Edior: thu thảo

Chờ lúc mọi người thấy rõ, mới phát hiện cô gái mặc váy tím, chải búi tóc cao, dung mạo xinh đẹp, rất nhiều người nhận biết nàng chính là Lạc Vân Hi.

Trong công đường, Nhan Thiếu Khanh ngồi ở phía trên, tiếp đón Đỗ Học Sĩ, Tần hầu gia, còn quan thần có chức vị cao không mấy người đến, cũng là đến để giám sát.

Dưới công đường có hai người đang quỳ, chính là vợ chồng Đại gia, hai bên mười mấy nha dịch nghiêm mặt đứng nghiêm trang.

Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng trống, lông mày Nhan Thiếu Khanh khẽ nhúc nhích, lập tức kêu lên: "Người nào gõ trống? Dẫn tới!"

Chẳng mấy chốc, mọi người đã nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp sáng rực rỡ vội vã đi tới công đường, sau khi nhấc váy lên, liền quỵ dưới mặt đất: "Đại nhân, oan uổng!"

"Lạc Vân Hi!" Đỗ Học Sĩ kinh hô hét tiếng, trán không nhịn được nổ lên gân xanh.

Nhan Thiếu Khanh thấy nàng đã đến, lòng cũng trấn định, hỏi: "Chỗ nào oan uổng?"

Hôm nay là ngày cuối cùng hoàng đế ra hạn, hôm nay đã là chung thẩm, nếu như không có chứng cớ khác, kết cục chắc chắn sẽ là chém đầu cả nhà Đại gia sẽ không thể sửa đổi được, cho nên, Lạc Vân Hi xuất hiện, có người vui mừng cũng có người buồn.

Nhan Thiếu Khanh và Tam di nương khi còn trẻ rất thân thiết, hắn tất nhiên là còn có tư tâm khác, dù sao, vụ án này bản thân cũng rất kỳ lạ, hắn cũng không thể tin chuyện này, Thế Nhiệm là quan thành thật như vậy, sao có thể làm được chuyện này.

Đỗ Học Sĩ quát lên: "Thế Nhiệm dám trộm chữ Phù Văn vàng của thánh thượng, đây chính là tội chết, oan uổng ở đâu chứ!"

Lạc Vân Hi ngẩng đầu lên, lớn tiếng đáp: "Ba chữ Phù Văn vàng là giả, có chứa kịch độc, uống thứ này hẳn phải chết! Cậu ta sớm biết việc này, bất đắc dĩ thánh thượng nghe không vào tiếng của người, cho rằng đấy là thuốc trường sinh bất lão, vì vậy ta cữu cữu đành phải ra hạ sách nầy, trộm chữ Phù Văn vàng, cứu hoàng thượng một mạng!"

Lời vừa nói ra, tất cả sảnh đều kinh sợ.

Bởi lúc Tông nhân phủ thẩm án đều sẽ để một số dân chúng trực tiếp ở ngoài phòng nghe phán, cho nên Lạc Vân Hi nói những lời này bách tính đều nghe rõ ràng, mỗi người đều ngơ ngác, tĩnh lặng vừa rồi bị phá vỡ, tiếng nghị luận ầm ĩ.

"Yên lặng!" Nhan Thiếu Khanh vỗ mạnh xuống bàn.

Đỗ Học Sĩ vọt người đứng lên, ở trên cao nhìn xuống gầm lên:

"Hoàn toàn là nói bậy! Phù Văn có độc, ngươi từ đâu biết được!"

Hiện nay, ba tấm chữ Phù Văn vàng kia bị hoàng đế coi là vật không may mắn, cầm đi thiêu hủy, cho nên Lạc Vân Hi nói vậy cũng sẽ không có vật chứng.

Lạc Vân Hi cũng biết điểm này, cũng chính bởi vì biết, mới dám hồ ngôn loạn ngữ. Nàng cao giọng cười, nhấc đầu nói: "Bởi tin tên lừa đảo Đăng Vân đạo trưởng tên lừa gạt kia! Ba tấm chữ vàng Phù Văn kia đã là dùng để mưu hại tánh mạng hoàng thượng, hắn vốn chính là người nước khác phái tới nằm vùng!"

