Sau một khoảng thời gian dài đấu mắt với Tần Diệc, Bùi Minh Trạch không thể không thừa nhận sự thực là ông đã chẳng còn cách nào xen vào việc của đứa con trai vốn đã chẳng thân thiết gì với ông từ nhỏ. Ông nhìn nhìn con mình, lại nhìn Tần Diệc, trong mắt họ đều toát ra sự kiên định khó có thể diễn tả. Nhờ hai người mà mần đầu tiên Bùi Minh Trạch nếm được mùi vị của sự thất bại, cực kì khắc sâu.

“Chuyện của lũ nhỏ, để cho bọn chúng tự giải quyết đi thôi.”

Ông nội Bùi chống một cây gậy đầu rồng, chậm rãi tiến vào từ cửa dưới sự giúp đỡ của quản gia. Ánh mắt sâu thẳm của ông cụ đảo qua khuôn mặt từng người, sau đó dừng trên người Bùi Minh Trạch. Chuyện cũ từ rất nhiều năm trước lại nổi lên trong lòng, Bùi Minh Trạch thở dài, đột nhiên ông cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ông khoát tay với hai người, không nói thêm một câu nào nữa.

Đêm mùa thu, gió lạnh thổi lá kêu xào xạc, cành cây va vào nhau, va cả lên cánh cửa sổ bằng kính.

Phòng ngủ được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, trong phòng và ngoài phòng cứ như hai thế giới khác biệt.

Đây là lần đầu tiên Tần Diệc ngủ lại dinh thự nhà họ Bùi. Hắn xoay mấy vòng quanh phòng ngủ của Bùi Hàm Duệ, giống như  phát hiện vùng đất mới, hận không thể moi móc tìm tòi từng tấc đất, mưu đồ phát hiện những dấu vết mà Bùi Hàm Duệ để lại.

“Này, em định cả đêm cứ như vậy à?” Bùi Hàm Duệ mặc áo ngủ tơ tằm ngồi tựa đầu giường, bất đắc dĩ nhìn Tần Diệc lết mông đi lục tung mọi nơi. “Đến cùng thì em đang tìm cái gì?”

“Đương nhiên là kiếm tra xem anh có giấu cái gì không thể cho ai biết hay không…..” Tần Diệc lục ngăn kéo một lúc, đột nhiên tìm thấy một túi giấy trong một ngăn kéo nhỏ. “Ha, em tìm được rồi, trong này là cái gì?”

Bùi Hàm Duệ sửng sốt một chút, không nghĩ rằng thứ này cũng bị hắn moi ra được, thế nhưng ngăn cản thì cũng muộn rồi, Tần Diệc đã mở cái túi ra.

“Chắc bên trong không phải mấy thứ đạo cụ gì chứ…..” Tần Diệc cười hắc hắc, vừa mở ra nhìn thì biểu cảm của hắn cứng lại.

Bùi Hàm Duệ trơ mắt nhìn hắn lôi từ trong túi ra một cái quần lót sạch có in hình quả dâu tây, còn có một sấp ảnh nóng người nào đó mặc đồ lót tình thú, còn cả….. một tấm danh thiếp có chữ ký cực xấu. Vẻ mặt Bùi Hàm Duệ càng ngày càng cứng lại, anh đưa tay lên che nửa khuôn mặt, cảm giác bi thương như cuộc đời anh bị hủy hoại chỉ trong vòng mấy giây.

“…..Bùi Hàm Duệ, anh là đồ biến thái!” Tần Diệc dở khóc dở cười nhìn cái quần lót không biết biến mất từ khi nào, không biết nói gì hơn.

Người kia im lặng vùi đầu vào trong chăn, xoay lưng về phía hắn, giả chết. Nhưng Tần Diệc tóm được cơ hội như vậy sao có chuyện bỏ qua, hắn quay lại, nhào lên giường, nằm sấp lên người anh, đến gần bên tai anh nói nhỏ.

“Ngoại trừ sạch sẽ quá độ, thích thiết kế nội y tình thú, sưu tập thứ kỳ quái, anh còn có bao nhiêu đam mê biến thái nữa thì khai hết ra, em sẽ không ghét bỏ anh, thật!” Tần Diệc cười tủm tỉm nhìn anh, ánh mắt u u tỏa sáng.

Lỗ tai Bùi Hàm Duệ bắt đầu hồng lên, cũng không biết là do bị hắn cắn hay do nguyên nhân khác, anh vùi chặt đầu vào chăn từ chối trả lời.

