Thế giới này chính là một con cừu béo đã được chuẩn bị sẵn nhưng hiện giờ thì nó vẫn chỉ là một con cừu con, thế nên trước khi nó trưởng thành thì chúng ta nhất định phải bảo vệ nó. 

Trong quá trình này thì chúng ta có thể tạm thời hợp tác với chó chăn cừu để cùng đánh đuổi bọn sói đói muốn ăn thịt cừu. Đợi đến khi thời cơ chín muồi thì chúng ta có thể thoải mái tận hưởng một con cừu nướng béo tròn, nhận tiện đem cả con chó đi nấu lẩu luôn. 

“Tóm lại…” Sau khi dùng lí do này đễ dụ dỗ thành công cặp song sinh Eredar, Evanson liền chỉ về phía thánh điện New York: “Một ngày họ sẽ tiến hành quét quy mô lớn hai lần, rất có quy luật, với bản lĩnh của hai người thì muốn né tránh có lẽ là việc vô cùng dễ dàng.” 

“Tiếp theo là SHIELD.” Evanson quay người đưa bàn tay chỉ ra bốn phía: “Bọn họ tuy tồn tại ở khắp mọi nơi, nhưng cũng không thể nào giám sát hết tất cả mọi người, thế nên chỉ cần hai người cải trang làm người thường, biểu hiện kín kẽ một chút thì sẽ không dễ bị người ta chú ý, như thế thì sẽ tránh được tai mắt của họ.” 

Sacrolash ưỡn ngực nói: “Yên tâm, trước đây, mỗi khi chúng ta cải trang làm người thường…” 

Alythess: “Trừ phi có một Demon Hunter (Thợ Săn Ác Ma) xuất hiện, còn không thì cho dù là Master Thief (Đại Sư Đạo Tặc) cũng khó mà nhận ra bọn ta.” 

“Hi vọng là thế…” Tuy bọn họ đã nói rất chắc chắn nhưng Evanson vẫn cảm thấy hơi không yên tâm. Master Thief nếu xét về mặt thực lực cá nhân thì đúng là mạnh hơn các đặc vụ của SHIELD rất nhiều, cho dù là về mặt ẩn nấp, ám sát, theo dõi hay trinh sát thì mặt nào cũng đều giỏi hơn. 

Nhưng SHIELD thì lại phiền phức hơn nhiều so với tổ chức đạo tặc ấy, bởi ít ra thì đám đạo tặc ấy không hề có vệ tinh, sẽ không thể từ trên cao cả ngàn dặm mà nhìn được nhất cử nhất động của họ. Hả, khoan đã, trên cao… 

“Ôi, suýt nữa thì quên khuấy mất bon họ…” Evanson có vẻ đột nhiên nhớ ra gì đó. 

“Ai?” Cặp song sinh Eredar đồng thanh hỏi. 

“Asgard…” Evanson chợt tỏ vẻ nghiêm trọng rồi chậm rãi nói. 

“Đó là gì?” Cặp song sinh Eredar tuy chưa từng nghe nói đến từ Asgard này, nhưng nhìn bộ dạng của Evanson thì cũng đoán được đó không phải là thứ có thể xem thường. 

“Cách đây rất lâu họ đã từng bước đi trên thế giới này, lúc ấy thì người đời gọi họ là…” Evanson nở ra một nụ cười cổ quái: “Thần…” 

“Thần ư?” Cặp song sinh Eredar cũng bật cười, nhưng đó là nụ cười lạnh lùng mang chút khinh miệt. 

Bọn họ tỏ vẻ rằng, những kẻ được gọi là thần ấy thì bọn ta đã gặp nhiều, hoàn toàn chẳng là gì cả. 

Sacrolash: “Trong những cuộc viễn chinh vô tận…” 

Alythess: “Đã có không ít những kẻ được gọi là thần cản đường của Quân Đoàn.” 

Sacrolassh: “Nhưng bọn chúng cũng không ngoại lệ, vẫn bị ngã ra như rơm rạ.” 

Thật ra thì đây cũng không phải là lời nói khoe khoang, tại những trận chiến thượng cổ ở Azeroth đúng là đã từng có không ít những người được gọi là thần, nhưng đều thất bại trước vó ngựa của Quân Đoàn. 

Malorne bị Archimonde bẻ gãy cổ, Agamaggan bị Đại Quân Vô Tận dìm chết, Aviana bị thiêu rụi trên bầu trời, Urok tử trận… Tuy nghiêm túc mà nói thì bọn họ chỉ có thể xem là bán thần nhưng đám người ở Asgard chẳng phải chẳng qua cũng chỉ là những người ngoài hành tinh tương đối mạnh thôi sao? Tuy bọn họ bình quân có thể sống đến năm ngàn tuổi, nhưng như thế thì đã sao? Night Elf còn sống lâu hơn họ nữa là. 

“Thật ra bọn họ cũng không thể được xem là thần, nếu phải so sánh thì có thể so sánh họ với…” Evanson nhớ lại một nơi từng khiến cho anh có nhiều ký ức đau khổ: “Với Diêm Vương điện, à, không phải, là Anh Linh điện (Halls of Valor), dù gì thì lãnh tụ của họ đều là Odyn, tuy Odyn ở đây có hơi bé hơn một tí.” 

“Người Bảo Vệ?” Sau khi nghe Evanson giới thiệu, cặp song sinh Eredar lập tức nhớ đến từ này. 

Anh Linh điện ở Azeroth là nơi ở của Odyn, người có quyền hạn cao nhất trong số những Người Bảo Vệ mà Titan để lại, là một trong những mục tiêu tấn công trọng điểm của Quân Đoàn, cũng là nơi cất giữ Khiên Aggramar, một trong những Cột Trụ Sáng Tạo. Đây là vùng đất vĩnh hằng mà người Vrykul luôn muốn hướng đến, là thánh điện tập kết của các chiến sĩ Azeroth, cũng là nơi trở về của hàng triệu đại lãnh chúa… Một nơi vô cùng khốc liệt như thế, thử hỏi có đáng sợ không? 

