Hai bên bờ vang lên tiếng hò reo, hầu hết mọi người đều cổ vũ cho người nhà mình nhưng khi họ thấy hai chàng trai phía trước bỏ xa những người còn lại, không ai tỏ ra nản lòng.

Dù sao thì họ gần như ngang tài ngang sức, không chỉ về tốc độ mà còn về ngoại hình, điều mà nhiều cô gái trẻ quan tâm…

Vì vậy tiếng hò reo ở đây vang vọng khắp đất trời khiến Hạ Nhạc vừa vui mừng vừa cảm thấy đầu óc ong ong.

Cô không nhịn được hỏi Hạ Thiệu Minh: “Nếu cả hai cùng về nhất thì sao?”

Tiếng ồn ào xung quanh át đi giọng nói của Hạ Nhạc, Hạ Thiệu Minh ngơ ngác, rõ ràng là không nghe rõ.

Hạ Nhạc đến gần Hạ Thiệu Minh hơn và hỏi lại.

“Có lẽ… có lẽ phần thưởng sẽ được chia đều…” Hạ Thiệu Minh do dự: “Nhưng chỉ có ba suất, mỗi người một suất rưỡi à?”

Hạ Nhạc: “…Cậu giỏi toán thật đấy.”

Hạ Thiệu Minh gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Chẳng lẽ không phải tính như vậy sao?

Cuộc thi diễn ra được một nửa, hai người dẫn đầu và đám đông phía sau rõ ràng đã chia thành hai nhóm nhưng những người phía sau vẫn cố gắng tiến về phía trước. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, nhiệt độ của nước sông lạnh buốt nhưng không ai chịu bỏ cuộc.

Hai người ở phía trước thay phiên nhau dẫn đầu nhưng nhanh chóng lại kéo giãn khoảng cách, khiến khán giả càng hồi hộp hơn.

“Thiệu Hoa, cố lên!” Trong đám đông, bỗng có vài người bắt đầu hô to.

Hạ Nhạc nhìn xung quanh, phát hiện người đang hô hào cổ vũ chính là hai bác trong đội luôn ủng hộ Hạ Thiệu Hoa.

Ngay sau đó, tiếng cổ vũ từ những cái tên khác nhau chuyển thành hai cái tên rõ ràng.

Một là: “Thiệu Hoa! Cố lên! Thiệu Hoa! Vô địch!”

Còn lại là: “Cậu Thẩm! Cố lên! Cậu Thẩm! Vô địch!”

Hạ Nhạc bĩu môi, quả nhiên có bố là ông chủ thì khác hẳn, không phải người trong thôn mà còn được tham gia thi đấu, lại còn có nhiều người cổ vũ.

Tiếng hò reo cổ vũ cho chàng trai càng ngày càng rõ ràng, Hạ Nhạc quay đầu lại nhìn thấy Tào Bá Phủ ở phía sau cũng đang cổ vũ cho chàng trai.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị và bảo thủ của ông ta giờ đây lại lộ rõ vẻ phấn khích, hai tay liên tục vẫy, lớn tiếng hét to: “Cậu Thẩm, cố lên.”

A Thúy ở bên cạnh thấy ông ta cổ vũ cho chàng trai cũng vui vẻ tham gia cùng.

Lúc này, nhà chú Trương, nhà họ Hạ và Lâm Hoa Hoa vốn đang cổ vũ cho Hạ Thiệu Hoa bên cạnh mới nhận ra, mọi người đồng loạt nhìn Tào Bá Phủ và A Thúy.

Những ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Tào Bá Phủ và A Thúy càng ngày càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiếng hò reo của hai người chậm lại, cuối cùng dừng lại, ánh mắt nhìn những người xung quanh.

“Ông cổ vũ cho ai?” Chú Trương hỏi trước.

Tào Bá Phủ không hiểu gì, đáp: “Tất nhiên là… Cậu Thẩm.”

“…”

Những người bên cạnh đều không nói gì.

A Thúy đứng sau Tào Bá Phủ kéo tay áo của ông ta, rụt rè hỏi: “Chúng tôi không thể cổ vũ cho cậu Thẩm sao?”

Một lúc lâu, Lâm Hoa Hoa mới giải thích: “Chúng ta đang cổ vũ cho Hạ Thiệu Hoa.”

Hạ Nhạc gật đầu: “Hạ Thiệu Hoa là anh trai tôi.”

Hạ Thiệu Minh tiếp lời: “Cũng là anh trai tôi.”

Lâm Hoa Hoa: “Cũng coi như là anh trai tôi.”

Chú Trương: “Vậy thì cũng coi như là em trai tôi…”

Dì Yến: “Vậy thì cũng phải là em trai tôi chứ.”

Ông cụ Trương: “Thế chẳng phải là con trai tôi à?”

Hạ Thiệu Minh: “Cháu có bố.”

Khi Tào Bá Phủ và A Thúy đang ngơ ngác, phía trước truyền đến tiếng reo hò báo hiệu cuộc thi đã kết thúc.

“Thắng, thắng!”

“Bọn họ thắng rồi!”

