Lúc này Tạng Cẩu lại tiếp:

“ Được, xin các vị trưởng bối võ lâm ngoài đây cũng lập thệ cho. Nếu các vị từ chối, vậy cảm phiền rút lại nhân thủ. ”

Cậu chàng nói đây, lại ho khan, nói:

“ Đương nhiên là trừ phái Không Động ra, do Chấn Nguyên tử chân nhân đã thề rồi. ”

Bấy giờ, Nguyên Mãn đại sư ghé tai Ngô trưởng lão, nói:

“ Xem kìa, hai tiểu quỷ lại đang giở trò rồi đấy. ”

Ngô trưởng lão gật gù:

“ Đúng thật. Lợi dụng những thủ đoạn này, để giảm bớt số người vào mộ, đã vậy còn có thể khiến cho những môn phái còn suất đi ủng hộ mình. Tuy nhiên cũng phải biết chừng mực. Nếu được nước làm già, thì cho dù có nể mặt Trương chân nhân đi nữa, quần hùng cũng sẽ xông vào đánh cướp chìa khoá của chúng cho xem. ”

Nguyên Mãn đại sư cười cười, bụng bảo dạ Tạng Cẩu và Phiêu Hương làm như thế ắt là có dụng ý khác khó nói. Bằng không, thì dựa vào khinh công của hai người, năm mươi người hay ba mươi người cũng hít khói như nhau cả thôi…

Lão không có bằng chứng, nên những lời này chỉ giữ trong lòng.

Tạng Cẩu bảo Phiêu Hương theo sát mình, đoạn âm thầm tiến vào trạng thái vô ngã…

Phía Lí gia, Lí Thông tự mình xông vào cổ mộ, đi theo sát Chấn Nguyên tử.

Sau nữa là nhân tuyển của năm phái lớn còn lại, rồi đến các thế lực bang hội khác. Đi chót mới là những hào khách độc hành.

Tạng Cẩu lần được chỗ khuyết, lại lấy chìa khoá Loa thành ra, chám vào.

Nói đoạn ngoái đầu ra hiệu. Lí Thông tuy là cực kì không tình nguyện, nhưng cũng ném chìa đá cho cậu chàng. Tạng Cẩu không tỏ thái độ gì, lặng lẽ tra chìa khoá vào ổ.

Đoạn, phân tâm lưỡng dụng, một tay vặn trống, một tay xoay chìa khoá.

Loay hoay thử một chốc, thì hai cơ quan trong ổ khoá đã khớp với nhau. Lúc này, bỗng nhiên vách núi sát bên mộ địa chợt sụt xuống, lộ ra một lối vào.

“ Thì ra lối vào đích thực là ở đó! ”

Quần hào thấy thế, cho rằng cửa sinh sẽ không có đặt cạm bẫy, cũng không có đầm rồng, bèn tranh nhau bổ nhào vào. Trong lòng không ít kẻ còn đang âm thầm khoái trá:

[ Đáng đời các ngươi, tưởng chiếm lấy vị trí trước nhất là ngon ăn ư, ai dè trời lại ban cho bọn ta cơ hội, người xưa xây mộ lại tính đến một chước này! ]

Lí Thông và Chấn Nguyên tử nhìn nhau, lại nhìn Tạng Cẩu và Phiêu Hương, rồi cũng rủ nhau phóng người về phía cánh cửa bí mật vừa được mở ra.

Rõ ràng, so với việc xử hai người, xông vào mộ kiếm chác bảo vật quan trọng hơn. Dầu sao trong đám người độc lai độc vãng kia không biết có bao nhiêu quái kiệt võ lực cao thâm khó dò. Nếu không nhanh chân, rủi thần khí bị cướp, thì đúng là mất cả chì lẫn chài.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương là người đi cuối cùng…

Cậu chàng thấy quần hào giữ đúng lời hứa, không vì mình mở cửa sinh của mộ mà qua cầu rút ván thì trịnh trọng quay lại vái một vái. Đoạn cũng cùng Phiêu Hương lao vào mộ.

“ Cẩu xem! Tảng đá lớn này cơ hồ liền một thể với vách đá. Nếu không phải cơ quan kéo xuống, thì chắc chắn chẳng ai dám tin trong quả núi này có giấu một con đường bí mật. ”

Hồ Phiêu Hương chỏ tay vào tảng đá khổng lồ giờ đang nằm khít trong một cái rãnh dưới đất, nói.

Tạng Cẩu thì thấp giọng:

“ Để tớ lấy mồi lửa. ”

Đoạn mở ống đánh lửa, trong hang tối nhất thời sáng lên một chút.