"Hoang đường!" Tần hầu gia vón còn mặt đầy thanh thản muốn xem trò hay, nghe đến đó, không nhịn được hét to một tiếng để nàng ngừng lại, mày kiếm dựng thẳng lên: "Lạc Vân Hi, lời mê sảng như vậy ngươi cũng dám nói sao? Cuộc đời của lão phu còn chưa từng thấy người quái đản như ngươi!"

Lạc Vân Hi ngẩng đầu lên, không sợ hãi khí thế của hai người này tí nào, giờ khắc này, trong ngoài công đường cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, giọng nói thanh thúy của nữ tử vang vọng công đường: "Ta có chứng cớ! Vốn không thể nói, nhưng vì thanh bạch cả nhà ta, để chứng minh Đại gia chúng ta một lòng trung thành đối với bệ hạ, ta cũng không thể không nói ra!"

Nghe nàng nói, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc vô cùng.

Chuyện gì đó, vậy mà không thể nói ra sao?

"Ba tháng trước, Hòa Nguyệt quốc cũng xuất hiện một đạo trưởng hô phong hoán vũ, Hoa hoàng tử từng để hắn lại phủ hoàng tử một đoạn thời gian, hơn nữa cũng để hắn chế chữ Phù Văn vàng như vậy."

Nữ tử vừa mở miệng nói chính là Hoa hoàng tử Hòa Nguyệt, sắc mặt người ở công đường cũng đều biến đổi.

Hoa hoàng tử vào năm đó trong khi cung biến ở Hòa Nguyệt đã bộc lộ tài năng, thay đổi đột ngột này tam quốc đều biết, chứ đừng nhắc tới mấy nước nhỏ xung quanh. Lần tranh giành ngôi vị hoàng thái tử đó, Hoa hoàng tử quyết đoán thông minh, hành động sấm rền gió cuốn, sau khi tố giác Thái tử, chỉ hơn một tháng, đã bắt được tất cả nghiệt đảng của Thái tử, rất được Hòa Nguyệt đế coi trọng.

Cho nên nói người này chắc chắn là cũng rất có thủ đoạn.

Lạc Vân Hi chú ý tới vẻ mặt bọn hắn, thờ ơ không động lòng, tiếp tục nói: "Hoa hoàng tử để cho người bên cạnh uống thử, không có vấn đề gì, hắn mới dám dùng, lúc hắn chuẩn bị đích thân dùng thử, nếu thành công không có chuyện gì xảy ra liền dâng cho Nguyệt đế dùng. Người đạo trưởng kia nói trong nhà có việc rời đi trước. Nào biết đâu, lúc này, vấn đề liền tới. Vài ngày sau, trong một đêm thân thể Hoa hoàng tử mọc đầy mẩn đỏ, tất cả ngự y đều bó tay toàn tập."

Mọi người nghe thấy thế liền trợn mắt ngoác mồm.

Nếu như đây là một chuyện xưa mà nói, thì thật sự là quá mức đặc sắc. Nhưng Lạc Vân Hi nàng dám tùy tiện mượn tên tuổi Hoa hoàng tử để bịa chuyện sao?

"Chuyện của Hoa hoàng tử, ngươi sao lại biết được?" Đỗ Học Sĩ nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi.

Thế mà, trong lòng hắn lại bắt đầu bất an.

Hắn đang nghĩ, Lạc Vân Hi dám bịa chuyện đến như vậy sao?

Mặt Lạc Vân Hi đầy bình tĩnh nói: "Đỗ Học Sĩ ngài quên rồi sao? Ta là Lạc Vân Hi, nhưng ta cũng là Cửu Vân. Y thuật của ta trong tam quốc ai cũng có thể nghe tên, hơn nữa, ta không vân du tứ hải giống sư phụ, ai cũng có thể tìm được ta."

"Ngươi nói là, Hoa hoàng tử mời ngươi tới đó giải độc cho hắn sao?" Nhan Thiếu Khanh như vừa ngộ ra hỏi.

Trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, việc này sao chỉ chớp mắt lại biến thành thế này? Nếu như nói đây là biện pháp Lạc Vân Hi nghĩ ra, vậy hắn thật sự là kính phục nàng, có thể nghĩ chủ ý cao minh đến như vậy !

