Mephisto đi rồi, ông ta khẽ giơ ống tay áo nhưng bên trong không có lấy một linh hồn. Nhìn từ tổng thể thì chuyện lần này ông ta mất hết cả vốn lẫn lãi rồi.
Con trai thì chết, khế ước cũng bay, ngay cả sức mạnh của Ghost Rider mà ông ta ưng ý nhất cũng bị người khác lấy mất.
Cũng không sao, dù gì thì khi ông ta ở trên trần gian cũng không phát huy được hết sức mạnh nên sau khi gấp gáp để lại một lời nguyền rủa ác độc, Mephisto liền biến thành một làn khói đen quay trở về địa ngục.
Biểu hiện này của ông ta lại khiến Evanson cực kỳ lo lắng. Không phải là do lời nguyền rủa của Mephisto quá đáng sợ, mà là do hành động này của ông ta quá bất thường.
Hành động của Blackheart là tự tìm đến cái chết, còn Mephisto là chúa tể của ma quỷ, chắc chắn ông ta sẽ không lãng phí quá nhiều tình cảm của mình cho một món đồ mà ông ta tạo ra trong lúc rảnh rỗi, có thể nói là chết cũng không có gì đáng tiếc.
Ngược lại, Ghost Rider lại là kẻ đại diện cho ông ta mà ông ta lại ưng ý nhất, mặc dù bây giờ đã bị Johnny cưỡng ép giữ lại, nhưng chắc chắn không phải là không có cách thu hồi lại.
Phải biết rằng năm đó Carter Slade cũng hủy khế ước, không thực hiện giao dịch nhưng sức mạnh của Ghost Rider vẫn từ từ tiêu tán khỏi thân thể của ông ấy, cuối cùng quay về tay của Mephisto. Nếu không làm sao ông ta có thể biến Johnny thành Ghost Rider được đây?
Mặc dù quá trình này phải mất hơn 100 năm, nhưng đối với chúa tể của ma quỷ, kẻ không rõ ra đời khi nào cũng chẳng biết ngày nào sẽ chết này mà nói thì 100 năm chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Có duy nhất một điều đáng tiếc là bản khế ước San Venganza, nhưng đối với Mephisto thì thứ đó chỉ là thứ bỏ thì thương mà vương thì tội thôi, hoàn toàn không giống với những gì bên ngoài kể lại, rằng ông ta cần có bản khế ước đó đến thế nào, thèm thuồng nó ra sao.
Nếu Mephisto thực sự thèm muốn nó đến vậy, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc cho bản khế ước lưu lạc ở trần gian suốt hơn 100 năm, dù Carter Slade có giấu kỹ đến đâu cũng vô dụng, có khi nào chúa tể lại không tìm được kỵ sĩ của mình không?
Cho nên lần này xem ra thì Mephisto tổn hại rất nhiều, thế nhưng trên thực tế lại chẳng có gì phải đau khổ cả.
Vậy tại sao ông ta trông có vẻ lo lắng như vậy? Evanson dùng ngón tay day day huyệt Thái Dương thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ là bởi vì ông ta là một kẻ nhỏ nhen?
Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu liền bị Evanson lập tức bác bỏ. Đúng là Mephisto chẳng phải kẻ rộng lượng gì, nhưng đồng thời ông ta cũng khắc sâu trong xương tủy mình về quan niệm ác độc một cách thanh cao.
Đừng nói là cái tổn thất nhỏ bé lúc này, cho dù thiệt hại nghiêm trọng gấp 10 lần bây giờ thì ông ta cũng sẽ vẫn thể hiện phong thái thanh cao như của một người đàn ông lịch thiệp, sau đó sẽ ngấm ngầm mưu tính những chiêu trả thù hiểm độc, chứ không tỏ ra giận dữ đến mức không kiềm chế được như một kẻ côn đồ thế này.
Vậy thì... ánh mắt của Evanson lóe lên một tia sáng, sự thật chỉ có một. Ông ta vốn giấu đầu hở đuôi, làm cho anh nghĩ ông ta tức giận vì không thể làm được gì, để đến lúc mình thiếu cảnh giác sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Ài, những kẻ hay tính toán chi li là những kẻ đáng ghét nhất. Evanson thầm nghĩ, xem ra sau này có muốn đổi bản khế ước đó thì cũng phải cẩn thận hơn.
