Ba ngày sau…
Sau chiến thắng quyết định ở Hàm Tử, quân số của quân Minh tăng thêm gần hai vạn. Thế quân phương bắc lên cao như nước lũ, chỉ chực tràn thẳng xuống phía nam.
Tối ấy, Trần Đĩnh một thân một mình tới soái doanh của Trương Phụ. Chính lúc y đang chong đèn ngồi bên án, xem một lượt các loại sổ sách. Sau lưng Phụ đặt một bức bình phong, bên phải có một cái lò con. Lão đang hâm chút rượu, uống trợ vui.
“ Hầu gia giờ này vẫn chưa ngủ ư? ”
“ Tả tướng quốc của các người là đối thủ lớn nhất ta từng gặp. Hai bận giao tranh, không lần nào là không bị y đánh cho thất điên bát đảo. Phen này đại thắng Hàm Tử quan, giết chết Hồ Xạ bắt sống Hồ Đỗ, không thể không nói là quân ta có phần may mắn. ”
Trương Phụ cảm khái, lại rót đầy một chén đưa cho Trần Đĩnh.
“ Tới, uống đi. ”
Trần Đĩnh ngồi xuống trước án, nhưng không đụng tới li rượu. Biết Trương Phụ có điều gì đó muốn nói, nên y chỉ lẳng lặng ngồi chờ. Y không vội, còn gì để mà vội? Kể từ ngày chém đầu Hồ Xạ xuống, Trần Đĩnh hắn không còn biết đến hai chữ “ vội vàng ” nữa.
Trương Phụ cẩn thận xem hết sổ sách, chiến báo quân tình rồi mới ngẩng đầu lên:
“ Rượu nguội rồi đấy. ”
“ Hầu gia chưa tin tại hạ, rượu của ngài tại hạ chưa xứng được uống. ”
“ Quan Vũ chém Hoa Hùng, rượu hẵng còn ấm. Huống hồ nhà ngươi chém Hồ Xạ còn nhanh hơn. Chén này coi như thưởng công. ”
Trần Đĩnh nhún vai, nghiêng chén dốc cạn tới giọt rượu cuối cùng.
Trương Phụ lại rót đầy một chén, tự uống. Vì lão uống một mình, nên trong trướng chỉ có một cái chén.
“ Nhà ngươi đến tìm bản soái, chắc không phải để nói mấy cái chuyện tào lao này. Hơn nữa, kẻ sẵn sàng chém chủ soái của mình như ngươi thì chắc cũng chẳng đến đây để nịnh nọt ta. Ngươi lại là kẻ biết tiến thoái, nên ắt không phải đến chỗ này đòi thưởng công. Trần Đĩnh à, thực sự ngươi muốn tìm bản soái nói chuyện gì đây? ”
Trần Đĩnh nói:
“ Được hầu gia nhớ tên thì ắt có liên can tới trận Thiên Mạc, không biết tôi nên thấy mừng hay sợ nữa. ”
“ Dẫn quân đánh quân ta ở Thiên Mạc, đúng là nhà ngươi có tội. Song khi đó ngươi đang hầu chủ cũ, nên ta không trách. Trương Phụ này vốn chưa từng tin cái đạo lí: “ ngươi phản được chủ cũ, thì ắt có ngày phản ta ”. Đối vơi Phụ này kẻ dám hàng, ta dám dùng. Kẻ dám phản, ta dám giết. ”
Trương Phụ nhấp một ngụm rượu nữa, nói.
“ Hầu gia anh minh. Hôm nay Đĩnh đến đây, là muốn giúp hầu gia, giúp thành tổ tìm một vật. ”
“ Ngươi nghe ai nói?? ”
Thoắt cái, Trương Phụ đổi giọng, mắt trợn tròn lên. Y đập mạnh vào bàn, đứng phắt dậy.
