Hàn Mộ Vi ngẩn ra.
Mặc Dung Uyên ngẩng đầu, màu đen trong mắt chiếu lên khuôn mặt ngây ngô của cô: "Tôi không nỡ để em quá dũng cảm...... Em có thể bảo hộ chính em. Chỉ là tôi sẽ rất đau lòng."
Hàn Mộ Vi cảm thấy giống như bản thân đang gặp phải ảo giác, có chút không dám tin tưởng hỏi:
"Anh...... Anh nói cái gì?"
Mặc Dung Uyên ấn xe lăn, đỡ tường đứng lên, đem cô đang đứng ngây ngốc ở tại chỗ ôm vào trong lòng. Dựa vào bên ta cô thở dài rồi nói:
"Tôi không nỡ để em quá dũng cảm...... Hàn Mộ Vi, em đang chậm rãi trưởng thành đến mức có thể tự bảo vệ cho mình, mà tôi...... Lại càng lúc càng muốn bảo vệ em!"
Trong nháy mắt, Hàn Mộ Vi cảm thấy ở trong đầu mình giống như là pháo hoa đang nổi tung......
Hai người họ cũng không có chú ý tới. Bên trong cánh cửa có một bóng dáng nhỏ nhắn đứng đó nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ. Sau đó rón ra rón rén mà trở về giường nằn......
OOOOOO
Hàn Mộ Vi như là bay về nhà.
Giờ phút này cô không thể hiểu được cảm xúc của mình như thế này. Chỉ cảm thấy bản thân như một đám mây, đầu trống rỗng, bước chân lại bay bổng. Hoàn toàn là theo bản năng mà về đến nhà.
Nhưng sau khi về đến nhà, loại trạng thái này trong nháy mắt không còn nữa.
Mới ra khỏi thang máy, cô liền phát hiện có gì khác thường. Tầng này chỉ có hai hộ gia đình là nhà của cô và nhà của Trần bà bà ở kế bên. Trần bà bà hai ngày trước đã cùng với bạn bè của mình đi du lịch đoàn ở nước ngoài rồi. Buôi tối ở đây lại phải yên tĩnh mới đúng, nhưng cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện. Hơn nữa, âm thanh này thật quen thuộc!
Tim Hàn Mộ Vi không tự giác được mà trùng xuống, đi tới cửa. Nhìn thấy khoá cửa đã bị cạy rớt, trong lòng không hề phập phồng.
Đẩy cửa ra, Hàn Mộ Vi nhìn Hàn Tử Tư và Lưu Băng Tinh đang ngồi ở trong phòng khách. Sắc mặt lập tức trùng xuống.
Cô đứng ở nơi đó, trong tay còn nắm then cửa.
Lưu Băng Tinh trước phát hiện cô, cười nói: "Ai, Vi Vi về nhà sao? Như thế nào cũng không ra tiếng a, Lưu a di làm cho con sườn heo chua ngọt cùng cá kho mà con thích ăn. Tới đây, ăn cho nóng!"
Hàn Mộ Vi nhìn đồ ăn ở trên bàn, cười lạnh lên.
"Đi ra ngoài."
Hàn Tử Tư vừa nghe tháy câu này liền phát hỏa, từ trên sô pha đứng lên:
"Màu nói cái gì?!"
"Tôi nói, đi ra ngoài!"
Hàn Mộ Vi mặt vô cảm mà lặp lại một lần.
Hàn Tử Tư trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt phảng phất lửa giận sắp phun trào ra:
"Nghiệp chướng!! Mày lặp lại một lần nữa xem?!"
Hàn Mộ Vi lạnh lùng mà nhìn ông ta:
"Tôi nói lại mấy lần cũng đều như thế. Phiền các người...... Lập tức cút cho tôi. Đi RA!!"
Hàn Tử Tư bước lên hai bước, vươn tay lên liền muốn đánh cô. Nhưng còn không có đánh tới, Lưu Băng Tinh lại nhanh trước một bước ngăn cản lại:
"Ai nha, Tử Tư!! Ông đã quên chúng ta tới làm gì sao? Tức giận cái gì a. Ông đâu phải là không biết tính tình của Vi Vi. Con bé chính là như thế, nói chuyện không có phép tắc gì cả...... Chúng ta làm cha mẹ hẳn là nên quản giáo lại nó cho tốt mới là đúng!"
Không biết trong lời bà ta nói đến cái gì. Thế nhưng động tác của Hàn Tử Tư thật sự dừng lại, nhìn cô, hít sâu một hơi, nói:
"Đi ăn cơm! Ăn xong thu dọn đồ đạc về nhà!"
Hàn Mộ Vi đứng ở tại chỗ, khuôn mặt vô cảm mà nói:
"Mang theo đồ ăn của các người, lập tức cút đi cho tôi!"
Lửa giận của Hàn Tử Tư lại bị câu này đốt lên thêm:
"Cút? Mày bảo cha mày cút?! Nơi này chính là căn nhà của mẹ mày và tao......"
"Mẹ tôi đã chết. Bây giờ nên này thuộc quyền sẽ hữu của tôi." Cô bình tình đáp trả lại.
"Mày làm phản......" Hàn Tử Tư cắn răng, duỗi tay muốn đánh một cái tát!
Nhưng ông cũng không có thành công. Hàn Mộ Vi không chút do dự bắt lấy được tay ông ta, bẽ ngược lại!
Trong khoảng thời gian này cô luôn nỗ lực học võ cuối cùng cũng có tác dụng. Sức mạng của Hàn Tử Tư so với cô mạnh hơn, nhưng ông không đoán ra được Hàn Mộ Vi dám đánh trả. Nhưng cánh tay đã bị cô bẻ lệch đau đến muốn khóc thét lên.