Chu Quần nói, gay có hai cách sống, một loại là thuần tình yêu, một loại là thuần sinh hoạt.

Vu Tiểu Hải lật một tờ tạp chí [ Đồng tính luyến ái Á Văn hóa ], đọc từng chữ từng chữ, “Cậu- không – cùng – cách.”

Chín giờ tối điện thoại vang lên, mẹ Chu Quần sau khi nghe điện, nói: “Tiểu Hải, đêm nay chắc một mình cháu ngủ thôi, cứ thoải mái nha.”

Ba Chu Quần vẫn còn mờ mịt, hỏi.

“Cùng An Bình à, qua đêm bên ngoài?” Mẹ anh tặc lưỡi một cái, hai cụ cười đến ý vị thâm tường.

Nghe nói mùa đông ở Thượng Hải rất lạnh, tựa như bây giờ. Vu Tiểu Hải đã được lĩnh hội, trời còn chưa rét lắm mà lông chân hắn đều dựng cả lên.

Di động nắm trong tay không hề có động tĩnh. Vu Tiểu Hải thu thập hành lý, đặt món quà đã chuẩn bị từ lâu lên bàn, gõ cửa phòng bên cạnh, “Hai bác à, công ty sắp xếp ký túc xá cho cháu rồi, đêm nay cháu chuyển đi. Mấy ngày nay cám ơn hai bác đã chiếu cố.”

Trong nháy mắt đóng cửa lại, Vu Tiểu Hải nhớ rõ cái buổi tối hôm ấy, bản thân còn đang rên rỉ trầm bổng.

– Đến Thượng Hải đi, tôi ở đó.

Vì thế hắn đến Thượng Hải, vì thế hắn giao chính mình cho anh. Sau đó……

– Chu Quần, Chu Quần……

Cầu cho anh kê kê thối nát!

Anh bạn gay ngây thơ Vu Tiểu Hải dễ bị tổn thương, nhưng sẽ không dễ dàng bị dẫm đạp, hắn là tiểu cường bất diệt. Hắn lớn tiếng nguyền rủa, rời khỏi căn nhà được xây từ thời chế độ cũ này.

Ánh ban mai chiếu sáng phương đông, rặng mây đỏ rực rỡ.

Vu Tiểu Hải bắt đầu cuộc sống mãnh long quá giang, Na Tra đại náo.

Phòng ở công ty phân cho là một gian phòng đơn, nằm trong khu dân cư đông đúc, chung quanh có tiệm sách, cửa hàng cho thuê băng đĩa, Vu Tiểu Hải thuê nguyên bộ ‘lão hữu ký’, hắn nhớ rõ Chu Quần nói xem rất hay, mượn đầu đĩa từ chỗ Thiên Hoa, khởi động máy. Vu Tiểu Hải xem được một nửa thì ngủ quên.

Hắn một ngày làm việc mười hai giờ, không ngừng ở kho hàng rồi chạy đến cửa hiệu, băn khoăn với các loại giá cả hóa đơn. Trong đầu hắn là các loại ký hiệu hàng hóa, hắn nhớ cả kem đánh răng Colgate trong siêu thị giá bốn đồng hai, mã số bs20540.

Giao thông vận chuyển trên đường mất hai giờ, đi bộ cũng phải hai mươi phút mới có thể đón xe. Trên xe có người bán đồ ăn, Vu Tiểu Hải mặt dày ngồi trước sọt báo chí. Trong lúc nghe nhạc hắn chợt ngủ quên, đến trạm cuối cùng lái xe đánh thức hắn, hắn mới giật mình ngẩng đầu.

Hắn cố gắng mọi cách để sinh tồn.

Ở Trung Quốc cái nghề bán lẻ nói trắng ra là công việc khá rời rạc. Đến khu trung tâm nhập hàng rồi vận chuyển về kho, lác đác lẻ tẻ, lãnh đạo ở tổng công ty xa xôi, chỉ là ở khu mua sắm cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, quản lý xem như là sếp cao nhất ở đây, chỉ đạo một đám người làm việc.

