Con chó con này bị nhốt trong một cái lồng sắt nhỏ, đại khái vừa sinh ra mới một hai tháng, toàn thân đều là màu trắng, lông xù giống cái một trái cầu tuyết, nhưng chỗ đáng yêu nhất lại là cái miệng của nó, cong lên phía trước, tựa hồ tại như đang mỉm cười với mọi người, người nhìn thấy cũng đều mềm nhũng trong lòng.

Mễ Vị vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay đây là con chó giống Samoyed có nụ cười thiên sứ, cũng không biết chủ sạp này làm thế nào lại thần thông quảng đại như thế, thậm chí ngay cả loại chó này cũng kiếm được, phải biết hiện tại mọi người được chỉ biết có giống chó vườn Trung Hoa hoặc là chó săn, mấy giống ngoại lai như thế này rất hiếm thấy, tối thiểu là từ khi Mễ Vị xuyên đến cái thời không này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại chó của nước ngoài.

Nàng kỳ thật rất thích chó, từ nhỏ liền mơ ước có được một con chó của chính mình, nhưng khi còn nhỏ bản thân đều ăn không đủ no, làm sao có thể nuôi sống một con chó chứ, chờ khi trưởng thành lại bận rộn công tác, không có thời gian đi chăm sóc chó mèo gì, vẫn muốn đợi về sau khi về hưu rồi liền nuôi một con, còn chưa thực hiện được đã đi đời nha ma.

Chờ mãi tới lúc này, nàng một mình bận rộn lo cho Mễ Tiểu Bảo đến tối mắt, cũng không có thời gian cùng tinh lực đi ôm con chó về nuôi.

Không nghĩ tới hôm nay lại để nàng gặp được một con chó đáng yêu như thế. Kỳ thật từ cái nhìn đầu tiên nàng đã chấm trúng con chó con này, nhưng con chó bị nhốt trong một cái lồng sắt, mà cái lồng này lại là dạng lồng hình lục giác, có rất nhiều góc cạnh, cho nên cái vòng tròn trên tay nếu muốn ném sao cho vừa vặn chồng qua cái lồng sắt này là cơ hồ không thể nào. Vừa mới rồi trước bọn họ cũng có rất nhiều người muốn con chó này, nhưng không có ai tiến gần đến thành công cả, cho nên Mễ Vị ngay từ đầu không dám nói cái này, miễn cho Hiên Viên Tố khó xử, liền lui về lựa chọn thứ hai, nói chậu xương rồng mà nàng rất thích kia. Ai ngờ Hiên Viên Tố lại là vương giả ném vòng, tiện tay ném cũng ném trúng, điều này làm cho lòng tin của nàng lập tức tăng vọt, cuối cùng liền nói ra con chó con mà nàng rất muốn có.

Thấy Mễ Vị chỉ về hướng con chó, chủ sạp ném vòng liền biến sắc, sắc mặt còn khó coi hơn cái cây xương rồng gấp mấy lần. Nếu như nói cây xương rồng kia là bảo vật trấn tiệm, vậy con Samoyed thuần chủng này chính là bảo bối trong bảo bối, con chó này chính hắn phải hao phí rất nhiều tinh lực cùng tiền tài mới lấy được ở chỗ một người nước ngoài ở hải ngoại, chuẩn bị bán trao tay cho một quý tộc nhà giàu kiếm một mớ tiền lớn, tối nay cũng là vì muốn hấp dẫn thêm nhiều người mới đem con chó này ra đặt, nhưng trong lòng căn bản không nghĩ tới sẽ sử dụng nó thành vật phẩm mà chỉ để trang trí, nhưng dám để ra đây là do hắn khá chắc chắn không ai có thể ném được vòng lên cái chuồng đó.

Nhưng thực lực của Hiên Viên Tố vừa mới rồi thật khiến hắn không khỏi lo lắng mông lung, sợ ngay cả con chó này cũng bị người thắng đi.

