Trường An tiến sâu vào trong, liền vào một “gian” nhỏ do sơn động tự nhiên ngăn ra.
Chỉ thấy y sư tụ tập cả ở đó, im lặng chăm sóc mấy người bị cá dưới nước cắn đến biến dạng. Các y sư không trò chuyện với nhau, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không nốt, tay chân lại hết sức nhanh nhẹn.
Trong sơn động đốt hương xua mùi, còn pha lẫn vị thảo dược.
Trường An bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, nhìn lướt qua là nhận ra môn đạo trong thủ pháp băng bó dùng thuốc của mấy y sư này – họ lại không thua gì A Diệp.
Tại sao lại phái y sư cẩn thận như vậy đến chăm sóc những người này
Nếu không muốn để người ta chết thì vì sao phải tra tấn như thế
Lúc Trường An đi qua, một y sư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ác độc quét qua cổ tay bị thương mà y che. May mà Trường An tâm chí kiên định, cứ thế không hề nhìn xéo đi xuyên qua sơn động quỷ dị hơn vừa nãy.
Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đứt hơi khản tiếng đâm vào tai, Trường An không ngừng một bước, tiếp tục đi vào trong giống như chẳng hề nghe thấy vậy.
Sau khi qua một đoạn hành lang dài, y liền nhìn thấy Tạp Tá.
Tạp Tá bị treo trên đỉnh như thịt lợn, đang yên lành một hán tử chẳng qua vài ngày ngắn ngủi đã gầy đến mức lòi cả xương sườn.
Một thiếu niên choai choai cầm roi có mũi nhọn, nhúng vào nước muối, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi phục chưa”
Tạp Tá không hề lên tiếng, thiếu niên giơ tay quất ngay một roi, mũi roi kéo xuống một lớp máu thịt, Tạp Tá thoáng run rẩy, thiếu niên kia lại hỏi bằng thanh âm khàn khàn khi vỡ giọng: “Ngươi phục chưa”
Tạp Tá tích tụ khí lực toàn thân, ra sức nhổ tên nhóc khốn kiếp kia.
Thiếu niên càng dốc sức quất hắn chan chát, trong lòng Trường An tức khắc sinh ra sát ý, tay đã thò vào ngực, mới định phát tác liền nhìn thấy một người trung niên bước đến giơ tay ngăn thiếu niên nọ.
Người trung niên hỏi: “Đánh bao lâu rồi”
Thiếu niên thành thật đáp: “Nửa canh giờ ạ.”
Người trung niên kia thở dài, nói như lão sư truyền thụ kinh nghiệm: “Ngươi đấy, chỉ biết ra sức, đây đâu phải cách đánh Ngươi không đau tay à Ta nói cho ngươi biết, ngươi đánh không ngừng, hắn đau đến tê dại, roi quất lên người đều mất cảm giác, chẳng phải phí sức Nặng hơn một chút thì hắn trực tiếp ngất đi hoặc là chết luôn, thế ngươi phải làm sao Chúng ta không thể để chết người đâu.”
Trường An nghe thấy lời quỷ dị như vậy liền dừng chân nấp vào chỗ tối, cẩn thận lắng nghe người nọ nói.
Thiếu niên kia hỏi: “Sư phụ, thế phải làm sao ạ”
Người trung niên vung tay, liền có người khiêng đến một cái cáng, thả Tạp Tá xuống rồi nhẹ nhàng khiêng đi, Trường An không biến sắc vội vàng cẩn thận đi theo, chỉ thấy Tạp Tá bị đưa vào một sơn động sâu nhất, nơi này có động thiên khác, còn chưa tiến vào thì một mùi hương ấm áp đã xộc vào mũi, Trường An không dám lại gần quá, chỉ nấp ở xa mà quan sát.
Một người trông như y sư ra đón, tự mình đỡ Tạp Tá, sau đó hai tiểu nữ nô xinh đẹp bưng bình nước lên, ngâm nga một khúc hát, hầu hạ Tạp Tá uống, lại đặt hắn bên trong tấm màn ấm áp.
Trong màn nơi đưa tay là chạm được còn có chiếc bàn đá nhỏ, trên bày các loại trái cây, cơ hồ có thể nói là phong phú.