Hồ Phiêu Hương đưa tay lên mũi, nói:

“ Cửa đá hạ xuống chưa lâu, mà nơi này lại tuyệt nhiên không có chút trướng khí nào. Chứng tỏ phải có lối thông gió giấu ở đâu đây. ”

Tạng Cẩu gật đầu, hai người tiến sâu vào trong động.

Con đường bí mật kéo dài cỡ năm trượng thì lộ ra một động đá. Chỉ thấy hang động chằng chịt, vách đá dọc ngang chẳng khác nào một mê cung thì hai người không khỏi kinh ngạc. Lúc này những kẻ vào mộ trước đó đang chia nhau thăm dò các hang động.

Tạng Cẩu bèn nói thầm:

“ Hết sức chú ý, chớ kích hoạt cơ quan mà toi mạng. ”

Cậu chàng vừa dứt câu, thì trong động thứ ba bên trái đã có tiếng người kêu lên thất thanh, rồi im bặt đi.

Chỉ thấy một lưỡi sắt tròn vo, răng cưa lởm chởm đang chuyển động với tốc độ khủng khiếp lia một đường từ trong động ra đến tận cửa. Lưỡi sắc còn dính máu và thịt nát…

Tạng Cẩu nghĩ thầm:

[ Lực xé nát của thứ này kinh khủng thật! Có khi cây lớn như cột đình nó cũng cứa như rọc giấy chứ đừng nói là con người. ]

Đoạn cùng Hồ Phiêu Hương chọn một hang động, cẩn trọng từng bước mà tiến lên.

Hai người bước được ba bước, thì Tạng Cẩu đột nhiên chặn Phiêu Hương lại.

Chỉ thấy cách mũi chân hai người căng một sợi tơ mảnh, ắt hẳn là cơ quan để mở cạm bẫy. Hai người nhìn nhau một cái, rồi bước qua…

Nào ngờ…

Vừa đặt chân, cảm thấy nền hang hơi trùng xuống như thể vừa đẩy một tầng đá, thì hai người lập tức biết là hỏng chuyện!

Cái dây bẫy là giả!!!

Nền đá mới là cơ quan thật!

Tạng Cẩu lúc này lập tức nhập vào vô ngã, chỉ thấy tứ phía có vô vàn đạo kình phong bắn đến rất rát. Cậu chàng vội chắn cho Phiêu Hương, đoạn rút thanh Lĩnh Nam của cô nàng ra múa liên tục.

Nháy mắt có tiếng tinh tang bật lên tanh tách như pháo trúc nổ ngày xuân.

Nhìn lại, thì dưới chân hai người đã nằm la liệt mấy trăm cây kim nhỏ như lông trâu.

“ Gã nào xây cái mộ này cũng ác thật. ”

Tạng Cẩu ném trả đao cho bạn, lau mồ hôi trán.

Tràng cảnh vừa rồi thực là hung hiểm, nếu không phải cậu chàng đã ngộ ra vô ngã thì dù có ba đầu sáu tay cũng không phản ứng kịp.

Lúc này, hai người lại càng thêm tò mò…

Tại sao người xây mộ cho Lí Thân lại đặt cơ quan ác độc như thế?

Hai người vượt qua được con đường hẹp thì tiến vào một gian phòng đá. Tạng Cẩu lần mò một chốc thì tìm được mấy cây đèn, bèn chắp mồi lửa thắp cho sáng lên.

Nơi đây ngoại trừ một bàn cờ ra thì không còn thứ gì cả…

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Là cờ thế. ”

“ Muốn đi tiếp, ắt phải phá được thế cờ này? ”

Tạng Cẩu nhìn lên bàn cờ đá, thấy lúc này trên bàn chỉ bày đã bày sắn hơn trăm quân cờ cả trắng cả đen. Mà bên ngoài bàn cờ có độc nhất một con cờ đen mà thôi.

Cậu chảng nghiêng đầu, nhìn sát vào bàn cờ thì phát hiện những quân cờ đen trắng trên bàn đã được gắn chắc vào mặt đá, không thể di chuyển được.

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Cờ cứ để tớ, Cẩu không biết chơi thì cứ ngồi ngoài phòng bị là được. Nếu như tớ đặt sai, kích động cơ quan thì hãy ra tay yểm hộ. ”

Tạng Cẩu gật đầu một cái, đoạn lại ngồi xếp bằng dưỡng thần.

Hồ Phiêu Hương quan sát trận cờ một lúc thật lâu…

Thế nhưng, bất luận cô nàng có quan sát bao lâu, gắng nhớ lại bao nhiêu thế cờ từng đọc trong sách thì câu trả lời cũng chỉ có một:

Chịu thua!

