Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Ba chữ Yến Vô Sư đặt ở đó, vô hình chung liền có một loại lực chấn nhiếp. Mặc dù biết hắn dưới sự vây công của ngũ đại cao thủ, mặc dù võ công không mất hết, thực lực cũng nhất định không bằng lúc trước, không cần Tang Cảnh Hành đích thân đến, chỉ bằng ba người phe mình, muốn bắt đối phương có lẽ cũng thừa sức.
Nhưng đầu tuy rằng nghĩ vậy, thân thể lại vẫn không có động tác, bên trong Hợp Hoan tông sóng ngầm mãnh liệt, từ hành động của đám người Tiêu Sắt đã có thể nhìn ra được.
Diêm Thú ngày trước từng thua dưới tay Yến Vô Sư, hơn nữa còn là thua với tư thái cực kỳ chật vật. Lần này hắn đến đây, không phải vì giúp Hợp Hoan tông diệt trừ kình địch gì đó, mà là vì nghe nói Yến Vô Sư có trong tay tàn quyển của “Chu Dương Sách”. Nhưng thảm bại ngày đó đã khắc sâu trong lòng Diêm Thú, bây giờ thấy Yến Vô Sư bình tĩnh tự tin, trong lòng ngược lại có chút không dám khẳng định.
Tiêu Sắt là đệ tử của Nguyên Tú Tú, lại muốn mượn chuyện lấy đầu Yến Vô Sư đi tranh công với Tang Cảnh Hành. Nhưng hắn thấy người khác không động, cho nên hắn cũng không động.
Bốn người bởi vậy hình thành một loại cục diện đối lập kỳ dị. Hợp Hoan tông rõ ràng chiếm hết ưu thế, lại không hề lựa chọn hành động tiên phát chế nhân.
Diêm Thú nheo mắt lại. Hắn tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Yến Vô Sư, chờ đợi đối phương lộ sơ hở.
Yến Vô Sư rốt cục động rồi.
Nhưng y không nhắm vào Tiêu Sắt hay Bạch Nhung ở phía trước, càng không phải quay người đnahs về phía Diêm Thú phía sau, mà là trực tiếp vẫy tay đón gió phi lên, như bạch hạc nhất phi trùng thiên*!
*
Nhất phi trùng thiên: Một lần đập cánh bay tới tận trời.Tiêu Sắt biến sắc: “Không tốt!”
Ai có thể ngờ được, đường đường là tông chủ Hợp Hoan tông lại dùng tiết mục dục cự còn nghênh* để mê hoặc đối thủ?
*
Dục cự còn nghênh: Muốn mà còn giả vờ không cần. Chắc là muốn nói ảnh muốn chạy còn ra vẻ ta đâyTiêu Sắt trong ngày thường cũng được coi như là một phiên phiên công tử, giờ khắc này cũng không nhịn được mà chửi ầm lên: “Nếu ngươi có gan thì đừng chạy!”
Từ giữa không trung truyền đến tiếng cười lớn: “Như ngươi mong muốn!”
Bóng người càng lúc càng xa kia bỗng dưng ngoặt trở về, bất quá chỉ trong nháy mắt, người đã ở trước mặt Tiêu Sắt. Mà Tiêu Sắt thậm chí còn chưa thấy rõ đối phương ra chiêu thế nào, chưởng phong của đối phương đã đánh về phía ngực hắn!
Tiêu Sắt giật nảy mình, dĩ nhiên không kịp né tránh, chỉ có thể cắn răng nghênh đón. Song phương đánh giáp lá cà, chân khí đối phương như phiên giang đảo hải, sôi trào mãnh liệt, đem tất cả chân khí của Tiêu Sắt nuốt chửng, bá đạo ngông cuồng, giống như chính chủ nhân nó, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Nghe nói thời điểm Yến Vô Sư bị ngũ đại cao thủ vây công, nguyên nhân thất bại của y chính là do Nghiễm Lăng Tán nắm được sơ hở của y, mới có thể gây trọng thương cho đối phương. Lẽ nào sau khi y bị xé rách ma tâm, cư nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy tu bổ kẽ hở, khiến cho võ công nâng lên một bước nữa?!