Chủ sạp liền cố gắng nở một nụ cười tươi nhìn Mễ Vị nói: "Tiểu nương tử, cái lồng sắt nhốt con chó đó chính là đặc chế, rất khó có thể ném được vòng tròn qua nó, đến nay chưa có ai thành công lần nào, ngươi đừng lãng phí cái vòng tròn cuối cùng này a, vẫn là nên chọn một thứ nào tương đối dễ thắng hơn cho thỏa đáng."

Mễ Vị tất nhiên hiểu được vì sao chủ sạp đây muốn khuyên mình, cười ha ha nói: "Không có sao cả, hết vòng thì ta lại mua thêm mười mấy vòng tròn, mãi khi nào ném trúng mới thôi, còn nếu thật sự không ném trúng thì coi như xong."

Nụ cười trên mặt chủ sạp liền cứng đờ, không có cách nào khuyên thêm nữa, đành phải âm thầm cầu nguyện Hiên Viên Tố ném không trúng.

Người chung quanh đều tràn ngập chờ mong nhìn Hiên Viên Tố, muốn xem xem hắn rốt cuộc có thể ném trúng hay không, thậm chí còn đánh cược nhau, cược xem đến cùng hắn có thể ném trúng hay không. Nhưng bản thân Hiên Viên Tố lại không thèm để ý người chung quanh nói cái gì, tùy ý đưa mắt nhìn cái lồng sắt nhốt con Samoyed, ngón tay khẽ động, vòng tròn liền bay ra ngoài, sau đó lướt nhẹ qua khít khao các góc cạnh của lồng sắt mà choàng thẳng qua cái lồng lục giác kia.

"Oa —— ném trúng rồi!" Người chung quanh nháy mắt sôi trào.

"Cái lồng sắt khó như vậy mà cũng có thể ném qua được sao? Đây cũng quá lợi hại a."

"Ta cảm giác cái lồng sắt kia như có bôi mỡ vừa tầm cho cái vòng này ấy, vừa lướt qua liền lọt vào luôn."

"Làm sao có thể chứ, chủ sạp làm sao lại đi làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ, ngươi không thấy mặt của chủ sạp đã đen thui ha."

"Ha ha, chủ sạp phỏng chừng tâm đều đang rỉ máu đi, con chó hải ngoại đẹp đến như vậy mà bị thắng đi rồi."

Mễ Vị cũng kích động đến nhảy dựng lên, dừng sức nắm chặt lấy cánh tay Hiên Viên Tố, lay lay không ngừng, "Chàng quá tuyệt vời! Ném trúng rồi! Con chó con đó là của ta!"

Nhìn trên mặt nàng đầy vui thích tươi cười, trong mắt Hiên Viên Tố cũng chầm chậm lan ra ý cười, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Mễ Vị cao hứng phấn chấn nhìn chủ sạp muốn con chó con, toàn bộ mặt mũi chủ sạp đều co quắp lại, run rẩy nói với nàng: "Tiểu nương tử, ta trả tiền lại cho ngươi, à không, ta bồi hoàn ngươi gấp đôi, ngươi đừng lấy con chó này có được hay không?"

Mễ Vị kiên quyết lắc đầu, "Vậy không được."

Chủ sạp còn đang muốn thương lượng, lại đột nhiên cảm giác toàn thân ớn lạnh, một áp lực cực lớn tràn ngập ở trên người, hắn nghiêng đầu vừa nhìn, liền thấy Hiên Viên Tố đang mặt không biểu tình nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia thật làm cho da đầu người ta run lên, dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến hắn lập tức không dám dây dưa nữa, hai tay run run, đỏ mắt đem con chó giao cho Mễ Vị, mặt mũi bi thương đến mức quả thực làm người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ. Nhưng đây là lần đầu tiên Mễ Vị lại không có chút đồng tình nào còn cười ha ha, nhận lồng sắt nhốt con chó con bảo bối, thò ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cho chó con bên trong, chó con non nớt kêu lên "Ử ử " một tiếng, quả thực làm cho trái tim người ta muốn tan luôn.

