Yêu quá nặng. Tôi nếu không dứt ra, tôi gánh không nổi."_____________________Lúc cậu trở về, An Khang vẫn như cũ ngồi trên sô pha hút thuốc. Nghe thấy tiếng động cậu đã về, cả người bỗng nhiên từ trên sô pha đứng phắt lên.
Sau khi nhìn thấy cậu, gọi cậu một tiếng "Tiểu Quang".
Cả người nhìn qua suy sụp tinh thần vô cùng, sơ mi vẫn là cái kia, trong mắt toàn là tơ máu.
Cậu không đau lòng, chỉ là trong lòng cười khẽ, hà tất phải làm đến mức đó?
Đi vào phòng khách mới trông thấy, bên cạnh cửa sổ sát đất của ban công có một chú chó đang nằm. Nhìn màu lông, không ngờ lại là một chú chó lông vàng thuần chủng.
"Đây lại là chó của nhà ai vậy?" Giương mắt nhìn người kia, dường như là châm chọc mà hỏi.
Không đợi An Khang mở miệng trả lời, cậu liền cười mở miệng nói, "Chuyện của anh và Loki, sau đó tôi đã nghĩ rồi, kỳ thật đó cũng không có gì." Cậu không biết bản thân sao vẫn có thể cười, "Pháo hữu mà thôi, hiển nhiên không thể yêu cầu anh cái gì."
Anh chưa từng yêu tôi, tôi cũng chưa từng yêu anh.
Yêu quá nặng, tôi gánh không nổi.
Nghe thấy câu này, một An Khang đang muốn làm sao để giải thích liền ngớ ra, ánh sáng trong mắt ngưng tụ lại lạnh buốt, nói không nên lời.
Lúc điện thoại đặt trên bàn của Lục Tự Quang vang lên, An Khang cúi đầu nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình. Lúc nhìn thấy cái tên kia, hắn nhíu mày thật sâu.
Lục Tự Quang nhìn thấy điện thoại, giật mình nghe máy. Cậu kéo mở cửa ban công đi ra ngoài.
Người đàn ông bên đầu kia điện thoại nói, "Tiểu Quang, sinh nhật vui vẻ nhé. Anh ở bên này cũng có mua CD của các cậu nghe đó."
Cậu im lặng thật lâu, cuối cùng nói, "Cố An, chúng ta sau này, đừng liên lạc nữa đi."
Ngay sau đó, nhẹ nhàng khép lại điện thoại.
"...... Tôi biết ngay em CMN vẫn nhớ đến hắn ta."
Lúc Lục Tự Quang quay lại vào phòng, nghe thấy người kia đột nhiên phun ra một câu.
An Khang thô bạo đứng bên cạnh sô pha, "Đừng hỏi tôi sao lại biết! Em MN cho dù là lúc cao trào hay là trong mơ, đều đang gọi tên hắn ta. Lúc em mới bắt đầu từ S thành đến nơi này, lão tử quả thực đã cho rằng chúng ta không được đâu, thế nhưng...... MN, MN!"
Cậu bỗng nhiên nhớ đến, An Khang từ trước đến nay đều nói cậu miệng mồm lợi hại.
Rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại ư, có lẽ ngay cả chính cậu cũng sẽ không ngờ được bản thân có thể nói ra những lời như vậy.
Ngữ khí bình bình thản thản, cậu nói: "Bằng không anh cho rằng là cái gì. Nếu không phải là cái khuôn mặt này, nếu không phải là cái tên này, anh cảm thấy tôi dựa vào cái gì ở bên anh?"
Tự tay cho một đao, cho dù đổ máu, chung quy vẫn tốt hơn so với tương lai mưng mủ.
Cậu cho rằng người kia sẽ nổi trận lôi đình, cậu cho rằng hắn sẽ trực tiếp cho cậu một đấm.
Nhưng không có.
An Khang đứng ở tại chỗ. Nắm tay phải chặt chẽ nắm lại, cuối cùng lại thả lỏng ra.
Hắn liền đứng trước mặt cậu, dùng ngữ khí vô cùng băng lãnh cũng vô cùng tuyệt vọng nói, "Lão tử ngay cả trái tim cũng móc ra cho em, em MN còn chê bẩn."
(TT_______TT)Cậu nhìn An Khang xoay người rời đi, lúc cánh cửa đóng lại, cậu đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Nhưng mà, rõ ràng vẫn đang là cuối hè.
Thế giới này chính là như vậy, lúc ngươi đau đớn khổ sở, câu chuyện của người khác lại vẫn dựa theo quỹ tích ban đầu mà đúng hạn trình diễn, nhưng cuộc sống của bản thân đã bị quấy đảo rối tinh lên rồi.