“Họ giỏi quá!”

Trong đám đông thậm chí có người đánh trống, gõ chiêng, thổi kèn, tiếng ăn mừng ồn ào đến điếc tai.

Mọi người tỉnh táo lại, nhìn Hạ Thiệu Hoa và chàng trai đã lên bờ.

Trong đám động, họ im lặng nhìn nhau, thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi hòa lẫn với nước sông, rõ ràng là họ đã dốc hết sức mình cho cuộc thi.

Có người đưa khăn cho bọn họ, hai người nhận lấy và cảm ơn, một người phóng khoáng, một người lạnh lùng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người.

Chàng trai lau qua loa hai cái, lắc lắc mái tóc ướt đẫm, đưa tay về phía Hạ Thiệu Hoa.

Nước từ tóc anh ta bắn vào mặt Hạ Thiệu Hoa, khiến anh khó chịu và lập tức nhắm mắt lại, một lúc sau, anh mở đôi mắt sâu thẳm nhìn chàng trai.

Trên khuôn mặt của chàng trai vẫn là nụ cười kiêu ngạo, anh ta lắc cánh tay đang giơ ra, ý bảo Hạ Thiệu Hoa nên bắt tay một cách thân thiện.

Trong mắt Hạ Thiệu Hoa thoáng qua vẻ không vui nhưng anh vẫn đưa tay ra bắt tay.

Với cái bắt tay mang tính lịch sử của hai người, nhiều người có mặt vui vẻ reo hò cổ vũ cho họ.

Chàng trai dường như rất hài lòng với việc thu hút sự chú ý của mọi người, anh ta tiến lại gần Hạ Thiệu Hoa, tay còn lại vỗ vai anh, thì thầm một cậu vào tai anh.

Mọi người không biết anh ta nói gì, chỉ cảm thấy khoảnh khắc hòa hợp giữa hai người mạnh này khiến người ta phấn khích và vui vẻ.

Nhưng không ai nhìn thấy cơ thể Hạ Thiệu Hoa cứng đờ sau khi nghe lời chàng trai nói, biểu cảm trên khuôn mặt anh dường như đông cứng lại.

Anh nhìn chàng trai, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười bất cần đó, trong mắt lại ẩn chứa ý nghĩa sâu xa mà người khác không hiểu nhưng lại giống như không có gì xảy ra.

Môi Hạ Thiệu Hoa bỗng tái nhợt đi, anh mím chặt môi cho đến khi chàng trai buông tay ra, anh vẫn đứng tại chỗ.

Một lúc, trưởng thôn già tuyên bố quán quân của cuộc thi, Hạ Thiệu Hoa mới khẽ động đậy.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xung quanh nhìn về phía xa xăm.

Và ở nơi đó, Hạ Nhạc bắt gặp ánh mắt của anh lập tức vẫy tay thật mạnh.

Đúng lúc đó, chàng trai bên cạnh Hạ Thiệu Hoa nhìn thấy Hạ Nhạc đang vẫy tay, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, anh ta cũng vẫy tay với Hạ Nhạc.

Ánh mắt của Hạ Nhạc nhìn chàng trai một lúc, rồi khó chịu quay đi.

Chàng trai không bực bội, vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng nói với Hạ Thiệu Hoa bên cạnh: “Người ta đã vẫy tay với anh rồi, sao anh lại không có phản ứng gì vậy?”

Dường như chưa đủ, anh ta lại nói tiếp: “Thật mất lịch sự.”

Hạ Thiệu Hoa dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh lạnh lùng đáp lại: “Ai mất lịch sự?”

Chàng trai cười to: “Tôi mất lịch sự.”

Ở phía bên kia, A Thúy vỗ vai Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt A Thúy đầy vẻ vui mừng.

Cô ấy liếc về phía đó ra hiệu: “Anh trai cô có quan hệ tốt với cậu Thẩm à?”

Hạ Nhạc lắc đầu.

Mặc dù cô không biết nhiều về cậu Thẩm đó nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa, cô biết rõ anh đang không vui.

Rất không vui.

“Cậu Thẩm gì đó nhìn là biết không phải người tốt.” Lâm Hoa Hoa tức giận nói.

Tào Bá Phủ vội vàng tiếp lời: “Ôi, các cô cậu thật sự hiểu lầm cậu Thẩm rồi. Thẩm Lâm này, trông có vẻ bướng bỉnh ngông nghênh nhưng thực ra lại giống ông chủ Thẩm, đều là người tốt hiếm có.”

Tào Bá Phủ nói vậy, Hạ Nhạc cảm thấy có ẩn ý trong đó nên thuận miệng hỏi: “Ý ông là sao?”

“Đó là một câu chuyện dài.” Tào Bá Phủ quay đầu nhìn Thẩm Lâm ở phía xa, giống như thoải mái, giống như ngưỡng mộ, trong mắt ông ta hiện rõ sự tán thưởng.

Cho đến khi trưởng thôn già tuyên bố hai người đồng thời giành chức vô địch, vị trí thứ nhất thuộc về Hạ Thiệu Hoa và Thẩm Lâm đồng hạng. Trong tiếng hò reo của mọi người, Tào Bá Phủ không quan tâm đến những người phía sau nữa, vội vàng chạy thẳng đến chỗ Thẩm Lâm ở phía xa.