Mễ Vị ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tố, "Chàng nhìn nè, nó đáng yêu quá đi."

Hiên Viên Tố lại không nhìn con chó trong lồng sắt, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên lúm đồng tiền như hoa trên mặt nàng, hỏi: "Còn muốn cái gì khác không?"

Chủ sạp nghe được một câu này trực tiếp lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hoảng sợ nhìn Hiên Viên Tố, như đang nhìn ma quỷ gì.

Mễ Vị thấy dáng vẻ đáng thương của chủ sạp liền không đành lòng, khoát tay một cái nói: "Thôi bỏ đi, có hai thứ này đã rất vui vẻ rồi, chúng ta về nhà thôi."

Hiên Viên Tố gật đầu.

Ông chủ sạp ném vòng thở ra một hơi như trút được gánh nặng, nhưng bộ dáng khoa trương chọc cho người chung quanh đều cười ha ha.

Đang lúc Mễ Vị ôm chó con vui sướng đi ra, sau lưng lại đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của Mễ Tiểu Bảo, "Cha —— nương —— "

Mễ Vị sửng sốt lập tức quay đầu, liền thấy cách đó không xa có ba người Mễ Tiểu Bảo Cận Kha còn có A Phúc, Mễ Tiểu Bảo đang ngồi ở trên cổ Cận Kha nhìn mình, nhưng trên gương mặt phúng phính của thằng bé hình như không có vẻ vui sướng khi nhìn thấy mẫu thân, ngược lại còn phồng miệng lên, biểu tình lên án.

Mễ Vị đã hơn mười ngày không gặp Tiểu Đầu Trọc, trong lòng đã sớm nhớ nó muốn chết, lập tức liền buông lồng sắt nhốt chó con ra nghênh đón nó, mở rộng vòng tay nói: "Tiểu Đầu Trọc con cũng tới xem hội hoa đăng sao? Nhanh xuống dưới đây cho nương ôm một cái."

Mễ Tiểu Bảo quệt mồm mất hứng tụt từ trên vai Cận Kha xuống nhào vào lồng ngực mẫu thân, cánh tay nhỏ ôm cổ của nàng, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong cổ nàng, kiên quyết không nhìn Hiên Viên Tố.

Mễ Vị nhìn ra có gì không bình thường, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, ôn nhu hỏi: "Sao lại không vui thế này? Ai chọc con? Nói cho nương nghe đi."

Mễ Tiểu Bảo hừ một tiếng, lên án méc: "Cha xấu, cha không cho con về nhà tìm nương đi dạo hội hoa đăng, cha nói nương hôm nay không rảnh đi ra ngoài, nói cha cũng có việc bận, kết quả phụ thân và nương lại cùng nhau đi dạo hội hoa đăng, căn bản không ai có việc bận gì! Mới rồi con còn nhìn thấy nga, hai người còn chơi ném vòng!"

Mễ Vị quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tố, Hiên Viên Tố sờ sờ mũi, trong mắt lóe qua một tia xấu hổ không thể thấy rõ.

Cận Kha đứng một bên nín cười.

Mễ Vị cũng cảm thấy buồn cười, người này lừa dối nhi tử mình thì thôi đi, kết quả còn bị bắt gặp ngay tại chỗ.

Vì hóa giải "mâu thuẫn" của hai cha con, Mễ Vị vẫn đứng dậy, nhìn Mễ Tiểu Bảo tiếp tục lừa nó: "Kỳ thật  phụ thân không phải cố ý muốn gạt con đâu, phụ thân là vì muốn cho con một kinh hỉ nên mới như vậy, phụ thân vừa mới thắng được cho con một con chó con nè, về sau có thể cùng con chơi đùa rồi."

