Lại kể chuyện trong sân…
Tạng Cẩu nháy mắt đã đánh ngã viện thủ của Lại Bố Y, tóm gọn y đã chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Thấy cao thủ mình thuê về trước mặt thằng bé lại vô dụng không đáng một đồng, chú rể không khỏi tức giận dậm chân, thở dài thăn vắn thườn thượt. Cái ngày đáng lí ra phải là ngày vui của hắn, nay lại có thêm một chuyện trái với lẽ thường.
Tạng Cẩu điểm huyệt, tay tóm nghẹt cổ Lại Bố Y.
Lúc này đám gia nhân đã xộc vào, gậy gộc lăm lăm trên tay. Chúng cứ đứng nhìn nó trân trân, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào cả.
Thằng nhóc này quá tà môn.
Theo sau, Phiêu Hương cũng nhẹ nhàng lướt đến chỗ Tạng Cẩu. Thấy thằng nhóc ra tay gọn ghẽ đến thế, cô bé chẳng những không vui, mà còn thấy bất an.
Còn nhớ, lần gần nhất thằng nhóc này bỗng dưng hết ngố là lúc nó suýt nữa cho Trương Phụ nằm lên nóc tủ ngắm phao câu gà luộc.
Cuối cùng…
Quần hào mới vào trong sân.
Chứng kiến cảnh hỗn loạn do một mình thằng nhỏ tạo nên, ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.
Không ít người kinh nghiệm phong phú, đã nhận ra thân phận của kẻ bị đánh ngã.
“ Có phải Kim Đao Thành Bất Ưu của tiêu cục Đông Phong không?? ”
“ Đúng rồi! Đúng y! Cửu hoàn đao nặng chừng kia kia sao mà lẫn đi đâu được?? Cả thành Kim Lăng chỉ có mình y dùng được thôi. ”
“ Trời… vết chân trên mặt y… không phải của nó chứ?? ”
Bây giờ, cho dù Lại Bố Y không nằm trong tay Tạng Cẩu thì quần hào cũng thoái chí lắm rồi. Cả bọn chẳng ai là đối thủ của Thành Bất Ưu, mà y lại bị thằng ranh có một mẩu này đánh cho bất tỉnh nhân sự cơ hồ chỉ trong nháy mắt.
Một đám lãng khách rảnh rỗi tụ tập xem hỉ sự, cơ hội để Tạng Cẩu đụng phải cao thủ đích thực còn nhỏ hơn là sợi tóc.
“ Hương… giữ hắn cho tớ. ”
Tạng Cẩu quăng Lại Bố Y xuống đất. Giá y mới may dính bê bết nào dầu nào mỡ, nào đất nào bùn, thoáng cái trở nên bèo nhà bèo nhèo còn thua đống giẻ lau.
Hồ Phiêu Hương hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng tuốt đao kề lên cổ tên Lại Bố Y.
Cô bé cứ thắc mắc mãi, không biết Tạng Cẩu đang muốn làm gì.
“ Chạy thử bước nữa xem… ”
Tạng Cẩu lạnh giọng, đoạn quát lên một tiếng.
Tiếng quát rền vang như thiết kị tung hoành, ai nấy đều phải bịt tai le lưỡi khiếp đảm.
Bà mẹ đang muốn nhân lúc hỗn loạn đánh bài chuồn lập tức cứng người lại.
Bả biết, nếu bây giờ mình nhúc nhích một ngón chân thôi, Tạng Cẩu sẽ chẳng ngại ngần đánh gãy luôn xương chân của mình.
[ Mẹ ơi, thằng này nó là ác quỷ đầu thai. Chắc chắn vậy rồi. ]
Dù run lên cầm cập, nhưng bà mẹ vẫn lên tiếng gọi đám gia đinh:
“ Còn đứng đực ra đấy làm gì?? Mau! Mau đánh nó cứu chủ! ”
“ Ông!! Khô… không! Ngừng… ngừng tay! ”
Lại Bố Y vội vàng quát to.
Miệng y gãy răng đứt lợi, hãy còn chảy máu ròng ròng, khó khăn lắm mới nói được tròn vành rõ chữ.
Đao Lĩnh Nam kề kè kè ở cổ, thì làm sao y không sợ cho được?
Tạng Cẩu nói, chậm rãi mà rõ ràng:
“ Xem ra bà hết chỗ dựa rồi… ”
Người đàn bà nọ trợn to mắt, toan hét lên kêu cứu, thì bàn tay Tạng Cẩu đã vồ đến, tóm chặt lấy cổ họng bả.