“Trốn tránh cũng vô dụng, lấy khí thế mọi khi của anh ra đi, Bùi đại thiếu!” Tần Diệc nhìn phản ứng của anh thì cười đến ngoác miệng, cố gắng xoay đầu anh, kéo người ra khỏi chăn.

Bùi Hàm Duệ bị hắn làm phiền, không còn cách nào khác đành phải bật dậy, ôm lấy cổ đối phương, đè xuống giường, nhanh chóng bịt cái mồm đang lải nhải lại!

“Ưm…. Phạm quy…..” Nụ hôn triền miên khiến lời nói của Tần Diệc trở nên hàm hồ, nhưng nể tình anh nhiệt tình chủ động như vậy, tạm thời bỏ qua cho anh.

Hoàn toàn bại lui bởi Tần Diệc sau lần giao phong chính diện, cũng có lẽ là bị ông nội Bùi thuyết phục, Bùi Minh Trạch không nói một tiếng quay lại Pháp, quả thực không hề nhúng tay vào chuyện của Bùi Hàm Duệ nữa. Tần Diệc cũng không mong chờ ông ta có thể tỏ ra vui vẻ hay gì, có thể chấp nhận một cách cam chịu cũng đã mừng lắm rồi.

Rốt cuộc đến cuối năm, niên lịch Opidutch phát hành, bên trong toàn là những siêu mẫu cấp bậc thế giới. Tần Diệc thật vinh hạnh trở thành người mẫu Hoa Kiều duy nhất trong đó. Giờ hắn đã thực sự đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ thành công và vinh dự, thực hiện đúng lời hứa ban đầu với chính bản thân mình.

Sau khi chậm rãi đi tới đỉnh, công tác của hắn bắt đầu chuyển hướng sang công ty người mẫu. Trải qua thời gian khó khăn khi mới gây dựng sự nghiệp, hiện tại mọi việc cũng đã dần dần đi lên quỹ đạo phát triển không ngừng.

Nhưng mà, cho dù của cải của hắn đủ cho người bình thường tiêu pha cả đời, thậm trí còn ra vẻ giàu có trước mặt Bùi Minh Trạch, nhưng trừ lần đó ra, hắn vẫn thích giữ của. Vẫn ở căn phòng chung cư nho nhỏ, cũng chẳng lái mấy con xe ngầu xì, vẫn là tên keo kiệt mơ mộng sẽ có ngày đúc một bức tượng bản thân bằng vàng nhưng không muốn xì tiền ra.

Có nói ra chắc không ai tin.

Chẳng mấy chốc mà sắp đến lễ tình nhân, gió xuân đầu mùa vẫn chưa làm tan bớt cái giá rét của mùa đông, Tần Diệc đi ra khỏi phòng diễn, gió lạnh lùa vào làm hắn rùng mình. Hắn dựng thẳng cổ ái, xoa xoa tay, không vội vã ra sân bay mà chậm rãi đi dạo phố.

Đường Napoleon ở Milan, hai bên đường là những cửa hàng bán đồ xa xỉ, xung quanh có thể thấy những chương trình áp dụng cho ngày lễ tình nhân, hướng đi của Tần Diệc không chút do dự, hiển nhiên đã xác định mục tiêu, đó là một tiệm trang sức lâu đời rất nổi tiếng.

Vừa thấy Tần Diệc tiến vào, nhân viên phục vụ lập tức nhận ra vị khách này. Trải qua một loạt thủ tục rườm rà, người ta lấy từ trong két đôi nhẫn kim cương mà Tần Diệc đã đặt trước.

Trong hộp, đôi nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt. Đây chính là đôi nhẫn nam do Tần Diệc tự tay thiết kế, kiểu dáng giản lược mà sang trọng, bên trong nhẫn khắc tên viết tắt của hắn và Bùi Hàm Duệ. Đây chính là đôi nhẫn quý nhất, xa hoa nhất của cửa tiệm. Mà giá của nó, có thể nói là trên trời.

Tần Diệc cẩn thận xem một hồi, cảm thấy mỹ mãn, đóng gói thỏa đáng rồi trịnh trọng bỏ vào túi bên trong áo.

Về nước vào đúng trước lễ tình nhân một ngày, Tần Diệc vừa xuống máy bay, định gọi điện thoại cho Bùi Hàm Duệ thì đã nhận được cuộc gọi của đối phương. Anh nói là đã đặt chỗ ở khách sạn, chỉ chờ Tần Diệc tới gọi món.

