Đêm đã khuya, mấy chiếc xe hơi màu đen đang chạy như bay trên đường. Đèn hai bên đường lùi dần về phía sau, cuối cùng dần dần hướng về một trang viên khá quen thuộc.

Lúc xuống xe, Tần Diệc híp mắt nhìn nhìn, đây đúng là trang viên nhà họ Bùi rồi, chẳng qua là đi vào từ một cánh cửa hông hắn chưa đi bao giờ, cũng không biết Bùi Hàm Duệ có ở nhà không.

Vệ sĩ ngồi trên mấy chiếc xe kia nhanh chóng xuống xe rồi đứng thành hai hàng cạnh cửa ra vào. Chiếc cổng sắt chậm rãi được mở ra, giữa mặt cỏ là một con đường nhỏ thẳng tắp. Cứ như là mở ra mật đạo gì không bằng, Tần Diệc buồn cười nghĩ.

Người dẫn đầu hơi cúi người đưa tay mời: “Tần tiên sinh, ông chủ của chúng tôi đang chờ bên trong.”

Mặc kệ đây có phải Hồng Môn Yến hay không, lễ tiết phô trương cũng đều làm đủ, cos thể thấy được ông chủ Bùi này là một người cổ hủ thích sĩ diện. Tần Diệp gật đầu với người kia, bình thản đi vào.

Con đường này cắt ngang qua vườn hoa nhà họ Bùi, Tần Diệc còn nhớ rõ lần đầu gặp ông nội Bùi là vì bị lạc ở đây. Người đàn ông dẫn hắn đi qua một hành lang thủy tinh xinh đẹp, từ đây có thể thấy rõ toàn cảnh vườn hoa, còn có thể ngắm sao trên trời.

Vốn Tần Diệc còn định thưởng thức cảnh đêm độc đáo ở dây, ai ngờ đi qua một góc liền thấy hai bóng dáng một nam một nữ đang thả bước trong hoa viên.

Người đàn ông dáng người cao ngất, cô gái thì nhỏ nhắn, hai bóng dáng bị đèn đường kéo dài. Một trai một gái, nửa đêm trò chuyện trong vườn hoa, nhìn sao cũng thấy lãng mạn. Bọn họ quay lưng lại Tần Diệc, cự ly cũng có chút xa, căn bản không nhìn rõ bên này. Bước chân của Tần Diệc khựng lại, nữ thì hắn không biết, nhưng nam chẳng phải Bùi Hàm Duệ thì ai!

Người dẫn đường như đã sớm đoán trước, đứng tại chỗ đợi một lúc mới nói: “Tần tiên sinh, mời đi bên này.”

Tần Diệc đột nhiên hiểu ra vì sao lại phải dẫn hắn vào từ cửa hông. Hóa ra là muốn cho hắn xem cái này?

Hắn có chút câm nín, lại cảm thấy buồn cười. Liếc mắt nhìn đối phương, hắn không nói gì tiếp tục đi tới. Cuối cùng, người kia dẫn hắn dừng lại trước một cánh cửa được điêu khắc sang trọng, kéo cửa sang một bên, nói: “Ông chủ của chúng tôi đã đợi ở bên trong từ lâu, mời Tần tiên sinh vào.”

Trong phòng trải thảm đò đậm, rộng đến mức trống trải. Từ đồng hồ quả lắc đến bàn ghế, giá sách, mỗi một món đồ trang trí đều là hàng gia công tinh tế, cảm giác cũ kỹ, cổ lão, từ kiểu dáng đến sắc điệu đều tạo cho người ta một tầng áp lực.

Phía sau chiếc bàn rộng ngồi một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng. Khuôn mặt giống Bùi Hàm Duệ đã công bố thân phận của ông. Hai tay ông đan vào nhau dặt trên bàn, ánh mắt lạnh lùng. Từ lúc Tần Diệc bước vào, ánh mắt ông liền không hề dấu diếm vẻ soi mói và nghi ngờ, còn có cả khinh mạn.

