Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Nói đến cửa hàng vải, phóng tầm mắt khắp huyện Đồng Cốc, phải kể tới Hòa Ký nổi danh nhất.
Người bên ngoài cảm thấy như vậy, mà Phương Nương chủ của Hòa Ký cũng cảm thấy như vậy.
Tuổi nàng không lớn lắm, còn chưa tới ba mươi, cũng đã thủ tiết hơn mười năm. Nhớ năm đó, lúc vừa gả vào nhà chồng, chưa tới hai năm, trượng phu đã mắc bệnh cấp tính mà qua đời. Lúc đó trong bụng Phương Nương còn có một bào thai mồ côi từ trong bụng mẹ. Cha mẹ chồng cảm thấy hổ thẹn, liền bỏ tiền ra mở gian hàng vải này cho nàng. Sau đó cha mẹ chồng lần lượt qua đời, gia nghiệp được tiểu thúc kế thừa. Chỉ tiếc là năng lực tiểu thúc không đủ, không đến mấy năm liền tan hết gia nghiệp. Ngược lại cửa hàng vải của Phương Nương lại càng làm càng lớn, không chỉ trong Đồng Cốc huyện, ngay cả Phượng Châu đô phủ, Lương Tuyền huyện cũng có chi nhánh của Hòa Ký.
Chỉ là Phương Nương lưu luyến cố hương, mặc dù có đất tại huyện Lương Tuyền, nàng vẫn như trước định cư ở Đồng Cốc. Sớm hôm nay, Phương Nương đến một gian cửa hàng xem xét, chưởng quỹ nghe nói bà chủ đến, vội vàng ra đón chào.
Lúc này, ngoài cửa lại có một người nữa đến.
“Xin lỗi, vị khách quan này, bà chủ chỗ chúng ta đến kiểm tra, tạm thời không…” Tiểu nhị đi tới trước cửa cười nói.
Lời mới nói được một nử, đã bị dung mạo và khí thế của đối phương chấn nhiếp, rốt cuộc không nói được nữa.
Yến Vô Sư nhíu mày: “Không buôn bán?”
Phương Nương đẩy tiểu nhị đi tới, yêu kiều cười khẽ: “Mở cửa đón khách, nào có đạo lý không bán hàng? Hạ nhân thất lễ, thiếp xin bồi tội với công tử, xin hỏi công tử muốn mua loại vải gì, nơi này của chúng ta có cả thợ may, hình thức cũng nhiều, nếu muốn chọn vải may ngay, nhanh nhất là hai ngày có thể lấy được.”
Nàng làm thương nhân mười mấy năm, kiến thức tất nhiên không giống với các phụ nhân khuê các tầm thường. Ai ngờ nhìn thấy người trước mắt, Phương Nương vẫn tự cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng.
Dung mạo cùng khí độ của đối phương quá xuất chúng, đừng nói là quan phụ mẫu của huyện nha, sợ là đại quan châu phủ cũng không bằng một phần của y.
Thương nhân mở cửa làm ăn, nào có đạo lý bỏ người ngoài cửa. Huống hồ đối phương là nhân vật xuất sắc như vậy, nữ tử nhà ai thấy mà không như nai con ngơ ngác, xuân tâm nảy mầm?
Lập tức nụ cười của Phương Nương đều sâu hơn mấy phần.
Yến Vô Sư vốn định đi vào chọn hai bộ xiêm y, nghe lời nàng, ngược lại trong lòng hơi động: “Nói như vậy, nơi này của các ngươi có thợ may?”
“Có, tất nhiên là có!” Nụ cười của Phương Nương không hề thay đổi, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nam nhân tuấn mỹ kiệt ngạo bất tuân như thế, không phải là nhân vật mà một nữ tử ôn thuần có thể khống chế, lại có thể vì nữ tử nhà ai mà tự mình đi mua xiêm y đây?
Nửa tháng trước, hai người rời khỏi hang động xuống núi, một đường đi về phía nam, mãi đến tận hôm qua, mới đặt chân tới huyện Đồng Cốc của Phượng Châu cách không xa Hán Trung này.
Thẩm Kiều là một người thích yên tĩnh, để hắn ngồi một mình trong khách điếm luyện công cũng không thấy khô khan, Yến Vô Sư thì lại tự đi ra ngoài một mình.