Trong chớp mắt, ý nghĩ này chợt lóe lên, Tiêu Sắt khiếp sợ trong lòng. Từ cánh tay phải truyền đến một trận đau nhức, hắn không nhịn được kêu lên thảm thiết, thân thể cũng bay ngược về sau, nhưng xương tay phải đã bị đối phương đánh vỡ tan, thương thế liên lụy đến ngực, như bị búa tạ đập mạnh vào, Tiêu Sắt phun ra một ngụm máu, người không tự chủ được ngã nhào trên đất, quay đầu liền phun thêm mấy ngụm máu đỏ sẫm tung tóe trên đất.
“Tiêu sư huynh, ngươi không sao chứ!” Bạch Nhung kinh ngạc nói, bay người đến dìu hắn lên.
Người trong Ma Môn ai cũng vì tư lợi bản thân, huống hồ Bạch Nhung và Tiêu Sắt đã sớm có mâu thuẫn. Nếu như đổi lại ngày thường, nhìn thấy Tiêu Sắt gặp xui xẻo lớn như vậy, Bạch Nhung đã cười trên sự đau khổ của hắn, cộng thêm bỏ đá xuống giếng rồi. Tiến lên nâng dậy thực sự không phù hợp với phong cách của nàng. Chỉ là hiện giờ để tránh trực diện giáp công với Yến Vô Sư, nàng cũng không ngại phát huy chút tình cảm đồng môn.
Tiêu Sắt gặp khó khiến Diêm Thú vốn định xuất thủ cũng hơi chậm lại, nhưng hắn vẫn đuổi tới ngăn ở trước người đối phương.
“Yến tông chủ hà tất phải đi gấp như vậy. Cố nhân gặp mặt, dù sao cũng phải ôn chuyện một chút chứ?”
“Ta cũng muốn ôn lại chút chuyện cũ với Diêm chưởng lão, không biết Diêm chưởng lão có rảnh rỗi không đây?”
Trả lời tự nhiên không phải Yến Vô Sư, mà là đến từ phía sau Diêm Thú.
Diêm Thú nghe thấy vậy nhưng không hề quay người mà là bay thẳng lên trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống người tới.
“Hóa ra lại là một con chó mất chủ.” Hắn khinh thường nói.
Thẩm Kiều cầm kiếm trong tay, từ một đầu phố khác chậm rãi đi tới.
Tóc đen thanh y, thân hình tú kỳ, giống như thần tiên trong loài người.
Thẩm Kiều: “Ngày đó, trong Bạch Long quan, Diêm trưởng lão vẫn còn nợ bần đạo hai mạng người, không biết ngươi còn nhớ không?”
Diêm Thú: “Nghe tiếng đã lâu, chưởng giáo đời trước của Huyền Đô Sơn kế thừa y bát của Kỳ Phượng Các, võ công độc bộ giang hồ, chỉ đáng tiếc bị một chưởng của Côn Tà đánh ngã xuống núi, phong quang không còn, chỉ có thể dựa vào che chở của Yến Vô Sư. Hiện giờ xem ra, tin đồn chưa chắc đã không thể tin.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Vậy không biết Diêm chưởng lão có từng nghe nói đến tin đồn Côn Tà lên Thái Sơn Bích Hà tông khiêu chiến, đã chết dưới kiếm của ta không?”
Trêm mặt Diêm Thú hơi toát vẻ kinh ngạc.
Sau khi Côn Tà chết, Bích Hà tông vì nội loạn mà vẫn chưa gượng dậy nổi, vội vàng chấn chỉnh lại kỷ cương còn không kịp. Người Đột Quyết lại càng không thể tự mình tuyên duyên khắp nơi chuyện này. Cho nên cái chết của Côn Tà cứ như vậy bị che giấu đi. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã về Đột Quyết, lại không nghĩ tới hắn lại đã chết dưới tay Thẩm Kiều.
