Lại kể chuyện của Tạng Cẩu…
Lí Bân thấy Tạng Cẩu đột nhiên đặt một câu hỏi liên quan tới hơn sáu trăm năm sau, thì không khỏi kinh ngạc. Lúc này y tự nhủ không biết cậu thiếu niên trước mặt có phải cũng là người của thế giới tương lai vượt thời gian trở về thời Minh – Hậu Lê này hay không. Song, nhớ lại phản ứng của Tạng Cẩu lúc y trải lòng về thân thế thực sự của bản thân, thì Lí Bân nghĩ ấy không phải giả vờ. Mà cậu chàng đã kinh ngạc như thế, thì cái khái niệm “ du hành thời gian ” này hẳn phải mới lạ với Tạng Cẩu lắm, chứ ở thế giới tương lai thì thiếu gì truyện, phim sử dụng yếu tố này?
Lí Bân hít sâu một hơi, lại tiếp:
“ Sáu trăm năm mươi năm sau, các nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới đặt ra một giả thiết, tạo nên một siêu hợp kim dùng để du hành vũ trụ. Một hợp kim thông minh, với các thuộc tính như độ cứng, độ đàn hồi, độ chịu biến dạng, trọng lượng có thể được thay đổi một cách tự do. Mà viên châu của cậu khiến tôi nhớ đến thứ hợp kim ấy. ”
Y nói xong mới nhận ra Tạng Cẩu đang ngẩn tò te nhìn mình, mới sực tỉnh đang nói chuyện với một người thời trung đại, bèn cẩn thận giải thích những từ như “ nhà khoa học ”, “ hợp kim ”, “ vũ trụ ”…v.v…
Đương nhiên, y không nói sâu về vấn đề này, mà chỉ giảng giải thoáng qua cho Tạng Cẩu đủ hiểu. Y nghĩ thầm:
[ Dù cậu ta không xuất hiện trong chính sử, nhưng trời mới biết suốt cuộc đời cậu ta tiếp xúc với những ai. Ngộ nhỡ sau này cậu ta chạy lăng quăng, nói cho Chu Đệ về Châu Âu, vũ trụ thì đúng là xong đời. ]
Tạng Cẩu nghe vậy thì gật gù, đoạn nói:
“ Nhưng cớ sao anh lại nghĩ đồng đen là thứ hợp kim của tương lai, mà không nghĩ rằng đây là huyền thiết? ”
Lí Bân bèn đáp:
“ Cậu xem này. Những vật màu đen bình thường sẽ không phản chiếu ánh sáng, nhưng thanh đao màu đen này nếu như vũ động thì sẽ để lại một dải đao quang, tuy rất nhạt. Thiết nghĩ châu của cậu chắc cũng tương tự, nhưng vì nhỏ, nên khó mà nhìn rõ được bằng. Lấy kiến thức sáu trăm năm sau của tôi cũng không lí giải được nguyên do. ”
Y nói đên đây thì nhún vai:
“ Viên châu của cậu, và thanh đao kia, nếu thực là làm từ cùng một vật liệu thì tôi không nghĩ thuộc về thời đại này. Chắc đến tám chín phần là kim khí của tương lai. ”
Hôm nay đã nghe bao nhiêu chuyện hoang đường không thể tưởng tượng nổi, thành thử đầu Tạng Cẩu đã có chút đau nhức. Nào là linh hồn vượt thời gian, nào là hợp kim của tương lai, những chuyện này quả thực có cho Tạng Cẩu đọc sách thêm trăm năm chắc cũng chẳng nghĩ đến.
Thấy sắc trời đã muộn, vài ngày tới là thời gian xuống mộ, Tạng Cẩu bèn từ tạ Lí Bân, đoạn cùng Phiêu Hương trở về Lí phủ. Những ngày sau đó, hai người vừa điều chỉnh trạng thái, vừa chuẩn bị những vật cần thiết để vào mộ cổ phá giải bí mật Rồng Không Đuôi. Tuy là nói, dựa vào chìa khóa Loa thành hẳn là có thể mở được cửa sinh của mộ thất, song cũng chưa nói chắc được chuyện gì sẽ xảy ra, thành thử cẩn tắc vẫn hơn. Mộ cổ một ngàn năm trăm năm tuổi, quỷ mới biết sẽ có những hung hiểm gì đang chờ sẵn.
Nhất là kể từ khi biết đồng đen rất có thể là một vật liệu đến từ thế giới tương lai thì hai người càng thêm cẩn trọng. Bởi… điều ấy có nghĩa những cạm bẫy đặt trong mộ cổ thực tế không hề bị giới hạn bởi kỹ thuật của người đời Tần như họ vẫn tưởng.
Con người sợ nhất thứ họ không biết…
Bởi họ không biết phải đối phó với chúng ra sao.
Lúc họ không rõ mình sẽ phải đối mặt với cái gì, thường thí trí tưởng tượng sẽ đưa đường dẫn lối, kết cục là tự mình doạ mình, chưa ra trận sĩ khí đã thành không.