"Thật hả?" Mễ Tiểu Bảo nhìn con chó con, trong mắt chợt loé lên vui vẻ.

"Đương nhiên là thật, nếu như gọi con tới ngay từ đầu thì con chả phải vui mừng nhiều như thế này đúng hay không?" Mễ Vị nói dối cũng không nháy mắt.

Mễ Tiểu Bảo dù sao cũng còn nhỏ, không nhiều tâm nhãn, nghe nàng nói như vậy lập tức tin, rốt cuộc nhìn Hiên Viên Tố lộ ra nụ cười, nũng nịu nhẹ giọng nói: "Cám ơn cha —— con hiểu lầm người rồi."

Hiên Viên Tố tằng hắng một chút, trong mắt lóe qua một tia ý cười, đến gần bên tai Mễ Vị nhỏ giọng nói: "May mà nàng có biện pháp."

Mễ Vị hừ một tiếng, "Về sau chàng cũng đừng đi lừa nó nữa, tiểu hài tử cũng không dễ lừa đâu."

Hiên Viên Tố cũng không lên tiếng trả lời, bởi vì hắn cảm thấy, vì để hai người có cơ hội ở riêng với nhau, không chừng hắn còn phải lừa thằng bé dài dài.

Một nhà ba người cùng A Phúc cùng nhau trở về nhà, hai đứa nhỏ đều rất thích chó con, thích đến mức không nỡ ngủ, ôm chó con cùng nhau thương lượng nên lấy tên gì cho nó cho dễ nghe.

Mễ Tiểu Bảo và A Phúc hai người đã suy nghĩ không ít tên nhưng đều cảm thấy không được, cuối cùng dứt khoát chạy tới hỏi Mễ Vị. Mễ Vị là người mù chữ kém đặt tên thì làm sao nghĩ ra được tên nào hay cơ chứ, suy nghĩ hồi lâu, thử thăm dò nói: "Tuyết Tuyết? Cẩu Cẩu? Vù Vù?"

Mễ Tiểu Bảo và A Phúc:...

Ngay Hiên Viên Tố đứng một bên cũng không nhịn được nở nụ cười.

Mễ Vị mặt đỏ, chống nạnh nói: "Là chính các người muốn hỏi ta, sao hỏi xong lại còn khinh bỉ ta chứ? Chính các ngươi tự nghĩ đi!"

Mễ Tiểu Bảo lại chạy đến trước mặt Hiên Viên Tố, ôm chân của hắn ngửa đầu nói: "Phụ thân, người đặt cho chó con một cái tên đi."

Hiên Viên Tố nhìn nhìn con chó trắng tinh ngoan ngoãn trong lồng sắt, nói: "Liền gọi Tiếu Tiếu đi."

Phản ứng đầu tiên của Mễ Tiểu Bảo là kinh hỉ hỏi: "Là vì nó vẫn luôn cười sao?"

Hiên Viên Tố gật đầu.

Mễ Tiểu Bảo lập tức nói: "Liền gọi Tiếu Tiếu! Thật dễ nghe!"

A Phúc cũng tán thành, cảm thấy tên này rất hay.

Mễ Vị dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hiên Viên Tố, không nghĩ đến hắn là một nam nhân lạnh lùng như thế, đặt tên lại cũng rất có tâm nha, ngay cả cái tên "Tiếu Tiếu" ôn nhu động lòng người như thế đều có thể nghĩ ra được, thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a.

Hiên Viên Tố giống như biết nàng nghĩ gì, nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng, "Nàng đến cùng là có hiểu làm gì đối với ta vậy?"

"Không có không có." Mễ Vị nhanh chóng lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến đại danh của Mễ Tiểu Bảo, không khỏi nghi hoặc: "Chàng không phải nói cái tên Hiên Viên Kỳ là chúng ta cùng nhau nghĩ ra sao, lúc ấy ta thật sự có thể nghĩ ra cái tên hay đến như vậy?" Dựa theo tài nghệ của nàng, không được đâu a.

