"Chàng đi đoán đố đèn?" Mễ Vị hỏi.

Hiên Viên Tố gật đầu, bởi vì vừa rồi không xác định được mình có thể lấy được ngọn đèn này cho nàng hay không, cho nên hắn không nói trước cho nàng biết mình muốn đi chỗ nào, chuyện còn chưa xác định hắn sẽ không dễ dàng nói ra miệng, cho nên mới lỡ làm nàng lo lắng.

Nghĩ đến hắn vì giành đèn cho mình mà chạy tới chen lấn trong đám người tham gia đoán đố đèn, Mễ Vị thật sự có muốn giận cũng giận không nổi, ngược lại trong lòng lại tràn đầy cảm động. Trước đây nàng còn hơi nghi ngờ trong lòng, nói thầm mình trước kia sao có thể coi trọng cái tên đại sát thần vừa lạnh lùng lại khô cằn như thế, hiện tại ngược lại là đột nhiên hiểu ra một chút, nam nhân này khi tốt lên cũng là thật sự làm cho người ta chống đỡ không nổi. Lúc trước nhất định là nam nhân này coi trọng mình, sau đó liều mạng đối tốt với mình, cho nên mình mới động tâm trước sự ôn nhu của hắn, cuối cùng gật đầu ủy thân với hắn, cùng nhau tạo ra Mễ Tiểu Bảo.

Tôn đại nương tử ở một bên chậc chậc hai tiếng, cười nhìn Mễ Vị nói: "Nhìn xem nam nhân của ngươi thương ngươi biết chừng nào kìa, còn biết tặng hoa đăng cho ngươi, phu thê trẻ tuổi quả là có khác a, ta nhìn thấy cũng thật hâm mộ."

Mặt Mễ Vị hơi nóng, nghiêm mặt lại nhận lấy đèn này, cố gắng không để cho ý cười của mình  lộ ra ngoài.

Trong mắt Hiên Viên Tố lại lộ ra nụ cười thản nhiên.

Mễ Vị thưởng thức đèn Hằng Nga ôm thỏ đèn một lát, nhưng còn phải làm sinh ý, cũng không thể vẫn luôn cầm đó, liền cột hoa đăng vào trên sạp, dưới ánh sáng hoa đăng chiếu rọi, nồi lẩu Oden nhìn qua càng thêm mỹ vị.

"Nương, ta muốn cái đèn này." Một tiểu cô nương đầu bới hai búi tóc nhỏ hai bên nhìn thấy đèn của Mễ Vị đèn lập tức đi đường không nổi nữa, ngước đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm đèn không chuyển mắt, thần sắc vô cùng khao khát.

Nương của tiểu cô nương lúng túng nhìn về phía Mễ Vị, hỏi dò: "Bà chủ, cái đèn này của ngươi..."

Nếu là đèn bình thường thì nhượng cho tiểu cô nương cũng không sao, nhưng đây dù sao cũng là đèn Hiên Viên Tố cố ý tặng cho mình, nàng thật không nỡ tùy tiện cho người khác, cho nên chỉ có thể không nhìn vào ánh amwst khao khát của tiểu cô nương, áy náy nói: "Thật ngại quá, đèn này ta không bán được."

Nương của tiểu cô nương cũng rất hiểu chuyện, đành phải ngồi xổm xuống dỗ dành tiểu cô nương, đáp ứng con bé sẽ đi mua cho cái đèn đẹp hơn cả cái này. Nhưng tiểu cô nương lại chính là thích cái đèn này, nhất định không nguyện ý rời đi, miệng ủy khuất than thở: "Không có cái nào đẹp hơn cái này đâu, cái này đẹp nhất rồi."

"Ai nha, ngươi đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như thế chứ, chứ kiên quyết đòi mãi cái đèn này làm gì!" Nương của tiểu cô nương không có cách nào thuyết phục được, liền sắp muốn nổi giận.

Mễ Vị cầm ra một chuỗi xúc xích đưa cho tiểu cô nương, dỗ nói: "Cái đèn này a di không thể cho ngươi, bởi vì đây là bảo bối của a di. Nhưng a di có thể tặng cho ngươi một thứ quý khác, các này rất thơm nha, ngươi nếm thử đi."

