Thường Nhạc có thể hiểu rõ tâm lý của mình nhưng không thể đoán được tâm tư đối phương, xem ra trận chiến này khả năng thắng rất nhỏ. Cao thủ cầm đầu cắn chặt răng cố gắng khắc chế tạp niệm trong lòng, làm cho bản thân mình tuyệt đối không có chút tạp niệm.
Đầu lĩnh của cao thủ Mafia một lần nữa cảm giác được một cỗ hắc ám giữa đất trời, chỉ có hắc ám không có kẻ thù không có chính mình đang vô hạn mở rộng. Hắc ám đang mở rộng vô cùng tận kia chính là Thường Nhạc đang vận dụng Cổ.
Kỳ thật ngoại trừ Cổ Thường Nhạc không có bất kỳ binh khí nào. Hắn đứng ở đây và tên lưu manh kia căn bản không có hai dạng, khác biệt đương nhiên là hắn đẹp trai hơn, phong độ hơn, khi cười có vẻ rất quyến rũ.
- Nếu như đem thiến tên này đi thì đúng là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Trong đầu cao thủ đầu lĩnh bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.
Bâây giờ là mùa đông thời tiết vốn rất lạnh nhưng khi cao thủ đầu lĩnh xuất quyền thì trong nháy mắt mỗi người đều cảm thấy khô nóng, quyền này bản thân nó đã là một tượng trưng của chiến tranh. Giờ phút này trong tay sát thủ sung mãn sát ý kia toả ra sát ý tứ phía.
Mắt Thường Nhạc bỗng nhiên mở ra.
Loại ánh mắt này hoàn toàn khác nhau so với lúc đầu. Giờ phút này trong con mắt đen vô tận tràn ngập giết chóc kia dường như đã vượt qua quyền cước của đầu lĩnh cao thủ tiến thẳng tới vị trí tim đối phương.
Tên cầm đầu tâm thần hơi căng thẳng, ngay khi động tác thoáng ngưng trệ trong nháy mắt Thường Nhạc bắt đầu công kích, chính là dòng khí tà ác từ Cổ biến thành đi ra.
- Xoẹt!
Ai cũng không ngờ tới dòng khí kia vừa mới xuất hiện đã biến ảo như mộng ảo. Đợi người kia kịp phản ứng dòng khí cứng rắn kia đã quấn bọc lấy gã.
Thường Nhạc lẳng lặng đứng đó nhìn tên này té ngã trên mặt đất đau đớn thống khổ rên rỉ dường như toàn thân đang phải chịu đau đớn không thể nói ra được.
Khi Thường Nhạc đem ánh mắt chuyển đến người những cao thủ khác, ánh mắt hắn như trong suốt, đồng tử màu đen dường như không có chút tạp chất nào như thể sự việc vừa rồi chưa hề phát sinh.
Bỗng nhiên lúc đó một cái bóng hư ảo hiện ra sau lưng Thường Nhạc.
Không ngờ hắn lại không hề có ý tránh đi.
Người công kích kia đang cười thầm, tên Thường Nhạc này đúng là một tên phản ứng chậm chạp, một tên quá tự tin không biết chữ sống chết viết như thế nào. Không một ai có thể có được cảm giác thoải mái dưới lưỡi đao của chính mình cả.
Ít nhất trước mắt gã chưa từng thấy người nào như tên trước mắt này, rất coi thường khinh thị mà sống. Đây dừng như là một định lý không thể thay đổi, cũng như là một kết quả rất thật.
Chẳng lẽ người trước mắt kia còn có chiêu lợi hại hơn sao? Khi người đánh lén nghĩ thầm trong lòng, chắc chắn tuyệt đối không phải. Nhưng khoảng cách này lại tựa hồ như cực kỳ dài lâu, ít nhất khi người đánh lén này cảm giác kích này của mình mãi mãi không thể chạm tới đầu Thường Nhạc.
Đây không phải là sự thật, đây dường như chỉ là một loại ảo giác, một loại cảm giác nặng nề, y không tin được là trên đời này lại có nơi mà động tác của y không thể động tới.
Y sở dĩ cảm giác không thể công kích tới đối phương là vì ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của Thường Nhạc trong suốt sáng ngời không tạp chất, càng làm cho người ta kinh hãi chính là sự tự tin tăng mạnh như thuỷ triều kia.
Sự tự tin trong cặp mắt kia như nước chảy tràn ra, loại cảm giác này đủ sức làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bất kỳ kẻ nào.