"Đúng vậy." Lạc Vân Hi gật đầu: "Ta chạy cả ngày cả đêm tới Hòa Nguyệt, tuy lộ trình có chút xa, nhưng rồi cũng kịp, cuối cùng, chữa khỏi Hoa hoàng tử, cũng phát hiện độc ẩn dấu trong phù văn, mà đạo trưởng kia lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cũng không ai biết hắn đi nơi nào, Hoa hoàng tử vẫn đang phái người tìm hắn. Với tư cách đại phu, ta cũng bị Hoa hoàng tử cảnh cáo, việc này liên quan tới danh dự của Hòa Nguyệt quốc, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!"

Vốn dĩ, thời đại này, hoàng đế bí mật mời đạo trưởng, muốn trường sinh bất lão, vốn là chuyện phải giữ bí mật không thể nói, trừ bỏ triều thần, nước khác tuyệt đối không thể biết, có ai truyền loạn, chắc chắn bị xử trảm.

"Nhưng chuyện ta tới Hòa Nguyệt, cậu ta và mọi người đều biết, cho nên là không che giấu nổi bọn hắn. Cữu cữu có chức quan nhỏ, sau khi nghe nói việc này, muốn liều lĩnh vào lâm vào nguy hiểm vì thánh thượng, nhưng lại nghe nói có trọng thần dâng tấu khuyên can, lại bị hoàng thượng dáng tội, cho nên hắn bất đắc dĩ đành phải làm ra hạ sách này!"

Lúc này, Cốc thừa tướng vẫn lắng nghe đặt câu hỏi: "Ngươi vừa nói Hòa Nguyệt quốc xuất hiện một đạo trưởng, nhưng cũng không hề đề cập một chữ đến đạo hiệu của hắn, ngươi xác định kia chính là Đăng Vân sao?"

"Hỏi rất hay." Lạc Vân Hi nhếch môi cười, nói: "Lúc ấy đạo trưởng kia dùng tên ở Hòa Nguyệt tất nhiên không phải Đăng Vân, nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy, hai nước đều xuất hiện đạo trưởng, cũng đều biết chế tạo bùa, không phải quá trùng hợp sa ? Chỉ cần bệ hạ gửi một phong thư cho Hoa hoàng tử, liền biết kết quả!"

"Hoa hoàng tử hiện nay đang ở Thiên Dạ, có thể trực tiếp phái người đi hỏi." Nhan Thiếu Khanh lập tức nói.

"Thì ra Hoa hoàng tử ở đây, vậy thì không gì có thể tốt hơn rồi!" Lạc Vân Hi giả bộ hồ đồ: "Nhan đại nhân, mong ngài đi mời Hoa hoàng tử tới, tuy ta làm trái với lệnh của hắn, nhưng ta cũng là vì muốn cứu tính mạng cả nhà, nói vậy hắn cũng có thể hiểu được. Lại đi mời thánh thượng, để Đăng Vân đạo trưởng đến công đường, đối chất với nhau, tiếp tục nói cho rõ ràng!"

Nàng nói mấy câu hợp theo đạo lí, mọi người trầm mặc một hồi, Nhan Thiếu Khanh mở miệng nói: "Việc này rất trọng đại, liên lụy đến hai quốc, hay là trước tiên thành thật khai báo với hoàng thượng đã!"

Hắn nói xong, những người khác không có dị nghị gì, liền có một nha dịch ra khỏi phủ, cưỡi ngựa chạy thẳng đến hoàng cung.

Lúc này, ở ngoài Dưỡng Tâm Điện, Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ quỳ hai bên trái phải.

Trong điện truyền đến âm thanh đập chén trà, "bành bạch" sau đó, truyền đến tiếng hoàng đế gầm lên: "Các ngươi rốt cuộc là đang vì Đại gia cầu xin, hay là đang vì Lạc Vân Hi cầu xin? Thậm chí ngay cả hai đứa con trai của trẫm cũng bị nàng mê hoặc sao?"

Đoan Mộc Ly cao giọng nói: "Phụ hoàng, ta chỉ là không tin đó là sự thật mà thôi, Đại gia tuy có tội, cũng không đến mức chém đầu cả nhà, khẩn cầu phụ hoàng hạ thủ lưu tình!"