Bạch Nhung cười duyên: “Từ biệt mấy tháng, vỗ công của Thẩm lang lại tinh tiến rồi, thực sự là rất đáng mừng. Chỉ là tông chủ chúng ta đã hạ lệnh nhất định phải lấy được tàn quyển “Chu Dương Sách” từ trong tay Yến Vô Sư. Tang chưởng lão và Bảo Vân trưởng lão hiện giờ đã lên đường tới đây, võ công của Thẩm lang dù có lợi hại đến đâu, chỉ sợ cũng không có khả năng đối nghịch với toàn bộ Hợp Hoan tông. Với lại việc này cũng đâu có quan hệ gì đến ngươi đâu, sao không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
Diêm Thú hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã đến, vậy cũng không cần đi, cứ lưu lại thôi!”
Biệt hiệu của Diêm Thú là “Huyết Thủ Phật Tử”, võ công cũng đi theo trường phái âm nhu tàn nhẫn. Chỉ thấy tay phải của hắn hóa thành trảo chộp về phía Thẩm Kiều, thoáng chốc như âm phong đập thẳng vào mặt, quỷ mị khóc gào, bốn phía đều là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, địa ngục không lối thoát, huyết quang đầy trời muốn đem người bao phủ, tuyệt vọng sợ hãi phun trào mà tới.
Thẩm Kiều phi thân lùi về sau, Sơn Hà Đồng Bi Kiếm đồng thời rời vỏ, nhất thời kiếm khí như cầu vồng, ánh không đầy trời, đem hơn phân nửa khí thế của Diêm Thú che lại.
Diêm Thú theo sát không ngừng, song chưởng hóa giải tất cả thế công của Thẩm Kiều, sau đó lập tức liên tiếp đánh ra ba bốn chưởng nhanh tựa chớp, khiến người ta không nhìn kịp.
Mỗi một chưởng đều như sóng biển trút gào, lớp này rồi lớp khác nối nhau nổi lên, đợt này mạnh hơn đợt trước, căn bản không để cho đối thủ có cơ hội phản ứng!
Diêm Thú dù chưa từng được xếp vào hàng thập đại cao thủ, nhưng đó cũng không có nghĩa là võ công của hắn chỉ ở mức tầm thường. Trong mười năm Yến Vô Sư bế quan, Hoán Nguyệt tông đem trọng tâm phát triển đặt tại triều đình Bắc Chu. Pháp Kính tông thì lại chọn Thổ Cốc Hồn ở tận nơi xa. Chỉ có Hợp Hoan tông còn trong Trung Nguyên, đặc biệt chọn Tề quốc làm nơi phát triển thế lực mạnh nhất. Mà Diên Thú có thể trong đám nhân tài đông đúc của Hợp Hoan tông chiếm lấy một vị trí, thậm chí còn có thể đứng ngang hàng cùng Tang Cảnh Hành, Cái này rõ ràng không phải là vì hắn lớn lên dễ nhìn.
Thẩm Kiều cầm kiếm trong tay, thân kiếm rạch ngang trời, ánh kiếm chói lòa, trong nháy mắt hồi thanh đảo ảnh, băng tuyết lẫm liệt, ào ào lạnh lẽo, kéo theo sát khí cuốn tới!
Bên này say sưa quyết chiến, đầu kia cũng không nhàn rỗi. Tiêu Sắt và Bạch Nhung sánh vai tiến lên, một trước một sau cuốn lấy Yến Vô Sư, khiến y không sao thoát thân được.
Thẩm Kiều và Diêm Thú sau khi giao thủ, thoáng nhìn qua Bạch Nhung và Tiêu Sắt ra tay, không khỏi nhăn lại đôi mày tăm tối.
Hai người này đều là thế hệ cao thủ trẻ của Hợp Hoan tông, dưới mấy vị trưởng lão, võ công cao nhất sợ là phải nói đến bọn họ. Thiên phú của hai người Tiêu Bạch cũng rất cao, mỗi lần gặp mặt, võ công tựa hồ đều tăng lên không chỉ một bậc. Đặc biệt là Bạch Nhung, lần đầu Thẩm Kiều gặp nàng, đối phương bất quá cũng chỉ mới vừa đặt chân lên hàng ngũ nhất lưu. Hiện giờ nhìn lại, một chiêu “Thanh Liên ấn” được thể hiện đến lô hỏa thần thanh, dáng người uyển chuyển ẩn giấu sát cơ, khiến người ta khó mà phòng bị.