Vốn Tần Diệc định ở nhà làm bữa tối với ánh nến, sau đó sẽ là màn cầu hôn bất ngờ. Hơi tục tí nhưng được cái vừa ngọt ngào lại ấm áp, đã vậy lại có thể hành sự tại chỗ. Khụ khụ, nghĩ hơi nhiều, những ngẫm lại, ở nhà hàng cũng không tồi.

Tay nghề của đầu bếp nhà hàng này có thể so với đầu bếp nhà Bùi Hàm Duệ, nhà hàng ở sát bên sông, từ cửa sổ kính nhìn ra xa, ánh đèn từ các du thuyền chiếu sáng lấp lánh cả mặt sông.

Đợi đến khi Tần Diệc tới nơi, Bùi Hàm Duệ đã sớm ở đó. Anh vẫn một thân tây trang ưu nhã như khi mới gặp, từ dáng ngồi đến nụ cười tươi đều vừa chuẩn, khéo léo lại mê người, toàn thân toát ra sức quyến rũ độc đáo.

Tần Diệc nhìn anh không chớp mắt, như thể có nhìn bao nhiêu lần vẫn không thấy chán.

Đồ ăn mang lên từng món một, Tần Diệc đang tính toán nên chọn thời điểm nào phù hợp để lấy nhẫn ra. Vừa hồi hộp vừa háo hức, ngay cả món ăn mà hắn thích nhất cũng ăn không yên.

Bùi Hàm Duệ thấy hắn cổ quái, không khỏi hỏi: “Em làm sao thế? Không hợp khẩu vị à?”

“Không phải… Ừm..” Tần Diệc hắng giọng, nuốt nước miếng, nghiêm mặt nói. “Em mang theo quà cho anh.”

“Không vội, em cứ ăn hết đi đã.” Bùi Hàm Duệ mỉm cười, đẩy ly kem dâu tây nhân viên phục vụ vừa đem lên tới trước mặt hắn. Bên trên ly đặt một quả dâu tây to mọng, đỏ tươi, ướt át, để người ta nhìn thôi đã muốn ăn luôn một ngụm.

Nhưng mà giờ phút này, Tần Diệc đang có tâm sự, nào có tâm tình ăn nó. Tay hắn cho vào túi áo, đang định lôi chiếc hộp ra thì đúng lúc đó, đèn trong toàn bộ nhà hàng tắt ngúm…..mất điện?

Chung quanh tối đen, Tần Diệc cứng người, hận không thể mắng cả nhà hàng, lúc nào mất điện không mất lại mất đúng lúc này?

Ngay khi hắn định kéo Bùi Hàm Duệ sang nơi khác, nhà hàng lại sáng lên, nhưng không phải vì có điện, mà bầu trời đêm bên ngoài bỗng nở ra từng bông pháo đủ màu sắc, chiếu sáng cả một khoảng trời đêm.

Cả nhà hàng như thể chìm trong những chùm ánh sáng hoa lệ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Tần Diệc rõ ràng thấy đôi mắt thâm thúy của Bùi Hàm Duệ, nó còn sáng hơn cả bầu trời đêm đầy pháo hoa ngoài kia.

Cảnh tượng làm người ta cảm động, Tần Diệc đang định mở miệng, đã thấy Bùi Hàm Duệ chỉ chỉ ly kem dâu tây trước mắt. Không biết từ lúc nào, quả dâu kia đã tách ra làm đôi, để lộ ra chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo quý giá, kiểu dáng cũng như phong cách nhất quán của Bùi Hàm Duệ, ổn trọng, nội liễm, ưu nhã.

Trong giây phút thấy nó, Tần Diệc ngây ngẩn của người, pháo hoa bên ngoài vẫn đang nở rộ, nhà hàng đã khôi phục ánh sáng. Bùi Hàm Duệ nhìn chăm chú vào Tần Diệc, anh hơi ngả người về phía trước, theo bản năng đổi tư thế ngồi, hiển nhiên anh cũng không bình tĩnh như anh thể hiện ra.

“Tần Diệc, em không đeo nó lên à?” Trong mắt Bùi Hàm Duệ tràn đầy chờ mong.

Tần Diệc thực sự không biết nên khóc hay nên cười, đến cả việc cầu hôn cũng có thể bị giành trước à? Hắn yên lặng lấy hộp quà thiếu chút nữa bị lôi ra kia, đưa cho anh, nói: “Anh mở ra xem xem.”

Bùi Hàm Duệ vừa thấy cái hộp đã đoán được thứ ở bên trong, anh vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhận lấy, đến khi mở ra, biểu cảm của anh biến thành khiếp sợ.

