Tạng Cẩu âm thầm lấy làm lạ.

Tuyệt học này ngoại trừ các đời Quận Gió, đáng lẽ không ai nơi phương bắc này biết dùng mới phải. Lẽ nào núi cao còn có núi cao hơn?

Bèn lên tiếng:

“ Bà già, bà nhìn thấy chiêu này của ta, chắc cũng biết tội mình rồi… ”

Thằng nhỏ biết, bây giờ nó mà hỏi bà ta tại sao lại biết chiêu này, thì quá bằng đưa đằng chuôi cho người ta nắm. Thành thử, mới phô trương thanh thế như vậy.

Bà mẹ lắp bắp:

“ Biết tội. Biết tội. Sư thừa của cậu giao đứa bé cho tôi, mà tôi chăm sóc không đến nơi đến chốn. Trăm sai ngàn sai đều là do tôi… ”

Bị Tạng Cẩu lườm cho một cái, mụ chỉ biết run lên cầm cập.

“ Con… con bé thực ra họ Trương. Ông nội là tử tù, trước đây từng sống ở căn nhà hoang dưới lầu Phỉ Thuý… Năm đó có dịch tả, mẹ nó không may nhiễm bệnh mất khi nó còn nằm nôi. Sư… sư phụ của tiểu anh hùng mới đưa cho ta nuôi nấng. Đúng rồi.

Trong nhà tôi hãy còn một con chuỷ thủ, nghe bảo là có kì nhân đưa cho mẹ ruột của nó. ”

Cô gái, giờ đã biết mình họ Trương, khóc nấc lên. Nhưng liễu yếu đào thơ chẳng biết phải làm gì, chỉ có đường kinh hô:

“ Xin cậu! Tha cho bà ấy đi!! ”

Lúc bấy giờ bà mẹ nuôi cũng đã nghe được tiếng cô. Bả thấy mặc dù mình bán đứng con, nhưng lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông nàng ta vẫn cầu xin cho mẹ, không khỏi hối hận.

Bà ta lại ngẫm: [ Công sinh thành thua ơn dưỡng dục. Sao mày có thể vì phú quý phù hoa trước mắt mà làm cái chuyện tày trời này kia chứ? Một lát nữa mình phải dập đầu tạ lỗi với con, yêu nó như con ruột mới phải… ]

Nhân chi sơ, tính bản thiện. Ấy là lời dạy của thánh hiền.

Non sông dễ đổi, bản tánh khó dời. Ấy lại là lời của cha ông.

Tiếc là bà ta vĩnh viễn không có cơ hội để mà chuộc lại tội lỗi hôm nay.

Bốp!!

Lửa giận bốc cao, chưởng phong áp xuống.

Một chưởng Chó Cậy Gần Nhà cơ hồ đánh ra hoàn toàn bằng bản năng. Bà mẹ nuôi của Trương thị không biết võ công, làm sao mà tránh nổi? Chỉ nghe bịch một cái, bà ta chẳng kịp kêu tiếng nào, ngoẹo cổ ngã lăn ra đất.

Đến lúc định thần…

Thì bà mẹ đã nằm một đống dưới chân Tạng Cẩu.

Hồ Phiêu Hương lướt đến bên cạnh Tạng Cẩu, lớn tiếng:

“ Mọi người cũng nghe rồi đấy! Bà ta chỉ là nghĩa mẫu của Trương thị, theo lí không có quyền bán con cho họ Lại làm thiếp! ”

Nói đoạn giơ cao tờ khế ước bán con của bà mẹ viết với Lại Bố Y.

Té ra lúc kề đao vào cổ họ Lại, cô bé đã nhanh tay chộp luôn tờ khế ước.

“ Lập thiếp ư?? ”

“ Thế mà làm rùm beng như lấy chính thê không bằng. ”

Lại Bố Y vốn dĩ muốn khoa trương thanh thế, vậy mà vì chuyện này người ta lấy làm chủ đề bàn tán lao xao, không khỏi hổ thẹn. Có cảm giác như vừa tự bắn tên vào chân mình, gậy ông lại đập lưng ông.

“ Coi như bản quan xui, lập thiếp lập thê gì đều huỷ hết! Ai về nhà nấy! ”

Tạng Cẩu còn chưa muốn buông bỏ chuyện này, nhưng Hồ Phiêu Hương đã vội vàng ngăn lại.