Gì cơ? Anh nói khi mới bắt đầu không dính dáng gì với khế ước này thì tốt biết bao ấy hả? Ha ha, mặc dù hành động đổi linh hồn lấy tiền bạc của Evanson đã làm thay đổi cách đám ma quỷ nhìn nhận thuật sĩ, thế nhưng anh vẫn phải tuân thủ nguyên tắc cơ bản của thuật sĩ, chính là không được lùi bước! Linh hồn đã nằm trong tay rồi thì quyết không thả tay ra!
Sau này chỉ sợ là còn phải qua lại với lão ác ma kia. Evanson hơi híp mắt lại, nhưng nếu chuyện mà hắn cần những linh hồn này làm có thể thành công... Hừ, đúng là giao dịch công bằng mà.
"Anh không sao chứ?" Lúc này Sif đột nhiên hỏi, cô đã đứng bên cạnh mà nhìn hết từ đầu đến cuối. Evanson cứ đứng ngây ra đó không nói gì suốt từ nãy đến giờ, lúc thì xoa trán lúc thì nheo mắt, biểu cảm trên mặt thì liên tục biến đổi, thần thái thì cực kì đáng sợ. Cô thực sự muốn tiến lên để nói với anh ta, nếu có bệnh thì mau chóng chữa trị, cứ kéo dài thế này thì không tốt đâu.
"Không, không có gì đâu." Evanson vừa lấy lại tinh thần, không để ý tới ánh mắt quan tâm đến bệnh nhân tâm thần của Sif. Anh chỉ thản nhiên nói: "Tôi xin lỗi lần nữa, lôi cô vào việc như thế này quả thật ngại quá."
"Bảo vệ Midgard, không để ma quỷ của địa ngục xâm nhập vào nơi đây là nhiệm vụ của Asgard chúng tôi nên anh không cần phải nói thế."
"Hơn nữa..." Sif lại tiến đến gần Evanson mà nói: "Chẳng phải ngay từ đầu anh đã định cho tôi tham gia rồi sao?"
"Hì hì..." Evanson ngượng ngùng cười, không giải thích gì nhiều.
"Anh đã cho di tản hết tất cả người thường trong căn cứ này, hiển nhiên là anh biết con quỷ nào sắp đến, nhưng anh lại giữ kẻ đang hôn mê như tôi ở lại, mục đích của anh chẳng phải quá rõ ràng rồi hay sao?" Sif dù gì cũng không phải là Thor, đâu có dễ bị lừa như vậy.
"Nên tôi mới phải xin lỗi hai lần." Evanson lúng túng nói.
"Cho nên tôi mới nói, đây là nhiệm vụ tôi nên dốc sức hoàn thành."
Sif nói: "Hơn nữa anh còn giúp Thor, ơn huệ này tôi vẫn còn nhớ."
"Vậy thì cảm ơn tấm lòng hào hiệp của cô." Evanson khoa trương nói, sau đó nhìn sắc trời, đã tờ mờ sáng rồi, anh nói: "Tôi nghĩ ta nên đi thôi."
"Đi? Đi đâu?" Sif hỏi.
"Hẳn cô cũng nhìn ra rồi, nơi này chỉ là cứ điểm tạm thời thôi." Evanson chỉ xung quanh, nói:
"Khách quý như cô thì nên đến trụ sở chính của chúng tôi, để chúng tôi còn tiếp đãi cô chứ."
"Ừm..." Sif nhíu mày, cô gái Asgard này vẫn còn chưa bị phim ảnh Hollywood về đề tài người ngoài hành tinh ảnh hưởng nên cô lại cảm thấy việc này cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà...
"Tôi vẫn phải ở lại đây chờ Thor."
"Nghe này..." Evanson vỗ tay cái độp, chiếc liềm đen liền nghe lệnh mà tự mình bay tới:
"Với sức mạnh của Thor, chắc chắn trận chiến ở Asgard đã sớm kết thúc rồi, nhưng vẫn còn chưa hạ cây cầu Bifrost xuống, chứng tỏ có chuyện gì đó ngăn trở anh ta, ví dụ như hệ thống của cầu trong trận chiến đã bị tổn hại gì đó nên có lẽ cô phải ở đây chờ khá lâu đấy..."
"Nhưng mà..." Sif gật đầu, coi như miễn cưỡng chấp nhận kết quả này:
"Nếu tôi đến nơi khác, lúc Thor đến đón tôi nếu không tìm thấy tôi thì phải làm sao?"