Trong mắt Hiên Viên Tố tràn ngập mắt ý cười, "Thật sự muốn biết?"

Mễ Vị gật đầu, nàng thật sự muốn biết thời khắc đó của mình có phải thật sự là hào quang chợt loé lên hay không.

"Lúc trước biết nàng có thai, nàng nói muốn sớm nghĩ ra cái tên, sau đó dùng hai tháng nghĩ tên cho hài tử trong bụng, nghĩ được ba cái, theo thứ tự là Hiên Viên Ngưu, Hiên Viên Phách, Hiên Viên Soái." Nói tới đây, Hiên Viên Tố dừng lại, mà mặt Mễ Vị cũng run lên.

Quả nhiên, rất phù hợp với trình độ đặt tên của nàng, "Sau đó thì sao?."

Hiên Viên Tố khẽ cười một tiếng, "Ta không muốn hài tử lớn lên sau này bị người khác cười nhạo tên, cho nên đặt cho nó tên Kỳ."

Quả nhiên, cái chữ Kỳ này không phải do nàng nghĩ ra được, Mễ Vị thật triệt để không còn chút hy vọng nào với trình độ đặt tên của mình.

Có tên rồi, Tiếu Tiếu liền chính thức thành một thành viên trong nhà này, Mễ Vị dùng áo bông cũ không mặc cũ nữa lót cho Tiếu Tiếu cái ổ, đặt ngay trong phòng Mễ Tiểu Bảo cùng A Phúc, nhưng hai tên tiểu gia hỏa này lại ôm Tiếu Tiếu cùng nhau lên giữa ngủ, đặt giữa hai đứa, ngày thứ hai Mễ Vị thấy là cảnh hai đứa nhỏ ôm một con chó con ngủ thật ngon lành, tim muốn tan chảy.

Hôm nay là ngày thứ nhất khai trương sau năm mới, Mễ Vị không hề cá lười biếng, dậy thật sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bởi vì không có yêu cầu gì, cho nên nàng tự quyết định bán lẩu Oden, sau đó từ hôm nay trở đi, lại tiến hành hoạt động rút thăm miễn phí.

Lý Nhị Mai vui sướng đi đến, vừa vào cửa liền cười nói: "Bà chủ ơi, ta nói cho ngươi một cái tin tức tốt nha!"

Mễ Vị nhướng mày, "Không phải ngươi đến đưa cho ta thiếp mời cưới của ngươi cùng Trương Hóa Lang chứ?"

Lý Nhị Mai nháy mắt đỏ mặt, "Cái gì chứ, không thể nào, ta muốn nói là việc tốt lớn hơn nhiều, bà chủ ngươi biết không, cái tiệm cơm Siêu Mỹ Vị ngoài đầu ngõ kia đóng cửa rồi! Không làm nữa!"

"Cái gì?" Mễ Vị sửng sốt, tin tức này đối với nàng mà nói cũng rất đột ngột, tuy rằng nàng biết hoàng đế vì chuyện Như Nguyệt công chúa mở tiệm cơm mà trách cứ Như Nguyệt công chúa, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy liền đóng cửa, nàng cho rằng Như Nguyệt công chúa sẽ liều chết với nàng đến cùng chứ.

Nhưng mà, chuyện này đối với nàng cũng là chuyện tốt.

Lý Nhị Mai hưng phấn nói: "Bây giờ không ai cố ý làm xấu việc buôn bán của chúng ta nữa, sinh ý của chúng ta khẳng định sẽ tốt hơn."

Trên thực tế Lý Nhị Mai suy đoán không sai, ngày đầu tiên mở cửa, khách nhân đã đến muốn bùng nổ, hết người này đến người khác đều từ ngoài cửa xông vào.

