Theo thời gian, những hống hách giết chóc vẫn không ngừng hiện ra trong óc Thường Nhạc và càng ngày càng hống hách, đến cuối cùng cũng hiện ra vài chiêu thức giết chóc còn lợi hại hơn trước kia.
Những chiêu thức này mỗi chiêu đều làm cho người ta cảm giác được có một loại khí phách, một loại biết rõ đối phương sẽ cắt cổ mình nhưng vẫn không thể nào ngăn cản.
Đây là một loại khí thế, một loại chiêu thức thiên bổ địa.
- Giết.
Đột nhiên một đạo ảnh quỷ dị giống như một ảo nhằm cửa thạch thất.
- Rầm.
Vô số tảng đá lớn cuộn lại làm lúc Thường Nhạc mở mắt ra không ngờ trước mặt mình xuất hiện một áng mây trắng, còn thạch thất kia đã biến mất.
Vô số tảng đã vỡ vụn nói cho Thường Nhạc biết đây không phải mơ, đây là một loại sự thực không thể phủ nhận.
Thường Nhạc nhẹ nhàng vuốt Cổ. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự vuốt lên Cổ giống như mỗi lần sờ người phụ nữ yêu thích của mình, Thường Nhạc lần đầu tiên dụng tâm sờ nó.
Dùng hai tay của mình vuốt lên sát khí trên Cổ làm nó không còn có hơi thở giết chóc bá đạo mà chỉ còn một loại khí phách.
Thường Nhạc diện mạo nguyên bản cực kỳ anh tuấn lại mang theo vài phần khí chất tà ác. Sau khi trải qua lễ rửa tội cho Cổ, trên người ngắn lại nhiều thêm một loại hơi thở.
Một loại hơi thở làm cho người ta không thể không nhìn thẳng, là loại hơi thở tuyệt đối không thể có được nếu không trải qua ngàn vạn giết chóc.
Đôi mắt kia vẫn xấu xa như vốn có, trong khi lơ đãng càng lộ ra vẻ đàn ông u buồn thành thục.
- Nơi này…nơi này chính là thạch thất vừa rồi sao?
Thường Nhạc vẫn như cũ lẳng lặng đứng tại chỗ, ngay lúc đó một thanh âm rung động mang theo vài phần hoang mang đột ngột vang lên.
Quỷ Vu xinh đẹp lần đầu tiên đem đôi mắt sáng động lòng người, đoan trang như một tên du côn khoác lên mình bộ quần áo thân sỹ.
Rất quái dị cũng rất không thoải mái nhưng bất kể thế nào thì lưu manh vẫn là lưu manh, thân sỹ vẫn là thân sỹ.
Thoạt nhìn đã không có bất kỳ liên hệ gì, nhưng nếu cho lưu manh một bạt tai tặng thân sỹ một nụ hôn gió thì lưu manh vẫn có thể biến thành thân sỹ, thân sỹ cũng có thể cởi quần áo biến thành lưu manh, đây là đạo lý xưa nay không thay đổi.
Thường Nhạc đã bị ánh mắt như tuyết quỷ kia làm cho rất không thoải mái.
Hắn không biết Quỷ Vu là muốn trách cứ hay là khâm phục hắn.
Suy nghĩ tâm địa của phụ nữ nếu như có thể bị đàn ông dễ dàng đoán được thì phụ nữ đã không còn là phụ nữ mà đàn ông cũng không còn là đàn ông nữa.
- Haha chuyện này không quan hệ gì với tôi, đều là Cổ Vương mà các cô nói.
Thường Nhạc sờ sờ đầu cười hì hì giải thích, không biết vì sao giọng điệu cũng như tâm lý của mình khi nói chuyện đã thay đổi hoàn toàn.
Loại áp lực trước kia hoàn toàn biến mất, giờ phút này hắn như con chim nhỏ thoải mái, thế gian không có việc gì làm hắn sợ hãi, đây có thể là cách giải thích miễn cưỡng.
Tuy nhiên Thường Nhạc vẫn như cũ nói đúng lý hợp tình dường như nếu Cổ không ở trong tay mình thì thạch thất này cũng sẽ không bị huỷ diệt.
- Chuyện này nằm trong dự liệu của tôi, có điều dù sao cũng không quan trọng nữa rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu đi ra ngoài.