Chóp mũi quanh quẩn nhất một mùi thịt thật quyến rũ, tiểu cô nương theo bản năng khịt khịt mũi, đôi mắt không tự chủ được liền chuyển dời đến trên xâu xúc xích, sau đó nuốt nuốt nước miếng, giơ bàn tay nhỏ của mình lên cầm lấy que xúc xích trong tay Mễ Vị.

Nương của tiểu cô nương muốn ngăn cản lại cũng không còn kịp rồi, bởi vì tiểu cô nương đã nhanh chóng cắn một cái, nhai hai ba ngụm nuốt xuống, mặt mũi liền lém lỉnh giống như con chuột nhỏ trộm đường, vùi đầu vào ăn miễn bàn có bao nhiêu ngon lành, đâu còn nhớ gì đến cái đèn lồng với chả không đèn lồng, sớm đã vất tất cả ra sau đầu.

Nương của tiểu cô nương nhìn thấy mà dở khóc dở cười.

Một cái xúc xích gặm xong, tiểu cô nương liếm liếm môi, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía sạp Mễ Vị, trên gương mặt vẫn còn rất thòm thèm, làm nương của mình cũng nhìn không nổi, móc tiền ra mua thêm hai xâu đồ ăn cho con bé, sau đó hỏi nó: "Còn muốn đèn hay không?"

Tiểu cô nương miệng nhai thịt viên, lắc lắc đầu nhỏ, chỉ vào trong nồi Mễ Vị nói: "Để dành tiền mua cái này đi."

Mọi người đều bị con bé làm cho tức cười, xem ra lực hấp dẫn của hoa đăng không bằng mỹ thực nha.

Sau khi hai mẹ con này đi xong, Mễ Vị nghĩ nghĩ có nên cất cái đèn hoa đăng đi này khi, miễn cho lại chọc tiểu hài tử thèm muốn, kết quả còn chưa kịp cất vào, lại một giọng nói vang lên.

"Hoa đăng này của ngươi, ta mua!"

Mễ Vị ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một nam một nữ đứng ở trước sạp của mình, tướng mạo hai người  không tầm thường, quần áo trên người càng là không tầm thường, vừa thấy liền không phải người thường, người mở miệng nói chuyện là cô nương trẻ tuổi kia.

Mễ Vị nói: "Đây là đèn của ta, không bán, hai vị có thể đi đến chỗ bán hoa đăng để nhìn xem."

Cô nương trẻ tuổi đầy mặt khinh thường, lấy ra một thỏi bạc ném lên trên sạp Mễ Vị, "Đủ chưa?"

Mễ Vị nhìn cũng không thèm nhìn thỏi bạc kia, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Vị cô nương này, ta đã nói, ta không bán, bạc ngươi ngươi cứ cầm lại."

Sắc mặt cô nương trẻ tuổi kia trầm xuống, lại lấy ra một thỏi bạc ném qua, "Cái này đủ chưa? Nhiêu đó đủ ngươi mua hơn mười cái."

Mễ Vị cũng trầm mặt, "Cầm lại tiền của ngươi đi, ta không lạ gì."

"Ngươi đừng có không biết tốt xấu!" Cô nương trẻ tuổi cũng là người khá ương ngạnh, vừa bị cự tuyệt liền muốn phát giận, lại bị nam tử bên cạnh nàng ta ngăn trở, nam tử khách khí nới với Mễ Vị: "Chúng ta đích thực rất thích cái đèn này, có thể phiền bà chủ đây từ bỏ thứ yêu thích hay không, giá tùy ngươi đưa ra."

Tuy rằng thái độ của hắn không quá đáng, nhưng Mễ Vị cũng sẽ không vì vậy mà đi bán đèn của mình, vẫn lắc đầu nói: "Ngại quá, đèn này chính ta cũng rất thích, sẽ không bán."

Nam tử trong lúc nhất thời không có cách nào, thấp giọng khuyên tiểu cô nương: "Hay là thôi đi, chúng ta đi mua cái đèn khác càng đẹp hơn."