Cô bé thì thầm:

“ Thôi đi Cẩu, hắn là mệnh quan triều đình. Hạ nhục hắn một chút thì không sao, nhưng giết gã thì lại thành to chuyện đấy. ”

“ Nhưng… ”

“ Mình đang ở trên xứ người, lại còn không nể mặt hoàng đế của họ thì chỉ thiệt thân mà thôi. Di nguyện của Tuệ Tĩnh thiền sư là phá giải bí mật của miếng đồng, cậu quên rồi à? ”

Hồ Phiêu Hương biết thằng nhóc này đang nóng đầu.

Nó là cô nhi, từ nhỏ không có tình thương cha mẹ, cũng may được bà con chòm xóm ở thôn Điếu Ngư cưu mang bảo bọc. Thế nên hôm nay bà mẹ kia đối xử với con gái mình như thế, chẳng khác nào xát muối lên vết thương lòng của Tạng Cẩu cả.

Ngộ nhỡ bố mẹ nó cũng như thế???

Thả nó trôi theo dòng sông cũng khác gì bán con vào nhà quyền quý đâu?

Tạng Cẩu nghĩ sang chuyện của sư phụ và nhà họ Trương.

Nó cố đánh lạc hướng mình, để bản thân khỏi nghĩ tới những gì tên họ Lại đã làm.

[ Nghe đồn sư tổ truyền vị xong, bèn quắp áo lên đường vân du, chẳng còn tin tức gì nữa. ]

Xâu chuỗi các sự kiện nó biết lại, thì có lẽ mấy năm về trước Quận Gió chắc có bắc tiến thăm người xưa, rồi mới ngấm ngầm điều tra thân thế của cô gái nọ.

Chắc là sau đó ông đã phát hiện con dao năm của sư phụ năm xưa ném cho cô gái.

Thế nên mới cố tình dạy cho người ta cách làm tò he, bù đắp một phần tội lỗi năm nào.

[ Mình cứ nghĩ cô bé năm nào tha mạng cho thầy, đến nay cũng phải ba mươi mấy gần tứ tuần rồi mới đúng. Lại không nghĩ đến chuyện người ta có con. Đúng là ngu. ]

Hồ Phiêu Hương thì lại nghĩ:

[ Năm đó mẹ Trương thị tha mạng cho thầy, bây giờ Tạng Cẩu cứu con của cô ta khỏi phải làm lẽ mọn cho họ Lại, chắc không phải trùng hợp. ]

Nhân quả vốn xoay vần, gieo gió thì gặt bão. Cũng như cái câu đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy đấy thôi. Cái cách đối nhân xử thế của mình, cũng quyết định cách người ta đối xử lại với mình.

Phải chăng nhân trong nhân quả phải là “ nhân cách ”??

Tài sơ học thiển, nào dám bàn nhiều…

Chỉ biết sau chuyện ở Lại gia trang, Tạng Cẩu và Phiêu Hương dìu tân nương ra bến sông, trong lòng mỗi người một ý nghĩ.

Chuyện kế tiếp, cũng xảy ở bên một con nước cách sông Tần Hoài cả ngàn dặm.

“ Bốn vị tiền bối đây là?? ”

Lê Hổ thấy bốn ông già ngồi trên chạc cây bộ dạng quái lạ, nhìn qua lại giống như quen biết cô gái kia, bèn cung kính khom lưng thi lễ.

Phốc.

Một trong bốn lão nói:

“ Bèo nước gặp nhau, bọn ta lại chẳng phải tội phạm hay trộm cướp mà phải tra khảo thẩm vấn, thế thì cần gì hỏi rõ danh tính nhau ra như vậy?? ”

Dưới ánh trăng tỏ mờ, Lê Hổ phát hiện cái mũi gắn trên mặt ông ta là giả.

Cô gái nọ bèn mỉm cười, giới thiệu:

“ Đây là bốn lão tiền bối Ngu Si Đần Độn. Anh đừng có nhìn họ tàn tật, ngoại hiệu quái lạ mà coi thường. Võ công của họ cao lắm đấy. ”

Tất nhiên trên đời chẳng có ai có ngoại hiệu là Ngu Si Đần Độn cả. Tên ấy hoàn toàn là bịa đặt.

Cô gái nọ cũng biết, nhưng vì mấy lão cứ kiên quyết không tiết lộ thân phận thật, cô cũng lấy cái tên giả này đi chọc các lão một phen.