Bây giờ, điều Tạng Cẩu và Phiêu Hương phải làm chính là giữ bản thân ở trên lằn ranh mong manh giữa tự mình doạ mình và chủ quan khinh địch. Lúc này hai người như nghệ sĩ đi trên dây, vắt giữa hai vách núi, ngã về bên nào thì kết cục duy nhất cũng là cái chết.
Thời gian này, Tạng Cẩu được Trương Tam Phong chỉ điểm ít nhiều, kiến giải về võ học tăng thêm không ít. Cảnh giới vô ngã ngộ ra trong lúc phá trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới cũng vững chắc thêm mấy phần.
Nguyên Mãn đại sư sau khi biết hai người bị oan, thì có âm thầm nhờ Trương Tam Phong chuyển lời cho Tạng Cẩu. Nếu dùng chìa đá mở cửa, thì lúc xuống mộ không lâu sẽ lọt vào một cái đầm. Bên trong đầm là một con rồng lớn, hung tàn vô cùng, lực lớn vạn cân. Phàm là kẻ rơi xuống nước, tức thì mặt nước sẽ nổi ba đào dữ dội, máu đỏ loang ra be bét cả đầm, rốt cuộc thứ nổi lên là một phần của một tấm lưng sần sùi đầy vảy cứng…
Đáng nói là thứ này dài tới một trượng.
Cá sấu ở sông Dương Tử lớn lắm cũng chỉ nửa trượng mà thôi, một tấm lưng nổi lên chưa hên đã dài gấp đôi một con cá sấu trưởng thành thì cũng thật là kinh khủng.
Quần hào vượt bao cạm bẫy, vốn đã hao tổn, lại gặp cái đầm ác thú, mới biết ấy là tuyệt lộ.
Lúc rút khỏi mộ, Lí Thông mới phát hiện ở mặt dưới ổ khoá có một chỗ khuyết. Y đặt ra giả thiết, muốn vào được cửa sinh của mộ cổ cần phải có đến hai cái chìa khoá.
Chuyện sau đó, xảy ra như đã kể…
Tạng Cẩu chưa thấy rồng bao giờ, nên cũng không hình dung được tràng cảnh lúc ấy. Nhưng nghe lời kể của Nguyên Mãn đại sư thì không khỏi rùng mình.
Một con hung thú dài đến hai ba trượng, hình thể khổng lồ như thế, võ công có cao bằng trời cũng không thể chống lại được.
Còn về tính chính xác của thông tin thì lại càng không có gì phải nghi ngờ cả.
Cậu chàng tin vào cách làm người của ông…
Tạng Cẩu bàn với Phiêu Hương, nói những gì mình biết cho quần hào. Cô nàng bèn cười nhạt:
“ Trước hết, có nói, thì cũng chỉ nói cho Nguyên Mãn đại sư và Trương chân nhân. Sau nữa, cậu xem cái câu chuyện của cậu nói ra thì ai thèm tin? Mộ cổ một ngàn năm trăm năm trước, có bày cạm bẫy hơn sáu trăm năm sau? Cẩu ơi là Cẩu, cứ lúc cần thiết thì lại ngơ bất thình lình là thế nào?? ”
“ Nhưng đồng đen còn đây, tớ tin Trương chân nhân sẽ… ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Cẩu thấy mình dở hơi không? Trong mộ không khéo sẽ có cả cách luyện chế đồng đen! Thứ kim khí này có ai trên đời không ham?? Có dùng đồng đen thì chỉ càng khiến bọn họ trở nên tham lam hơn mà thôi. Mà chuyện khó tin như thế, Trương chân nhân đức cao vọng trọng hơn nữa thì cũng chẳng ai thèm tin.
Cẩu không nghe thấy người ta muốn gì sao?? Không thiếu kẻ muốn cướp lấy bí mật để ép nước ta làm quận làm huyện mãi mãi. Bí mật Rồng Không Đuôi này tớ và Cẩu buộc phải có. Thuận Thiên Kiếm là biểu tượng của ngôi vua, càng không thể để nó lưu lạc xứ người thêm được. Bây giờ không phải lúc để mềm lòng. ”
Tạng Cẩu thở dài, nhìn lên bầu không:
“ Chẳng nhẽ cứ phải tranh giành cướp đoạt nhau hay sao? ”
Thời gian sẽ không vì cơn rối bời trong lòng người mà trôi chậm lại.
Thời gian thấm thoát, chẳng mấy mà ngày vào mộ đã đến.
Tinh sương, thì hai người Tạng Cẩu đã được đưa đến hậu sơn Lí gia trang, đến trước một khu mộ bề thế trải đá trắng, quay mặt về phía nam.