Động khẩu nọ mở rộng, trong ngoài đều có thể mang máng nhìn thấy đối phương, bên ngoài đang phải chịu tội của địa ngục nhân gian, bên trong lại được hưởng phúc của ôn nhu.
Tình cảnh này quả không hợp lẽ đến mức phải rợn tóc gáy.
Trường An nghe thấy người trung niên kia dắt thiếu niên cầm roi, đứng ở cửa nói: “Huyết tính của nam nhân chỉ xuất hiện trong nghịch cảnh, một khi kích phát ra thứ đó thì rất phiền toái, bởi vì càng áp bức hắn bật lại càng dữ dội, sao ngươi có thể thuần phục được Chỉ có cho hắn trải nghiệm nữ nhân đẹp nhất, hảo tửu ngọt nhất, ngủ trong màn ấm một giấc, hưởng thụ một phen, lại để hắn nghe thấy người bên ngoài kêu thảm, mới có thể chân chính kích phát sự sợ hãi. Ngươi phải nhớ, càng là hưởng thụ thì hắn càng sợ hãi, đau đớn không thể khiến một người suy sụp, mộng đẹp không chân thật mới triệt để giẫm hắn dưới đất, đến lúc đó mới có thể hoàn toàn thuần phục người này, ngươi hiểu chưa”
Thiếu niên sùng bái nhìn người trung niên.
“Mau lên, thủ lĩnh đang chờ dùng con chó này, phải nhanh chóng thuần phục mới được.” Người trung niên vỗ đầu thiếu niên rồi bỏ đi.
Thiếu niên chuyển ánh mắt vào trong động, biểu cảm có chút ao ước, nhìn chằm chằm ***g ngực nửa lõa lồ của nữ nô kia, cổ họng động đậy, sau đó sự ước ao mất đi, trên mặt hắn lộ ra sự ác độc điên cuồng hệt như y sư bên ngoài.
Trường An nhìn rõ mồn một, chỉ cảm thấy sởn gai ốc – thiếu niên này nhìn như đang thuần “chó”, chẳng lẽ bản thân hắn không phải một loại “chó” trên ý nghĩa khác
Trường An chậm rãi điều chỉnh hô hấp, giấu mình sau một tảng cự thạch, tay trái mò tiểu đao, lại kiên nhẫn ẩn nấp, chờ đợi cơ hội một kích tất sát.
Trường An phen này cực kỳ nguy hiểm, lại không ngờ rằng mình vừa đi đã rước lấy phiền toái cho người khác.
Hoa Nghi là người chu đáo, chuyện Trường An sắp đến đã sớm báo với Lục Tuyền đang ở tại chỗ đợi lệnh.
Lục Tuyền chẳng dễ dàng gì chờ được người, lại phát hiện một đám rải rác đến, độc mình người hắn chờ là không đến.
Chờ hắn vặn hỏi, nhóm người này giống như đã thương lượng từ trước, biến hết thành hồ lô không miệng, hỏi gì cũng không biết, rặt một đức hạnh với chủ nhân.
Lục Tuyền giận đến mức không phát hỏa nổi, đập bàn muốn bắt hết lại.
Vừa vặn Minh Chu đại nhi tử của Bố Đông cùng Lộ Đạt đi vào, hai người vội vã kéo lại, Lộ Đạt đè vai Lục Tuyền, Minh Chu mau chóng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng đừng, Lục Tuyền đại ca, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, về sau thành chủ đến, thấy huynh không phân tốt xấu nhốt người của mình, thì huynh phải ăn nói sao đây”
Lục Tuyền gào ầm lên: “Bớt đánh rắm đi! Thế ta bây giờ phải ăn nói với vương làm sao đây”
Minh Chu than thở: “Ôi, thành chủ cũng chẳng thèm cân nhắc ăn nói với vương như thế nào, huynh sốt ruột thay làm gì”
Hoa Nghi sau khi truất Tạp Tá, để làm yên lòng phe Bố Đông, đặc biệt thăng Minh Chu lên hàng bảy đại trưởng lão trong thành Hải Châu, lần này được Bố Đông tỏ ý, hắn lại đặc ý theo Lục Tuyền đi dẫn binh lĩnh tướng.