“Cậu chính là Tần Diệc?” Bùi Minh Trạch nheo mắt đánh giá đối phương, mắt mắt sâu thẳm cứng ngắc, sắc bén như đao sượt qua mặt. Ông nâng tay chỉ lên chiếc ghế đối diện, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”

Nếu là người khác, chỉ sợ đã bị ánh mắt đầy áp bách như vậy nhìn chằm chằm mà toát mồ hôi hột. Nhưng đối với một tên kiếm tiền nhờ việc trở thành tiêu điểm cho mọi ánh nhìn như Tần Diệc, chả có gì phải áp lực.

Nhưng hắn cũng không muốn sinh sự với lão cha của Bùi Hàm Duệ, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Hắn vắt chân, bình tĩnh đối diện, ít lời nhiều ý nói: “Tôi là Tần Diệc. Không biết Bùi tiên sinh có gì chỉ giáo?”

“Tôi cho mời cậu tới đây với mục đích gì, chắc cả hai chúng ta đều đã quá rõ. Tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.”

Tuy rằng thái độ bình thản, trầm tĩnh của đối phương không giống trong tưởng tượng của mình, nhưng điều này cũng không thay đổi được suy nghĩ của Bùi Minh Trạch. Ông nhíu mày, chậm rãi nói: “Tôi không muốn nói mấy chuyện tình yêu chân thật linh tinh gì đấy với cậu. Hàm Duệ là con trai độc nhất nhà họ Bùi, là đơn truyền đời thứ ba. Việc tìm một người vợ môn đăng hộ đối để kết hôn, cho dù là đối với sinh hoạt hay sự nghiệp của nó đều là chính xác nhất. Hơn nữa, đối với cậu mà nói, cũng nên là như thế.”

“Lời này tôi nghĩ ngài nên nói với Bùi Hàm Duệ mới đúng. Nhưng tôi tin rằng anh ấy không có khả năng kết hôn với ai ngoài tôi, về phần tôi lại càng không cần ngài phí tâm.” Tần Diệc kiên nhẫn nghe ông nói vô nghĩa xong, nhịn không nâng tay lên ngoáy tai, cố gắng ra vẻ quý ông phong độ, mỉm cười nói.

“Kết hôn với cậu? Cậu lấy đâu ra tự tin thế?” Bùi Minh Trạch cười lạnh một tiếng, giận đến buồn cười nói: “Cậu có thể sinh con cho nó chắc?”

Này này, là con ông sinh con cho tôi mới đúng nha….

Vì tránh làm cho đối phương tức đến ngất xỉu, Tần Diệc cơ trí nuốt những lời này lại.

Vì tương lai hạnh phúc sinh hoạt, ra vẻ bé ngoan cũng không có gì, hắn thản nhiên nói: “Toàn thân tôi đều là tự tin. Nếu Bùi Hàm Duệ thật muốn có con, cũng có rất nhiều biện pháp.”

Bùi Minh Trạch nặng nề hừ một tiếng, chuyển chủ đề, hỏi: “Bỏ qua chuyện này, nhà họ Bùi chúng tôi là gia tộc có mặt mũi, giờ lại là lúc sự nghiệp của Hàm Duệ như trời ban trưa. Ngoại trừ việc dựa vào nó để nổi tiếng, cậu còn có thể mang lại cái gì cho thằng bé sao?

Nói vậy chắc cậu cũng thấy, tiểu thư Love là cháu gái của chủ tịch công ty đầu tư của Pháp, ngài Macaulay, cũng là ứng cử viên cho vị trí phu nhân của Hàm Duệ mà tôi đã khổ công chọn lựa. Mặc kệ là nhân phẩm, bộ dạng lẫn thân gia bối cảnh đều cực kỳ phù hợp, nếu cậu thực sự yêu Hàm Duệ như vậy, sao không vì nó mà suy nghĩ?”