Hạ Nhạc thấy người đọc sách hưng phấn như được tiêm thuốc kích thích, há hốc mồm.

A Thúy nhìn bóng lưng Tào Bá Phủ đang hào hứng như một đứa trẻ chen vào đám đông, mỉm cười nói: “Mọi người có chuyện không biết, lúc trước nếu không phải cậu Thẩm để Bá Phủ trông coi cửa hàng vải để kiếm tiền thì Bá Phủ không thể chôn cất bố ruột của mình, cũng không thể chữa bệnh cho mẹ mình… Mặc dù mẹ ông ấy vẫn qua đời nhưng đối với ông ấy, ơn của cậu Thẩm nặng như núi.”

A Thúy nói xong, quay người đi theo bước chân của Tào Bá Phủ.

Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh nghe vậy thì quay sang nhìn nhau.

Họ đã nghe thấy gì vậy?

Chủ cửa hàng vải là Thẩm Lâm?

Thẩm Lâm là người tốt?

Vậy có nghĩa là bộ quần áo trong tủ kính mà họ luôn ao ước do chính Thẩm Lâm tự làm cho bố mình…

Hai người cùng giành chức quán quân nên việc chia phần thưởng gặp một số vấn đề.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Lâm tuyên bố một cách kiêu ngạo rằng anh ta chỉ đến để góp vui, anh ta không phải là người trong thôn nên anh ta không cần suất này.

Ba suất đó nhường lại cho Hạ Thiệu Hoa.

Hạ Thiệu Hoa dường như không muốn nhận.

Nhưng khi nhìn thấy Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh, vẻ mặt anh đã bình tĩnh lại.

Vì vậy, anh gật đầu, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Trong lời chúc mừng của mọi người, cuộc thi bơi hôm nay đã kết thúc mỹ mãn.

Mọi người vây quanh Hạ Thiệu Hoa vừa giành được phần thưởng của quán quân, khu vực này gần như chật kín người.

Đây không chỉ là chức vô địch của cuộc thi mà còn là cơ hội quý giá để được xem lễ thành lập nước!

Hạ Nhạc đang định cùng mọi người tiến lên chúc mừng thì đúng lúc này, đột nhiên cánh tay cô bị ai đó kéo nhẹ lại.

Cô vô thức xoay người lại, trước mặt quả nhiên là Thẩm Lâm cao hơn cô rất nhiều.

Thẩm Lâm từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đắc ý.

“Bé Hạ Nhạc, hôm nay anh giỏi không?”

Hạ Nhạc lườm anh ta: “Anh giỏi lắm.”

Thẩm Lâm vẫn cười ranh mãnh: “Tôi đã nhường hết suất cho gia đình em, em không vui à?”

Hạ Nhạc nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Hạ Thiệu Hoa trong đám đông ở phía xa.

Mặc dù anh đang mỉm cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, rõ ràng là một nụ cười gượng gạo.

“Có gì mà vui chứ?” Hạ Nhạc hỏi lại.

“Em không muốn đi xem lễ thành lập nước sao?”

“Muốn, nhưng không phải như vậy.” Hạ Nhạc nói xong, đột nhiên hỏi lại: “Tại sao anh lại nhường suất?”

Thẩm Lâm ngẩn ra một lúc, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, dáng vẻ như muốn bị đánh.

“Đối với một cậu chủ nhà giàu như tôi thì muốn đến Bắc Bình có gì khó chứ?”

Hạ Nhạc quay người đi: “…Coi như tôi chưa hỏi gì.”

Cô nói xong thì nhanh chóng đi về phía Hạ Thiệu Hoa.

Thẩm Lâm vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hạ Nhạc rời đi, trong đôi mắt đen láy của anh ta như có ánh sáng kỳ lạ càng ngày càng rõ ràng.

Chú Liên vác theo đủ loại túi lớn nhỏ xuất hiện bên cạnh Thẩm Lâm.

Chú ấy lấy một tấm vải nhung lớn từ trong túi ra, nói: “Chú nói cậu… A Lâm, cháu đừng để bị cảm lạnh, chúng ta sắp đi Thượng Hải, vào lúc này mà cháu có vấn đề gì về sức khỏe thì chú biết giải thích thế nào với ông chủ đây.”

Thẩm Lâm cầm tấm vải nhung, vừa định lau tóc thì nghiêng đầu đã nhìn thấy Hạ Nhạc đi đến trước mặt Hạ Thiệu Hoa.

Khác với niềm vui của những người khác, khuôn mặt cô đầy lo lắng và căng thẳng, dường như cô đang liên tục hỏi chuyện gì đó.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Lâm đột nhiên biến mất, vẻ mặt cũng trở nên buồn bã.

“Chú đưa cái này cho anh ta đi.”

Khi chú Liên tỉnh táo lại, vải nhung đã trở lại tay chú ấy, còn Thẩm Lâm thì đã đi mất từ lâu.