Trần Đĩnh ôn tồn, nói:
“ Kính xin hầu gia bớt nóng. Hồ Đỗ vẫn tin rằng tôi chỉ trá hàng, hôm trước có bí mật nói với tôi trong hàng ngũ quân ta có Vương tướng quân vốn là Cẩm Y vệ. Tôi ở nước Nam kiến thức về thiên triều hạn hẹp, nhưng cũng biết Cẩm Y vệ vốn là thân vệ của thiên tử. Lần này phái họ nam tiến, chắc chắn có mục đích. ”
“ Tinh ý lắm. Nói tiếp đi… ”
Trương Phụ ngồi lại xuống ghế, khẽ nhướn lông mày.
“ Trần Đĩnh tài hèn, nhưng cũng giao thiệp khá rộng rãi với giới võ lâm. Đám giang hồ thảo mãng chúng tôi đánh trận không so được với quân đội, nhưng tin tức linh thông. Nếu như để tôi làm hướng đạo, phối hợp hành động với Cẩm Y vệ, thì ắt tìm được Thuận Thiên kiếm về cho thành tổ. ”
Y vừa nói dứt ba chữ Thuận Thiên kiếm, Trương Phụ đã hỏi bằng giọng ác liệt:
“ Mi nghe tin này ở đâu? ”
“ Vương tướng quân trong lúc say xỉn có lỡ lời hai câu, tại hạ tình cờ nghe được. Thuận Thiên kiếm nghe theo ý trời, cũng tức là nghe lời thiên tử rồi. ”
Phụ nghe lời ấy thật là hợp tai, bèn cười vang:
“ Hà hà! Giỏi! Thiên triều ta vốn là mệnh trời chú định là bá chủ đại địa, Thuận Thiên kiếm phải quy về cho thiên tử Trung Hoa mới hợp với thiên ý, chứ ở trong tay đám man di này thì làm sao thần kiếm triển lộ được hết thần uy của nó được? Tốt lắm Trần Đĩnh! Ngươi muốn được thưởng cái gì? ”
“ Ồ… tại hạ chỉ muốn cái đầu của hầu gia mà thôi. ”
Trần Đĩnh cười gằn, một cây chuỷ thủ thoắt cái thọc thẳng từ dưới lên, toan đâm thủng yết hầu Trương Phụ. Bị bất ngờ, Phụ chỉ đành phải ngả người ra sau theo bản năng. Song võ nghệ của Trần Đĩnh cũng không hề thấp, lưỡi dao đã muốn đụng vào chòm râu dưới cằm lão.
Sáng hôm sau…
Hôm nay giữa doanh trại lâm thời được Trương Phụ dựng nên có một bãi đất trống rất rộng. Tứ phía toàn người là người chật kín như nêm cối. Đứng có, ngồi có, từ trong lều thò đầu ra xem cũng có không ít.
Mấy vạn con mắt đều hướng về một người đàn ông đang bị trói nghiến lại giữa sân bằng mấy vòng xích sắt, đoạn nào đoạn nấy` to bằng cánh tay người lớn. Hai thanh việt to lớn cắm chéo nhau ngay trước người y, tạo thành một cái giá để gác cằm lên.
Người ấy không ai khác đúng là Hồ Đỗ. Hôm ấy sau khi đánh Mạc Viễn một cú trời giáng, làm Bạch Kê Tinh của sơn trang Bách Điểu trọng thương gần chết, Hồ Đỗ cũng bất tỉnh nhân sự luôn vì mất máu.
Chính giữa biển người tách ra một con đường, để Mộc Thạnh và Trương Phụ sóng vai bước vào. Vầng dương của buổi chiếu nhuộm đẫm màu máu, lơ lửng sau lưng hai người.
Bả vai Mộc Thạnh được băng kín - hậu quả của trận chiến hôm trước với Hồ Đỗ. Vương Sài Hồ cũng lẩn trong đám người, cắn răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đang bị trói gô giữa khoảnh đất trống.
Trương Phụ lại hất tay, một người đàn ông khác bị hai gã lực lưỡng giải vào giữa khoảnh đất, quăng vào bên cạnh Hồ Đỗ. Ấy đúng là Trần Đĩnh!
Da thịt y rách toác và đỏ lòm, lẫn lộn cả vào nhau. Mặt y chỗ thì thâm tím, nơi thì đỏ ngầu. Lại có một vết chém dài trượt từ gốc tóc bên trái xuống tận má phải. Vết thương đóng vảy đen xì, như muốn chẻ đôi gương mặt hắn ra.
