Chỉ thấy Kinh Sở khom lưng, quan sát Tạp Tá một lúc như nghiên cứu, Tạp Tá không hề nhúc nhích, chẳng biết có phải là đã hôn mê hay không.
Sau đó Kinh Sở giơ tay ra hiệu, lập tức có người bưng tới một chậu nước lạnh, hắt “ào” vào mặt Tạp Tá.
Trường An không nhịn được rùng mình theo, gân xanh lồi lên mu bàn tay trái.
Kinh Sở nhìn chằm chằm Tạp Tá, đại khái là thấy hắn đã tỉnh, lại tiến đến thấp giọng hỏi gì đó, Tạp Tá một lúc lâu chưa phản ứng, ngay khi Trường An cho rằng hắn không tỉnh táo, Tạp Tá bỗng nhiên gian nan nhấc đầu khỏi cáng mà nhổ một phát.
… Tiếc rằng cách khá xa, độ chính xác có hạn, không phun trúng mặt Kinh Sở.
Kinh Sở mặt không biểu cảm nhìn hắn, lãnh đạm phân phó một câu rồi quay vào lều của mình.
Những kẻ hệt như khúc gỗ đó lại khiêng Tạp Tá đi. Trường An liếc sang bên cạnh, vừa vặn thấy lân cận không có thủ vệ tuần tra, liền nhanh chóng nhảy xuống ngọn cây, rón rén bám đuôi đoàn người.
Chỉ thấy những người này đi đến gần một ngọn đồi nhỏ lân cận chủ trướng, băng qua một cánh rừng, Trường An cực cẩn thận, cố hết sức không đụng trúng cành cây, phòng ngừa đối phương nghe thấy động tĩnh, cũng may y chỉ có một mình, thân hình khá gầy lại hết sức linh hoạt.
Theo đến ba khắc, y nhìn thấy Tạp Tá bị khiêng vào một sơn động.
Cửa động không tính người tuần tra, mỗi bên một thủ vệ đứng thẳng như cán bút, mắt không liếc xéo, nghiêm túc kiểm tra lệnh bài trong tay kẻ khiêng người rồi mới thả vào, trong cả quá trình chẳng nhìn Tạp Tá cũng chẳng nhìn kẻ khiêng, dường như chỉ biết lệnh bài không biết người.
Trường An nghiêng người nấp sau một gốc đại thụ quan sát giây lát. Mấy kẻ khiêng người ra khỏi sơn động, theo đó cũng không thấy bóng dáng Trường An đâu.
Y lại bám đuôi mấy kẻ khiêng người kia đi vào khu rừng vắng, ngậm tiểu đao trong miệng, một tay leo qua thân cây và ngọn cây, như một cái bóng biết động, nhanh chóng vượt bốn người nọ, bỏ qua hai kẻ trước, kế đó bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, vung tay cứa cổ một kẻ mé trái đằng sau như nhẹ nhàng hái lá rụng, sau đó tay cầm đao thế đi không mảy may ngưng trệ, kẻ bên phải còn chưa kịp quay đầu nhìn thì đã cắm mũi đao dính máu vào cổ hắn.
Cho đến lúc này, người chết đầu tiên mới ngã xuống đất.
Hai kẻ đi đằng trước đồng thời quay đầu lại, Trường An vòng tay qua cổ bịt kín miệng một kẻ, mượn lực hai chân cách mặt đất xoay người lại, đao trong tay nhân khi kẻ kia còn chưa kịp mở miệng hung tợn chém tới, mũi đao chưa đến thì lưỡi đao đã cắt quá nửa đầu người nọ, cái đầu cơ hồ quay một vòng trên cổ, lắc lư dính một tẹo đầy nguy hiểm.
Mà cùng lúc đó, Trường An bị kẻ cuối cùng còn sống vặn trật tay bị thương ngã xuống đất, người nọ thấy thế trợn mắt giơ kiếm chém, Trường An kéo vạt áo của hắn, xảo quyệt tìm một góc độ từ khe hở giữa hai tay và kiếm, vừa vặn đâm đoản đao vào cằm hắn.
Bốn người này đến chết cũng không thể rên một tiếng.
Trường An cẩn thận xem xét động tĩnh xung quanh một chút, kế đó khom lưng lục được một tấm lệnh bài ném vào ngực, rồi lại cởi ngoại y vấy máu vứt đi, chọn một kẻ chết không thảm thiết lắm, lấy áo ngoài của đối phương, mặc mặt không có vết máu quay ra ngoài, lại nhặt cái mũ vốn đội trên đầu người chết lúc này đã lăn xa chụp lên đầu.