"Ta muốn cái này, nếu không phải vừa rồi ngươi đoán đố đèn thua, hiện tại ta cũng không cần như vậy, ngươi đúng là phế vật!" Nữ tử oán trách làm cho sắc mặt nam nhân thay đổi không tốt lắm.

Cô nương này cũng mặc kệ sắc mặt nam tử có được hay không, ra lệnh: "Ngươi đi gọi nha sai tuần tra đến đây, bảo bọn họ dẹp cái sạp của nàng ta đi."

Lời này vừa nói ra,  Hiên Viên Tố vẫn luôn không bất kỳ nào động tĩnh nào đột nhiên sờ sờ ngón trỏ của mình.

Khóe mắt Mễ Vị quét qua nhìn thấy động tác này của hắn, trái tim nhảy dựng, sợ tới mức nhanh chóng đè tay hắn lại, cũng vỗ nhè nhẹ trên mu bàn tay hắn, ý bảo hắn không nên động, kề sát vào hắn nói: "Chàng đừng nóng giận, cũng đừng nhúng tay, để tự ta có thể giải quyết có được hay không?"

Hiên Viên Tố im lặng không lên tiếng, qua một lúc mới chậm rãi thả lỏng bàn tay ra, cuối cùng không nhúng tay vào.

Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay đầu hỏi cô nương kia: "Ta làm buôn bán đứng đắn, ngươi dựa vào cái gì bảo người dẹp sạp của ta?"

"Ta nghĩ dẹp sạp của ngươi thì dẹp, ngươi có thể làm thế nào?" Lời nói kiêu ngạo của cô nương này chọc cho nam tử bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày.

Tôn đại nương tử ở một bên nóng nảy, vụng trộm nắm chặt Mễ Vị nói: "Mễ tiểu nương tử, hai người này vừa nhìn chính là con cháu thế gia rồi, mấy nha sai kia mà đến, bọn họ nói gì sẽ nghe nấy, ngươi đừng có quá cứng rắn đến cùng với bọn họ. Đèn cứ cho bọn họ đi, không thì bọn họ lại tìm mọi cách dày vò ngươi, dânkhông đấu lại quan a."

Mễ Vị do dự, hôm nay nàng đi ra bày quán chỉ là vì muốn hoạt động gân cốt một chút, cộng thêm xem hội hoa đăng, nàng cũng không muốn gây thêm rắc rối, càng không muốn để Hiên Viên Tố bại lộ thân phận. Nếu thật sự xảy ra tranh chấp, đến lúc đó chọc Hiên Viên Tố nổi giận thì sẽ không phải dễ dàng có thể giải quyết đâu, tính tình Hiên Viên Tố thế nào nàng cũng biết không ít, hắn chắc chắn không phải là người có thể nhẫn nhịn.

Đang lúc Mễ Vị tính thôi thì bán cái đèn cho hai người kia, thì một thanh âm chợt vang lên chen vào.

"Viên đại tiểu thư lớn lối như vậy, là ai cho ngươi cái thế lực đó vậy? Chẳng lẽ là Viên lão tướng quân?" Từ Cảnh Nguyên thoải mái nhàn nhã đi tới, đầy mặt cười ha hả, sau lưng còn có một cô nương đi theo.

Cô nương được gọi là Viên đại tiểu thư nhìn thấy hắn, biến sắc, nói: "Mắc mớ gì tới ngươi?"

"Chỉ là không quen nhìn ngươi bắt nạt dân chúng mà thôi." Từ Cảnh Nguyên nói: "Người ta không bán đèn cho ngươi, ngươi liền muốn dẹp sạp người ta, không biết bị thánh thượng biết được một tiểu thư không có phẩm cấp gì cũng có thể sai sử nha sai chèn ép dân chúng, cũng không biết người sẽ có cảm tưởng gì."

"Ngươi!" Viên đại tiểu thư căm tức nhìn Từ Cảnh Nguyên, "Họ Từ, ta khuyên ngươi bớt xen vào việc của người khác."