Bao gồm người đánh lén kia cũng không phải là giả. Bên trong cặp mắt kia không chỉ làm cho người ta có một cảm giác thương hại bi ai.
Người đánh lén kia biết đây tuyệt đối không phải bi ai cho mình, vậy đối tượng là ai? Càng nhiều hơn là tuyệt đối không phải là loại tử vong, dường như không phải là một sự việc rất xa vợi trong không trung, y biết rõ ràng không thể nhưng lại muốn thử nghiệm một chút.
Bởi vì giờ phút này đao của y chẳng qua cũng chỉ còn cách có vài thước mày thôi. Khoảng cách vài thước chính là tử vong gọi tiếng bước chân tử vong, thậm chí có thể nghe rất rõ ràng.
Nhưng người cầm đao đánh lén tuyệt đối không thể hiểu được vì sao trong ánh mắt đối phương lại có thần sắc kỳ quái như vậy, đến tột cùng là vì sao phải vậy?
Đao đánh lén này thật sự có thể chém được hay sao? Đao đánh lén của người này chẳng qua là chỉ cần hai thước là có thể chém Thường Nhạc thành hai khúc?
Quỷ Vu kinh ngạc mở to hai mắt, nếu không phải Thần Vu cố gắng níu lại cô đã sớm vọt qua, tuy nhiên cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng bị phong toả
- Mau tránh ra nhanh lên.
Thường Nhạc không hề tránh né mà cũng không bị chém thành hai khúc giống như Ninja kia tưởng tượng, không phải vì binh khí của người kia không đủ sắc bén.
Đao của người kia thực sự vô cùng sắc bén nhưng đao chưa chắc đều hữu dụng vì sự việc này luôn muốn nằm ngoài dự liệu của người khác.
Lúc này đây nằm ngoài dự kiến chính là đao sắc bén của người kia không giết chết Thường Nhạc mà vì chính người đánh lén kia đã chết rồi. Người đánh lén kia không ngờ đã chết rất im ắng, chỉ một tiếng động cực nhỏ đã mất mạng.
Đao của một người chết dù có sắc bén thế nào cũng không thể có chút uy hiếp nào.
Đương nhiên cũng sẽ không có ai tin đao pháp của một người chết có thể lấy mạng Thường Nhạc, Thường Nhạc không chết là bình thường, nhưng ai là người giết người đánh lén kia?
Đó là đôi tay tràn đầy ma lực. Cho dù bất kỳ lúc nào tay Thường Nhạc cũng đầy mà lực cũng không ngờ tới tay hắn lại đánh trúng yết hầu tên đánh lén vào thời khắc mấu chốt.
Nhìn thế nào cũng giống như người này đem yết hầu đưa tới tay của Thường Nhạc, quả là buồn cười không tin nổi nhưng đây hết thảy đều là sự thật.
Việc duy nhất Thường Nhạc cần phải dùng sức chính là đem ngón tay xác nhập đứng lên rất đơn giản nhưng lại đầy uy lực.
Mà lúc Thường Nhạc vừa dùng lực thì mỗi người đều hiểu được người đánh lén này đã mất mạng vì họ đều nghe được tiếng xương vỡ vụn. Đối phương e rằng có là thần tiên cũng phải chết.
Mùa đông bốn phía không khí vốn xơ xác tiêu điều. Tuy rằng vô cùng khô ráo nhưng tuyệt đối không giảm được vẻ rét mướt từ loại băng hàn lạnh lùng này. Hàn ý này làm cho người ta có chút chịu không nổi.
Giờ phút này từng ánh mắt của người trong cuộc đều toát lên sát khí. Bọn họ hiểu lui về phía sau kết quả cũng là chết vậy sao không lấy mạng ra đánh cược một lần.
Ánh mắt Thường Nhạc híp lại như một tia rất nhỏ nhưng ánh mắt này cũng bị đè ép thành lực đạo cực mỏng vô cùng lợi hại sắc bén thậm chí còn lạnh hơn cả gió bắc thổi.
Tay Thường Nhạc vẫn nhẹ nhàng tự tại, vô cùng tự nhiên.
Gió càng lúc càng lớn, ngay tại lúc gió mãnh liệt nhất lại như trở nên cực kỳ tao nhã, rốt cuộc là chừng nào thì bắt đầu nổi lên biến hoá?