Mộc Thạnh cao giọng:
“ Thằng này không biết lượng sức, hôm qua định ám sát Trương hầu gia. Thật may là bản soái ở đó, nên Trương hầu gia mới an nhiên vô sự. Mọi người xem loại giặc nhị tâm phản trắc này có đáng chém không?? ”
“ Nên chém! ”
“ Nên chém! ”
Tiếng người trước còn run rẩy, không đành. Nhưng chỉ một thoáng sau là nghe lồng lộng như gió ngoài đồng. Chỉ có Trần Đĩnh là nằm im re, hô hấp cũng chỉ khe khẽ. Ai đứng xa còn nghi hay hắn chết luôn rồi ấy chứ.
[ Ai mà ngờ, Trương Phụ lại là cao thủ nội gia, võ công còn có phần nhỉnh hơn Mộc Thanh. Đã vậy y còn sắp sẵn Cẩm Y vệ túc trực bảo hộ. Hồ Xạ ơi, Trần Đĩnh phụ cái đầu của anh rồi. ]
Y chặc lưỡi, thầm than mình quá tự phụ. Nguyên bản, y nghĩ Mộc Thạnh nay đã cụt mất một tay, có thể dễ dàng trừ khử nên muốn làm thịt Trương Phụ trước, trả thù cho Hồ Xạ. Nhưng… y thất bại!
Mộc Thạnh tiến lên hai bước, quăng một vật xuống đất. Tiếng động ấy đánh thức Hồ Đỗ. Hắn nặng nề mở cặp mi mỏi mệt, nhìn ra. Đôi môi khô nẻ của hắn thoáng nhếch lên vì cái thứ bị ném chỏng chơ trước mặt mình.
Diều sáo…
“ Hồ Đỗ! Bản soái nể ngươi dũng mãnh vô cùng, nên đã giúp ngươi hoàn thành ý nguyện cuối cùng của mình. Nhìn nó cho đã đi, chính ngọ sắp đến rồi đấy. ”
Hồ Đỗ mấp máy miệng, thở ra từng tiếng:
“ Ta… muốn thấy nó… bay cao. ”
“ Mày đừng có… ”
Vương Sài Hồ đứng đó không xa, bèn lên giọng quát. Thế nhưng Mộc Thạnh bèn ngăn lại:
“ Làm theo ý của y đi. Dù sao cũng là người sắp chết, đôi co làm chi? ”
Nguyễn Công Khôi vội vàng vâng dạ, đoạn sai một binh sĩ dưới trướng đem diều sáo thả ra. Cánh diều nhẹ nhàng lượn lên tầng không theo từng bước chạy. Làn gió đồng nội thoảng qua, luồn vào những ống sáo treo ở đuôi diều. Tức thì, từng tiếng sáo cao có, thanh có trầm có, thấp cũng có thi nhau vang lên, hoà thành một bản nhạc đồng quê. Hương đồng nội quyện cùng tiếng sáo, phảng khắp ba quãng đồng.
Trương Phụ thì nắm tóc xách cổ Trần Đĩnh lên, nói khẽ vào tai y:
“ Mày muốn sống đúng không? Đơn giản lắm. Hãy làm lại màn khổ nhục kế mày diễn ở Hàm Tử. Chiêu mà mày tự hào nhất là gì ấy nhỉ? À! Bóng trăng tây hồ. Dùng nó chém đầu Hồ Đỗ xuống, tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày. Người thiên triều chúng tao có câu này: “ còn núi xanh thì lo gì thiếu củi đốt ”. Được sống là được trả thù đấy, nghe hấp dẫn đúng không? Nào! Cho tao thấy cái hành vi đáng tởm ấy một lần nữa. Chém đầu Hồ Đỗ rồi bỏ trốn như một con chó đi… ”
Trần Đĩnh gào lên một tiếng trầm thấp nơi cuống họn, cặp mắt như toé lửa.