Lại nói một chút về chuyện làm ăn, cửa hàng chia ra hai trường phái. Một bên là đám thanh niên thời đại mới, ví dụ như Vu Tiểu Hải, nắm giữ kiến thức về khoa học, thích ứng cao với công nghệ tân tiến, vì mục tiêu cắm rễ ở Thượng Hải chứ không chẳng ai cam lòng ngụp lặn trong môi trường buôn bán này, một khi đã có hộ khẩu liền ‘bái bai’, cầu ngươi khai trừ ta đi. Trường phái còn lại số lượng khá ít, bằng cấp thấp kém nhưng cái mũi lại mọc trên trán (ý nói kiêu căng), tự hào ta đây là người Thượng Hải chính gốc như thể vàng bạc quý báu lắm ấy, coi tất cả đám thanh niên như địch nhân, dùng khinh bỉ che dấu sự chột dạ, cả ngày tinh lực tràn đầy, luôn nghĩ ra mấy trò hỏi thăm để khiêu khích người khác. Nhắc lại một chút, trong nhóm thiểu số này phần lớn đều là người chỉ biết dọn sạch tuyết trước cửa nhà mình (ý nói là kẻ ích kỷ). Mà chẳng hiểu sao hầu hết bọn họ lại xuất hiện trong tổ của Thiên Hoa.

Thiên Hoa cũng nhịn nửa năm một năm, rốt cục có một ngày Vu Tiểu Hải giống Na Tra phá tháp mà ra, chỉ vào lão bà yêu quái kia mắng: “Thím bớt kiếm chuyện đi, kiếm cớ kiếm cớ, tại sao đến phiên thím trực ban thì con thím lại bận học thi! Thím nghĩ mọi người chưa đi học không biết lúc nào thì dự thi à?”

“Ha, ha!” Kinh sợ, quan trọng hơn là không thể xuống đài, “Coi như cậu lợi hại, cậu có giỏi thì tìm tiểu bạch kiểm mà xuất đầu lao!”

Vu Tiểu Hải không thèm đáp lời, nắm bả vai Thiên Hoa.

Thiên hoa cười đến là lộng lẫy. Giờ cơm trưa, Vu Tiểu Hải bị cô kéo đến trấn Lộc Cảng ăn uống thỏa thích, có người thanh toán.

Bánh rán tôm ăn đến ba đĩa, chủ chi hào phóng rốt cục xuất hiện.

Vu Tiểu Hải gặp bạn trai của Thiên Hoa, cư nhiên là một trong những tư vấn nghiệp vụ lần đó tổng công ty cử tới kiểm tra. Đeo kính mắt, là một người đàn ông biết đối nhân xử thế.

Thiên Hoa ôm lấy cánh tay người yêu làm nũng, “Tiểu Hải đúng là thông minh, hôm nay lại giúp em đấy. Anh giúp cậu ấy đề bạt nha.”

Đối phương vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn Vu Tiểu Hải một cái, “Có ngại chịu khổ không?”

Vu Tiểu Hải nở nụ cười: “Còn có thể khổ đến mức nào nữa?”

Ngày đó Chu Quần gọi điện thoại tới, Vu Tiểu Hải đã được điều đến làm phó quản lý của chi nhánh. Bạn trai của Thiên Hoa ân cần dạy bảo: “Phó quản lý kỳ thật không tính là gì, nhưng cho cậu một cơ hội, nếu làm tốt cậu có thể làm chủ quản, nói thật, xem bằng cấp của cậu coi như không tệ. Làm không tốt là hiện nguyên hình ngay, hỗn hai ba năm lại tìm con đường khác vậy.”

Vu Tiểu Hải a Vu Tiểu Hải, cuộc đời của mỗi người do chính họ nắm giữ trong tay, nhân lúc tuổi còn trẻ cứ liều mạng? Đương nhiên.

Dù có vất vả, trừ bỏ thể lực còn có đầu óc nữa mà, muốn đoạt cái chức chủ quản còn phải mở rộng quan hệ. Vu Tiểu Hải sống hơn hai mươi năm, chưa từng tìm một ai làm đối tượng tâm giao.

