấp.

“Không biết ngượng!” Thiệu lão ông cười mắng.

Lão ông hậm hực, lẩm bẩm: “Không có lấy một đứa con đứa cháu nào giỏi chữ nghĩa, ngay cả một đứa cháu dâu có học vấn cũng không cưới được, đúng là số mệnh không tốt!”

Thiệu Kiệt: “…” Nói thật, Thẩm cô nương đúng là tốt thật, đàm luận được học vấn, kiếm được tiền bạc, có mồm miệng, có thủ đoạn, con người cũng thú vị, thậm chí còn rất xinh đẹp, nhưng không biết tại sao, Thiệu Kiệt lại không có ý nghĩ gì với nàng, ngược lại lại có cảm giác như đối với mấy người bạn đồng môn học giỏi lúc trước…

Chẳng lâu sau Thiệu Kiệt phát hiện ra, may mà không có ý nghĩ gì, nếu không thì cũng phải đau lòng.

Thiệu lão ông đồng ý, chuyện hợp tác mở chi nhánh cũng bắt đầu tiến hành. Thiệu Kiệt muốn tránh hiềm nghi nên vốn không muốn tham gia việc quản lý, Thẩm Thiều Quang lại không để hắn được như ý – có lao công miễn phí, cớ gì mà không dùng chứ.

Thiệu Kiệt cũng là người hào sảng, nếu cô nương đã không để ý thì hắn cũng không ngại. Trước kia đều là “duy trì sự nghiệp”, bây giờ lại có cảm giác như “gây dựng sự nghiệp”, Thiệu Kiệt còn thấy hơi kích thích.

Hai người phân công nhau, Thẩm Thiều Quang phụ trách lập thực đơn, quản lý chất lượng món ăn, huấn luyện phục vụ, lên kế hoạch kinh doanh và quảng cáo, còn Thiệu Kiệt thì phụ trách “liên lạc bên ngoài”, mua người, chọn địa điểm, mua nhà, liên hệ với bên cung cấp nguyên liệu…

Trong đó khâu chọn địa điểm là quan trọng nhất, vì thế, Thiệu Kiệt hễ có thời gian rỗi là lại cưỡi ngựa khắp thành Trường An, lại hẹn ngày gặp chủ phòng, có chỗ nào ổn thì tạm thời ghi lại, một mặt là vì “có so mới chọn ra được cái tốt”, mặt khác là vì dù sao cũng là hợp tác làm ăn, nói sao thì cũng nên hỏi qua Thẩm cô nương.

Ngày hôm đó, Thiệu Kiệt lại cầm bản vẽ của mấy cửa hàng tới tìm Thẩm Thiều Quang.

Thẩm Thiều Quang mời hắn ngồi, bưng trà và trái cây lên.

Thiệu Kiệt cưỡi ngựa nhanh nên hơi nóng, thấy bát bơ sữa mật đậu lành lạnh thì cười: “Cô nương thật đúng là “mưa tới đúng lúc”!”

Thẩm Thiều Quang cười đắc ý: “Thiệu lang quân nếm thử món “ngư phụ tam tiên” này xem.”

Thiệu Kiệt lại bật cười.

Cái gọi là “ngư phụ tam tiên” chính là củ ấu, ngó sen và hạt sen, bởi vì là những thứ thường gặp của ngư ông nên mới có tên này. Cái này cũng không phải ý tưởng sáng tạo của Thẩm Thiều Quang mà là nàng đọc được trong “Sơn gia thanh cung” lúc trước, bây giờ chẳng qua là ăn mót ý tưởng của người ta mà thôi.

* “Sơn gia thanh cung” là cuốn toàn thư của Lâm Hồng thời Nam Tống về các loại nguyên liệu nấu ăn dân dã như rau dưa, hoa quả, động vật, ghi lại tên gọi, nguyên liệu, cách chế biến các món ăn, đi kèm với các câu chuyện nhỏ hay thơ văn.