"Làm ơn đi, người điều khiển cầu Bifrost là Heimdall đấy." Có người nói con gái khi yêu thì IQ sẽ tụt giảm, câu này thực ra cũng có lý. Lấy ví dụ như cô gái vừa nãy còn rất nhanh trí đang đứng trước mặt đây, giờ vừa mới nhắc đến Thor lập tức như biến thành kẻ không biết suy nghĩ vậy.
"Với nhãn lực của thần bảo hộ, bất kể cô đang ở trái đất hay ở bất kì nơi nào khác, ông ấy đều có thể điều khiển cây cầu dẫn xuống ngay bên cạnh cô. Cô phải tin tưởng thực lực của người giàu kinh nghiệm đó chứ."
"Ôi..." Sif thở dài đánh thượt, nói: "Đành vậy thôi."
Evanson chu đáo mở cửa xe cho Sif: "Cô đang lo là nếu cách xa Thor quá lâu sẽ làm cho tình cảm đôi bên lạnh nhạt chứ gì?"
Sif ngồi lên xe không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm là biết câu trả lời đúng là như vậy.
"Nhưng tôi lại thấy hai người xa nhau một thời gian chưa chắc đã là chuyện không hay." Evanson ngồi vào ghế lái xe.
"A?" Sif nhíu mày không hiểu, bà đây không theo dõi anh ta mấy ngày, anh ta đã có người yêu rồi, xa nhau thêm mấy ngày nữa thì còn có gì đây?
"Hồi trước cô với Thor gắn bó nhau như hình với bóng, hơn nữa còn lấy ý chí của anh ta làm thước đo, từ trước tới giờ chưa hề chống lại ý kiến của anh ta." Evanson nhìn Sif: "Nhưng kết quả thì sao?"
Sif vẫn trầm mặc lắc đầu, nếu kết quả tốt thì đâu cần phải nhắc tới cô gái người trần kia?
"Điều này cũng chẳng lạ." Evanson lái ô tô lên đường cái: "Ai lại có thể yêu cái bóng của mình chứ?"
Sif sửng sốt, Evanson tiếp tục nói:
"Cô phải thể hiện tính cách của mình, phải để anh ta hiểu rằng cô là một người tồn tại độc lập, chứ không phải là kẻ phụ thuộc vào anh ta, như thế mới có thể hấp dẫn sự chú ý của anh ta. Nếu không kể cả khi người tình trần gian kia của anh ta chết rồi, e rằng cô cũng rất khó chiếm được tình cảm của anh ta."
Sif như đang suy nghĩ gì đó: "Cảm ơn."
"Không có gì." Evanson hờ hững nói: "Tôi nói rồi, thực ra tôi ủng hộ cô trong chuyện này."
"Hơn nữa..." Một tay Evanson nắm lấy tóc mình: "Còn có một chuyện tôi cần nhờ cô, vốn định nói lúc tối qua rồi nhưng lại bị mấy tên kia quấy rầy mất."
"Chuyện gì thế, nếu là chuyện tôi có thể làm được thì chắc chắn tôi sẽ giúp anh."
Có lẽ là do Evanson tỏ rõ thái độ ủng hộ chuyện tình cảm của cô nên cô mới đáp ứng nhanh như vậy.
"Nếu được thì tôi muốn đến thăm Asgard." Mắt của Evanson lóe lên một tia sáng không rõ.
"Hoàn toàn dựa vào thân phận của cá nhân tôi, không đại diện cho bất kì lập trường chính trị nào hết."
"Chuyện này cũng không phải là không thể..." Sif suy nghĩ rồi nói:
"Mặc dù bình thường Asgard không thích cho người ngoài đi vào nhưng anh là bạn bè cũng như ân nhân của Thor, hẳn vua Odin cũng sẽ cho phép chuyện này thôi."
"Thế thì tốt rồi." Evanson nói.
Cuối cùng cũng lái lên đường lớn, anh liền cho xe dừng lại ở một thị trấn nhỏ để gọi điện cho Coulson, sau khi để họ quay về khắc phục hậu quả xong xuôi, liền lái xe thẳng đến trụ sở của SHIELD.
Nhưng xe còn chưa đi được 3 km đã bị chặn lại.
Cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, phải qua đó thổi vào máy đo.
Evanson: "..."
Tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá, chẳng còn nhớ rõ nữa, rốt cuộc mình có uống không nhỉ?