Thẩm Kiều hiểu rất rõ, Bạch Nhung đã mấy lần lưu tình đối với mình. Mới vừa rồi rõ ràng bên ngoài tỏ rõ lợi hại nhưng bên trong lại âm thầm nhắc nhở hắn Tang Cảnh Hành sắp tới, muốn bảo Thẩm Kiều đừng nên quản chuyện không đâu. Nhưng một tia nhẹ dạ đối với Thẩm Kiều này của nàng, lại chắc chắn không dùng trên người Yến Vô Sư. Lúc này cùng Tiêu Sắt phối hợp lẫn nhau, từng bước sát cơ, càng như thiên la địa võng, ăn ý khăng khít, đem Yến Vô Sư cuốn vào vây nhốt.
Vì vừa rồi Yến Vô Sư đột nhiên xuất hiện gây trọng thương cho Tiêu Sắt, cho nên trong lòng hai người đều có sự kiêng dè thăm dò, không chịu dốc hết toàn lực. Nhưng chỉ có Thẩm Kiều hiểu rõ, hiện tại công lực của Yến Vô Sư có hạn, căn bản còn chưa khôi phục được một nửa so với thời kỳ toàn thịnh. Có thể gây trọng thương cho Tiêu Sắt đã là cực hạn, nhiều thêm một Bạch Nhung với công lực tăng mạnh, thật sự là quá miễn cưỡng. Nếu như thêm một thời gian nữa, bị hai người phát hiện nội tình, tất sẽ không do dự nữa, mà sẽ dốc hết toàn lực đối phó với Yến Vô Sư. Nếu như thế, hắn còn phải ứng phó Diêm Thú, khó tránh khỏi việc được cái này mất cái khác.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều không do dự nữa, công lực vận đến cực hạn, bài trừ tạp niệm, trực tiếp tăng lên cảnh giới kiếm tâm.
Trong phút chốc, ánh kiếm vạn trượng, thiên địa biến sắc, phảng phất như lôi đình giận dữ, biển sông cạn sạch, toàn bộ đều ngưng tự trong một kiếm này.
Người ở ngoài kiếm, tâm ở trong kiếm, kiếm tâm sở chí, vạn vật thành không!
Diêm Thú lập tức biến sắc, vội vã rút lui, thu chưởng lại, không dám tranh cướp phong quang. Nhưng ánh kiếm vừa ra, không có đạo lý thu hồi, kiếm khí kéo theo bạch quang, theo sát không ngừng, vững vàng chế trụ hắn, nương theo đó là lôi phong cuồn cuộn, vạn thủy lao nhanh, tuy nói kiếm tâm sơ thành, cảnh giới bất ổn, nhưng một kiếm này chém ra mơ hồ đã có tư thái san bằng thiên hạ.
Chiêu kiếm này vung ra, Thẩm Kiều lại không tiến lên, ngược lại lùi bước, trực tiếp lao thân về phía Bạch Nhung.
Ba người vốn đang ở trong thế giằng co, hình thành một loại cân bằng vi diệu. Với công lực của Yến Vô Sư, nếu có thể dốc hết toàn lực, cũng không đến nỗi lâm vào cục diện bế tắc như vậy. Sau một quãng thời gian, Tiêu Sắt và Bạch Nhung khó tránh khỏi sinh lòng nghi ngờ. Đột nhiên một thanh ảnh bay tới, trực tiếp cướp Yến Vô Sư đi.
Thấy tình huống như vậy, ba người tự nhiên đuổi theo. Ngoại trừ Tiêu Sắt bị thương không theo kịp, Diêm Thú đuổi theo sát phía sau, không dễ dàng buông tha hai người.
“Ngươi đi trước đi, đến rừng cây lúc trước chúng ta từng đi qua khi vào thành kia, để ta ở lại chặn bọn họ!” Thẩm Kiều dùng tốc độ cực nhanh nói câu này, xong liền trực tiếp đẩy Yến Vô Sư một cái, cũng không chờ y trả lời, trực tiếp nâng kiếm quay người đi về phía ba người kia.
Yến Vô Sư quay đầu lại nhìn sâu về phía hắn một cái, không nói một lời, quay đầu rời đi.