Mộ không có tên…
Cắm ở nơi đáng lẽ là đỉnh để hương khói là một cây côn sắt. Năm tháng qua đi, côn đã hoen gỉ, nhưng quần hào nhìn vào đều không tự chủ cảm thấy trong lòng chấn động, kính cẩn hơi cúi đầu. Phảng phất trong lòng là hình ảnh Thượng Đẳng Thiên Vương mình vận áo giáp, tay vung côn sắt, đội trời đạp đất đang sừng sững trước mắt.
Lúc này, Tạng Cẩu bèn nói:
“ Người của các môn các phái vào mộ xin đứng ra phía trước một bước. ”
Cậu chàng đang nắm chìa khoá mở cửa sinh, nên không ai dại gì xé rách da mặt lúc này cả. Cho dù không nể nang võ lực của Tạng Cẩu, thì cũng không thể không để Trương Tam Phong vào mắt.
Sáu môn phái lớn, trừ Không Động có Chấn Nguyên tử tự thân xuất mã, thì đều cử đệ tử ưu tú nhất ra.
Diệu Định sư thái đã bị thương, Quảng Thành tử hai tay đã bị đánh cho thành tật, không thể vào mộ. Mà các phái khác cự nhiên cũng sẽ giữ lại người mạnh nhất, phòng hờ bên ngoài có biến cố gì…
Tạng Cẩu thấy các môn phái này đều coi nguy hiểm bên ngoài lớn hơn cạm bẫy trong mộ thì cảm thấy không biết nói sao.
Chưa thành sự đã đấu đá, lần này vào mộ e là không có bao nhiêu người sống mà ra được.
Cậu chàng nghĩ vậy, song đương nhiên không nói lời xui xẻo này ra miệng.
Chờ sáu đại diện của lục đại phái bước ra rồi, lần này đến các thế lực nhỏ hơn, hoặc khách độc hành cũng tiến lên. Nháy mắt một đội này đã có số lượng hơn năm mươi người.
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Cảm phiền các vị lập thề, vào mộ rồi thì sống hay chết bỏ, bất luận ai có được cơ duyên thì người đó hưởng, cấm tuyệt đối chuyện trả thù, đánh cướp. ”
“ Tiểu tử, lẽ nào ngươi cho rằng bọn ta là hạng người vô sỉ sao mà đòi phải thề? ”
“ Các ngươi chớ có được đằng chân lân đằng đầu! ”
Trong số quần hào, có vài người lên tiếng phản đối.
Hồ Phiêu Hương chợt nhún vai, nói chen vào:
“ Các vị đã nói thế, đám man di chúng tôi cũng hết cách. Bây giờ tiểu nữ xin tuyên bố, các người không còn tư cách vào mộ kiếm cơ duyên nữa! Chư vị còn đứng đây một khắc, thì ta quyết không vào mộ. ”
Đoạn, cô nàng nhìn quanh, cười nhạt:
“ Bây giờ giải quyết ra sao thì tuỳ các vị. Hoặc là bọn họ không vào, hoặc là không ai vào mộ! Không có lựa chọn thứ ba. ”
“ Ngươi… các ngươi không nói đạo lí? ”
Những kẻ vừa lên tiếng phản đối không ngờ hai người giở trò này, thành ra đều hét toáng lên, cố sức phân bua.
Hồ Phiêu Hương mỉm cười:
“ Không phải các vị vẫn bảo người Nam chúng ta man di mọi rợ, không hiểu phong tục lễ giáo hay sao? Bây giờ lại bắt chúng ta nói lí? ”
Cô nàng nói xong, quả nhiên những kẻ vừa phản đối thấy họng đắng như nuốt bồ hòn.
Không ai nói ra, nhưng ai mà chẳng nhớ mấy ngày trước lúc hùa theo Gia Luật Vân hạch tội hai người, bản thân đã buông lời mắng chửi ra sao.
Mồm năm miệng mười chửi kẻ khác là man di không hiểu lễ nghi, đến nay lại bị người ta nói cho cứng họng, đúng là sự buồn cười. Nếu không phải cơ duyên trong mộ thánh Chèm quá mê người, có lẽ bọn họ đã tự xấu hổ mà lủi mất.
Nhưng cũng phải nói, mật ngọt thì chết ruồi. Một số kẻ vẫn chưa từ bỏ, định kích động quần hào lao vào cướp chìa khoá Loa thành, nhưng lại sực nhớ Trương Tam Phong vẫn đang nhìn chằm chằm, nên lại rụt cổ thụt lưỡi.
Mà chính vào lúc những người này còn đang không biết làm sao thì số nhân tuyển vào mộ còn lại đã hùa nhau lên tiếng đuổi hết những kẻ không chịu thề độc đi.
Cơ duyên trong mộ to tày trời, ai lại muốn bỏ lỡ? Mà lúc này cửa sinh đã mở, kẻ vào mộ càng ít, cơ hội độc chiếm được báu vật càng lớn.
Thế là nhoáng một cái, năm mươi người vào mộ đã giảm xuống còn hai mươi ba mươi người.
Tặng đậu