Viên đá lớn như vậy, cho dù là Bùi Hàm Duệ đã quá quen với những thứ đồ quý giá cũng cảm thấy rung động. Đặc biệt là người đặt làm nó lại chính là Tần Diệc, người mà ngoại trừ quần áo bắt buộc phải mua thì chưa bao giờ mua đồ xa xỉ. Không có ai rõ ràng sự keo kiêt của Tần Diệc hơn Bùi Hàm Duệ, cho nên càng không có ai hiểu rõ tâm ý của Tần Diệc đặt trên đôi nhẫn này hơn anh.

Bùi Hàm Duệ nhẹ vuốt ngón tay lên viên kim cương to đến mức có chút tục khí kia, đôi mắt sáng lấp lánh: “Sao lần này lại hào phóng như vậy, sao không thấy em tự đặt làm cho mình cái tượng vàng…..”

Im lặng một chút, Tần Diệc vòng qua bàn đi tới bên cạnh anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, âm thanh trấm thấp, chậm rãi, nghiêm túc mà trịnh trọng nói: “Bởi vì em muốn đem những gì quý giá nhất của mình cho anh….chỉ cho anh thôi.”

Đem thứ quý giá nhất của mình…..chỉ cho anh thôi.

Bùi Hàm Duệ ngây ngẩn cả người, sự rung động kịch liệt từ trái tim bắt đầu lan ra đến toàn thân, ngay cả ngón tay cầm hộp nhung của anh cũng run rẩy, chất lỏng cay nóng không thể ức chế ùa lên, làm ướt khóe mắt.

Tần Diệc giữ chặt tay anh, dán lên hai má mình, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Những thứ kia em đều tiếc không mua, chỉ có cho anh là em không tiếc….. Nhưng những thứ em có anh cũng đều có cả, anh chẳng thiếu cái gì, kể cả em có liều mạng tích tiền, cũng chưa chắc đã hơn anh. Cái nhẫn kim cương này, có lẽ anh cũng không thấy có gì lạ, nhưng nó là thứ tốt nhất của em…..”

“Đây là thứ tốt nhất em có thể cho anh.”

“Những thứ tốt nhất, em đều muốn dành cho anh.”

Khóe mắt Tần Diệc lấp lánh, rực rỡ hơn cả bầu trời đêm, hắn hồi hộp, mong chờ nhìn Bùi Hàm Duệ hỏi: “Thích không?”

Giây phút đó, như thể hắn đem cả thế giới tới trước mặt Bùi Hàm Duệ, thật cẩn thận, toàn tâm toàn ý.

Anh kinh ngạc nhìn Tần Diệc, sau đó khuôn mặt đối phương trở nên mơ hồ trong làn nước mắt. Bùi Hàm Duệ cố gắng mím chặt bở môi run rẩy, nhưng vẫn không thể kìm được từng giọt nước mắt mặn chát,

Đây là lần đầu tiên Tần Diệc nhìn thấy nước mắt của Bùi Hàm Duệ, nó mang theo sự cảm động, vui mừng, và tình yêu quyến luyến.

Anh nhẹ nhàng vuốt hai má Tần Diệc, khà khàn trả lời: “Thứ tốt nhất của em, anh đã sớm có được rồi….. vô cùng thích.”

Tần Diệc vừa lòng cười rộ lên, đeo chiếc nhẫn kim cương to lên tay Bùi Hàm Duệ, lại lấy một chiếc từ quả dâu tây đeo vào tay mình, cuối cùng còn không quên ăn luôn dâu tây.

Tuy rằng không phải nhẫn đôi, nhưng hắn vẫn thỏa mãn cực kỳ, đặt tay đối phương lên mặt cọ cọ, hắn đề nghị: “Chờ một thời gian nữa rảnh rỗi, chúng ta làm triển lãm cá nhân lưu động vòng quanh thế giới nhé? Anh thiết kế, em làm người mẫu, chỉ có hai chúng ta, được không?”

“Em muốn đi trăng mật vòng quanh thế giới chứ gì.”

“Không được à?”

Bùi Hàm Duệ cười cười: “Đương nhiên là đi.”

Pháo hoa vẫn nở rộ, như buổi hẹn hò mãi không bao giờ kết thúc.

Có những tháng ngày đã qua, nhưng còn càng nhiều tháng ngày chưa đến, nguyện thời gian chiếu cố, vĩnh viễn lưu giữ khoảnh khắc này.

Cùng nhau đi, đến chân trời góc biển.

_____ Toàn văn hoàn ______