“Nếu ngươi không biết nấu cơm, chỉ dựa vào khả năng đặt tên này thôi cũng đủ nuôi sống bản thân.”

Thẩm Thiều Quang xua tay: “Tên này là đọc được trong sách lúc trước thôi, nhưng mà… Trước kia ta cũng nghĩ tới vấn đề tương tự, nếu không phải làm đầu bếp thì có lẽ ta đã đi làm ni cô hoặc nữ quan rồi, dựa vào khả năng mồm mép đi giải thẻ cho người ta, như vậy hẳn là cũng đủ sống.”

Thiệu Kiệt cười ha ha.

Bây giờ mới là cuối tháng bảy, củ ấu, ngó sen và hạt sen đều đang rất tươi non, mang theo hơi ẩm của đầm lầy, ăn rất ngon miệng.

Thẩm Thiều Quang lại bảo Thiệu Kiệt nếm thử bánh hạt dẻ khiếm thực trong một cái đĩa khác.

Thiệu Kiệt cầm lên cắn một miếng: “Ngon lắm! Làm thế nào đây?”

Điều hắn hỏi chẳng hề có gì khó nói, Thẩm Thiều Quang cũng trả lời rất thẳng thắn: “Khiếm thực mài thành bột, rang chín, trộn với bột nếp chín và một chút đường làm vỏ bánh, bên trong là nhân hạt dẻ đầu thu, đừng bỏ quá nhiều đường, nếu không sẽ bị dính.”

Thiệu Kiệt gật đầu, nhớ ra khiếm thảo cũng là thứ mọc trong nước, cười nói: “Nếu cái này hợp chung với mấy thứ củ ấu gì đó thì sẽ thành “ngư phụ tứ tiên” đúng không?”

Thẩm Thiều Quang dựng một ngón tay lên ngăn lại ra vẻ rất lão luyện: “Không, không, bên trong còn có hạt dẻ mà. Hạt dẻ sinh ở trên núi, hạt khiếm thực sinh ở trong nước, cho nên bánh này gọi là “bánh ngư tiều”.”

Thiệu Kiệt: “…” Lại lần nữa có cảm giác như đối diện với mấy người bạn đồng môn kiểu đọc thuộc lòng dễ như ăn bánh, viết chữ luôn được tiên sinh khen ngợi, thực sự chỉ hận không thể chụp bao tải đánh bọn họ một trận, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm cô nương, thôi…

Thẩm học bá nhướng mày, đối diện với khuôn mặt phẫn nộ của Thiệu học tra.

Lúc Lâm Yến đi vào thì bắt gặp hai người đang nhìn nhau.

Thẩm Thiều Quang và Thiệu Kiệt đều đứng dậy, Thẩm Thiều Quang chào hỏi khách, Thiệu Kiệt thì hành lễ.

Lâm Yến hơi mỉm cười, nói: “Lại gặp được Thiệu lang quân rồi.”

Thiệu Kiệt cười đáp phải.

Thẩm Thiều Quang tìm chỗ trống xen lời vào hỏi Lâm Yến muốn ăn món gì, Lâm Yến nhìn mấy thứ bày trên bàn của hai người Thẩm, Thiệu, mỉm cười nói: “Tùy ý là được rồi.”

Thẩm Thiều Quang quen biết hắn đã lâu, hiểu được ý hắn, nhanh chóng mang lên cho hắn đủ bộ ngư phụ, tiều phu.

Thiệu Kiệt còn chưa nói chuyện với Thẩm Thiều Quang xong, không tiện lui, đang do dự, không ngờ Lâm thiếu doãn lại mời hắn ngồi chung.

Thiệu Kiệt là người nói nhiều, quen bằng hữu cũng không có ai là hũ nút, bây giờ đối diện với một vị quan to chức lớn lại ít nói như Lâm thiếu doãn thì khó tránh khỏi không tự nhiên, thế là đành phải nói về cái ăn trên bàn: “Món “ngư phụ tam tiên” này của Thẩm Ký rất non, thiếu doãn nếm thử xem.”