Quỷ Vu còn muốn hỏi Thường Nhạc vài câu thì lúc đó một bóng dáng xinh đẹp đã hiện ra bên cạnh hai người.
Thần Vu mặt không chút thay đổi nói.
- Chúng ta thật sự có thể ra khỏi sơn cốc sao?
Quỷ Vu nghe được lời của Thần Vu khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên sáng ngời, giọng điệu mang theo vài phần không tin lại có vài phần kích động hỏi ngược lại.
- Là chúng ta phải cùng Thường Nhạc ra ngoài.
Thần Vu dùng ánh mắt mỉm cười nhìn Quỷ Vu lạnh nhạt nói.
Kỳ thật Thường Nhạc nghe được tin này cũng không có bao nhiêu phản ứng, sau khi có được Cổ Vương hắn cũng không quá hưng phấn, hắn biết rằng Cổ Vương không thể tuỳ ý triệu tập.
Về phần chuyện khác hắn cũng không thừa tâm tình suy xét, quan trọng nhất là chính mình dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc này mới là chuyện vui vẻ nhất.
Ở trong lòng Thường Nhạc, yêu là yêu không yêu là không yêu căn bản không có gì có thể trốn tránh. Cách nói này chính là nói người sống chính vì những khoái hoạt của cuộc sống.
Nếu mỗi ngày đều lo lắng những sự việc khác nhau như vậy cuộc sống chẳng còn mấy ý nghĩa. Về sức mạnh, giờ phút này Thường Nhạc hoàn toàn cảm giác được hoá ra trên đời này ngoại trừ vũ khí lợi hại ra thì thân thể con người cũng có thể phát ra một sức mạnh kinh khủng.
Có được sức mạnh cường đại rồi thì trên đời không có việc gì là khó giải quyết.
Cách đi ra rất đơn giản, Thần Vu chỉ cần khởi động một cánh cửa đã lập tức mở ra cấm địa Mafia.
Đương nhiên vừa mới đi ra tâm tình tốt đẹp của Thường Nhạc đã biến mất vì hắn thấy được cảnh tượng hai cô bé Tiểu Bảo và Linh Nhi đang bị trói.
Thoạt nhìn dường như hai phạm nhân cao cấp, vẻ mặt Tiểu Bảo uể oải còn Linh Nhi vẫn thần sắc sáng ngời như cũ nháy mắt.
Ngoài ra bốn phía cao thủ còn có hai mấy người chia ra canh gác ở các góc độ hai bên cấm địa.
Đang chưa xác nhận tình huống của mình là như thế nào, bọn họ vẫn cứ đợi, điều này cũng làm cho người ta cảm thán kinh ngạc.
Tuy nhiên Thường Nhạc lại không cảm giác được ngạc nhiên thán phục. Sau lưng hắn còn có hai cô gái xinh đẹp Thần Vu Quỷ Vu, nếu như đánh thì hắn nhất định phải chăm sóc hai người họ.
- Anh cẩn thận một chút, chúng tôi đều có thể tự bảo vệ mình.
Thường Nhạc liếc thấy băn khoăn trong lòng Thường Nhạc, giọng nói cô mang theo vài phần tin tưởng.
- Được, vậy các cô hãy tự bảo vệ mình.
Thường Nhạc biết rằng nếu mình muốn đi ra từ đây nhất định phải giết một đường thoát từ hơn hai mươi cao thủ này.
Trải qua tôi luyện của Cổ, Thường Nhạc cũng rất muốn biết mình rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì, mang theo tâm lý này hắn không chút chần chừ đi thẳng về phía trước.
Đám cao thủ kia hiển nhiên đã chú ý tới Thường Nhạc.
Khi Thường Nhạc vừa xuất hiện mỗi người bọn họ đều lộ ra ánh mắt rung động, không ai ngờ Thường Nhạc sẽ thật sự đi ra từ cấm địa Mafia, bọn họ vốn chấp hành nhiệm vụ ở đây chờ đợi, biết rằng nhiệm vụ này đã làm lãng phí thời gian của mình.
Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, bọn họ không thể cự tuyệt được, ngay cả mỗi ngày bọn họ ở đó ăn uống cũng là do người khác đưa tới.