Bốn lão tàn tật này chính là Thiên Tàn Địa Khuyết.

Thì ra sau khi tiễn chân Tạng Cẩu, bốn người vẫn âm thầm dò la tin tức về cái chết oan khuất của Quận Gió. Mọi manh mối đều chỉ vào Thiên Cơ lão đạo giả, nhưng lão ta giống như biết phép lên trời độn thổ, tìm gần một năm trời mà không thấy tăm hơi.

Cuối cùng bốn lão mới quyết định sẽ lên sơn trang Bách Điểu tìm hiểu.

Lê Hổ thầm nghĩ:

[ Bốn lão tiền bối không báo ngoại hiệu, có thể là có ẩn tình. Không nên hỏi nữa. ]

Rồi cũng ngồi xuống bên đống lửa.

Bấy giờ cô gái nọ đã nướng xong thêm một ống nứa, bèn lấy que củi khều ra, thảy sang chỗ Lê Hổ.

“ Vừa gặp bữa, chi bằng cùng xơi. Vẫn nhớ cách ăn món này chứ? ”

Lê Hổ đáp:

“ Mĩ vị như thế sao lại quên nổi? ”

Nói rồi lấy đao, cắt lóng nứa ra.

Bên trong là một thứ thịt vàng ươm, thơm điếc cả mũi.

Tàn lão khinh khỉnh:

“ Mĩ vị, ta thấy là không quên được mĩ nhân thì có. ”

Địa lão trầm giọng:

“ Kìa, đã nói đúng tim đen chúng nó lại cứ oang oang cái mồm ra như thế, chả biết giữ ý gì cả. ”

Mồm nói, nhưng lão cố tình không đè âm thanh xuống gì cả.

Ngoại trừ Khuyết lão đã điếc, hai người còn lại đều nhìn lão với cặp mắt nửa tròn nửa dẹt.

Lão này hình như không chỉ mất đi thị lực, liêm sỉ cũng bắt đầu bớt đi rồi.

Cô gái đỏ chín cả đôi má, quay vội mặt sang hướng khác. Lê Hổ thì ho khan mấy cái liền, chỉ biết vục mặt vào ống nứa mà ăn lấy ăn để.

Tranh thủ lúc Thiên lão không để ý, Tàn lão bèn nhón ngay một miếng thịt.

Lập tức, ánh mắt như điện xẹt khoá chặt lấy cái mồm đang nhai nhồm nhoàm với chòm râu đầy mỡ. Hai người Lê Hổ không bị nhìn trực tiếp, nhưng ánh mắt của chí tôn trong giới sát thủ năm nào cũng khiến cả hai phải rùng mình.

Nhưng cái kẻ nên sợ nhất thì chẳng làm sao, lại cứ cười phe phé:

“ Anh ba à, anh như phật sống ăn hương ăn hoa là được, món thịt thơm này cứ để em xử cho. Chu choa. Lươn nướng ống tre, hoàng đế trong cung cũng làm chó gì được thưởng thức thứ này chứ. ”

Thấy lão buông lời phạm thượng như không, lại còn văng tục, Lê Hổ cũng hơi thấy phản cảm. Dù sao cậu đọc sách thánh hiền từ bé, tư tưởng trung quân vẫn còn đấy.

Thiên lão lưỡi có tật, chẳng nói năng bình thường được, lại càng không nói đến chuyện cảm nhận được năm vị chua cay mặn đắng ngọt. Thịt lươn có ngon gấp mười, với lão cũng chỉ như bột gạo sống mà thôi. Bình thường lão ta vẫn mím chặt môi không mở là vì thế.

Song bị người ta giành ăn, với lão vẫn là xúc phạm.

Địa lão tai thính, nghe thấy có vẻ như hai em sắp giã nhau đến nơi thì bảo ban:

“ Hai đứa không nên làm mất hoà khí, đánh đến gần chết là được rồi. Nếu không bốn anh em chỉ còn ba, sau này làm sao làm việc được? ”

Lê Hổ đổ mồ hôi:

[ Chẳng phải nên khuyên em mình đừng đánh nhau sao? ]

Bốn lão ăn no nê, sau đó Tàn lão nói:

“ Bé con nấu nướng càng ngày càng khá. Lần sau bốn ông già sẽ quay lại ăn chực tiếp. Cáo biệt! ”

Nói đoạn chân nhún nhẹ lên cành cây, vèo một cái đã mất hút vào ánh trăng.