Lâm Yến gật đầu, cầm mấy hạt sen lên bóc ăn.

“Món bánh hạt dẻ khiếm thực này cũng ngon, ngọt mà không hề ngấy.” Đột nhiên nhớ tới lời của Thẩm cô nương: “À, bánh này còn có một cái tên rất trang nhã là “bánh ngư tiều”.”

Lâm Yến liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang đang bưng trà nước lên, cong cong khóe môi, đặt tên món ăn cũng tinh quái như thế.

Thiệu Kiệt chỉ cảm thấy nụ cười này của Lâm thiếu doãn rất có cảm giác như gió xuân ấm áp thổi tan băng tuyết, không khỏi cảm khái một phen, đặt tên hay cho một món ăn là chuyện quan trọng cỡ nào.

“Thiệu lang quân cũng ở trong phường này sao? Bình thường cũng ít khi gặp.”

Chẳng dễ gì Lâm thiếu doãn mới mở miệng hỏi chuyện, lại cũng không phải chuyện bí mật gì, Thiệu Kiệt bèn nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Lâm Yến gật đầu: “Chọn ở phường nào?”

Thiệu Kiệt hơi ngạc nhiên, thiếu doãn Kinh Triệu trang nghiêm điềm tĩnh mà cũng để ý tới chuyện này? Chắc không phải là có ý nghĩ sâu xa gì đấy chứ?

Lại nghe hắn nói với Thẩm cô nương đang cầm khay định rời đi: “Nàng cũng chớ vội, không phải là định bàn với Thiệu lang quân chuyện chọn chỗ mở quán mới sao?”

Thẩm cô nương cũng dứt khoát ngồi xuống cạnh bàn.

Thiệu Kiệt: “…”

Thiệu Kiệt lấy bản vẽ từ trong tay áo ra. Bản vẽ này cũng không tính là tỉ mỉ chi tiết, chẳng qua chỉ để xem xét: “Cái này ở phường Vĩnh Xương, ở đoạn quanh của con phố chính, lớn gấp rưỡi quán này, bên trong rộng rãi, ít cột, bố cục khá tốt, chỉ là giá cả khá đắt; cái này cách phường Vĩnh Lạc không xa, hơi nhỏ hơn một chút, trước kia là một cửa hàng tạp hóa, đã hơi cũ, nếu mua lại thì phải sửa lại cửa và nền nhà…”

Nghe hắn nói xong, Thẩm Thiều Quang vẫn còn đang suy xét thì Lâm Yến đã lên tiếng: “Phường Vĩnh Xương không thích hợp. Thánh thượng muốn xây phủ công chúa cho Quảng Bình trưởng công chúa, đã chọn phường Vĩnh Xương.”

Quảng Bình trưởng công chúa là muội muội cùng một mẹ với thánh thượng, rất được thánh thượng cưng chiều, phủ công chúa của nàng ta ắt hẳn phải rất xa hoa rộng lớn, mà phường Vĩnh Xương cũng không lớn lắm, nói không chừng một cái phủ công chúa đã chiếm mất gần nửa phường, như vậy thì còn lại bao nhiêu khách hàng chứ?

Việc này còn chưa viết chiếu công bố, nếu không phải là quan to áo đỏ tham gia bàn luận chuyện trong triều như Lâm thiếu doãn thì chắc chắn là không biết được.

Thiệu Kiệt đang muốn tạ ơn hắn thì lại thấy không đúng, ngước mắt lên thì thấy Lâm thiếu doãn đang ôm con mèo tam thể trong quán, đưa tay sờ mặt mèo, sờ đầu mèo, sau đó không ngừng vuốt lông.

Thiệu Kiệt liếc mắt nhìn Thẩm cô nương còn đang nghiêm túc nhìn bản vẽ bên cạnh, lại nhìn Lâm thiếu doãn thảnh thơi ôm mèo bên cạnh, cảm giác như mình đã phát hiện ra cái gì đó, may thật, may thật đấy,…