Tiệm cơm Thật Mỹ Vị đã đóng cửa tổng cộng hai mươi, đối với nhóm khách đã ăn quen món Mễ Vị nấu mà nói, đây quả thực là một loại dày vò, cố tình muốn ăn lại không được ăn, chỉ có thể chịu đựng nhịn nhịn, thật vất vả đợi đến lúc tiệm cơm mở cửa kinh doanh, tất nhiên phải lại đây trước tiên để ăn một bữa nha.

Người đầu tiên chạy vào chính là Chu Mậu Tài, vừa tiến vào liền làm cho Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai giật mình, bởi vì người này vậy mà gầy đi một vòng đến mắt thường có thể thấy được. Nhà người ta ăn tết đều là mập ra một vòng, nhưng hắn lại gầy đi hẳn một vòng, không phải làm cho người chú ý sao được.

Mễ Vị nhịn không được hỏi: "Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại gầy nhiều như vậy."

Chu Mậu Tài lên án nhìn nàng nói: "Còn không phải do bà chủ ngươi thời gian dài như vậy không mở cửa, ta ăn quen đồ ăn ngươi làm rồi, ăn đồ nhà làm đều ăn không nuốt xuống nổi. Tết nhất đi đến nhà thân thích ăn cơm, kết quả tay nghề thật sự quá kém so với bà chủ ngươi đây, ta thật sự là không động đũa nổi, bởi vậy liền gầy."

Mễ Vị nhịn không được bật cười, "Đây là chuyện tốt nha, ngươi cứ kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, không chừng liền gầy xuống thật nhiều, đến thời điểm đó thân thể khẳng định tốt hơn so với hiện tại."

Chu Mậu Tài đầy mặt không thể nhịn vẫy tay, "Không nên không nên, ngươi đóng cửa hai mươi ngày ta thật sắp nhịn muốn điên rồi, lại không ăn nữa ta thật không chịu được, thật vất vả đợi đến lúc ngươi mở cửa, ta không có chuyện giảm cân đâu, hắc hắc, hôm nay ta muốn có một bữa cơm thật no đủ!"

Mễ Vị bất đắc dĩ, xem ra chỉ cần nàng mở cửa, Chu Mậu Tài liền giảm cân không xong.

Chu Mậu Tài giống như người bị đói suốt hai mươi ngày đột nhiên gặp được mỹ thực, quả thực sắp điên rồi, trực tiếp tìm Lý Nhị Mai lấy một cái tô lớn, ra sức đi thả từng xâu từng xâu vào trong tô, người ta mỗi lần chọn một xâu, hắn mỗi lần lấy một nắm, cũng không thèm nhìn mình lấy cái gì, dù sao lấy là được rồi, bà chủ làm gì mà chả ngon, lấy trước cho đỡ hết phần.

Mễ Vị không nghĩ tới hôm nay sẽ có nhiều người đến như vậy, cho nên chuẩn bị số lượng không đủ, những người khác nhìn thấy hắn lấy nhiều như vậy lập tức bất mãn, sôi nổi mắng hắn.

"Ta nói này lão Chu, ngươi không phúc hậu gì cả, ngươi một mình liền lấy nhiều như thế, bảo người phía sau còn ăn như thế nào?"

"Đúng rồi, ngươi không thể ăn xong lại lấy sao, phía sau còn nhiều người như vậy xếp hàng chờ ăn kìa, ngươi một mình đã ăn phần của mấy người rồi."

"Ngươi ăn ít một chút, ngươi nhìn xem ngươi béo như vậy, lại ăn nữa thì không thấy chân mình cho xem."

"Đúng rồi, đúng rồi, ngươi giảm béo đi là vừa."

Chu Mậu Tài bị mấy người này nói mà tức muốn lệch miệng, hắn cũng đã gầy một vòng đi rồi mà đám người này không nhìn thấy sao? Hơn nữa hắn có tiền, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, mấy người này quản hắn làm chi! Đừng tưởng rằng hắn không biết, mấy người này chỉ muốn hắn ăn ít một chút để chừa cho bọn hắn nhiều một chút mà thôi.