Bọn họ thậm chí hoài nghi nếu Thường Nhạc cả đời không xuất hiện, Hoả Phượng Hoàng nổi giận sẽ đập tiền để bọn họ ở đây cả đời.
Nhưng Thường Nhạc đã xuất hiện.
Bất kể như thế nào trong ánh mắt bọn họ cũng toát lên vẻ hưng phấn.
Chờ đợi sự xuất hiện của Thường Nhạc và giết chết Thường Nhạc là hai việc khác nhau. Bọn họ rất muốn ngửi thấy mùi máu tươi, thậm chí muốn đem toàn thân Thường Nhạc đều chém nát.
Bởi vì Thường Nhạc đã mạo phạm cấm địa Mafia – chốn trang nghiêm thần thánh.
Trong số bọn họ có một cao thủ cầm đầu khẽ gật đầu với hai mươi mấy cao thủ còn lại.
Thường Nhạc cảm giác một trận kinh ngạc, không ngờ cao thủ cầm đầu chuẩn bị một mình chiến đấu với mình.
Hiện tượng này nếu đổi thành bất kỳ người chính nghĩa nào Thường Nhạc cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí không có nếp nhăn cũng không cố nhăn một chút nhưng hiện tại lại khác, nhưng Mafia là những người không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Cao thủ này bỗng nhiên dùng ánh mắt có vẻ trống rỗng, trong ánh mắt hiện vẻ mê man, gã đột nhiên thoáng chốc không cảm nhận được sự hiện hữu của Thường Nhạc, đây gần như là chuyên không thể nào, hoàn toàn là việc không thể nào. Nhưng trên thực tế chính là vậy, hắn chỉ có thể cảm giác được giết chóc.
Đương nhiên loại giết chóc này cũng không phải nhằm vào người cao thủ này. Thường Nhạc hoàn toàn phóng thích Cổ ra ngoài, hắn không muốn lãng phí thời gian cũng không muốn dùng Cổ làm thí nghiệm trên một người.
Sắc thái hoa mỹ kia không ngờ bao lấy thân hình Thường Nhạc, hống hách giết chóc tràn lan từ trong cơ thể ra ngoài.
- Khôi giáp?
Gần như tất cả cao thủ trong tâm đều căng thẳng, sau khi sắc thái rực rỡ kia phát ra lại biến thành đạo khôi giáp màu đen trên người Thường Nhạc.
Gương mặt nam tính hấp dẫn của Thường Nhạc cũng bị khôi giáp kia bọc kín chỉ để lộ ra hai đồng tử tà ác.
Thân hình Thường Nhạc bắt đầu chuyển động giống như một đạo hư ảo không chừng khàn khàn cất tiếng.
Tên cầm đầu đám cao thủ nhắm hai mắt lại. Gã biết được giờ khắc này mắt sẽ không còn có tác dụng nữa, thậm chí chỉ là trói buộc, là thứ rất không có tác dụng.
Chỉ có một thứ chính là cảm giác, cảm giác từ đáy lòng tuôn ra không thể cân nhắc không thể hình dung. Cảm giác của một cao thủ đến từ sâu linh hồn gã đã có thể nghiệm cả trăm lần.
Có khi cái loại so với ánh mắt còn linh hoạt và hữu hiệu hơn này chính là linh giác. Linh giác của những cao thủ huấn luyện đặc biệt này vì muốn giết đối phương mà tạo cho mình một mặt hắc ám, để thích hợp với hoàn cảnh giết chóc.
Kỳ thật trước khi vận dụng Cổ, Thường Nhạc đang suy nghĩ vì sao chỗ này bị Mafia xếp vào cấm địa? Người trong Mafia rốt cuộc có biết việc trong cấm địa có hai thiếu nữ xinh đẹp kia không.
Chính mình tự tiện tiến vào cấm địa, Hoả Phượng Hoàng tại sao phải lấy mạng mình? Tiểu Bảo và Linh Nhi tại sao lại chạy tới cấm địa? Chẳng lẽ trước khi họ chạy đến thì nơi này không có ai trông coi sao?
Một loại nghi hoặc đang còn luẩn quẩn trong đầu Thường Nhạc, hắn đương nhiên rõ ràng nếu muốn giải quyết những nghi hoặc này trước hết phải giải quyết hết đám người đáng ghét này.