Từ Cảnh Nguyênkhông thèm để ý ánh mắt căm tức của nàng ta chút nào, thản nhiên nói: "Ta cứ thích lo chuyện bao đồng, chỉ cần hôm nay ngươi dám làm, ngày mai ta liền cam đoan thánh thượng sẽ biết việc này, đến thời điểm đó chắc hẳn không thể tránh được phải mời gia gia ngươi đi uống chút trà tâm sự."

Nam tử bên cạnh Viên đại tiểu thư lập tức biến sắc, vội vàng lôi kéo nàng ta khuyên nhủ: "Ngươi đừng làm rộn, không thì nếu thật sự bị thánh thượng biết được sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa đâu, chúng ta đi thôi, còn mấy cái đèn khác còn đẹp hơn cái này nhiều, ta mua cho ngươi."

"Ai cần thứ phế vật ngươi mua cho ta." Viên đại tiểu thư vung tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi, nam tử còn lại một mình đứng ở tại chỗ, nhưng vẫn không tỏ vẻ thất thố gì trước mặt những người đang nhìn chuyện cười của mình, vẫn cười đến ôn nhuận, hướng Mễ Vị chắp tay xin lỗi, sau đó đuổi theo Viên đại tiểu thư.

Mễ Vị chậc chậc, "Vị công tử này không đơn giản a." Tính tình thật là tốt.

Từ Cảnh Nguyên cười ha ha, "Bà chủ, nhãn lực của ngươi đúng thật không tồi nha, vị công tuer mới vừa rồi kia đích xác không phải một người đơn giản, chờ coi đi, không đến mấy năm nữa, Viên đại tiểu thư  kiêu ngạo ương ngạnh kia sớm hay muộn gì cũng bị hắn nắm trong lòng bàn tay."

Mễ Vị  không có hứng thú đối với việc tư nhà người ta, ngược lại còn nhìn hắn nói lời cảm tạ, "Vừa mới thật là nhờ có ngươi a."

Từ Cảnh Nguyên đưa mắt tình cờ nhìn qua Hiên Viên Tố đang đội nón có rèm ở cạnh bên, lập tức dời ánh mắt giả vờ không phát hiện, nghĩ thầm ngươi không cần nhờ ta hỗ trợ, vị kia nhà ngươi vừa ra tay thì đến hoàng đế lão tử cũng không dám đắc tội.

"Bà chủ ngươi hôm nay lại làm cái gì? Cho chúng ta một chút nếm thử đi." Từ Cảnh Nguyên nhìn nhìn phần lẩu Oden trước mặt Mễ Vị ngửi ngửi mấy hơi, gương mặt đầy vẻ thèm thuồng.

Mễ Vị mắt đưa mắt nhìn nữ tử mang khăn che mặt đi theo phía sau hắn, đoán được có thể đây alf "bạn gái" hắn hẹn đi ra ngoài dạo hội hoa đăng, cười nói: "Đây là lẩu Oden, hai người thích ăn cái gì thì tự mình chọn đi."

"Nghe là thấy thơm rồi." Từ Cảnh Nguyên chọn trước một xâu khoai tây đưa cho Kỷ tiểu thư bên cạn, "Cẩn thận nóng a."

Kỷ tiểu thư gật gật đầu, cũng không ghét bỏ chuyện đứng đầu đường ăn có gì bất nhã, trực tiếp nhận lấy liền ăn.

Từ Cảnh Nguyên cũng chọn một chuỗi thịt viên ăn, vừa ăn vừa dựng ngón tay cái cho Mễ Vị, "Nước canh ngon, đồ ăn cũng ngon, thật ấm bụng, thoải mái ghê ~ "

Kỷ tiểu thư tán thành gật đầu, tuy rằng thần thái trên gương mặt bị che dưới khăn che mặt nhìn không rõ lắm, nhưng thông qua động tác của nàng ta, có thể nhìn ra nàng ta rất thích.

