Trên đường về nhà, gương mặt Evanson luôn tỏ vẻ nghiêm trọng, không nói gì cả, không biết là do anh đang bận suy nghĩ gì đó, hay là đang nhớ lại ánh mắt của người nhân viên phục vụ nhìn anh khi anh rời khỏi khách sạn với ý như muốn nói “Sao nhanh thế?”. 

“Ha ha ha.” Nhưng khi vừa bước vào nhà thì Evanson lại bật ra một tràng cười sảng khoái, miệng cứ liên tục lẩm bẩm: “Thì ra là thế, thì ra là thế… Mình biết ngay mà…” 

“Chủ nhân, ngài đừng quá bận tâm, việc Warlock triệu hồi ra một Ác Ma không thể khống chế được đúng là một việc không may, nhưng cũng là chuyện thường tình thôi.” Sarah cứ tưởng chủ nhân của mình do lần này ra về trắng tay, lại còn phải hầu hạ thêm hai vị lưỡng cung thái hậu nữa nên đã bị sốc nặng, khiến tâm thần bất ổn nên vội vàng an ủi: “Vả lại, hai người bọn họ không phải đã bị ngài thuyết phục rồi sao? Việc này chẳng là gì cả, ngài nên nghĩ thông một chút…” 

Evanson nhăn mặt nói: “Trong lòng cô, tôi là một người yếu đuối như thế sao?” 

“Thôi bỏ đi.” Sarah còn chưa kịp trả lời thì Evanson đã nói tiếp bằng dáng vẻ bí ẩn: “Cô có cảm thấy biểu hiện của bọn họ… có hơi bất thường không?” 

“Bất thường à?” Xem ra Sarah hoàn toàn không quan sát thấy: “Đang nói về mặt nào thế?” 

“Ban đầu tôi có hơi căng thẳng nên không chú ý.” Evanson nói. Đúng thế, lúc đầu, khi cặp song sinh Eredar vừa xuất hiện, anh thật sự thấy hơi căng thẳng, bởi đối phương mạnh còn bản thân mình lại yếu, thế nên chuyện này có thể hiểu được. Nhưng sau khi nói chuyện với bọn họ một lúc thì Evanson lại cảm thấy có điểm gì đó bất thường: “Sau khi suy nghĩ kỹ lại thì tôi thấy việc này rất kỳ quái.” 

“Kỳ quái? Có sao?” Sarah cảm thấy chuyện rất bình thường. Khí thế ngút trời và âm mưu xâm chiếm thế giới này của họ là hoàn toàn hợp lí, đó chính là lời nói và hành động của một Demon cao cấp, chẳng có gì là kỳ quái cả. 

“Còn nhớ mấy trận pháp mà tôi đã vẽ không?” Evanson đưa ra một ngón tay vẽ lên không khí: “Có đến năm trận pháp áp chế, tuy các viên Pha Lê Linh Hồn cung cấp năng lượng đều đã bị Thal’kiel hút hết nhưng trận pháp vẫn còn đó, thế mà bọn họ lại như không hề nhìn thấy.” 

Đừng có nói là do bọn họ không biết. Alythess dù gì cũng là một Warlock Eredar cao cấp, làm sao có thể không biết mấy trận pháp này? Cần phải biết đa số các phép thuật của Warlock đều được người Eredar tạo ra. 

“Không phải ngài đã giải thích việc này rồi sao? Vả lại ngài Agatha sau đó cũng đã giúp ngài chứng minh rồi mà.” Sarah nói. 

Lúc đó cách giải thích của Evanson chính là, do mấy Demon mạnh thường sẽ thu hút Warlock nên Evanson mới có ý định thu phục bọn họ và sau đó Agatha cũng đã xuất hiện giúp anh chứng minh rằng, sở dĩ anh triệu hồi họ đến là vì muốn cứu bọn họ mà thôi. 

“Lí do ấy là do tôi tức thời bịa ra, hoàn toàn chưa suy nghĩ thấu đáo. Nếu không phải nhờ có Agatha xuất hiện nói giúp thì tôi sẽ không thể thuyết phục được họ.” Evanson cảm thấy lí do mà mình bịa ra lúc ấy hoàn toàn chẳng đáng tin chút nào. 

“Nhưng nhắc đến Agatha thì lại càng kỳ quái hơn. Cặp song sinh Eredar là chủ nhân cũ của cô ta, nên chuyện cô ta muốn cứu họ ra thì không có gì kỳ lạ, nhưng tại sao lại cần nhờ đến tay của tôi? Cả Dreadscar Rift lẽ nào không tìm được một Ác Ma phù hợp sao? Cô ta lại đi mượn tay của một Warlock thực lực không mạnh lắm, hơn nữa sau khi giải cứu được bọn họ rồi thì Agatha lại không hề đón họ về mà lại để họ lại thế giới này, rồi cuộc nói chuyện của bọn họ cũng kết thúc rất vội vã, giống nhưng đang muốn trốn tránh một thứ gì đó vậy.” 

“Dreadscar Rift không phải là nơi tốt đẹp gì, thế nên việc bọn họ không muốn quay lại đó cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.” Sarah cũng xuất thân từ Dreadscar Rift, cũng không chịu nổi môi trường ở đó. 

