Coi nâng đầu, nghiêm túc mà nhìn hắn: "Mặc Dung Uyên, Tiểu Dư cũng không trách anh. Cậu bé rất dũng cảm. Nó không phải muốn cô vĩnh viễn bảo vệ cho nó. Nó chỉ muốn anh làm bạn với nó!"
"Có do dự, chỉ là bởi vì hắn luyến tiếc Phó Tỉnh Hạo cùng Muội Muội. Anh cũng biết mà, không phải sao?"
Cô gái trước mắt vẫn cứ đơn thuần. Trải qua mọi chuyện cũng không được tốt như Mặc Quân Dư. Nhưng cô lại nhìn hắn nói nghiêm túc đến thế: "Tiểu Dư nó cũng không trách anh!"
Mặc Dung Uyên trong lòng vừa dao động, mà ánh mắt nhìn cô cũng có chút phức tạp.
Cô gái nhỏ này...... Ánh mắt của cô là đơn thuần như thế, ngôn từ cũng là đơn thuần và chân thành như thế......
Lại chỉ liếc nhìn một cái đã nhìn thấu được sự khó chịu nhất ở trong lòng của hắn.
Cô ấy biết...... Biết hắn khó chịu nhất là làm lạc mất Tiểu Dư. Hắn cảm thấy Tiểu Dư đang trách cứ hắn, cho nên mới không muốn cùng hắn quay trở về nhà......
Ánh mắt chậm rãi nhuộm lên chút ánh sáng, Mặc Dung Uyên cười khẽ nhẹ:
"Đã biết."
Hàn Mộ Vi còn có chút kích động. Cô còn có nhiều điều muốn nói ra thêm nữa, lại nghe được hắn nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn cả người.
"Tôi nói, tôi đã biết rồi."
Mặc Dung Uyên nghiêm túc mà nhìn cô. Lần đầu tiên, hắn nhìn thẳng vào cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi ở trước mặt. Trong mắt chứa đựng sự thâm tình cùng vui sướng mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
"Vậy còn em?"
Hắn đột nhiên mở miệng nói.
"Tôi?" Hàn Mộ Vi không kịp phản ứng lại
"Tôi cái gì?"
"Em thì sao? Em cũng giống như là Tiểu Dư, cũng không hy vọng có người bảo vệ cho em, mà là tự chính mình trở nên dũng cảm mạnh mẽ hơn sao?"
"......"
Hàn Mộ Vi ngây người ra.
Cô không đoán ra được hắn lại hỏi đến một vấn đề như thế, vấn đề này...... Ngay cả bản thân cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Cô sẽ cùng Mặc Dung Uyên nói đến việc này, đó là bởi vì cô hiểu được tâm trạng của Tiểu Dư. Cậu bé từ sau khi tỉnh lại lúc nhìn thấy Mặc Dung Uyên liền rất khó chịu. Có lẽ ngay từ đầu cậu bé là trách cứ Mặc Dung Uyên. Nhưng theo thời gian trôi đi, một chút giận hờn kia cũng đã biến mất, biến thành nỗi nhớ nhiều hơn......
Tiểu dư thật ra rất mâu thuẫn, cậu bé sẽ giống như khi còn nhỏ nhảy bổ vào trong lòng hắn. Nhưng lại bởi vì hai năm không gặp nên có chút e sợ......
Hơn nữa, Tiểu Dư dường như cũng đã nhìn ra được sự áy nát của Mặc Quân Dư đối với cậu. Sự áy náy này làm cho hắn bắt đầu thấy bất an. Mà sự bất an sẽ chỉ là cho khoảng cách giữa Mặc Dung Uyên và Tiểu Dư càng thêm xa.
Cô không muốn để cho bọn họ bởi vì hiểu lầm biến thành như vậy, cho nên mới nói những điều này.
Nhưng cô lại không không ngờ đến, Mặc Dung Uyên lại bất ngờ hỏi cô như thế.
Cô......
Cô và Tiểu Dư tuy là phải trải qua quá khứ tương tự nhau, nhưng có lẽ là cô trải qua thời gian quá dài. Có lẽ là bởi vì cô không gặp được một người thúc thúc giống như là Mặc Dung Uyên. Cho nên cô vẫn luôn đang trốn tránh, đem bản thân tự phong bế trong một thế giới riêng......
Nếu không phải có Tiểu Bao Tử, chỉ sợ là cô sẽ không bao giờ đi ra ngoài.
Mà Tiểu Dư lại không giống như thế. Cậu bé gặp Mặc Dung Uyên, trong một thời gian ngắn được nhận lấy tình cảm giống như một người, cũng giống như một người cha. Cậu bé đối Mặc Dung Uyên có sùng bái có cảm kích. Cái tình cảm này khiến cho cậu không tự giác bắt đầu học theo Mặc Quân Dư. Mặc Dung Uyên là quân nhân, hắn dạy cho Tiểu Dư những điều gì là không tốt, cho nên Tiểu Dư ở thời điểm bị bắt, mới có thể phát ra được một ý chí mạnh mẽ đến như thế, lần nữa chạy trốn. Sau đó lại còn vẫn luôn che chở cho Muội Muội......
Tiểu Dư so cô dũng cảm hơn, mà cô...... Ở trước điểm gặp được Tiểu Dư, vẫn luôn rất yếu đuối!
Hết thảy mọi suy nghĩ trong lòng Hàn Mộ Vi đều không giấu được Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tư đã chịu xúc động: "Chủ nhân......"
Hàn Mộ Vi ngẩng đầu, nhìn nam nhân đối diện, nghiêm túc nói:
"Phải."
Cô nói: "Cô cũng muốn giống như Tiểu Dư, trở nên càng dũng cảm, không cần người khác bảo vệ cho tôi......"
"Nhưng mà, tôi không nỡ......"