Thường Nhạc có một loại kích động muốn mắng chửi, Thánh điện Quang Minh thần bí này không khỏi quá kinh khủng đi, có được nhiều cao thủ kẻ này biến thái hơn kẻ kia như vậy.
Phải biết rằng, cao thủ đến xem trận đấu giữa mình và Kim quá nhiều, thậm chí con số đạt đến hơn trăm người, bọn họ đều là tinh nhuệ từ các nơi trên thế giới.
Giáo hoàng, Mafia, Thủ lĩnh Kỵ sĩ thần thánh, Tư Đồ Lôi Minh... Không ai không phải là các nhân vật lớn, mà sau lưng bọn họ còn cất dấu một đám cao thủ.
Nhưng Thánh điện Quang Minh lại có thể quang minh chính đại xuất hiện, hơn nữa còn hoàn toàn trấn áp khí thế, không thể không thừa nhận sự cường đại của Thánh điện Quang Minh.
- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ? Mắt thấy tình thế càng ngày càng loạn, đám người Cao Tiếu vây bảo vệ xung quanh Thường Nhạc, còn Huyết Hổ thì vẻ mặt hưng phấn nhìn Thường Nhạc nói.
Tuy Thường Nhạc đã bị thương, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, giờ phút này, ánh hào quang tinh nhuệ tập trung trong mắt hắn đang không ngừng hiện ra, mắt thấy đám cao thủ của Thánh điện Quang Minh càng ngày càng nhiều.
Thường Nhạc quyết định thật nhanh: - Lam Tử, Mộng Vu, hai người ở phía trước mở ra một con đường, Cao Tiếu Huyết Hổ bọc hậu cho hai người.
Lam Tử và Mộng Vu đều càm đàn của mình trong tay, ở thời khắc mấu chốt vừa rồi, một kích đó chính là hiệu quả mà hai người họ hợp lực đạt được.
Giờ phút này, nghe dc lời nói của Thường Nhạc, bàn tay nhỏ bé tinh tế của hai người bọn họ đồng thời chuyển động, dừng dòng khí mạnh mẽ vô cùng mau lẹ cùng tấn công về phía trước.
Đám cao thủ của Thánh điện Quang Minh cũng cảm nhận được dòng khí hùng mạnh này, hơn mười thân hình nhanh như thiểm điện chợt lóe tới bên cạnh.
Đồng thời lúc này, đám người Thường Nhạc cũng đã đột phá được phòng tuyến của đối phương. Mà hai người Huyết Hổ và Cao Tiếu cũng đồng thời lao thẳng đến đối mặt với họ.
- Bịch - Bịch!
Thân hình Cao Tiếu và Huyết Hổ đồng thời bị chấn động, bị đối phương đánh lùi hai bước, mà hai gã cao thủ của Thánh điện Quang Minh kia lại tiếp t ục truy kích đoàn người Thường Nhạc.
- Hừ!
Mắt thấy đám người Thường Nhạc lại lâm vào vòng bao vây của đối phương, một cái bóng màu đen di chuyển tới ra một quyền đánh lui hai gã cao thủ Thánh điện Quang Minh.
Thì ra là Hắc Long đã thoát khỏi sự công kích của Phong Thần mà tới.
Hắc Long đã khiến áp lực bên này giảm bớt, phân nửa cao thủ của Thánh điện Quang Minh truy kích tới đều bị Hắc Long chặn lại.
Tiếng đàn của Lam Tử và Mộng Vu lại vang lên.
- Đừng để Thường Nhạc chạy thoát.
Xa xa, trong đám mây màu trắng truyền đến thanh âm trầm thấp, vài lên cao thủ đeo găng tay vàng từ trong đó thả người đi ra.
- Thật nhanh.
Người phía dưới chỉ cảm giác được bóng dáng lóe ra, ngoại trừ hai gã bị Hắc Long, Lam Tử, Mộng Vu ngăn lại, hai gã khác đã tới ngăn trở đám người Thường Nhạc.
- Bảo vệ Thường Nhạc.
Đệ Nhị Mộng hít sâu một hơi, thân hình trong nháy mắt biến thành một con rồng, trực tiếp lao thẳng tới một gã cao thủ.
Bảo Ngọc, Cao Tiếu, Huyết Hổ thoáng nhìn nhau, ba người đồng thời vây tới một gã cao thủ khác.
Nhưng hai bên vừa giao thủ liên lập tức nhìn ra được sự chênh lệch, công kích của Đệ Nhị Mông căn bản không thể uy hiếp được đối phương, độ biến ảo của đối phương thật sự quá nhanh.
Ngón tay màu vàng của Kim Thủ Chỉ liên tục chỉ vài lần, thiếu chút nữa là đánh lên người Đệ Nhị Mộng.