Lúc La Kỳ nhìn thấy tin tức đăng trên báo, ngơ ngác ngồi một bên hút thuốc.
Andy nói đêm đó, y say. Kỳ thật chính y cũng biết, y say rồi.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi mọi chuyện xảy ra, buổi ghi hình phỏng vấn của Đảo, Lục Tự Quang chưa tới. Vô luận gọi điện thoại như thế nào, cũng đều không tìm được người.
Lúc khói thuốc bay lên, y híp mắt, thử nhớ lại một đoạn ký ức.
Lần đầu tiên, ở DIM BAR, thông qua Andy giới thiệu, y lần đầu gặp anh. Sau đó, bọn họ ở bên nhau.
Bởi vì gặp người đàn ông kia, y mới làm bottom.
Hai người bên nhau ba năm, giống như đã trải qua cả một đời.
Người đàn ông kia hy vọng có thể có một lần du lịch, có thể một lần đi Bắc Âu, ngắm nhìn phong cảnh nơi đó.
Người đó có đôi khi cũng sẽ nghịch ngợm, buổi sáng trộm dùng bàn chải đánh răng của y đánh răng.
Người đó vào lúc y tức giận sẽ luôn im lặng, nghe y chửi mắng xong một trận vẫn rất tốt tính hỏi, khát nước không.
Giống như bởi vì chính mình từ trước đến nay là một tên tùy hứng mà lại luôn cố tình gây sự, cho nên anh vĩnh viễn đều sắm vai một người hiền hòa nghe theo.
Anh vẫn luôn rất tốt tính.
Bọn họ cũng không cãi nhau.
Y đã từng tưởng tượng, có lẽ, thật sự có thể cùng nhau đi du lịch. Có thể được đi Bắc Âu mà người kia luôn tâm tâm niệm niệm, đi Hà Lan, đến nơi đó nhìn máy xay gió, sau đó sẽ ở đó kết hôn.
Nhưng y cũng dần dần ý thức được, người đàn ông tốt tính như vậy, bất kể như thế nào cũng sẽ không làm trái lại cha mẹ. Anh là một người truyền thống như vậy, là một đứa con có hiếu.
Đêm đó, y ở DIM uống rượu. Andy ngồi ở bên cạnh y.
Uống đến cuối cùng, y buông ly rượu xuống nói, "Anh ta phải kết hôn rồi."
"...... Qua một tuần nữa, đã là ba năm rồi."
Y cười, y khóc.
Lén lén lút lút vui vẻ ba năm như vậy, thiếu chút nữa cảm thấy hạnh phúc sắp đến rồi. Lúc này mới biết, những niềm vui được ban cho này, chung quy vẫn phải trả lại.
Giống như đã định trước rồi, mỗi một câu chuyện mãnh liệt hay là đẹp đẽ đến đâu, đều sẽ có một kết cục tầm thường mà lại thê lương.
Người đàn ông kia rồi sẽ quên mất y, sau đó bình bình thản thản mà sống tiếp.
Tìm được một người phụ nữ, có lẽ sẽ không có bất an, sẽ không có sợ hãi nữa, sẽ không sợ mất đi như vậy nữa.
Mà tình yêu đối với y, quá nặng. Y nếu không dứt ra, y gánh không nổi.
Tình yêu của y vừa hào phóng lại vừa keo kiệt, toàn bộ năng lượng đều hao hết vào một lần. Hết thảy thời gian và tâm tình toàn bộ đều giao cho người đó, sau này sẽ không thể bùng cháy được nữa.
Hút thuốc, say rượu, mỗi ngày đều ở DIM tìm người 419. Dựa vào khuôn mặt kia, căn bản không lo không có người đến bắt chuyện.
Tâm toàn bộ đều thành tro, cho dù bị mạnh mẽ tiến vào, một chút cũng không cảm thấy đau.
Andy không nhìn thêm được nữa. Cho y một đấm, gào lên với y, "La Kỳ cậu tỉnh táo một chút đi, cậu tự chà đạp mình như vậy thì có ích lợi gì? Hắn ta sẽ không trở lại đâu!"
Y cười.
Sau đó y bước đi.
Có phải nếu thay đổi địa điểm, như vậy đau thương sẽ bị lưu lại trong thành phố ban đầu phải không?
Y chỉ là cảm thấy, mình sẽ không đi yêu nữa.
Bởi vì, cũng sẽ không bao giờ gặp được một người như vậy, có thể dành cho y ấm áp như vậy. Khoảng thời gian kia, là không thể làm lại, cũng sẽ là một dấu ấn khó phai vĩnh viễn không thể thay thế.
Ở trong lòng y, luôn có một vị trí như vậy, thuộc về một người đàn ông duy nhất.
Đó giống như vĩnh hằng mà y mong muốn.
Hết chương 33.