Mắt thấy mục tiêu càng ngày càng xa, Thẩm Kiều lại chặn ở trước người. Diêm Thú cũng gấp, chưởng phong gần như hóa thành huyết ảnh, chiêu nào chiêu nấy đều giáng xuống người Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không hề loạn đấu pháp, kiếm chiêu càng lúc càng trầm ổn, đối mặt với thế công như gió táp mưa sa của Diêm Thú, không còn Yến Vô Sư bên cạnh, hắn trái lại càng thêm chuyên chú ứng đối với cục diện trước mắt. Sơn Hà Đồng Bi Kiếm ở trong gió rung lên vang vọng, một thân áo xanh lay động như tiên. Thương Lãnh Kiếm Quyết dưới cải tiến của Thẩm Kiều, tỏa ra muôn hình vạn trạng, cắt ngang chém dọc, giống như ngàn hoa khoe sắc, ánh quang tràn ngập, trong lúc nhất thời đem ba người che lại dưới ánh kiếm, nửa bước cũng không tiến được.
Diêm Thú rên lên một tiếng, thân hình biến ảo càng lúc càng nhanh, khiến người ta khó phân thật giả. Năm ngón tay thon dài như lưỡi dao sắc bén, biến ảo ra tầng tầng biến máu khô lâu, dùng tay không phá tan màn kiếm, trực tiếp chụp vào tay cầm kiếm của Thẩm Kiều!
……..
Thẩm Kiều một đường phi đi, thân hình hóa thành một đạo thanh ảnh, như chuồn chuồn lướt nước, lúc hạ lúc khởi, mũi chân hầu như không chạm đất. Khinh côn độc môn “Thiên Khoát Hồng Ảnh” của Huyền Đô Sơn, được hắn dùng đến mức hóa cảnh, chỉ sợ Kỳ Phượng Các ở đây, cũng đều không nhịn được mà khen một tiếng tuyệt.
Dưới cảnh giới khinh công như vậy, cây cối hai bên liên tiếp bị lùi lại phía sau, mơ hồ không rõ, kéo theo đó là kẻ địch theo sát không buông phía sau cũng tạm thời mất đi tung tích.
Nhưng Thẩm Kiều cũng không hề bởi vậy mà xem thường. Hắn hít vào một hơi, tay áo bồng bềnh, không dính bụi trần, chính là phi điểu kinh hồng, chỉ sợ cũng thua kém ba phần.
Đoạn đường này lao nhanh, đầu tiên là phi về phía ngọn núi bên ngoài thành. Vì che giấy tai mắt người khác, hắn liền men theo con đường kín đáo dưới núi, tiến vào một rừng cây nhỏ mà khi vào thành nhất định phải đi qua dưới núi.
Diện tích rừng cây tuy rằng không lớn, nhưng vì ở dưới chân núi, nên khá xanh um tươi tốt, hình thành một khu vực riêng. Dây leo quấn quanh, mặt đất ghồ ghề, người thường tiến vào nơi này giống như bị rừng cây cắn nuốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa chắc đã tìm được lối ra.
Thẩm Kiều đỡ thân cây đi vào trong, tốc độ tuy rằng chậm lại, nhưng dưới chân cũng không lưu lại chút dấu ấn nào. Cho dù kẻ địch có đuổi tới nơi này, cũng sẽ không biến bọn họ rốt cuộc có tiến vào nơi này hay không.
Đi chừng một nén nhang, mắt thấy đã đi vào sâu trong rừng, sắp đến chân núi, hắn rốt cuộc có chút không chịu nổi, dừng bước lại nghỉ ngơi.
Bên cạnh bỗng nhiên duỗi ta một cánh tay, muốn nắm lấy cổ tay hắn.
Thẩm Kiều đã luôn chú ý trong lòng, phát hiện đúng lúc, thu tay muốn lùi lại, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt đối phương liền dừng thân hình lại, thở ra một hơi.
“Là ta.” Yến Vô Sư nói, nắm chặt cổ tay hắn, một tay khác đỡ lấy eo hắn, đem người đỡ về phía sâu trong rừng. “Sao lâu như vậy ngươi mới cắt đuôi được bọn chúng?”