"Khẩn cầu phụ hoàng lưu tình!" Đoan Mộc Kỳ dập đầu xuống đất thật mạnh, nơi đạp xuống đó đã rách da chảy máu.

Mà ở bóng cây cách đó hơn trăm mét, Đoan Mộc Triết chắp tay đứng, sắc mặt u ám.

"Gia, ngài không qua sao?" Lưu Quang không nhịn được bèn hỏi.

Tuy nói vậy có chút đường đột, thế nhưng, Lạc Vân Hi và chủ tử nhà mình cùng nhau lớn lên, hắn đối với Lạc Vân Hi cũng rất có tình cảm.

Đoan Mộc Triết liếc xéo hắn một cái, nói: "Không thấy Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ đều cầu xin ở kia sao? Nếu phụ hoàng chịu đáp ứng, tất nhiên là không cần thêm ta! Nếu phụ hoàng không đáp ứng, ta đi cầu xin cũng vô dụng."

Lưu Quang nhất thời im bặt.

Trong điện Dưỡng Tâm, hoàng đế tức giận đến nắm chặt quyền, đi tới đi lui, rất buồn bực.

Nha đầu này Lạc Vân Hi thực sự rất có linh tính, dung mạo không kém, y thuật cao siêu, còn rất thông minh, hấp dẫn hai đứa con trai của hắn cũng rất bình thường, nhưng, đây không phải việc hắn muốn thấy!

Bởi vì Đỗ gia, Lạc Vân Hi phải chết.

Dù cho Quân Lan Phong và Đỗ gia đã hết nhân duyên, lại chọn tốt cuộc hôn nhân khác, vậy cũng không thể là Lạc Vân Hi.

Hoàng đế chợt dừng bước chân, quay đầu lại, mắt đầy hoài nghi nhìn về phía nam nhân áo tím lẳng lặng ngồi ở trên nhuyễn tháp, thân thể hắn kiên cường, ngồi khuất ánh sáng, trong ánh sáng mông lung chiếu lên ngũ quan hắn, thấy  được một đôi con ngươi lạnh băng.

"Lan Phong, lẽ nào ngươi không cầu xin sao?" Hắn rốt cục hỏi ra điều muốn hỏi.

Sau khi Quân Lan Phong tới đến bây giờ, vẫn yên tĩnh ngồi ở đấy chơi cờ cùng mình, không nói một chữ tới "Lạc Vân Hi", hoàng đế không tin, rõ ràng không tin.

"Chuyện Đại gia, có liên quan tới ta sao?" Quân Lan Phong vuốt ve quân cờ trắng trên ngón tay, sau khi rơi xuống, thản nhiên mở miệng.

Hoàng đế bị hắn chặn không có gì để nói.

Hắn thử dò hỏi: "Ngươi thật sự không thích nha đầu kia sao? Nhưng vì cái gì . . . lại đối xử với nàng không giống người khác chứ?"

Quân Lan Phong ngẩng đầu lên, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng: "Hoàng thượng hỏi chính là vì muốn giết nữ tử kia sao? Đã là hoàng thượng muốn giết nàng, cần gì tới hỏi ta? Nếu ta nói ta thích, hoàng thượng sẽ bỏ qua cho nàng sao?"

Hoàng đế lại làm mặt lạnh, nói chuyện không thể đáp nổi kiểu này, hậm hực nói: "Quên đi, trẫm không hỏi nữa."

Khóe miệng Quân Lan Phong khẽ nhếch, trong bóng tối không thấy rõ một màn trào phúng kia.

Hắn sớm biết tính cáu kỉnh của hoàng đế, chuyện do hắn mà xảy ra, hắn sẽ không hướng cầu xin hoàng đế, bởi vì cầu xin cũng vô dụng.

Sáng sớm, hoàng đế liền mời hắn tiến cung, hắn cũng đến đây, bởi vì Lạc Vân Hi không cho phép hắn nhúng tay vào chuyện của Tông nhân phủ, hắn liền để người của Trung Sơn vương phủ đi bảo hộ nàng và Đại gia, một thân một mình tiến cung.

Có thể, đây là lần cuối cùng hắn và hoàng đế sống chung hòa bình như vậy.