Y cứ thế, xoa cổ tay bị thú nhân vừa nãy bóp đau điếng, giấu chỗ sưng vào tay áo, rồi đi về hướng sơn động.
Trường An sụp mũ xuống rất thấp, thoạt nhìn chỉ lộ ra môi trở xuống.
Y đi đều bước, nhìn thấy người tuần tra cũng chẳng hề trốn tránh, bởi vậy dọc đường gặp phải vài tốp tuần tra đều không có ai chú ý đến. Trường An phát hiện những thủ vệ tuần tra này thân thể rắn chắc, khí lực không kém, nhưng phản ứng đều không nhanh, thoạt nhìn cũng không được thông minh lắm.
Y không tỏ ra khác thường, chẳng ai ngẩng đầu nhìn y một cái.
Song y đang thoáng thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng có một người kêu: “Người phía trước, ngươi đứng lại một chút cho ta.”
Trường An vô thức cong ngón tay trên hư không, đoạn ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy đám vệ binh tuần tra này nói chuyện, trong tích tắc, y nhìn lướt qua những vệ binh khác nghe vậy dừng lại theo bản năng, bắt chước động tác của họ, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng phía trước, đôi mắt không hề chuyển động.
Một nam nhân rảo bước đến vặn vai y lại. Trường An kéo căng bả vai, cứng đờ quay người qua, ánh mắt không chút dao động mà dại ra, cùng đối phương nhìn nhau. Người này mặc quần áo không khác lắm với vệ binh, rồi lại có chút khác biệt, dường như là đầu mục, hình dáng thô tục, vóc dáng lại hết sức ốm yếu, cổ tay trống trơn, Trường An nhận ra ngay người này là một á thú.
Vệ sĩ thú nhân không ai biết nói, mỗi kẻ đều như khúc gỗ, ngược lại là á thú này rất cảnh tỉnh, qua lại như thoi giữa khu rừng, như là lãnh đạo những người này vậy.
Trường An đổi ý nghĩ, lập tức hiểu mình đã tính sai rồi.
Y không làm bộ dại ra nữa, mắt hơi động, tuy vẫn nhìn chằm chằm đối phương không hề chớp, trong ánh mắt đờ đẫn lại lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, sau đó Trường An hơi lắc vai, dễ dàng hất văng tay đối phương.
Á thú nọ nheo mắt quan sát y cẩn thận một phen, sắc mặt âm trầm, kiêu căng mở miệng: “Sao ta… thấy ngươi lạ mặt”
Trường An không nhúc nhích, chỉ mở miệng nói giản đơn: “Mới tới.”
“Mới tới” Á thú hơi nhướng mày, nhìn bộ quần áo mặc ngược trên người Trường An, khinh bỉ ra mặt, “Ngay cả quần áo cũng mặc sai, còn ngược nữa.”
Trường An không hé răng.
Á thú lại hỏi: “Ngươi có lệnh bài chứ”
Trường An lấy lệnh bài trong lòng.
Á thú cầm lệnh bài trong tay xóc hai cái, nửa tin nửa ngờ lật qua lật lại nhìn vài lần, sau đó ném trả Trường An, xua tay nói: “Lệnh bài chuồng chó… Được, vậy ngươi đi đi.”
Trường An thở phào lấy lại lệnh bài.
Song y còn chưa đi được hai bước, lại nghe người nọ ở đằng sau không xa một lần nữa lên tiếng: “Chờ đã, ta vẫn cảm thấy ngươi rất khả nghi, tháo mũ xuống cho ta xem.”
Trường An đưa lưng lại, một tay chậm rãi với đến bên hông, cách lớp vải mặc ngược, y mò đến dấu vết của tiểu đao. Nếu thật sự không xong thì chỉ có thể giết hắn… Giết những người này.
Có điều rất phiền toái là y chỉ còn một tay hành động được, chẳng những có khả năng không gặp được Tạp Tá, còn đả thảo kinh xà, quá là đáng tiếc.
Nhưng Trường An không biết lấp liếm, y diễn kịch đến mức này đã là rất khó rồi, đối phương muốn hoài nghi, nhất thời y lại chẳng nghĩ ra lý do gì để ứng phó.
Trường An một mặt suy tính nhanh chóng, một mặt liều lĩnh bỏ mặc tính nết, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Muốn tháo mũ của ta, ngươi là cái thá gì”
Tay y đã chạm đến chuôi đao, chỉ cần ẩy nhẹ, chỉ cần…
Mu bàn tay nổi gân xanh, chuẩn bị phát lực, thì Trường An nghe thấy á thú đưa lưng về phía mình cười khẽ một tiếng mà nói: “Thủ lĩnh chỉ thích tìm mấy tên không hiểu chuyện làm người chăn dê, ôi, được rồi.”
