Khi cuộc thi sắp bắt đầu, ở thượng nguồn sông nhiều người đã cởi trần bắt đầu khởi động, ai cũng quyết tâm giành chức vô địch ngày hôm nay.

Hạ Nhạc nhìn đám người đang hừng hực khí thế rồi lại nhìn Hạ Thiệu Hoa vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh mình, bỗng cảm thấy lo lắng.

Hạ Thiệu Hoa hiểu ngay ý của Hạ Nhạc nhưng khi nhìn thấy chàng trai đang đi qua cây cầu nhỏ để đến chỗ họ, bước chân của Hạ Thiệu Hoa định bước đi thì dừng lại, không di chuyển nữa.

Chàng trai tiến đến gần, trong bầu không khí căng thẳng của cuộc thi, nụ cười tự tin trên khuôn mặt anh ta trở nên nổi bật hơn.

Sau khi chào hỏi thân thiết với Hạ Thiệu Minh, ánh mắt anh ta lướt qua Hạ Thiệu Hoa rồi hơi dừng, cuối cùng nhìn Hạ Nhạc.

Nụ cười trên mặt anh ta dường như dịu dàng đi một cách kỳ lạ, nhưng miệng thì vẫn lải nhải: “Nhóc con, hôm nay em sẽ không ngất xỉu nữa chứ.”

Hạ Nhạc chưa kịp trả lời thì từ phía sau chàng trai có một ông chú đi tới, trên người chú ấy đeo đủ loại túi lớn túi nhỏ, hét to: “Xin nhường đường, xin nhường đường, ôi cậu chủ của tôi, thật là khổ mà…”

Khi chú ấy đến gần thì lấy một bình nước từ trong túi của mình ra rồi đưa cho chàng trai: “Cậu chủ, uống nước đi.”

Nụ cười trên mặt chàng trai cứng lại, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, anh ta quay đầu lại và nói: “Chú Liên, cháu không phải là trẻ con nữa… Hơn nữa, chú đừng gọi cháu là cậu chủ, bây giờ là năm 1949, sắp bước vào thời đại mới rồi.”

Chú Liên không nản lòng, vừa đáp “Được, được” vừa tiếp tục đưa nước cho chàng trai: “A Lâm, uống ít nước đi, chúng ta đã đi đường xa đến đây, cháu phải quý trọng thân thể vàng của mình.”

Lông mày của chàng trai giật giật, nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của chú Liên, anh ta không còn cách nào khác nên đành nhận lấy uống vài ngụm.

Chú Liên mới rảnh tay lau mồ hôi trên trán, mỉm cười hài lòng.

Chàng trai uống nước xong, đưa chai lại cho chú Liên, nói với vẻ phấn chấn: “Thiệu Minh, hôm nay anh sẽ nhường cậu một chút.”

“Anh không cần nhường tôi.” Hạ Thiệu Minh cũng ngẩng cao đầu đáp lại, cười nói: “Hôm nay anh trai tôi ra trận, tốt nhất anh nên cố gắng hết sức để mở mang tầm mắt đi.”

“Anh trai cậu?”

Nụ cười trong mắt chàng trai trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn Hạ Thiệu Hoa bên cạnh.

Cả hai đều cười mỉm, một người kiêu ngạo bất cần, một người lạnh lùng như sương. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, giữa họ dường như có một sự thỏa thuận ngầm nhưng cũng ẩn chứa sự khiêu khích khó nhận ra.

“Bây giờ qua đó không?” Chàng trai hỏi.

Rõ ràng anh ta đang hỏi Hạ Thiệu Hoa, người mà anh ta đang nhìn chằm chằm.

Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Thiệu Hoa bỗng hiện lên ánh sáng chưa từng thấy, anh không lùi bước mà nhìn thẳng vào đối phương, đáp: “Được.”

Bầu không khí nguy hiểm khó tả bỗng lan tỏa ra xung quanh, cho đến khi hai người đi xa, Hạ Nhạc mới bừng tỉnh lại.

Hạ Thiệu Minh đứng bên cạnh rùng mình, vỗ ngực nói: “Nhạc Nhạc, cậu có cảm thấy hôm nay trời lạnh hơn không?”

Hạ Nhạc gật đầu đồng ý: “Hình như có.”

Chú Liên đứng sang một bên, lại lấy một chai nước đầy khác từ trong túi ra, uống mấy ngụm rồi lau nước trên miệng, hài lòng nói: “Các cháu vận động ít, chú và cậu chủ đi từ trấn trên đến đây, nóng đến nỗi như vừa bị nướng trong lò.”

Hạ Nhạc nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi: “Con ngựa của cậu chủ nhà chú đâu rồi?”

Hạ Thiệu Minh cũng nói: “Đúng vậy, cậu chủ nhà chú phải giữ sức để tham gia cuộc thi chứ?”

“Suỵt, suỵt.” Chú Liên vội vàng nói: “Đừng gọi cậu ấy là cậu chủ, cậu chủ ghét bị người khác gọi là cậu chủ nhất.”

Hạ Nhạc: “…”

Hạ Thiệu Minh “…”

Chú Liên thở dài rồi nói tiếp: “Không phải bọn chú muốn chịu khổ mà đi bộ đâu. Mấy ngày trước Tướng Quân Đen vẫn khỏe, hai hôm nay không biết ai độc ác lại cho nó ăn cỏ ba lá, nó bị tiêu chảy suốt hai đêm, không có sức đứng lên…”

Hạ Nhạc: “… Ha ha, còn có chuyện này nữa à.”

