Mỗi lần đi ăn cơm với bọn Thiên Hoa, được nửa chừng, vị công tử coi tiền như rác kia lưu lại một xập nhân dân tệ, “Xin lỗi xin lỗi, có công chuyện anh phải đi trước, hai người cứ từ từ ăn.”

Vu Tiểu Hải hỏi Thiên Hoa, “Em có phải con gái không vậy, có thể làm nũng một chút hay không!”

Thiên Hoa mi mắt dựng lên, “Bọn em tiến vào thời kì ổn định từ lâu rồi, cũng ở chung được ba năm, làm gì còn chơi mấy trò thâm tình mật ý nữa.

Quần lót của Chu Quần ném trong góc phòng, số lần anh ở lại chỗ Tiểu Hải càng ngày càng nhiều. Hai người mặc quần áo của nhau lung tung, thế nên dù cho không được ở bên nhau, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của đối phương.

Giống như những con thú cô độc, luôn bước chậm để tìm kiếm đồng loại.

Chu Quần và An Bình vẫn kết giao như cũ, có đôi khi còn ra ngoài thuê phòng. Vu Tiểu Hải ngây ngốc chấp nhận hết thảy, hắn cảm thấy mình hẳn là nên báo thù, đúng, nhất định phải báo thù. Cho dù bị đối phương khịt mũi cười nhạt, Vu Tiểu Hải cũng phải tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng, ‘Tôi cũng không phải hạng thấp hèn, tốt xấu gì cũng là phó quản lý cấp bậc soái ca nhé.”

Đây là tháng thứ sáu Vu Tiểu Hải đến Thượng Hải, hắn đi gay bar.

Mục đích chính là tìm kiếm tình một đêm.

Người tới chỗ này phần lớn là tìm tình một đêm. Vu Tiểu Hải, cực phẩm tiểu gay sạch sẽ, có phẩm vị, chịu chi, không tốn hơi sức, không tốn thời gian liền tìm được đối tượng mặt mũi sáng sủa, hắn tiến lại gần, hai ba câu thỏa thuận giá cả.

“Tôi chỉ làm top.” Vu Tiểu Hải dụi mắt dụi mũi, trong lòng lại bắt đầu nguyền rủa, Chu Quần — kê kê thối nát đi.

“Được.” Đối phương cũng rất sảng khoái. “Đến chỗ cậu?

Trước khi dã chiến, Vu Tiểu Hải giống như một vị khách, chột dạ, cư nhiên gõ cửa xong mới lấy chìa khóa.

Người đàn ông kia định hôn môi, Vu Tiểu Hải chán ghét cự tuyệt, đối phương cười cười không sao cả: “Có người trong lòng?”

“Anh không cần quan tâm.”

Sau đó tiếp tục âu yếm, một đường sờ soạn cởi quần áo, Vu Tiểu Hải đặt người kia dưới thân. Nam nhân xoay người, sóng mắt mang đầy hơi nước, nhẹ nhàng giúp hắn đeo đồ bảo hộ, đột nhiên trong lòng Vu Tiểu Hải mềm nhũn, mở miệng hỏi, “Anh tịch mịch sao?”

Nam nhân ngẩn ngơ, mạc danh kỳ diệu nhìn Vu Tiểu Hải, sau đó cười cho có lệ, “Cậu có thể khiến tôi hết tịch mịch.”

Di động Chu Quần vang, Vu Tiểu Hải nói, “Anh trở về, anh trở về đi.”

“Lúc này?” Chu Quần nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm, An Bình còn đang tắm, anh cũng dần dần tiến vào trạng thái chuẩn bị vận sức chờ phát động.

“Anh về đi. Xin anh đấy.”

Người đã trở lại, toàn thân muốn tìm bất mãn.

Vu Tiểu Hải bị ép buộc lên xuống, đổi lại là Chu Quần vẫn chưa thỏa mãn. Giống chú báo con chồm tới, nói đúng hơn chú báo con này như ăn nhầm xuân dược, cởi quần, hắn quỳ trên mặt đất đem tính khí nam nhân ngậm vào trong miệng liếm lộng.

Ấm áp, căng chặt, co dã, lại siết chặt.

Chu Quần tựa lưng trên tường, rên rỉ đến hôn thiên ám địa.

Tại sao lại sung sướng như vậy.

Vì sao không thể tìm được cảm giác này ở trên người người khác.

Đây không phải là tình yêu.

Anh có thích hắn không…… Không thích sao, có thể không thích sao.

Bàn tay anh nắm chặt tóc Vu Tiểu Hải, hưởng thụ, giãy dụa, phát tiết, anh hỏi, “Vì sao em lại là đàn ông, không thể cưới em…… Không thể cưới em một cách hợp pháp…… Chúng ta dựa vào cái gì mà sống đến thiên trường địa cửu……”

Nói lung tung, đúng là nói lung tung. Chu Quần cũng biết bản thân đang nói lung tung, nhưng không hiểu sao nước mắt lại tràn mi.

“A…… a……” Vu Tiểu Hải một thân dũng mãnh, ra sức lay động.