Nghe đến đây, biểu tình của Tần Diệc có chút vi diệu. Bùi Minh Trạch cho rằng mình nói động được hắn, lôi ra một chồng chi phiếu trong ngăn kéo nói: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ không khiến cậu cứ thế rời đi Hàm Duệ. Cậu muốn gì? Tiền tài, danh tiếng, tôi có thể cho cậu cả. Chỉ cần cậu chịu chủ động rời khỏi thằng bé, tôi sẽ giúp cậu ký hợp đồng với công ty người mẫu lớn nhất của Pháp, giúp cậu nhận được vô số hợp đồng. Kể cả đẩy cậu lên làm top 10 siêu mẫu thế giới cũng không khó. Hoặc cậu muốn trực tiếp vật chất cũng được, ba ngàn vạn đủ không?”

“A….” Tần Diệc nghe đến đó thì nhịn không được phì cười: “Hóa ra con trai ngài chỉ đáng từng đó thôi à?”

Sắc mặt Bùi Minh Trạch trầm xuống, ánh mắt càng khinh thường: “Nếu thấy ít thì gấp đôi nhé? Hay cậu muốn một tỉ? Hừ, đây chính là cái gọi là tình yêu à? Cũng vẫn có thể cò kè mặc cả mà thôi.”

Tần Diệc cảm thấy mình không thể tiếp tục nói nhảm với lão già này được nữa, tư duy của bọn họ căn bản không ở trên một trục hoành. Đanh định hắng giọng trào phúng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó âm thanh cung kính của quản gia truyền đến: “Thưa ngài, ngài Jones Macaulay tới chơi.”

Khuôn mặt Bùi Minh Trạch cứng lại, tạm thời không để ý tới Tần Diệc, đi ra mở cửa phòng, hỏi quản gia: “Ông ấy đâu?”

“A, ông ấy ở…..”

Quản gia còn chưa nói xong, trên hành lang đã truyền tới một tiếng cười sang sảng. Một ông lão tóc hoa râm không nhanh không chậm đi theo mấy cô giúp việc tiến lại. Thấy Bùi Minh Trạch từ xa, mắt ông sáng lên, nói: “Haha, chủ tịch Bùi, tôi tới đón cháu gái, thuận tiện xem xét cậu con trai vĩ đại của ngài. Không mời mà đến, mong ngài đừng trách nhé.”

“Đương nhiên không rồi, rất hoan nghênh.” Bùi Hàm Duệ lộ ra nụ cười thân thiết, thái độ so với khi gặp Tần Diệc một trời một vực. Ông tiến ra đón, bắt tay đối phương nói: “Nào, chúng ta xuống lầu nói chuyện. Hàm Duệ đang dẫn Love đi tản bộ, tôi sẽ cho người tìm hai đứa về.”

Jones sửng sốt một chút: “A, hóa ra ngài đang có khách, vậy để sau….”

“A không không, không có gì.” Bùi Minh Trạch không muốn cho nhà thông gia tương lai biết đến quan hệ của Tần Diệc và Bùi Hàm Duệ. Ông quay lại, dùng tiếng Trung nói với Tần Diệc vừa ra khỏi phòng: “Tần Diệc, chuyện tôi vừa nói cậu về suy nghĩ cho kỹ, lần sau chúng ta bàn lại.”

Có lẽ là do trước mặt “ông thông gia”, giọng ông cực kỳ dịu dàng. Nhưng Tần Diệc lại chẳng để ý đến ông, ánh mắt dừng tại trên người ông cụ người Pháp, khẽ cười với ông lão, hắn tiến đến.

Hoàn toàn không hiểu ý định của Tần Diệc, Bùi Minh Trạch cho rằng hắn muốn làm ầm lên trước mặt Jones. Còi báo động trong lòng vang lên, ông trầm giọng nói: “Tần Diệc, cậu định….”

“Tần tiên sinh? Sao cậu lại ở đây?”

Bùi Minh Trạch nói được một nửa thì bị Jones cắt ngang, ông vô cùng kinh ngạc: “Ngài….biết Tần Diệc?”