Bởi cờ trên bàn đã vào tàn cục, những chỗ còn trống trên bàn cờ nếu không phải là chỗ đã hết khí, thì là nơi không có tác dụng gì cả.

Lúc này Tạng Cẩu chợt mở mắt, lại chậm rãi nói với Phiêu Hương:

“ Này, có khi đấy không phải cờ đen đâu! ”

Tạng Cẩu tuy không biết chơi cờ, nhưng cờ vây dễ học khó tinh, bản thân cậu chàng cũng nắm được luật chơi.

Trí nhớ của Tạng Cẩu lại phi thường, chỉ nhìn thoáng qua trận cờ là ghi nhớ được hết thảy. Nãy giờ cậu chàng nhắm mắt dưỡng thần, thì cũng đã thử vô số nơi trên bàn cờ có thể đặt quân.

Nhưng cũng giống Phiêu Hương, quả nhiên là vô hiệu.

Tạng Cẩu đứng dậy, bước về phía bàn cờ, trong đầu nghĩ đến một chuyện to gan. Cậu lấy con cờ lên, dùng lực nhấn một cái. Chỉ nghe cách một tiếng, lúc mở tay, thì con cờ vốn thuần một màu đen tuyền đã trở thành một mặt trắng một mặt đen.

“ Té ra trên con cờ có cơ quan!! Nếu như để mình chơi quân trắng thì dễ rồi! ”

Hồ Phiêu Hương đón con cờ, thản nhiên đặt xuống một chỗ trên bàn cờ. Song, đáng lí nước cờ phải dồn quân đen vào thế bí, thì trên bàn cờ lại có biến hoá.

Chỉ thấy vang lên mấy tiếng loạt xoạt, một đám cờ đen đã biến thành cờ trắng!

Đồng thời, vách động cũng có tiếng gầm gừ kinh khủng của cơ quan đang vận hành. Tạng Cẩu nhìn lên trần, cả kinh:

“ Trần động đang sập xuống!!! ”

Quả nhiên lúc này trần đá của gian phòng đang lù lù ép xuống, mà cánh cửa nối ra con đường đá hẹp thì sớm đã bị chặn kín.

Trần động nặng cả vạn cân, nếu như ép xuống, thì cho dù là xương đồng gân thép cũng bị nghiến thành giấy.

Tạng Cẩu vội lấy con cờ vừa đặt xuống ra, ném cho Phiêu Hương, đoạn kêu thất thanh:

“ Đây không phải cờ vây đâu!! Cờ chúng ta cần đi là cờ đen!!! Mau phá thế cờ này đi!! ”

Cũng may trí nhớ cậu chàng hơn người, nên mới không mất thời gian tìm cờ.

Bản thân Tạng Cẩu thì phóng người lên, tung chưởng oanh kích vào trần động, hi vọng có thể kìm được thế hạ xuống của trần nhà.

Nếu đây là một hang động tự nhiên thì Tạng Cẩu sẽ không làm liều như thế, bởi nguy cơ làm sập động rất cao.

Nhưng hang động này rất rõ ràng được tạo ra bởi bàn tay con người, thế nên cậu chàng cũng không đi dùng lẽ thường mà nghĩ ngợi.

Hồ Phiêu Hương thì nghĩ thầm:

[ Vừa rồi mình đặt cờ vào sát một con cờ đen, về lí thì đã chiếm sạch tiên cơ. Nhưng nguyên một hàng quân đen của ta đều bị trở cờ… chứng tỏ cờ này không phải dùng luật ăn quân!

Đúng rồi!! Ở cuối hàng của mình cũng có một con cờ trắng chặn cứng! Tức là nếu như chặn hai đầu của một hàng quân, thì sẽ khiến chúng trở giáp quy hàng, cờ đen đổi thành cờ trắng? ]

Hồ Phiêu Hương chỉ kịp nghĩ đến đó, thì Tạng Cẩu đã thấm mệt mà trần hang càng lúc càng xuống thấp, nay còn cách đầu của hai người cỡ một gang tay mà thôi.

Đôi mắt cô nàng lia như điện xẹt, chọn trúng một vị trí hiểm mà đặt con cờ duy nhất xuống.

Tức thì…

Một đống quân trắng theo nước cờ được cô nàng đặt ra đó đã bị lật lại thành quân đen, mà trần hang cũng ngừng hạ xuống.

Sau đó, bàn cờ chậm rãi nhích sang một góc, để lộ một dãy cầu thang dẫn xuống sâu bên dưới.

Hai người nhìn nhau một cái, đoạn ngồi phịch xuống nền hang mà thở hồng hộc.