Hồ Đỗ đã thất hồn lạc phách từ lâu, nên chẳng thèm để ý đến động tĩnh giữa hai người. Hắn ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trong suốt ba ngày trời hắn làm cái điều này. Cánh đồng nứt nẻ ngút tầm mắt chợt xanh ngát, đòng đòng thơm mùi sửa đội dậy cả không gian. Trâu lững thững từng đàn nơi đồi cỏ xa xa. Cuối con diều, bóng một bé mục đồng đầu cắt trái đào thoáng hiện.
[ Đỗ! Sao mày làm diều siêu thế? Sau mở hàng thì đắt khách lắm! ]
[ Không! Tao muốn học Đinh Tiên Hoàng! Diều này chính là cờ lau của tao! Tao sẽ đánh khắp thế gian, cho người ta biết người Việt ta không dễ bắt nạt! ]
[ Ha ha, mơ hả? Mày bẩm sinh đã có ốm yếu, gầy nhom thế này thì đòi đánh ai? Người ta thổi cho cái lại chẳng gãy xương hả? ]
…
Cuộc đối thoại ấy, ngờ đâu, đã thay đổi hẳn cuộc đời Hồ Đỗ.
Hắn ngẩng đầu, thầm nghĩ nếu ngày ấy hắn chẳng gặp được thầy hay cho thuốc, không theo học võ trên chùa mà nối nghiệp cha làm một người làm diều nuôi thân thì sẽ thế nào. Có lẽ hắn sẽ không có mặt ở đây, chờ người ta chém đầu. Có lẽ hắn sẽ có được gia đình nhỏ hắn hằng mong ước, êm ấm sống qua ngày.
Nhưng…
Hắn sẽ không quen Hồ Xạ, Lục Bình, các anh em trong quân ngũ, không biết được tả tướng quốc Hồ Nguyên Trừng.
Hắn sẽ chẳng được thiêu cạn nhiệt huyết trên chiến trường, tung hoành giữa tên bay bão đạn. Không thể va chạm với Mộc Thạnh, còn chém rụng cánh tay lão xuống nữa.
Chỉ mười mấy gần hai chục năm năm ngắn ngủi ấy thôi mà đã xảy ra biết bao điều đáng nhớ. Hồ Đỗ biết, trong suốt cuộc đời an nhàn sáu chục năm mà có thể hắn đã được hưởng, sẽ không bao giờ có nổi thứ gì đáng giá bằng một góc mười mấy năm ấy.
Cho nên, hắn không hối hận…
Hồ Đỗ ngước mắt nhìn cánh diều sáo lần cuối. Hắn muốn nhìn nó bay cao một lần nữa trước khi gió lặng, sáo ngưng. Bỗng, hắn giật mình phát hiện bốn chữ lớn viết dưới cánh diều. Chữ Nôm… Chúng đập thẳng vào mặt hắn, khiến một chút sinh khí và nhiệt huyết còn le lói trong tim hắn cháy lên.
Việt Nam trường tồn!
Đại Việt ở trời nam sống mãi với thời gian!
Nét chữ ấy quen lắm. Hồ Đỗ nhìn mà mắt ứa lệ. Hắn cười, mặt thanh thản lạ.
“ Chú hứa với anh rồi đấy nhé… ”
Lúc này thì Trần Đĩnh đã đứng dậy. Thanh gươm được trao vào tay hắn, không ngờ lại là thanh Huyết Ẩm hắn từng dùng năm nào. Hắn buông thõng tay, kéo lê mũi kiếm trên mặt đất. Trần Đĩnh cố tình bước thật chậm, ấy thế mà chẳng mấy đã đến trước mặt Hồ Đỗ.
Y run tay, nâng lưỡi kiếm lên. Răng y cắn chặt, còn đầu thì quay đi đặng né tránh ánh mắt của Hồ Đỗ.
Hồ Đỗ cười khẩy, nói nhỏ:
“ Chết một đỡ hơn đi đời cả đôi, chú cứ chém thẳng tay… Nhớ! Chăm sóc Đồng Xuân cho tốt… ”
Trần Đĩnh giật mình! Cái tên “ Đồng Xuân ” - tên vợ hắn - đối với hắn mà nói có khác nào hồi chuông nện thẳng vào đầu. Hắn loạng choạng, ngớ người ra một lúc lâu. Thế rồi…
Gió lặng.