Hắn từng bước từng bước mắng trở về, "Lão tử là người đầu tiên đến, tất nhiên ta được chọn trước, lão tử có tiền muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, các ngươi ở đó mà xen vào làm gì, hơn nữa lão tử béo hay mập mắc mớ gì đến các ngươi! Lão tử cứ thích béo đấy."

Những người khác bị hắn mắng cho đầy mặt, cố tình cũng không thể làm gì hắn, chỉ có thể tăng tốc tốc độ lấy đồ ăn thêm chút, không thì không còn gì để ăn.

Hôm nay số lượng chuẩn bị đích xác không đủ, nửa canh giờ liền bán sạch, mấy khách nhân vào sau chỉ có thể tay không mà về, mang theo đầy mặt thất vọng.

Lý Nhị Mai nhìn thấy những khách nhân thất vọng rời đi, hối hận nói: "Nếu sớm biết hôm nay nhiều người đến như vậy, chúng ta liền chuẩn bị nhiều thêm chút nữa, tuyệt đối có thể kiếm thêm không ít tiền."

Mễ Vị lười đi thảo luận với cái nữ nhân dần dần đi về phương hướng tham tiền này về vấn đề tiền, nhắc nhở: "Ngươi nhanh đi lấy ống thẻ cho năm mươi người đến trước rút thăm đi."

"Đúng đúng đúng, ta sắp quên mất chuyện này rồi." Lý Nhị Mai vỗ trán, kích động chạy tới lấy ống thẻ, không chỉ những khách nhân, chính nàng ta cũng rất thích cái giai đoạn này, mỗi lần chờ mọi người rút thăm. nàng ta còn vui vẻ kích động hơn cả những khách nhân.

Mọi người thấy nàng ta lấy ống thẻ đi ra, sôi nổi thét to lên, có người đứng lên, có người hoan hô, có người vỗ bàn, không khí lập tức nóng lên.

"Hôm nay trước khi đi ra ngoài, ta cố ý mang tất đỏ nha, tuyệt đối sẽ gặp may mắn, hôm nay thăm trúng thưởng sẽ là của ta!" Một nam nhân trung niên tràn đầy tự tin nói.

Những người khác sôi nổi mắng hắn, "Thôi đi, đừng khoác lác, đến lúc bị vả mặt thì nghe vang dội nhất nha."

Một nam tử khác nói tiếp: "Ngươi mang tất đỏ thì tính cái gì, ta từ trong ra ngoài đều là đỏ, ngươi làm sao so được với ta? Nếu có rút thăm thì cũng là ta rút trúng."

Mọi người nhìn trên người hắn một cái, hắc, thật đúng vậy, người này một thân như cái bao lì xì, đỏ rực như tân lang vậy, mọi người lại bắt đầu xỉ vả hắn, "Cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi, một bó to tuổi còn không sợ khó coi."

Mắt thấy một đám Đại lão gia bắt đầu rơi vào đấu khẩu, Lý Nhị Mai nhanh chóng kêu ngừng, để cho bọn họ bắt đầu rút thăm.

Người đầu tiên rút tất nhiên là Chu Mậu Tài, trải qua nhiều lần thất bại, hiện tại đối với chuyện rút trúng thưởng hắn đã không ôm bất cứ hy vọng nào, không có chút cảm giác khẩn trương nào, tùy ý rút ra một cái liền ném cho Lý Nhị Mai, nhìn cũng không thèm nhìn.

Lý Nhị Mai cũng tùy ý mà chuẩn bị thu lại, nhưng ai biết quét mắt nhìn thoáng qua cái thẻ, hắc, vậy mà là chữ đỏ.

Chu Mậu Tài rút trúng!