Nếu là vì lý do an toàn, trước khi đến Trường An, tất nhiên nên ít giao du với bên người nào cũng đừng gặp là thỏa đáng nhất. Nhưng đây vốn là chuyện không thể. Ngay cả ăn cơm tá túc cũng phải vào khách điếm, nếu vì chuyện nguy hiểm có khả năng phát sinh mà sợ hãi rụt rè, thì đó đã chẳng phải là Yến Vô Sư.
Y vốn định mua hai bộ xiêm y để thay, nhưng nghe thấy Phương Nương nói như vậy lại thay đổi chủ ý.
Phương Nương liền hỏi: “Không biết công tử muốn mua cho người trong lòng, hay là mua cho tỷ muội trong nhà, hay vẫn là mua cho trưởng bối vậy?”
Yến Vô Sư: “Có gì khác biệt?”
Phương Nương bật cười: “Vừa nhìn, công tử chắc là trước nay chưa từng mua xiêm y cho nữ tử. Trong chuyện này tự nhiên cần rất nhiều kiến thức. Mua xiêm y cho trưởng bối, màu sắc tất nhiên không thể quá sáng quá nổi, vẫn nên ổn trọng một chút, hoa văn thêu lên cũng hạn chế những mẫu hiện thời. Nếu là mua cho muội muội, vậy thì có thể chọn mấy loại màu hồng phấn, hoặc xanh nhạt, hoa văn trên váy áo lót cũng có thể dùng hồ điệp hoặc hoa tường vi gì đó. Nếu là mua những cái này cho trưởng bối, thêu những hoa văn đó lên thì sẽ quá không nghiêm túc rồi.”
Yến Vô Sư: “Vậy nếu là mua cho người trong lòng thì sao?”
Phương Nương kiềm chế lại vẻ thất vọng: “Nếu là mua cho người trong lòng, vậy sẽ phải chọn hoa văn cùng màu sắc mà đối phương yêu thích, không biết người trong lòng công tử thích màu gì?”
Yến Vô Sư suy nghĩ một chút: “Màu thiên thanh đi?”
Phương Nương: “Màu thiên thanh khá kén người mặc, trừ khi vị trong lòng ngài kia có màu da trắng nõn.”
Yến Vô Sư nở nụ cười: “Màu da của hắn quả thực rất trắng.”
Phương Nương: “Vậy ngài muốn mua đồ may sẵn, hay là chọn vải trong tiện rồi may thành quần áo. Nơi này của chúng ta có sẵn đủ các kích cỡ, không biết vị cô nương kia chiều cao thế nào?”
Yến Vô Sư chỉ thuần túy là muốn trả thù Thẩm Kiều một chút, để cho hắn cũng nếm thử tư vị mặc đồ nữ nhân, nghe thấy Phương Nương nói như vậy ngược lại cảm thấy có chút hứng thú.
“So với ta thì thấp hơn nửa cái đầu, vóc người thì nhỏ hơn chút.”
Phương Nương kinh ngạc: “So với ngài chỉ thấp hơn nửa cái đầu, vậy vị cô nương kia cũng coi như vô cùng cao gầy. Xin đợi chút, thiếp bảo người đi tìm xem, không biết bản điếm có kích cỡ ngài cần hay không? Vậy ngài có muốn thêu hoa văn không?”
Yến Vô Sư nhíu mày, quan sát nàng một vòng: “Hoa văn à, ta thấy như một thân này của ngươi cũng rất tốt.”
Phương Nương bị hắn nhìn, tâm lập tức nhảy loạn, lập tức sóng mắt lưu chuyển, cắn môi cười nói: “Công tử thật sự yêu thích một thân này của thiếp?”
Hai người gần trong gang tấc, cơ hồ là dán lên nhau.
Chưởng quỷ và tiểu nhị hiển nhiên đối với hành động phong lưu này của bà chủ không hề cảm thấy kinh ngạc, đã sớm đóng cửa cửa hàng lại, tránh sang một bên.
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười, nhấc cằm nàng lên, cúi đầu nhìn kỹ, tựa như muốn hôn lên.
Phương Nương cảm thấy sắp có chuyện gì đó phát sinh. Hai gò má nàng nhiễm màu đỏ ừng, thân thể mềm mại yêu kiều vô lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.
Yến Vô Sư: “Đáng tiếc xiêm y thì được, mặt lại chẳng ra sao, vô duyên vô cớ lãng phí cả bộ quần áo.”
Mặt Phương Nương dại ra, tựa hồ không phản ứng kịp, chờ đối phương lui ra sau vài bước, nàng mới như sực tỉnh chiêm bao, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản điếm hôm nay không buôn bán, vị công tử này, xin mời đi cho!”