“Bọn họ nhất thiết phải về Dreadscar Rift sao?” Evanson hỏi lại: “Bọn họ là phó quan của Kil’jaeden chứ không phải là những Ác Ma phụ trách trấn thủ nơi đó, cho dù họ có về Dreadscar Rift thì cũng chỉ ở lại đó một chút rồi sẽ mau chóng được phái ra tiền tuyến thôi.” 

“Đừng quên là họ còn có mưu đồ với thế giới này.” Sarah nói: “Chỉ cần có thể dâng hiến thế giới này cho Quân Đoàn thì họ sẽ lập được đại công, việc này tốt hơn nhiều so với phải ra tiền tuyến, vừa có thưởng lại vừa an toàn hơn.” 

Azeroth hiện giờ đã bị chiến tranh tàn phá thảm hại rồi, có đến đó thì chưa chắc đã lập được công lao gì mà có khi sẽ phải bỏ mạng, làm sao có thể thoải mái tự tại như ở thế giới này? 

“Thế sao?” Evanson bước vào phòng, ngồi lên vị trí thường ngày của mình: “Sao tôi vẫn cảm thấy họ không hề hứng thú lắm với việc bán thế giới này cho Quân Đoàn nhỉ?” 

“Hả?” Sarah không biết phải nói sao khi nghe thấy điều này nữa. Cô ta cứ mấp máy miệng định nói rằng, việc dâng thế giới này cho Quân Đoàn là một công lao vô cùng to lớn, ai mà chẳng hứng thú chứ? 

“Khế ước giữa tôi và họ…” Evanson nheo mắt nói: “Cô không cảm thấy bọn họ chấp nhận quá dễ dàng sao?” 

“Đúng là có hơi nhanh nhưng ngài bị thiệt thòi mà bọn họ lại hưởng lợi, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ đồng ý.” Theo nội dung của khế ước thì rõ ràng Evanson phải chia một nửa công lao của mình cho họ, một lợi ích lớn như thế thì có vẻ chẳng ai có thể từ chối cả. 

“Nhưng theo nội dung khế ước thì nếu tôi không gật đầu, bọn họ sẽ không thể bán thế giới này.” Evanson nói: “Lẽ nào họ không nghi ngờ ý đồ của tôi sao?” 

“Hơn nữa, khi tôi kể cho họ nghe về những người hoặc tổ chức có thể cản đường thì họ có vẻ không hề có hứng thú lắm. Tôi hoàn toàn không tin rằng bọn họ xem thường tất cả, cho rằng bản thân hiện giờ đã là thiên hạ vô địch.” 

“Không phải họ đã hỏi rất kỹ sao?” Sarah tạt một gáo nước lạnh vào người Evanson, bởi cặp song sinh Eredar không những đã hỏi ai sẽ gây phiền phức cho họ mà còn hỏi Evanson có đối sách gì hay không nữa. 

“Mấy đối sách ấy nghe thì có vẻ rất hợp lí.” Nghe thì có vẻ hợp lí nhưng khi làm thì lại chẳng ra sao cả. “Tôi nói nghe rất cao siêu, nhưng cũng chỉ là một hướng đi đại khái mà thôi. Lúc ấy thật sự tôi không hề nói chi tiết cụ thể, nhưng họ cũng chẳng hỏi thêm gì cả, như thế mà là quan tâm sao?” 

Cặp song sinh Eredar trông thì có vẻ cái gì cũng hỏi, nhưng thật ra việc nào cũng chỉ là hỏi han hời hợt, không hề hỏi sâu vào chi tiết, cũng không hề nghi ngờ gì cả, càng không đưa ra ý kiến gì, hệt như chỉ là hỏi chơi cho vui vậy. 

“Còn nữa.” Evanson nói tiếp: “Tôi chưa bao giờ kể cho Agatha nghe về thế giới này, thế thì cô ta đang trốn thứ gì, đang tránh rắc rối gì chứ?” 

Evanson từng trò chuyện rất nhiều với Agatha nhưng anh cũng không hồ đồ đến mức kể hết cho một Demon cao cấp như cô ta biết về thế giới của mình, thế nên Agatha hoàn toàn chẳng biết gì về thế giới này cả, dù là Hội ẩn tu hay Asgard thì cô ta cũng hoàn toàn xa lạ. 

“Ngài ấy đang né tránh các Ác Ma ở Dreadscar Rift sao?” Lúc này thì Sarah mới hiểu ra, nếu Agatha đã không biết gì về thế giới bên này thì thứ mà cô ta né tránh chỉ có thể là các Demon ở bên đó thôi. “Lẽ nào…” 

“Đúng thế.” Evanson khẳng định: “Nếu tôi tính không nhầm thì cặp song sinh Eredar đã phản bội Quân Đoàn rồi.” 

“Thế nên bọn họ mới không dám quay về, thế nên Agatha mới mượn tay tôi để cứu bọn họ, và khi liên lạc với họ thì phải lo sợ trốn tránh.” 

“Thế thì việc bọn họ tỏ ra trung thành với Quân Đoàn và âm mưu xâm chiếm thế giới này?” 

“Hoàn toàn chỉ là diễn kịch thôi.” Evanson quay sang nhìn Sarah: “Họ không biết liệu một Warlock như tôi có trung thành với Quân Đoàn hay không, liệu có bán đứng họ hay không.”