"Chỉ một câu nói vô cùng bình thường, nhưng lại dường như cũng đủ để đập thẳng vào lồng ngực cậu."

_______________________

Mỗi người đều sẽ có câu chuyện thuộc về riêng mình, chính là rất nhiều thời điểm, cho dù câu chuyện đó khúc chiết hay đa dạng như thế nào, những đau thương bao giờ cũng giống nhau.

Trước khi ghi hình, La Kỳ ở trong phòng hoá trang làm tóc cho Lục Tự Quang.

Sắc mặt cậu cũng không tốt, nhìn qua có chút tiều tụy.

"Không thoải mái sao?" La Kỳ mở miệng hỏi.

Lục Tự Quang chỉ lắc đầu.

"...... Chút nữa để nhân viên trang điểm sửa lại cho cậu đi."

Lục Tự Quang tránh đi ánh mắt của La Kỳ trong gương,  ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn đi nơi khác.

Lúc những người bên cạnh tản ra, La Kỳ thở dài một hơi, đột ngột nói một câu, "Một người có được một tình nhân thật lòng thật dạ, lại đi ghen với tôi cái người hai bàn tay trắng này, cần gì phải vậy chứ."

Ánh mắt Lục Tự Quang rốt cục nhìn lại, nhìn vào người đàn ông đang làm tóc cho mình qua gương.

Động tác trên tay La Kỳ không ngừng lại, như có như không mở miệng, "Aiz, không phải mỗi người đều có cơ hội, một lần nữa đứng ở ngã tư đường ban đầu để lựa chọn. Điều duy nhất có thể làm, chính là tự hỏi trái tim mình, đừng để bản thân phải hối hận."

Y ngước mắt nhìn gương mặt lộ vẻ kinh ngạc trong gương, "Tôi và cậu ta cái gì cũng không có, cậu không tin tôi, cũng phải tin cậu ta, đúng không."

Mỉm cười đập đập vào bả vai Lục Tự Quang, "OK rồi."

Lúc cậu đi ra khỏi phòng hoá trang, quay đầu lại nhìn La Kỳ. Y ngồi trên ghế cười với cậu, "Tiết mục cố lên nhé."

Cậu đi ra ngoài, trong lòng dường như lại rất bình tĩnh.

Giống như đã rất chán ghét  thương tổn như vậy.

Băn khoăn hình như rất nhiều, sợ đối phương chán ghét, sợ chính mình không chịu đựng nổi, sợ cả hai bởi vì cãi vã và hiểu lầm mà dần dần xa cách. Nếu thời gian cứ trôi qua, nhưng lại phát hiện bản thân vẫn đang không ngừng đắm chìm, đó là không phải chính là chấp nhận  rồi sao?

Bản thân rốt cuộc còn có thể có bao nhiêu thời gian để mà phung phí.

Đêm nay, đột nhiên mưa như trút nước.

Cậu thong thả hút từng điếu từng điếu thuốc trong phòng khách.

Chú chó lông vàng kia không biết là từ đâu đến, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh sô pha, bộ dáng thuận theo.

Lúc sấm vang lên, nó có chút hoảng sợ giật mình, chui vào dưới gầm bàn.

Cậu ném tàn thuốc xuống, đi qua xoa xoa đầu và bộ lông của nó. Chú chó ngoan ngoãn nhìn cậu, trong họng phát ra hai tiếng gừ gừ liền im lặng.

Cậu nhìn thời tiết tồi tệ xảy ra bất ngờ ngoài cửa sổ, đi đến bên cạnh cửa sổ.

Trước khu đất trống nhỏ hẹp dưới lầu, có một người nam nhân đang ngồi.

Trong miệng ngậm điếu thuốc ánh lửa trong bóng tối rõ ràng đã bị lụi tắt. Không bao lâu, tàn thuốc cũng tắt. Mưa to trút xuống, một người có lẽ là sẽ ướt như chuột lột đi.

Cậu kéo rèm, "M*, làm trò thần kinh gì chứ."

Tức giận ngồi trên sô pha.

Cũng không biết phải làm cái gì, dường như vẫn cứ có chút không nỡ.

Bên tai rõ ràng nghe thấy đồng hồ báo giờ từng giây từng giây trôi qua phát ra tiếng tích tích. Có lẽ mới chỉ qua một phút, lại đứng phắt lên, cầm ô chạy ra ngoài.

Lúc mở ô đi đến trước mặt người kia, hắn híp mắt ngẩng đầu lên nhìn. Nước mưa theo mí mắt chảy thẳng xuống. Cả người hắn ướt sũng, trong tiếng mưa ầm ầm, ngậm một điếu Marlboro đã tắt lịm.

"Anh thần kinh gì vậy? Chờ thiên lôi đánh vào người, phải không?"

Nam nhân ủ rũ cả khuôn mặt, giống như rất buồn rầu, hắn nói, "Lão tử quả thực chỉ có mình em thôi mà." Giọng nói khàn khàn.

Hôm nay dường như đặc biệt yếu đuối, trong lòng lộp bộp một chút, vô cùng chua xót.

Cậu ra sức véo cái mặt thối kia, gào lên với hắn, "Vì cái m* gì mà không lên? Anh đây là tính làm cái gì?" Không đợi nam nhân nói nói, liền túm  lấy cánh tay hắn. Một tay cầm chặt lấy cánh tay ướt sũng của hắn, không rên một tiếng đi lên lầu. Hắn cũng không phản kháng, thuận theo đi phía sau cậu.

Đẩy cái người toàn thân ướt đẫm vào phòng tắm, cũng không thèm nhìn liền ném mạnh một cái khăn tắm qua.

Hắn chống ở cửa phòng tắm, cúi đầu gọi cậu một tiếng, giống như muốn nói gì đó.

Cậu quay đầu lại lại là một trận quát, "Nhiều lời cái cứ* gì! Tắm rửa a!"

Trong lòng giống như vẫn rất tức giận, khoác hai cánh tay ngồi trên sô pha. Cũng không biết vì sao, đại khái là cùng hắn ở chung đã lâu, dần dần, cư nhiên cũng trở nên nóng nảy hơn.

Tiếng sấm bên ngoài hình như đã ngừng rồi. Chú chó lông vàng ngoan ngoãn từ dưới bàn chui ra, thoảng cái nhảy lên sô pha, rúc vào bên cạnh cậu.

Cả gian phòng yên tĩnh, thanh âm tích tích róc rách, không biết là âm thanh của nam nhân trong phòng tắm, hay là tiếng mưa rơi bên ngoài.

Cậu nghĩ đến nam nhân nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói một câu kia, "Lão tử quả thực chỉ có một  mình em mà."

Vô cùng bình thường, nhưng có thể lập tức đánh thẳng vào lồng ngực cậu, có lẽ là do mấy ngày này giấc ngủ quá ít, con mắt cũng chua xót không mở ra nổi.

Hết chương 34.