Có cái gì khiến người ta khó chịu hơn là chê một người phụ nữ xấu xí? Nàng vốn định nói là cút, nhưng mà người làm ăn nên hòa thuận thì tài phú mới phát. Phương Nương cũng không muốn kéo theo phiền toái gì đó, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ là lồng ngực dưới áo lót hơi phập phồng, rõ ràng là tức giận không nhẹ.
Yến Vô Sư mỉm cười: “Ngươi câu dẫn không thành, cho nên thẹn quá hóa giận rồi?”
Y lấy túi tiền nặng trịch ra, để xuống bàn: “Mở cửa làm ăn, dễ sinh khí như vậy thì sao mà tốt được. Cứ nhíu mày nhiều như vậy, chẳng phải càng nhanh già sao?”
Phương Nương giận dữ nói: “Người như ngươi miệng quá độc, ta thấy vị trong lòng ngươi phải xui tám đời mới bị loại người như ngươi thích!”
Dứt lời, nàng cầm lấy túi tiền, định ném về phía đối phương, ai ngờ vừa cầm lên, lại đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy trên mặt bàn gỗ tử đàn dưới túi tiền, dựa theo hình dáng túi tiền hiện lên một vết lõm mờ.
Bàn này làm từ gỗ cứng, không phải mấy thứ gỗ tạp ngoài chợ, đừng nói là một túi tiền, cho dù có vất một cục đá lớn lên đó cũng chưa chắc đã đè gãy mặt bàn. Phương Nương lúc này mới biết mình gặp phải cao nhân, sắc mặt thiên biên vạn hóa, cuối cùng mới miễn cưỡng kéo ra được một nụ cười: “Công tử đại nhân đại lượng, xin đừng tính toán với tiểu phụ nhân ta. Ngài muốn may đồ màu thiên thanh phải không, thiếp sẽ bảo người chọn vải làm ngay!”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng đã sớm hận chết Yến Vô Sư, không ngừng nguyền rủa người trong lòng y sớm ngày đứng núi này trong núi nọ, vứt bỏ y.
Yến Vô Sư tất nhiên không biết được Phương Nương đang nghĩ gì, mà cho dù có biết, y cũng không thèm để ý. Mua xong xiêm ý, bảo người đưa tới khách điếm, y thì lại tay không rời khỏi cửa hàng, lưu lại Phương Nương đang nghiến răng nghiến lợi ở phía sau.
Đường phố trong trấn không náo nhiệt được như trong châu phủ, nhưng cũng coi như người đến người đi. Yến Vô Sư đi được mấy chục bước, bỗng nhiên dừng lại.
Y khẽ cười một tiếng: “Chuột nhà ai nuôi, sợ đầu sợ đuôi, không dám lộ diện?”
Tiếng nói chậm nhẹ, lại như nổ tung bên tai mọi người.
Dân thường không rõ vì sao, sau cơn ngạc nhiên liền tự động dồn dập rời đi, tránh rước họa vào thân.
Yến Vô Sư chắp tay lại, ngửa đầy xem bóng chim xẹt ngang trời, thản nhiên tự đắc, không hề di động.
“Ngày trước nghe nói Yến tông chủ chết dưới sự vây công của ngũ đại cao thủ, sư tôn nhà ta vẫn tiếc hận hồi lâu. Không nghĩ tới Yến tông chủ quả nhiên không phải người thường, dưới tình huống như vậy còn có thể sống sót, thật sự khiến người ta không thể không bội phục!”
Tiếng cười thanh thúy dễ nghe, lúc xa lúc gần, lửng lơ bất định. Nhưng chữ “Phục” kia vừa dứt, trong chớp mắt một thân ảnh màu đỏ đã xuất hiện bên trên nóc nhà bên phải Yến Vô Sư.
Yến Vô Sư không liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Đến cũng đến rồi, còn giấu đầu lòi đuôi. Người trong Hợp Hoan tông chỉ có chút tiền đồ như vậy, chẳng trách còn phải nương nhờ vào Tề quốc. Hiện tại Tề quốc diệt vong, các ngươi thành chó mất chủ, lại muốn đi làm gia nô cho ai đây?”