Hạ Thiệu Minh: “Hả? Có người độc ác như vậy sao?”

Vẻ mặt Hạ Nhạc trầm xuống khoác tay lên vai Hạ Thiệu Minh: “… Đi thôi! Đi ra phía trước xem thi đấu!”

Khi cuộc thi sắp bắt đầu, nhà chú Trương và Lâm Hoa Hoa cũng đến đó, Tào Bá Phủ và A Thúy cũng đi theo họ đến xem náo nhiệt.

Chú Trương và dì Yến vừa đỡ ông cụ Trương đang đứng không vững vừa chen vào đám đông đứng bên cạnh Hạ Nhạc.

Ông cụ Trương bị người ta đẩy qua đẩy lại nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, ông ấy liên tục gõ cây gậy trong tay, cảm thán: “Không nói đến việc được tận mắt chứng kiến, chỉ nghe người khác kể lại một lần thôi cũng là may mắn cả đời rồi.”

Ông cụ Trương nói xong thì liếc nhìn chú Trương: “Khi nào thằng nhóc Thiệu Hoa từ Bắc Bình về, chúng ta đã đến nhà nó nhờ nó kể cho chúng ta nghe đi.”

Chú Trương cười to đáp lại: “Bố, con nghe nói Bắc Bình sắp đổi tên rồi.”

Ông cụ Trương ngạc nhiên, nói với vẻ do dự: “Đổi thành gì? Đổi lại thành Thuận Thiên à?”

“Không phải.”

Chú Trương học theo dáng vẻ lắc đầu của người già, đang định nói tiếp nhưng không ngờ Hạ Nhạc vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Bắc Kinh.”

Sau khi nói xong, Hạ Nhạc nhận ra mình lại nói hơi nhiều nên giả vờ như không để ý mà tiếp tục nhìn về phía thượng nguồn sông.

Chú Trương ngẩn người nhìn Hạ Nhạc, còn ông cụ Trương ở bên cạnh thì lại sáng mắt lên, lập tức ngẩng đầu cười to.

“Bắc Kinh hay lắm, Bắc Kinh, Bắc Kinh!”

Hạ Nhạc nghe thấy tiếng cười của chú Trương, cũng bị chú ấy lây, cô không còn cố gắng che giấu bản thân nữa, quay sang nhìn chú Trương và cũng cười theo.

Lúc này, thượng nguồn sông đã tập trung đông đủ các thí sinh sắp tham gia thi đấu, rõ ràng là cuộc thi sắp bắt đầu.

Sau khi các thí sinh tham gia cuộc thi đã ký tên xong, trưởng thôn già bắt đầu bài phát biểu của mình.

Mặc dù tóc trưởng thôn già đã bạc trắng, lại còn hói đầu nhưng vẫn minh mẫn, hoàn toàn không giống một người đã lớn tuổi.

Bài phát biểu không dài không ngắn, phần đầu chủ yếu nói về quy tắc của cuộc thi.

Hạ Nhạc và những người khác chen chúc trong đám đông, tiếng nước chảy và tiếng nói chuyện hòa vào nhau, họ nghe không rõ lắm nhưng vẫn cố gắng lắng nghe.

Những câu cuối cùng thì nghe rõ hơn.

“… Phương Đông sắp sáng, đừng vội đi sớm. Đi khắp núi xanh người vẫn trẻ, phong cảnh nơi này đẹp nhất*. Đây là những lời của vị Chủ tịch kính yêu của chúng ta, hôm nay tôi xin trích dẫn ở đây, cũng chúc mọi người luôn giữ được lòng nhiệt huyết.”

*Trích từ bài thơ Thanh Bình Nhạc – Hội Xương của Mao Trạch Đông

“Vậy thì không nói nhiều nữa, tôi thấy nhiều thanh niên nóng lòng lắm rồi, bắt đầu thôi, bắt đầu thôi.”

Ánh mắt sắc bén nhưng hiền từ của trưởng thôn già lướt qua mọi người có mặt, cuối cùng dừng lại ở những thí sinh đã chuẩn bị sẵn sàng ở phía trước.

Tựa như đó vừa là sự khen ngợi vừa là sự cảm thán.

Ánh mắt Hạ Nhạc chăm chú nhìn Hạ Thiệu Hoa, anh không cởi hết quần áo, trên người vẫn còn chiếc áo ba lỗ trắng đã rách.

So với chàng trai bên cạnh vừa cởi bỏ bộ quần áo đắt tiền, Hạ Nhạc bắt đầu cảm thấy thương cho Hạ Thiệu Hoa.

Không đúng…

Chẳng phải đã nói cuộc thi này chỉ dành cho những người trong thôn tham gia thôi sao?

Chàng trai này là sao?

Cuộc thi bắt đầu…

Mọi người nhảy xuống nước, như thể khuấy động hàng ngàn con sóng.

Hạ Nhạc ngạc nhiên nhìn Hạ Thiệu Minh, Hạ Thiệu Minh cũng kinh ngạc nhìn cô.

“Tôi không biết!” Hạ Thiệu Minh trả lời.

Người nhà chú Trương và Lâm Hoa Hoa bên cạnh ngạc nhiên nhìn chàng trai.

“Đó là ai vậy? Sao lại bơi nhanh ngang ngửa với Thiệu Hoa thế?”