Chờ ăn xong một xâu, Từ Cảnh Nguyên lại tự mình động thủ cầm từ trong nồi ra hai xâu đậu hũ chiên, một cái đưa cho Kỷ tiểu thư một cái cho mình, hai người cứ như thế đứng ở trước sạp tiếp tục ăn, hoàn toàn không có ý muốn vừa ăn vừa đi dạo.

Mễ Vị cảm thấy hai người này thật xứng đôi, cùng chung chí hướng, vừa thấy là biết đều là người thích ăn, dứt khoát tìm Tôn đại nương tử mượn hai cái ghế dựa cho hai người này ngồi, không thì đứng ăn hoài sẽ mỏi chân.

Tôn đại nương tử dứt khoát trực tiếp lấy cái bàn với mấy cái ghế từ trong cửa hàng mang ra cho Mễ Vị mượn, để hai người Từ Cảnh Nguyên có thể ngồi ăn trên bàn đàng hoàng.

Từ Cảnh Nguyên  rất là vừa lòng đối với cái bàn này, trực tiếp đến sạp Tôn đại nương tử mua mấy cái quạt tròn tốt tốt định mang về đưa cho bọn tỷ tỷ muội muội trong phủ, còn mua một tấm khăn che mặt tốt nhấtđưa cho Kỷ tiểu thư, làm Tôn đại nương tử mừng rỡ cười không khép nổi miệng, trong lòng cảm thán nhường chỗ cho Mễ Vị thật quá đúng.

Thừa dịp hai người Từ Cảnh Nguyên ăn ngon lành, Mễ Vị lấy một xâu xúc xích từ trong nồi ra đưa cho Hiên Viên Tố, nàng biết vừa rồi không cho hắn ra mặt giải quyết có thể làm hắn mất hứng, cho nên nhanh chóng tỏ vẻ một chút.

Nhưng Hiên Viên Tố lại không nhận.

Đúng là mất hứng thật... Mễ Vị hơi chu môi, dứt khoát đưa xâu xúc xích đến bên miệng hắn, cười ha hả dỗ nói: "Mau ăn đi nha, chờ Oden ta bán xong, chúng ta đi dạo có được hay không?"

Đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ nàng chủ động rủ mình đi dạo, gương mặt Hiên Viên Tố ẩn dưới mạng che mặt hơi ngẩn ra, tiếp theo khóe miệng liền nhịn không được cong lên, không vui vừa mới rồi nháy mắt tán đi, đưa tay nhận xâu xúc xích nàng đưa tới, vài ngụm ăn xong thì lại nói: "Lại thêm một xâu cá viên."

Mễ Vị lại lấy cho hắn một chuỗi cá viên, Hiên Viên Tố vừa ăn vừa vươn ngón tay thon dài ra, chỉ vào xâu đồ ăn kế tiếp mình muốn ăn, ý bảo Mễ Vị lấy cho hắ.

Mễ Vị:... Người này là muốn tự mình ăn hết mấy xâu trong nồi này luôn cho nhanh hả?

Hiên Viên Tố thật đúng là tính toán như thế, cũng có thực lực làm chuyện này, một chuỗi tiếp một chuỗi ăn liên tục, trong chớp mắt liền ăn hơn mười chuỗi, làm Từ Cảnh Nguyên cùng Kỷ tiểu thư ngồi một bên nhìn đến mở mắt trừng trừng, Từ Cảnh Nguyên cũng có phần bỡn cợt, nhanh chóng chạy lại đây liên tục chọn hơn mười xâu chạy về, vỗ ngực nhỏ giọng nói với Kỷ tiểu thư: "Chúng ta còn không ra tay nói không chừng lát nữa không còn gì."

Kỷ tiểu thư gật đầu.

"..." Mễ Vị quay đầu chặn tay Hiên Viên Tố lại, lắc đầu khẩn cầu: "Hảo hán, chàng tốt xấu gì cũng để lại một chút cho ta nha, ta còn muốn buôn bán mà."

Hiên Viên Tố do dự một chút, cuối cùng cũng ngừng miệng, ngồi một bên chờ Mễ Vị bán xong Oden.