“Lời này của Yến tông chủ thật buồn cười, không biết còn tưởng Hoán Nguyệt tông thanh cao lắm đấy. Nói cho cùng, Hoán Nguyệt tông lúc đó chẳng phải cũng là gia nô cho Vũ Văn Ung hay sao? Chỉ tiếc Vũ Văn Ung cũng không còn sống được bao lâu nữa, đồ đệ và thủ hạ không có sự che chở của ngươi, chỉ sợ hiện tại so với chó mất chủ còn muốn thảm hơn đấy!”
Kèm theo tiếng cười lạnh, phía trước Yến Vô Sư cũng nhiều thêm một người.
Nếu như Thẩm Kiều có ở đây, nhất định có thể liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.
“Bọn chúng nếu chút năng lực đó cũng không có, mọi việc đều phải dựa vào sự che chở của ta, vậy không bằng chết sớm cho bớt việc!” Yến Vô Sư nhìn Tiêu Sắt, lắc đầu một cái: “Ngược lại là ngươi, bản tọa thực sự thương thay cho Nguyên Tú Tú thu một tên bạch nhãn lang* làm đồ đệ, kết quả hắn suốt ngày cùng người của Tang Cảnh Hành lăn lộn cùng nhau. Có thể mắt nhìn của Tang Cảnh Hành cũng chẳng ra sao, tên đồ đệ Hoắc Tây Kinh trước kia của hắn, tuy nói làm việc không có đầu óc, ít nhất võ công còn tạm coi được. Ngươi dầu óc không ra sao, ngay cả võ công cũng là bùn nhão không thể trát tường, xem ra Hợp Hoan tông một đời không bằng một đời rồi.”
*
Bạch nhãn lang: kẻ vong ân phụ nghĩaTiêu Sắt giận dữ cười: “Hiện giờ Yến tông chủ miệng lưỡi còn sắc bén lưu loát như vậy, đợi chút nữa đừng quỳ xuống đất xin tha thì tốt rồi!”
Thân thủ của Tiêu Sắt và Bạch Nhung, ở trên giang hồ cũng coi như có thể nói là nhất lưu. Nếu hai người bọn họ hợp lực, với tình trạng của Yến Vô Sư hiện giờ, muốn đánh đuổi bọn họ còn có chút khó khăn. Nhưng giờ khắc này Yến Vô Sư vẫn chưa hề coi ai trong bọn họ là mục tiêu chính thống, mà là đặt vào cái người đang chậm rãi đi tới phía sau mình kia.
“Các ngươi ở chỗ này chờ bao lâu mới đợi được bản tọa?”
Bạch Nhung dịu dàng nói: “Nghe nói Tuyết Đình thiền sư từng có một lần hội ngộ với Yến tông chủ tại thành Vị Châu. Sau đó liền mất tung tích của Yến tông chủ. Diên trưởng lão nói, Yến tông chủ tất nhiên sẽ tới Trường An, nhưng vì tránh né kẻ thù, tất nhiên sẽ không chọn con đường ngắn nhất. Cho nên chúng ta đặc biệt đi luẩn quẩn một vòng, chờ đợi tại Phượng Châu này, không ngờ quả đúng như Diêm trưởng lão đã dự liệu.”
“Chỉ là Yến tông chủ cũng không cần chán nản, bởi vì hiện tại cho dù ngươi chọn con đường khác cũng vậy thôi. Hán Trung có Lục Hợp bang, Dương Châu có Đột Quyết, thiên la địa võng, không chỗ để trốn, có trách thì chỉ trách ngươi gây thù hằn quá nhiều. Trời muốn diệt ngươi, cho dù là thần tiên đến cũng vô dụng.”
Người nói chuyện chính là Diêm Thú, hắn từng bước từng bước đi tới, hạ chân thật chậm, lại vô cùng vững chắc. Ánh mắt chưa từng rời khỏi Yến Vô Sư một khắc, giống như liệp báo vẫn luôn thủ thế chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới dùng răng nanh sắc nhọn của mình cắn nát kẻ thù.
Yến Vô Sư ha ha cười lớn: “Thần tiên? Bản tọa xưa nay chưa từng tin vào thần tiên!”
Tiếng nói vừa dứt, thân hình y liền động!
Tác giả có lời muốn nói:Hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho lão Yến, lão Yến muốn phá trời rồi ~
Tiêu Sắt: Ta muốn đại biểu cho mặt trăng tiêu diệt ngươi!
Thẩm Kiều (trong khách điếm): Ta chợt có dự cảm không tốt, cái tên Tanks Yến Vô Sư kia không phải lại kéo quái tới đó chứ?