“ Ặc… ặc… ặc… ”
Bà mẹ nào ngờ được bàn tay bé xíu kia vừa xiết lại quanh cổ mình thì còn cứng hơn cả khoá sắt. Nhất thời bả không thở nổi, cứ ú ú ớ ớ thốt chẳng nên tiếng.
Hồ Phiêu Hương thấy Tạng Cẩu ra tay không thèm phân nặng nhẹ, như thể có thâm cừu đại hận gì với bà ta thì cũng hơi hốt. Xong lại nghĩ đến những chuyện bà ta làm với cô gái bán hàng rong, lửa giận lên bốc lên. Thế là không thèm khuyên can gì nữa, cứ mặc kệ quan sát.
Chỉ khổ tên Lại Bố Y bị đao sắc kề cổ, muốn cựa cũng không dám cựa.
Tạng Cẩu hơi lỏng bàn tay ra, lại lườm người đàn bà một cái:
“ Cô ấy chỉ vừa thoát ra khỏi đầm rồng, chưa kịp ấm yên được mấy hôm, ấy thế mà kẻ làm mẹ như ngươi đã chính tay đẩy con mình xuống nước. Loại người bạc nghĩa như ngươi thì đáng tội gì, HẢ!!!!!??? ”
Tiếng quát của nó rung chuyển, vang dội, chẳng khác nào tiếng hổ gầm.
“ Đừng! Dừng tay! ”
Bóng dáng cô hái hàng rong trong tà áo tân nương thướt tha… lảo đà lảo đảo xuất hiện ở cửa.
Thì ra nàng vừa lên kiệu, thì đã bị hai đứa nhóc nấp sẵn trong thành kiệu điểm huyệt ngủ, rồi cho yên vị ngăn ngắn chính giữa. Còn chúng thì chui xuống dưới chân nàng nấp.
Lại Bố Y chủ quan, không nhìn vào kiệu hoa, thế nên không biết là hai đứa nó đã ngồi trong kiệu từ đầu.
Tân nương có hận mẹ mình không??
Có lẽ là có, chí ít cũng phải ấm ức trong lòng. Dầu sao cũng là hạnh phúc cả đời, chung thân đại sự, nay bị tống ra ngoài như một món hàng. Có ai mà không thấy tủi phận??
Nhưng vừa thấy mẹ mình quằn quại trong tay Tạng Cẩu, là bao nhiêu hờn tủi bay biến sạch. Trong đầu cô gái bán hàng rong giờ chỉ nghĩ làm sao cứu mẹ mình ra. Sau đó, phải gả cho Lại Bố Y, hay gả sang Mông Cổ Cao Ly…v.v… thì để sau tính.
Gương mặt nàng, hoa nương vốn đã không dám thoa phấn bôi son, sợ hàng rèm lệ rửa trôi trang điểm. Lúc này vì lo và sợ mà càng trở nên tái mét cả đi.
Bà mẹ không nghe thấy con, cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà nhìn sang chỗ khác. Nỗi sợ choán đầy lấy óc bà ta. Giờ bả chỉ mong thổ hết ra bí mật giấu trong lòng đã gần hai mươi năm nay, những mong được nó tha mạng.
“ Cậu hận ta vì ta bán con phải không?? Ah… ah… ta xin cậu, tha cho ta. Nó… nó không phải con ruột của ta. ”
Tay Tạng Cẩu bỗng lỏng ra.
Hiển nhiên, chẳng ai trong trang viên này ngờ được người đàn bà nọ có thể thốt ra những lời như thế.
Bịch. Bịch.
Hai tiếng động lớn cùng vang lên.
Một là bà mẹ gục xuống đất, đôi chân mềm nhũn vì sợ.
Còn lại chính là tân nương.
Toàn thân nàng rũ ra, vô lực trượt xuống theo khung cửa. Thành gỗ cứng cũng không thể trở thành chỗ dựa cho người con gái ấy.
Trong lòng nàng đang có tư vị gì??? Không ai biết, cũng chẳng thể nói rõ.
Dù sao, mặc kệ câu nói kia là thật hay giả thì quan hệ của họ cũng đã bị dẫm nát.
Hồ Phiêu Hương thở dài một tiếng.
Nếu bà ta nói thật, tức là mối quan hệ mẹ con tưởng chừng thân thiết không rời hai mươi năm qua… té ra chỉ là bong bóng tưởng tượng.
Nếu bà ta nói dối… một người mẹ phủi sạch quan hệ với con ruột để giữ mạng? Âu cũng chẳng khá hơn là mấy.
Song bây giờ mọi người nghĩ gì, với bà mẹ cũng chẳng còn quan trọng.