Rồi cứ thế đi mất!
Mồ hôi đã vã ra đầy lòng bàn tay Trường An. Y mở miệng nói bừa và tìm được “thân phận” nên có, thế là không thèm che giấu nữa, sải bước đi đến sơn động nọ.
Có lệnh bài, y không hề gặp chướng ngại, qua cửa hai tên đại ngốc nọ đi thẳng vào trong.
Mới chưa được vài chục bước, Trường An liền nghe thấy một tiếng hét thảm.
Tiếng nam nhân trưởng thành nói chuyện thường hơi ồm và trầm hơn nữ nhân, song khi thật sự đau đến cực hạn thì tiếng thét phát ra lại khó lòng phân biệt nam nữ, giọng như bị cái gì đó bổ ra, thảm thiết đến mức Trường An cũng không nhịn được dừng một bước.
Trong sơn động thủ vệ còn nghiêm ngặt hơn bên ngoài, cơ hồ ba bước một tốp năm bước một trạm, chẳng qua trăm bước mà lệnh bài của Trường An đã bị những người bất đồng kiểm tra ba lượt, vừa vào một thông đạo nhỏ, mùi máu tươi nồng nặc liền xộc vào mũi.
Trường An đi vào, trong sơn động khá u ám, dường như có một con sông thiên nhiên, dưới sông nước chảy ào ào, sau giây lát Trường An liền quen với bóng tối, lúc này mới thấy rõ dưới sông lại có người.
Thú nhân đại hán đầy dưới nước, nhưng khóc cha gọi mẹ đều có hết.
Dưới nước thỉnh thoảng có cá nhỏ nhảy lên, răng đều phản quang, Trường An tận mắt thấy nó lấy tốc độ mắt thường cơ hồ khó mà theo kịp cắn một miếng thịt trên vai một nam nhân! Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, máu nhuộm đỏ nước, cơ hồ ngất đi, lại bị người trên bờ dùng mộc côn dài khều thân thể, sau đó ấn đầu hắn xuống nước, sau vài ba lượt đã làm nam nhân này tỉnh lại một lần nữa.
Những người khác đại để na ná người này, đều bị cắn đến máu thịt lẫn lộn, một đám người liều mạng tranh nhau bò đến bờ, khi tránh né lũ cá biết cắn người đó cũng liều mình muốn chèn kẻ khác, trên tay họ đều đeo loại móc cho nô lệ mang, đủ để rách da, hiển nhiên là tạm thời không cách nào hóa thú, những kẻ đứng ven sông có thú nhân cũng có á thú, phân công hợp tác lại hết sức bổ sung cho nhau – á thú đi tới đi lui, giẫm những người chuẩn bị trèo lên bờ xuống, thú nhân khí lực mạnh phụ trách làm tỉnh người ngất xỉu để chịu tra tấn.
Trường An bước chậm lại, đi qua bên cạnh ao, nhất thời không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mãi khi y sắp đi đến cuối cùng, suýt nữa đụng phải một người – người nọ… hình như là một nam nhân, nên là á thú, thân hình lại không như á thú tầm thường, hắn chỉ cao bằng chân người trưởng thành, đầu khuyết cực kỳ to, miệng méo mắt lệch, miệng dường như không ngậm được, hàm răng vừa đen vừa vàng so le.
Trường An chính mắt thấy một người dưới ao tuyệt vọng hô lớn với hắn: “Gia gia, cứu con với… Gia gia, ngài là gia gia của con!”
Kêu như vậy hơn mười tiếng, tên lùn nọ mới vừa lòng, khẽ gật đầu bảo người kéo kẻ dưới ao lên bờ, Trường An thầm nghĩ, xem chừng đây là cách duy nhất để ra khỏi cái ao kia, có lẽ họ tạo ra ao chỉ để làm nhục những người này thôi.
Khi đến gần, Trường An lại giật nảy mình – thì ra đôi chân người nọ đã không còn thịt, chỉ sót lại hai khúc xương trắng ơn ởn!
Nhưng dõi mắt trông thử lại không thấy Tạp Tá ở đây, khiến Trường An nóng lòng như lửa đốt.
Y kéo thấp vành mũ, đưa ra lệnh bài, kính cẩn nhường tên lùn, tiếp tục sải bước vào.