Bố Đông là một lão khốn đa mưu túc trí, hai nhi tử của lão – hai huynh đệ Minh Chu, Minh Chu kế thừa phần cáo già ung dung của cha, sau đó lại hảo tâm để phần không nói lý khốn kiếp kia cho tên đệ đệ đã thành quỷ.
Lục Tuyền bị hai người đè lại không hành động được, vùng vẫy cả buổi, cuối cùng đành cứng cổ hét lớn một tiếng: “Cút hết cho ta!”
Hắn đuổi một đám thị vệ ra ngoài, đi lòng vòng trong phòng như lừa kéo cối xay – bọn họ hả lòng hả dạ rời khỏi vương thành, tính toán tìm được địch nhân đánh một trận to, ai ngờ tự dưng bị công văn khẩn từ vương thành truyền đến bắt dừng ở nơi này, cũng chẳng ai đứng ra giải thích nguyên nhân, chỉ không cho hành động.
Mọi người ở tại chỗ xoa tay, tay chân đều xoa ra ba lớp chai, sắp sửa phải bùng nổ trong sự trầm mặc.
Đúng lúc này, Lục Tuyền nghe tin Trường An sắp đến, song tinh thần còn chưa kịp chấn động, thành chủ bất thường này nửa đường đã mất tăm, Lục Tuyền chợt nghe tin tức, y như kiến bò trên chảo nóng bị giội nguyên bát dầu nóng vào đầu, cả người xù lên.
Lục Tuyền là kẻ nóng nảy không giỏi nói chuyện, kém xa huynh đệ Sơn Khê mưu mô, giờ này khắc này, chỉ cảm thấy đám Hoa Nghi Trường An chẳng biết có nội tình gì mà tất cả đều giấu giếm đầy đáng ghét, khiến hắn đoán không ra manh mối, nghĩ cũng chẳng ra lý do, bị nhốt ở nơi quỷ quái xa lạ như vậy, bực bội đến mức không thở nổi.
Nếu Trường An ở trước mặt, Lục Tuyền nhất định sẽ không nói năng gì lao ngay đến đấm y một trận.
Lộ Đạt và Minh Chu đưa mắt nhìn nhau rồi ra khỏi cái lều tạm thời của Lục Tuyền.
So với Minh Chu, Lộ Đạt có vẻ nặng nề tâm sự.
Một mặt hắn cũng giống mọi người, từ đấu chí bừng bừng chuyển thành lo âu vạn phần, mặt khác hắn cũng đang nhớ A Thù, Hoa Nghi hạ lệnh cho họ dừng lại tại chỗ không được hành động, tính ra đã nửa tháng rồi hắn chưa gặp A Thù.
Lộ Đạt mỗi ngày đều đang nhớ, mỗi ngày đều đang mong, loại nhớ nhung đó như từ trong xương cốt bốc ra, càng lâu càng tươi mới. Hắn vốn đã hay nghĩ, chợt nếm trải vị tương tư, liền càng thêm nghi thần nghi quỷ, cả đêm khó yên.
Hắn lúc thì lo lắng A Thù bị người ta phát hiện bắt đi, lúc lại lo lắng vật dụng trong nhà không đủ, sợ nàng ăn không ngon ngủ không yên, hoặc là đêm khuya bỗng nhiên giật mình thức giấc vì cơn ác mộng A Thù bị người ta đánh cho đầm đìa máu rồi nhốt lại, sau khi trở mình lau khô mồ hôi lạnh mới tỉnh táo, trằn trọc không ngủ được, lại cảm thấy mình nhớ nhung nàng thế này, chưa biết chừng nàng đang ngủ say đấy…
Quả thực phải nhận hết giày vò.
Lộ Đạt ngơ ngẩn đi ra ngoài, thế cho nên Minh Chu kêu ba bốn tiếng hắn mới nghe thấy.
Minh Chu bá vai hắn nói đùa: “Nghĩ gì thế, nhớ cô nương nào à”
Minh Chu vốn đùa giỡn, Lộ Đạt lại đột nhiên bị nói trúng tâm sự, cả người thoáng run rẩy, mặt phút chốc đỏ bừng.