Sau nửa canh giờ, toàn bộ mấy xâu Oden của Mễ Vị đã bán hết, sau khi trả bàn ghế cho Tôn đại nương tử xong, cũng gửi luôn sạp lại chỗ của bà, hai người liền cùng nhau đi dạo hội đèn lồng.

Chậm rãi đi theo đường cái, Mễ Vị vậy mà thấy có người đang bán bánh nướng nhân thịt, cũng không khác mấy với món mà nàng làm hôn trước, ngay cả cái chảo nướng bánh cũng y như đúc, hiển nhiên là lần trước ở hội chùa nàng làm bị người nhìn thấy, sau đó bắt chước, nhưng mà Mễ Vị cũng không để ý, mấy thứ như đồ ăn này, bị bắt chước là rất bình thường.

Đại khái là Mễ Vị nhìn chằm chằm như vậy, nên người bán bánh nướng nhân thịt cho rằng nàng muốn ăn, liền nói với nàng: "Tiểu nương tử mua một cái đi, bánh nướng nhân thịt nhà ta là dùng bí phương tổ truyền làm ra, đời đời tương truyền, hương vị tuyệt hảo, sau khi ăn xong đảm bảo còn muốn ăn thêm cái nữa."

Mễ Vị:... Bí phương tổ truyền? Đời đời tương truyền?

Mễ Vị nén cười khoát tay tỏ vẻ cự tuyệt, lão tổ tông nàng đây cũng không muốn nhận đứa hậu bối này a.

Hai người lại đi thêm một đoạn, đột nhiên nghe phía trước truyền đến từng tiếng thét to, không biết bên trong đang làm gì, bên ngoài lại bị từng vòng người vây quanh chật như nêm cối, thỉnh thoảng từ vòng vây truyền ra tiếng thở dài tiếng cùng tiếng khuyến khích, vô cùng náo nhiệt.

Mễ Vị tò mò, kiễng chân muốn nhìn vào trong, nhưng người vây quanh cũng thật sự rất nhiều, chiều cao của nàng cũng không phải quá cao, có kiễng chân lên cũng không thấy được gì. Ngược lại là Hiên Viên Tố, vóc dáng thật nổi bật trong đám người, có thể nói là hạc trong bầy gà, không cần kiễng chân cũng có thể nhìn thấy bên trong đám người đang xảy ra chuyện gì.

Mễ Vị tò mò hỏi hắn: "Bên trong là đang xiếc thú sao? Sao lại có nhiều người nhìn như vậy?"

Hiên Viên Tố cúi đầu hỏi nàng: "Muốn xem?"

Mễ Vị tất nhiên gật đầu.

Một giây sau,  hai tay Hiên Viên Tố liền dán lên hai bên hông Mễ Vị, dùng một chút sức lực nhấc bổng Mễ Vị lên khỏi đỉnh đầu hắn, cả người sừng sững xuất hiện vượt qua cả đám người, trải nghiệm cảm giác ở trên đỉnh cao một phen, cũng thuận lợi thấy được trong đám người đang xảy ra chuyện gì, hóa ra là một sạp chơi ném vòng, nếu ném trúng cái gì thì có thể lấy cái đó đi.

Nhưng mà, nàng cũng vì vậy mà thành công trở thành tiêu điểm của mọi người, vô số ánh mắt xoát xoát xoát quay về  nhìn lại phía nàng, kinh ngạc, khinh thường, hâm mộ, chế nhạo... Các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng hội tụ đến trên người nàng.

Mễ Vị có da mặt dầy hơn nữa cũng không trụ nổi qua cái tràng diện này, xấu hổ đến hận không thể trốn vào ruộng ở hai năm, nhanh chóng vỗ vỗ cánh tay lớn của Hiên Viên Tố đang nâng hai bên hông mình, nhỏ giọng nói: "Hiên Viên Tố chàng thả ta xuống dưới đi."

Hiên Viên Tố không thả, ngược lại còn hỏi: "Có thích cái đó hay không?"

Mễ Vị có lệ gật đầu, "Có có có, chàng mau buông ta xuống."