À, có đấy, từng có một người hắn từng thật sự coi trọng.

Còn tưởng anh không xuất hiện nữa chứ.

Người này cũng hay thật.

Tách ra cũng được nửa năm, một trăm chín mươi hai ngày, Vu Tiểu Hải nhớ rõ ràng.

“May quá, em còn dùng số này.” Chu Quần thanh âm truyền đến, Vu Tiểu Hải đang bận rộn tranh cãi số lượng hàng nhập với nhân viên tiêu thụ, hỏi “Ngài là ai?”

“…… Là anh, Chu Quần, em bây giờ đúng là có tiếng nói a, ngay cả anh cũng không nhận thức.”

“…… Chu Quần? À…… xin chào, dạo này có khỏe không? Tôi đang bận, vậy đi……” Chưa nói xong, đầu dây bên kia đã treo điện thoại, Vu Tiểu Hải buông di động, mắt phóng tinh quang, miệng lưỡi thi triển, sau một hồi đối phương vô lực, hạ giáp đầu hàng.

Đại thắng trở về, Vu Tiểu Hải quyết định tự thưởng cho mình một hồi buông thả, gửi một tin nhắn đến số điện thoại ấy.

“Tách ra mấy tháng nay, anh vẫn già như vậy.”

Làn da ngăm đen khỏe mạnh, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, đúng là gương mặt hắn yêu thích, tình yêu sét đánh a, hắn lại hãm sâu mất rồi.

Làm tình, làm tình, không ngừng làm tình.

Thân thể xa cách lâu như vậy, anh có muốn tôi không, có nhớ tôi nhiều không. Rất muốn sao? Không cần khách khí, cứ hung hăng lộng hỏng cũng không sao, nháy mắt ấy, đau đớn hòa quện với hô hấp của đối phương.

Tiếng kêu phấn khích, Chu Quần trong cao trào đạt được khoái cảm tột độ, khoái cảm như vậy, sung sướng như vậy, người duy nhất có thể cho anh cảm giác linh nhục (linh hồn và nhục thể) hợp nhất chỉ có Vu Tiểu Hải.

Nhưng hắn là đàn ông, đàn ông không thể kết hôn với đàn ông.

“Đi cũng không gọi điện cho anh.” Giọng điệu có vẻ thầm oán, côn th*t dần mềm xuống, có thứ ẩm ướt chảy ra khỏi đồ bảo hộ, Chu Quần đè trên lưng Vu Tiểu Hải, cắn lỗ tai hắn.

Cư nhiên có loại ảo giác ngọt ngào.

Vu Tiểu Hải không nói lời nào, hắn mới mua đầu VCD mới, lấy điều khiển mở ra, phát hiện bên trong không có đĩa phim nào. Hai người liếc nhau, cũng lười động, đơn giản là mở radio lên nghe. Giọng nói xa xăm trầm thấp khàn khàn vang lên–

" “Có chút cố sự còn chưa nói xong, cứ xem như vậy đi …

" Tâm tình này trải qua tháng năm đã không thể phân biệt thật giả

" Nơi này cỏ hoang mọc lên không còn chỗ cho hoa tươi

" …… Các nàng đều già đi…… Các nàng ở nơi nào…… Nàng còn nhớ sao……”

“Thật là dễ nghe……” Vu Tiểu Hải dúi đầu vào khuỷu tay Chu Quần.

“Ừ…… Này……” Chu Quần ngây ngốc thật lâu, nói: “Vu Tiểu Hải, nửa năm qua Anh rất nhớ em. Về sau em đừng đột nhiên bỏ đi như vậy nữa.”

Vu Tiểu Hải trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên nâng cằm nhân tình: “Vậy khi anh kết hôn thì phải làm sao đây?”

“Em không kết hôn sao?” Này không tính là trả lời…… Hẳn là không tính, nhưng hai người lại lâm vào trầm mặc.

Chu Quần nói “Em đánh một chum chìa khóa cho anh đi?”

Vu Tiểu Hải đáp “Anh nên giữ kỹ, ngày nào đó em làm mất còn có thể tìm anh.”