Tạng Cẩu nghĩ sao mới đáng để bà lưu tâm.
Tạng Cẩu thì sao??
Nó tin lời bà ta là thật, rằng hai người họ vốn chỉ là người dưng??? Hay sẽ cho là bà ta đớn hèn phủi sạch quan hệ mẹ con??
“ Điều đó là sự thật?? ”
Tạng Cẩu trầm giọng xuống.
Như chỉ chờ có thế, mặt bà mẹ rạng rỡ hẳn lên.
Mụ ta vừa gật đầu như vái sao, vừa thề thề thốt thốt:
“ Thật! Là thật! Nếu cậu không tin, tôi có thể thề độc. ”
Tạng Cẩu hướng ánh mắt của mình về phía cánh cửa, nhìn vào cô gái trong bộ giá y ngồi một đống bên bậc cửa, thẫn thờ như kẻ đã mất hồn.
Ngày thành hôn, đáng ra phải là ngày vui mừng nhất trong cuộc đời.
Người con gái kia, khổ đau đến nỗi trái tim quặn khóc, mà đôi mắt không chảy ra nổi một giọt lệ…
Nó thở dài…
Cũng may, từ bé nó đã biết mình là cô nhi lưu lạc, may mắn được người trong thôn Điếu Ngư cưu mang.
Bằng không, đổi lại vị trí của hai người…
Chắc nó cũng không khá hơn cô ấy.
Tạng Cẩu vì đồng cảnh ngộ mà suy nghĩ miên man, nhất thời không chú ý đến cử động của đám tân khách.
Chỉ nghe Hồ Phiêu Hương bất giác kêu “ ối ” một tiếng, sau đó lui nhanh mấy bước. Từng tiếng leng keng, leng keng vang lên. Nhìn đi nhìn lại đã có năm thanh phi đao rơi dưới đất. Lại Bố Y nhân cơ hội này, lồm cồm bò trốn đi mất.
Té ra cái kẻ lên tiếng ngăn đám gia nhân dùng loạn côn đánh kiệu vừa xuất thủ.
Y vẫn chưa hề bỏ ý định nhúng tay.
Tạng Cẩu thấy vậy nhíu mày, vận lực quăng một viên phi châu về phía hắn.
Gã nọ thấy ám khí của thằng nhóc là một viên sắt tròn vo không mũi nhọn, bay lại chậm, không khỏi lấy làm khinh khi.
“ Nội lực thì mày ghê gớm, nhưng luận việc chơi ám khí thì mày còn phải học nhiều! ”
Gã thủ sẵn phi đao vào tay, chỉ chờ phi châu bay đến cách người ba thốn sẽ nhích sang bên phải một bước, rồi dùng công phu ám khí độc môn giải vây nốt cho bà mẹ.
Nào ngờ…
Chỉ nghe đánh cạch một cái, phi châu đột nhiên tăng tốc giữa bán không.
Cốp!!!
Viên bi sắt quấn theo kình phong hùng hậu như sóng dữ quật thẳng vào ngực, đánh cho gã dùng phi đao bay xa cả trượng mới dừng lại.
Quỷ Diện Phi Châu của các đời Quận Gió lấy uy lực và tốc độ thành danh.
Nó chưa bao giờ là binh khí dùng để đánh lén.
Còn tuyệt học Tạng Cẩu vừa dùng là áo nghĩa tối cao của phi châu mà Quận Gió từng sử dụng trên đàn Nam Giao để đối phó Thiên Cơ lão đạo giả.
Hôm Mai Vượt Bể…
Hôm, Mai, Vượt là ba tên gọi của cùng một tinh tú lần lượt khi nó xuất hiện vào chiều tối, sáng sớm và đêm.
Nếu coi phi châu là sao Hôm tuy ba mà một, một lại là ba. Thì hoàn toàn có thể quy tụ sức mạnh của từng viên lại thành một.
Nguyên bản, chiêu này dùng ba viên phi châu, viên trước yếu hơn viên sau. Nếu làm được, cơ hồ khiến phi châu đánh ra với uy lực hai mươi mốt thành công lực.
Quận Gió thầy dạy Tạng Cẩu, biến tấu thành năm viên. Độ phức tạp tăng lên rất nhiều, nhưng uy lực cũng theo đó tăng thêm bốn thành.
Hiện tại Tạng Cẩu mới phối được hai viên, nhưng nhiêu đó cũng là quá đủ để thu phục tên dùng phi đao.
Bà mẹ thấy nó sử dụng thần kỹ Hôm Mai Vượt Bể, thì buột miệng:
“ Là nó! Là nó!! ”