Hiên Viên Tố lúc này mới buông nàng xuống, nhưng không đợi nàng bỏ trốn, liền lôi kéo nàng đi đến trong đám người. Có lẽ khí thế trên người hắn quá mức dọa người, đám người tự động nhường đường ra cho hắn, hai người liền thuận lợi như vậy đi tới bên trong, Hiên Viên Tố hỏi: "Thích cái nào?"

Mễ Vị cảm giác tất cả mọi người đang nhìn mình, mặt nóng cực kỳ, nhưng dù sao cũng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, giờ phút này lại bỏ đi thì cũng không khỏi cũng quá mất hứng, liền dày da mặt giả vờ mọi người không phải nhìn mình, nhắm thẳng vào cây xương rồng ở hàng cuối cùng nói: "Thích cái kia."

Không nghĩ đến thời đại này cũng có xương rồng, trong mùa đông trụi lủi xám xịt thế này mà còn thấy được xương rồng xanh biếc đáng yêu kia, thật sự rất thích.

Hiên Viên Tố gật đầu, nhìn chủ sạp đưa tay ra, chủ sạp lập tức hiểu ý, tiến lên phía trước nói: "Một văn tiền một vòng tròn, vị công tử này muốn mấy cái?"

Hiên Viên Tố dứt khoát ném cho hắn một khối bạc vụn, sau đó lấy đi hết vòng tròn trong tay hắn, làm chủ sạp vui vẻ mặt mày hớn hở.

Hiên Viên Tố đem vòng tròn đưa cho Mễ Vị, "Tự mình thử xem.". ngôn tình sủng

Mễ Vị kỳ thật cũng rất muốn chơi, lập tức cầm vòng tròn tiến lên, đứng trước cái đường ranh mà chủ sạp đã vẽ, bắt đầu ném vào vật phẩm mà mình thích.

Tuy rằng nhìn thì đơn giản, nhưng khi làm thì một chút cũng không đơn giản. Mỗi lần thật vất vả mới quăng được đúng hướng thì nó lại không lọt vào được cái vật phẩm đó mà rơi xuống đất, hoàn toàn không cách nào làm cho vòng tròn bao lấy cây xương rồng cả, Mễ Vị liên tục quăng vào mấy chục cái vòng tròn đều không trúng.

Ngược lại thì chủ sạp cả khuôn mặt là ý cười, phỏng chừng còn đang suy nghĩ lát phải làm như thế nào để dụ Mễ Vị mua thêm vài vòng nữa.

Mễ Vị nản lòng đem hai cái vòng còn dư lại giao hết cho Hiên Viên Tố, "Chàng thử xem đi, ta không được rồi."

Hiên Viên Tố xoa xoa tóc của nàng, ngón tay tùy ý cầm lấy vòng tròn, nhìn còn không nhìn đã ném ra ngoài, trong khi những người xem còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, thì ai cũng trợn mắt há hốc mồm biểu tình dại ra, nhìn cái vòng ném tùy tiện kia lại chuẩn xác tròng vòng trong cây xương rồng.

Nụ cười trên mặt chủ sạp trong nháy mắt cứng lại.

"Oa ——" trong đám người phát ra tiếng cảm thán bội phục.

Mễ Vị đầu tiên là giật mình rồi sau đó chính là vui vẻ, giơ ngón cái lên khen ngợi Hiên Viên Tố, sau đó cười hì hì đi tìm chủ sạp muốn lấy cái chậu xương rồng duy nhất kia.

Chủ sạp hai tay run run mang cái chậu xương rồng mà mình phải tiêu một số tiền lớn mới mua lại được từ một thương đội hải ngoại cho Mễ Vị, đau lòng đến sắp không thở nổi. Chậu xương rồng này vốn là dùng để làm bảo vật trấn tiệm, đã hấp dẫn không ít khách nhân cho hắn, nhưng hiện tại đã bị người thắng đi mất.

Hiên Viên Tố cầm lấy cái vòng cuối cùng, hỏi Mễ Vị: "Còn muốn cái nào nữa?"

Mễ Vị hì hì cười một tiếng, chỉ vào vật sống duy nhất ở giữa sân, một con chó con xinh đẹp.