“Đại loại là thế, bọn họ không phải là Người Bảo Vệ mà Titan để lại, nhưng bọn họ thật sự là đang bảo vệ thế giới này.” Nghĩ kỹ lại thì Evanson cảm thấy hai nơi này thật sự rất giống nhau, từ việc sắp xếp nhân viên cho đến các hành động của họ đều có độ tương tự rất cao, cũng không biết là ai học từ ai nữa: “Ở Asgard thì người được gọi là Thần Bảo Vệ chính là Heimdall, ông ta tuy không thể triệu hồi được Kỵ Binh Rồng, nhưng cặp mắt của ông ta thì đúng là có thể nhìn thấy mọi thứ trên thế giới này.” 

“Cũng may phép thuật của tôi với họ mà nói lại khá xa lạ.” Nói đến đây, Evanson lộ ra vẻ đắc ý: “Vả lại tôi cũng khá cẩn thận, trước mỗi lần triệu hồi tôi đều chuẩn bị sẵn phép thuật che mắt, nếu không thì có lẽ đã bị ông ta phát hiện từ lâu rồi.” 

Cặp mắt của Heimdall đúng thật là rất lợi hại. Nếu ông ta đã thật sự muốn nhìn thì trên thế gian này chẳng có bao nhiêu thứ có thể thoát khỏi ánh nhìn của ông ta, nhất là những vị khách không mời đến từ bên ngoài Trái Đất. 

Evanson bình thường mỗi khi thi triển phép thuật đều rất thận trọng, việc này không những chỉ để che mắt đám pháp sư tay mơ kia mà còn là vì không muốn có một ngày, đột nhiên có một đám người Asgard mặc giáp sáng bóng cưỡi mây đạp gió đến gõ cửa nhà anh. 

“Thế thì đúng là phiền phức lớn rồi.” Alythess nói bằng vẻ mặt âm hiểm: “Việc triệu hồi Quân Đoàn sẽ là một động tĩnh rất lớn, nếu mắt của hắn ta thật sự lợi hại giống như ngươi nói thì việc này chắc chắn không giấu nổi hắn, bọn họ mà đến đây ngăn cản thì ba người chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.” 

“Chắc ngươi đã có cách rồi chứ?” Sacrolash đột nhiên quay sang nhìn Evanson. 

“Tôi à?” Evanson tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô nghĩ sao mà cho rằng tôi có cách?” 

“Ha ha…” Sacrolash lạnh lùng cười: “Ngươi ở thế giới này bao nhiêu năm như thế mà không hề bị chúng phát hiện ra, hơn nữa ngay dưới mắt của chúng mà còn âm mưu dâng thế giới này cho Quân Đoàn, thế nên đừng nói với bọn ta là ngươi chưa nghĩ ra đối sách.” 

Đối sách cái con khỉ ấy. Tôi không bị phát hiện là vì tôi luôn hết sức cẩn thận, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dâng thế giới này cho Quân Đoàn có biết không hả? 

“Đối sách của tôi chính là…” Tuy chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng bây giờ muốn bịa ra cũng không khó, dù gì cũng cùng là một kế, cứ đưa luôn cả SHIELD vào trong ấy là được: “Chúng ta trước tiên phải đội lốt cừu, lập quan hệ tốt với bọn họ, khiến cho bọn họ tin tưởng chúng ta, khiến bọn họ cho rằng việc chúng ta triệu hồi Quân Đoàn đến đây chẳng qua chỉ là thi triển một phép thuật tương đối lớn, chứ hoàn toàn không phải là vì muốn bán thế giới này. Đợi đến sau khi Quân Đoàn đến đây thì, ha ha… tất cả đều sẽ thuận đà mà vỡ hết.” 

“Thuận đà mà vỡ à?” Sacrolash đánh giá câu nói này: “Một phép so sánh rất hình tượng.” 

Alythess: “Chỉ có bọn chúng thôi sao? Không có kẻ địch phiền phức hơn sao?” 

Evanson nghĩ một chút rồi nói: “Hết rồi. Ngoại trừ những người ấy ra thì tạm thời không còn ai để nói nữa, thật sự hết rồi.” 

“Thế thì ngươi có thể đi rồi.” Sacrolash đột nhiên nói. 

“Hả?” Evanson ngẩn người, cách đuổi khách này có phải là quá thẳng thừng rồi không? 

“Hay là…” Alythess đột nhiên lè lưỡi liếm môi: “Ngươi muốn vui vẻ một chút?” 

“Không, tôi đi đây.” Evanson lập tức quay người không do dự. Quả không hổ danh là chủ nhân của Agatha, tính cách giống hệt nhau. 

“Chị tin hắn ta sao?” Sau khi Evanson rời đi, Alythess liền hỏi ngay. 

“Agatha nói hắn ta đáng tin.” Sacrolash vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói. 

“Thế lòng trung thành của hắn với Quân Đoàn thì sao?” Alythess bước đến bên cạnh, nhìn tòa nhà đối diện phía trước cửa đang đỗ đầy xe máy, bên trên là những tấm biển đèn nê-ông nhấp nháy. 

“Ha ha, dựa vào lời của hắn nói thì chị có thể khẳng định…” Sacrolash nở nụ cười bí ẩn: “Lòng trung thành của hắn đối với Quân Đoàn… cũng giống như chúng ta.” 

“Thế à?” Alythess nheo mắt cười: “Thế thì em yên tâm rồi.”