Hoặc là căn bản chưa hề có biến hoá, biến hoá chẳng qua chỉ là một loại cảm giác, vì động tác và thái độ Thường Nhạc cũng như gió kia trở nên vô cùng tao nhã rồi.
Đám cao thủ này cảm thấy không ổn, một tên trong đám đó phất tay định tung ra một đạo công kích chí mạng nhưng không làm được gì cả mà chỉ cảm thấy một thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
Đó là một bóng đen như một mũi tên lao ra từ trong nền đất, đột ngột, mau lẹ làm cho người ta kinh hãi.
Lại có đám côn trùng lao ra từ dưới đất như vậy đúng là nằm ngoài dự liệu của họ.
- Á….
Khi những người này còn chưa kịp phản ứng, đám côn trùng này đã xuyên qua thân thể bọn chúng hoặc là đâm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể bọn chúng.
Côn trùng khác với những binh khí khác, nếu là đâm vào người còn phải phân biệt là đâm vào bộ phận trọng yếu hay thứ yếu. Nếu là chỗ thứ yếu thì người ta còn có cơ hội sống sót, thậm chí bộ phận trọng yếu cũng có cơ hội giữ mạng vì ngày nay khoa học kỹ thuật rất phát triển.
Tuy nhiên bất kể khoa học kỹ thuật có phát triển như thế nào cũng không thể biến một đám xương cốt thành người sống, cho nên đám người trước mắt này hôm nay đều đã chết rồi.
Lặng lặng nằm yên ở đó, bọn họ đến chết cũng không tin được đến cơ hội công kích mình cũng không có đã chết rồi, đúng là một cái chết thống khổ nhất.
Bọn họ thậm chí không thể tin chính mình sẽ chết bởi đám côn trùng.
Đương nhiên Thường Nhạc hiểu, chỉ cần bọn côn trùng nhỏ này đến gần da thịt con người và chỉ tiện thể cắn một cái thì đến cả thần tiên đều xem như không thể sống được.
Thần Vu Quỷ Vu hai người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai cô tuy rằng hiểu được Cổ vương hết sức lợi hại nhưng cũng chỉ là biết chứ chưa thấy tận mắt. Mà trước mắt lại được nhìn tận mắt cảnh tượng này khiến hai cô có cảm giác hơi kích thích cũng có vài phần quái dị.
Đương nhiên các cô cũng không sợ hãi bởi vì người chết không phải người các cô quen biết, chỉ cần Thường Nhạc còn sống thì những thứ khác đều là thứ yếu.
Thường Nhạc cũng hít một hơi lãnh khí, mình cũng là lần đầu tiên vận dụng thứ Cổ thần kỳ này, ngay cả bản thân Thường Nhạc mình cũng không rõ lắm thứ không ngừng len lỏi trong cơ thể mình là thứ gì.
Hắn chỉ có điều trong thời gian thích hợi tìm cơ hội thích hợp để xuất ra thứ gì đó trong cơ thể này ra, vì vậy mới có kết quả như vừa rồi.
Cổ kia không ngờ lại kinh khủng tới mức không thể tin nổi như vậy.
Thường Nhạc cười cười rất vui vẻ không ngờ thứ đồ này lại tốt như vậy, còn về phần Tiểu Bảo thần thái cũng rất lấy làm lạ:
- Lão đại có phải là biến thành ma quỷ rồi?
Dây thừng buộc chặt Tiểu Bảo và Linh Nhi sớm đã bị tháo, Tiểu Bảo đi tới trước mặt Thường Nhạc nhiệt tình ôm lấy hắn.
- Phịch!
Thường Nhạc vừa mới ôm Tiểu Bảo vào ngực không ngờ cái đầu nhỏ của cô bé và Thường Nhạc đã va vào nhau.
- He he he!
Thấy bộ dạng Thường Nhạc nhe răng trợn mắt Tiểu Bảo cười vui vẻ:
- Lão đại vẫn là người sao? Làm em sợ muốn chết.
Thường Nhạc thiếu chút nữa không tức lộn ruột, mình không phải người thì là cái gì.
Bỗng nhiên lúc đó đồng tử Thường Nhạc co rút khoé miệng lộ ra tia cười nghiền ngẫm:
- Tư Đồ Lôi Minh tới rồi.
Quả thật Tư Đồ Lôi Minh tới rất nhanh, làm không nhiều người nghĩ tới được đường đường thủ lĩnh Tân Long Nha lại đích thân tới tổng bộ Mafia.