Lúc này Thẩm Kiều đã sức tàn lực kiệt, liền kệ hắn đỡ, đem trọng lượng nửa người thoáng đặt ở trên người đối phương.
“Chỉ với ba người bọn họ tất nhiên không đáng lo. Ta vốn còn muốn giết Diêm Thú để báo thù cho quan chủ và Sơ Nhất. Không nghĩ tới sau đó lại tới thêm một người mặc trang phục tăng nhân, tuổi so ra còn kém Bạch Nhung. Võ công người này không dưới Diêm Thú, đánh lâu sẽ bất lợi cho ta, cho nên ta chỉ có tìm cơ hội thoát thân.”
Hắn không biết thân phận đối phương, Yến Vô Sư lại vừa nghe đã biết: “Người ngươi nói hẳn là Bảo Vân, một trong những trưởng lão của Hợp Hoan tông. Người này thích mặc trang phục tăng nhan, đi khắp nơi giảng kinh, dùng cái này lừa nữ tử tin theo, cùng các nàng điên long đảo phượng. Phật Môn hận hắn làm bại hoại danh tiếng hòa thượng, những năm gần đây nhiều lần hạ lệnh truy sát hắn. Hắn không lộ diện nhiều bên ngoài, nhưng võ công lại không dưới Diêm Thú.”
Nghe thấy hành vi của người này, Thẩm Kiều không khỏi nhíu mày, lộ vẻ chán ghét: “Vừa rồi Bạch Nhung có nói qua, Tang Cảnh Hành và Bảo Vân đều ở phía sau. Bảo Vân đã đến, Tang Cảnh Hành chỉ sợ cũng cách nơi này không xa. Chúng ta nên mau rời đi mới phải, bằng không bọn hắn nhiều người như vậy, không hẳn không tìm được nơi này.”
Yến Vô Sư: “Ngươi hiện giờ còn đi được không?”
Thẩm Kiều cười khổ lắc đầu.
Yến Vô Sư: “Ta có một biện pháp.”
Thẩm Kiều: “Hả?”
Yến Vô Sư chạm về phía gò má tái nhợt vì kiệt sức của hắn. Thẩm Kiều nghiêng đầu muốn tránh, lại vẫn bị sờ một cái, không khỏi trừng mắt nhìn đối phương. Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Tang Cảnh Hành vì ngươi mà trọng thương, tất nhiên hận ngươi thấu xương. Nhưng những kẻ khác trong Hợp Hoan tông cũng không có thù hận khắc cốt gì với ngươi, trái lại lại cực kỳ kiêng kỵ ngươi. Hiện giờ ngươi một mình rời đi, không cần xen vào chuyện của ta nữa, vừa có thể thoát khỏi rắc rối từ bọn chúng, cũng không tăng thêm trói buộc cho ta.”
Thẩm Kiều thở dài: “Ta tưởng ngươi có thể nghĩ ra biện pháp tốt đẹp gì, đừng nói nhảm nữa, cứ lên núi đã.”
Yến Vô Sư: “Biện pháp này chẳng lẽ không tốt sao?”
Thẩm Kiều: “Nếu như ta muốn bỏ ngươi lại, cần gì phải chờ tới bây giờ? Cứu người cứu cho trót, tiễn phận tiễn đến tây thiên, nếu như bắt đầu đã nhúng tay vào, tự nhiên phải dốc hết toàn lực.”
Hai người đi về phía trước, Thẩm Kiều vừa rồi đem khinh công dùng đến cực hạn, lúc này ngay cả bước đi cũng cảm thấy khó khăn, không khỏi nói: “Ta thật sự đi không nổi nữa, ngươi cứ lên núi trước đi, ta thay ngươi ở lại đoạn hậu.”
Yến Vố Sư cười lớn một tiếng: “A Kiều, ngươi thực sự đáng yêu, chỉ bằng dáng dấp hiện giờ của ngươi, còn muốn ở lại đoạn hậu. Tang Cảnh Hành vừa đến, chỉ sợ liền có thể róc sạch xương ngươi xuống.”
Thẩm Kiều còn chưa kịp trả lời, liền cảm thấy dưới chân hẫng một cái, đã bị đối phương cõng trên lưng.