Minh Chu hơi ngớ ra, không nhịn được bật cười nói: “Thật thế à… Được rồi, ngươi là một hán tử như vậy, trước mắt đã là đốc kỵ, tương lai lập công thăng chức, còn sợ các cô nương không muốn theo ngươi sao Thôi đừng nghĩ nữa, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút mọi người đều hiểu được, nhưng cả ngày nhớ nhung tiểu nương thì còn ra gì nữa”
Lộ Đạt không quen tâm sự với người khác, nghe vậy chỉ cúi đầu cười, không hề tiếp lời.
Minh Chu vỗ mạnh vai hắn, thấp giọng kề tai bảo: “Lục Tuyền trưởng lão giận hồ đồ rồi, chúng ta đừng hồ đồ theo, hãy lập tức tìm người đáng tin truyền tin về vương thành, cho vương biết chuyện thành chủ mất tích.”
Lộ Đạt ngẩn ra.
Minh Chu ẩn ý nói: “Nhớ đừng lấy danh nghĩa của chính ngươi, lấy danh nghĩa Lục Tuyền trưởng lão ấy, ngươi còn trẻ, trực tiếp vượt mặt Lục Tuyền trưởng lão thì có vẻ quá ngông cuồng, ngày sau không dễ sống, trước mắt cũng là kế tạm thích ứng, chờ Lục Tuyền phản ứng được, ngươi lại lén cho biết… Ôi, lần này làm mất tâm can bảo bối của vương, nếu còn giấu giếm không báo, đến lúc đó chúng ta đều không chịu nổi đâu.”
Lộ Đạt vốn cảm thấy hắn nói rất có lý, nghe câu cuối cùng lại thấy trong lòng thật sự hơi ghét, tức khắc không vui lắm với việc Minh Chu dùng giọng điệu ngả ngớn như vậy để nhắc tới Trường An.
Minh Chu lại nhìn thần sắc của hắn, tiếp tục nói: “Thành chủ mặc dù có danh phận sư đồ với ngươi, nhưng trên thực tế cũng chẳng lớn hơn mấy tuổi, ngươi kế thừa bản lĩnh từ y, lại là thú nhân trời sinh, tương lai vị tất kém y, thật sự không cần quá câu nệ thân phận đâu.”
Lộ Đạt nghe đến đó đã nhíu mày.
Minh Chu khẽ cười một tiếng, bỏ tay khỏi vai hắn, bâng quơ nói: “Ta là người từng trải, ta nói chân thành đấy. Các cô nương dù có ngàn vạn điều tốt, nhưng có một điểm, ấy là họ trời sinh thân hình nhỏ nhắn, bởi vậy ánh mắt nhìn nam nhân luôn hướng lên trên, chỉ nhìn thấy nam nhân đứng ở chỗ cao. Những kẻ muốn họ cúi đầu hoặc nhìn thẳng đều là trẻ con, họ sẽ không coi ngươi như nam nhân chân chính, hiểu chứ”
Nói xong Minh Chu đẩy vai Lộ Đạt một cái: “Mau đi làm chính sự đi.”
Những lời này khiến Lộ Đạt biến sắc, người trẻ tuổi không khôn ngoan, không biết che giấu tâm tình, thấy hắn ôm tâm sự càng nặng nề hơn lúc trước mà chạy lấy người, Minh Chu không nhịn được nhìn bóng lưng hắn bật cười.
Sau đó Minh Chu cúi đầu, vẫy tay gọi thị vệ thân tín vẫn đứng trong góc đến trước mặt, thấp giọng nói: “Chúng ta hành quân bỗng nhiên bị bắt ngừng, hẳn là chỗ Tạp Tá đã xảy ra chuyện, địch nhân đại khái hơi khó giải quyết, bằng không vương cũng chẳng nỡ phái Hải Châu thành chủ đi. Trước mắt thành chủ không rõ nguyên nhân kề cà chưa đến, ta nghĩ là trùng hợp y có khả năng đã có chút tin tức của Tạp Tá. Ta thấy y hành động đơn độc, rất có thể là Tạp Tá đã rơi vào trùng vây của đối phương… Ngươi nghĩ cách đem chuyện này nói cho cha ta biết, nếu là như vậy thật thì lần này vô luận thế nào chúng ta cũng không thể không thừa cơ giết chết Tạp Tá tên chó Hắc Ưng kia, báo thù cho tiểu đệ… Việc này không nên chậm trễ, mau đi đi.”