Jones cười ha hả: “Đương nhiên, hiện tại Tần tiên sinh là đối tác rất quan trọng của tôi, lần này tôi sang đây chủ yếu là xem công ty tiến triển thể nào. Vốn tôi định hẹn hai ngày nữa sẽ gặp Tần tiên sinh, không ngờ tối nay đã gặp được rồi. Hóa ra hai người cũng quen nhau sao? Vậy thì quá trùng hợp rồi, haha.”

“….. Cái gì?” Sắc mặt Bùi Minh Trạch cực kỳ quái dị, trong mắt đều là không thể tin được. Nhưng ông không thể không áp chế sự khiếp sợ trong lòng lại, nghẹn đến vặn vẹo cả khuôn mặt.

“Đúng vậy, quả thật rất trùng hợp. Tôi cũng không nghĩ tới lại gặp ngài ở đây.” Tần Diệc không thèm nhìn sắc mặt Bùi Minh Trạch, chỉ nhìn Jones cười đầy thâm ý.

Khi mọi người đang hàn huyên, quản gia đã dẫn Bùi Hàm Duệ và Love trở về. Bùi Hàm Duệ còn chưa xem tin nhắn của Tần Diệc, thấy hắn ở đây, còn đang “trò chuyện vui vẻ” với ông bố cứng nhắc của mình và ông nội của Love cũng không khỏi sững sờ.

“Tần Diệc, em đến lúc nào thế?” Bùi Hàm Duệ vốn đang đứng cạnh Love, thấy hắn đến thì theo bản năng tới bên cạnh Tần Diệc, mắt sáng lấp lánh đầy sung sướng. Love nhạy cảm lập tức chú ý tới ánh mắt họ trao nhau, tò mò liếc nhìn cả hai.

Tần Diệc nhếch nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Ừm, được một lúc rồi.”

Bùi Hàm Duệ nhìn khuôn mặt xanh mét của bố mình thì cũng sáng tỏ bảy tám phần. Anh nhanh chóng cầm lấy tay đối phương, không chút cố kỵ bày tỏ lập trường của mình.

“Ông nội, mình đi thôi.” Love kéo góc áo ông lão, nhỏ giọng nói. Mắt Jones cũng chẳng mù, thấy không khí không bình thường thì thông minh nhanh chóng cáo từ, lúc sắp đi còn nhìn Tần Diệc một cái đầy thâm ý.

Chẳng mấy chốc, một trò cười đầy hoang đường kết thúc một cách kịch tính. Còn Tần Diệc và cha con nhà họ Bùi ở lại phòng làm việc, giằng co trong im lặng.

“Khi nãy hai người nói chuyện gì đó?” Bùi Hàm Duệ cau mày, nhìn Bùi Minh Trạch, sau đó ánh mắt lại rơi xuống mặt Tần Diệc.

Tần Diệc trấn an vỗ vỗ tay anh, quay đầu nhìn Bùi Minh Trạch cười nói: “Không có gì, em và ông ấy chỉ đang thương lượng về chi phiếu thôi.”

Bùi Hàm Duệ nhíu mày càng chặt: “Cái gì?”

Tần Duệc rút một sấp chi phiếu từ trong ví, chậm rãi đi về phía bàn, không thèm để ý khuôn mặt ngày càng đen sì của Bùi Minh Trạch, lấy một cây bút máy trên bàn: “Mượn tạm cây bút.”

Hắn vừa viết vưa bình tĩnh nói: “Mấy thứ ngài vừa nói, cái gì mà công ty, hợp đồng quảng cáo, siêu mẫu… tôi đã sớm không cần. Nếu trong lòng ngài, chuyện gì cũng đều chỉ là lợi ích, tôi đây sẽ thỏa mãn ngài. Chuyện gì cũng có cái giá của nó hết, tôi hiểu mà. Sáu trăm ngàn, tôi mua ngài đừng gây trỏ ngại cho tôi và Bùi Hàm Duệ nữa, có đủ không? Nếu ít thì tôi sẽ nâng lên gấp đôi, nhé?”

“…..”

Bùi Minh Trạch hóa đá trong nháy mắt!