- Vũ Vu, em mau lên hỗ trợ Mộng.
Con ngươi của Thường Nhạc co lại, quyết định nhanh chóng nói.
- Được.
Vũ Vu thoáng chần chờ, cuối cùng cũng xông tới, giờ phút này, người còn bảo vệ bên cạnh Thường Nhạc chỉ còn lại Tiểu Bảo, Vũ Dực, bởi vì Nam Cung Huân Y còn cần Lạc Phong bảo vệ. Vô Nhai và phần đông các cao thủ đều ở tổng bộ ko tới cũng là nguyên nhân tạo thành hiện tượng khuyết thiếu cao thủ.
Nhưng Thường Nhạc làm sao cũng không ngờ Thánh điện Quang Minh sẽ xuất hiện, nếu không căn bản sẽ không xuất hiện nguy cơ trước mắt.
- Tiểu Bảo, hiện tại em cần phải xốc lại mười phần tinh thần, tính mạng của bản lão đại hoàn toàn nằm trong tay em rồi.
Thường Nhạc chợt phát hiện Tiểu Bảo ở bên cạnh dùng ngón tay nhỏ bấm bấm, hắn không khỏi mỉm cười.
Thực không ngờ đến thời khắc mấu chốt như này rồi, cô bé vẫn còn đang tính toán về tài chính của mình, muuốn không phục cũng không được.
Tục ngữ nói thật đúng, càng là chuyện không nghĩ sẽ xảy ra lại càng sẽ xất hiện, giờ phút này, đã có hai gã cao thủ Thánh điện Quang Minh đã thoát khỏi vòng vây của Lam Tử và Mộng Vu.
- Móa, lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, Tiểu Bảo, Vũ Dực, hai em bảo vệ Huân Y. Thường Nhạc nắm tay lại, dòng khí đen lại bao phủ toàn thân hắn.
- Ầm!
Hai cao thủ của Thánh điện Quang Minh cũng không phải kẻ yếu, một quyền này của Thường Nhạc chia làm hai dòng khí, trong chớp mắt tiếp xúc với hai người, hắn cảm thấy phần ngực đau nhức
Bước chân lảo đảo lui về phía sau, mà hai gã cao thủ Thánh điện Quang Minh lại như hình với bóng điên cuồng truy kích.
Thường Nhạc vô cùng căm tức, mình chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy. Nhưng hắn còn chưa kịp chuyển động, một bóng dáng màu đen đã vọt tới hai luồng sáng trắng kia.
- U Linh!
Đồng tử Thường Nhạc co lại, hắn thật không ngờ, ở thời khắc mấu chốt, không ngờ lại là U Linh xông ra giúp mình cản một kích.
- Kim đã bại, tôi đại diện Siêu cấp chiến sĩ gia nhập vào Điểm G, lão đại Thường Nhạc hẳn là hoan nghênh chứ! Trên mặt U Linh lộ ra nụ cười tà.
Lòng Thường Nhạc hiểu rõ, U Linh tới giúp mình chỉ sợ không đơn giản là bởi vì Kim bại trên tay mình.
Sauk hi U Linh xuất hiện, phía sau lại xuất hiện vài cái bóng di động, bọn họ chia ra nghênh nhận những cao thủ của Thánh điện Quang Minh.
Sự việc chuyển biến hơi ngoài dự đoán của mọi người, những cao thủ này lúc đầu đều là kẻ địch của Thường Nhạc, rất nhiều người bên cạnh họ đều đã chết bởi tay những cao thủ của Điểm G.
Nhưng ở thời khắc mấu chốt, không ngờ lại đứng về phía Thường Nhạc, điều này chỉ sợ rằng người của Thánh điện Quang Minh cũng không ngờ tới.
Chuyển biến đột ngột khiến cao thủ của Thánh điện Quang Minh trong lúc không hề phòng bị bị đám người Thường Nhạc nắm được thời gian quý báu.
Nhìn bóng lưng đám người Thường Nhạc dần biến mất, trong đám mây máy màu trắng truyền đến một thanh âm trầm thấp: - Thường Nhạc, bất kể chạy đến chân trời góc biển nào, vĩnh viễn không thể trốn thoát được bàn tay tôi ha ha!
Thanh âm kia mơ hồ truyền vào tai Thường Nhạc, Thường Nhạc lơ đãng nhíu mày lại, thanh âm này có chút quen thuộc, dường như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó, đối phương rốt cuộc là ai?
Nhưng giờ phút này không để ý được nhiều như vậy, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta chạy trốn tuyệt đối là hạng nhất. Cô bé kéo Nam Cung Huân Y và Vũ Dực không ngừng thoáng hiện, từ nơi này hiện ra nơi khác, đó chính là di chuyển tức thời.