Trong âm thầm, hắn kỳ thực đã sớm làm tốt chuẩn bị để cá chết lưới rách.

"Quân Lan Phong, ngươi rốt cuộc có tim hay không? Ngươi nói một câu ngươi sẽ chết sao?" Đoan Mộc Ly bất chợt giận dữ kêu lên một tiếng.

Sắc mặt Quân Lan Phong sầm lại, cấp tốc dừng lại, xông đến trước cửa điện, mở cửa điện ra, con ngươi tàn khốc nhìn về phía Đoan Mộc Ly.

Giọng nói truyền vào trong đầu Đoan Mộc Ly: "Nếu như ngươi muốn Hi nhi chết nhanh hơn, thì cứ việc cầu xin đi!"

Hắn hiểu hoàng thượng.

Nếu như hắn lại cầu xin, hoàng đế chắc chắn sẽ đột nhiên giận dữ, khi đó, chỉ sợ lập tức hạ một đạo thánh chỉ ban cái chết cho Hi nhi, mà ba người bọn hắn, lúc này tuyệt đối không thể ra khỏi hoàng cung.

Đoan Mộc Ly tức giận ngút trời nhìn chằm chằm hắn.

Hai người đều không nói lời nào.

Cho đến khi bước chân của một tiểu thái giám đánh vỡ trầm mặc trong Dưỡng Tâm Điện lúc này.

"Báo hoàng thượng!" Tiểu thái giám vội vã chạy tới quỳ xuống, chuyển lại chuyện của Lạc Vân Hi và Nhan Thiếu Khanh một lần.

Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ nghe vậy vui vẻ, Hi nhi vậy mà xuất hiện! Hi nhi mất tích đã nhiều ngày trở lại, thế nhưng, nàng còn có kế sách ứng đối!

Sắc mặt Quân Lan Phong chậm lại, nhưng không có quá nhiều ngoài ý muốn, bởi vì chuyện này hắn đã tính ra rồi.

Hoàng đế cũng chấn động, nửa ngày mới cau mày: "Đăng Vân đạo trưởng là kẻ lừa đảo sao? Hoa hoàng tử phải tận mặt đối chứng ư?"

Đã là Lạc Vân Hi dám mở miệng nói lời này, nàng nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn.

Nghe nói Hoa hoàng tử cũng huyết khí phương cương, sẽ không phải lại bị Lạc Vân Hi thu về dưới váy chứ? Trong đầu Hoàng đế hiện lên một ý nghĩ như vậy, nhưng thoáng qua lại lắc đầu.

Nếu đúng vậy thì, dù cho chuyện này là bịa ra, mạng của Lạc Vân Hi cũng không phải của hắn.

Hoa hoàng tử như vậy coi như là muốn nợ hắn nhân tình nà , hắn cũng không thể không cho.

Nghĩ đến chỗ này, hoàng đế có chút bực bội phân phó: "Gọi Đăng Vân đạo trưởng lại đây!"

Mà lúc này, Quân Lan Phong sớm có hành động, hắn đã âm thầm lệnh cho Cửu Sát đi trước một bước đi tìm Đăng Vân đạo trưởng, đây cũng là chuyện vừa ra đến cửa bọn hắn đã thương lượng kỹ càng rồi.

Cửu Sát trước khi thái giám tới nói hết chuyện này cho Đăng Vân đạo trưởng, cũng tăng thêm lời Hoa hoàng tử nói một phen: "Đạo trưởng, theo ta thấy, đây vốn là cạm bẫy! Đại gia bị bức tới đường cùng không còn lối để đi, liền tìm Hoa hoàng tử đến hỗ trợ. Không biết người có phải là đạo trưởng ở Hòa Nguyệt cung kia hay không, bọn hắn cũng có thể nói đen thành trắng, chỉ cần chỉ ra và xác nhận ngươi chính là hung thủ hại Hoa hoàng tử, hiện tại lại tới hại hoàng đế, Đại gia sẽ được cứu. Đến thời điểm đó Hoàng đế cũng sẽ đẩy ngươi ra ngoài làm kẻ thế mạng, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà đắc tội Hòa Nguyệt. Cho nên ngươi phải đi, trái phải đều là một người chết!"

Sau khi Đăng Vân đạo trưởng nghe Cửu Sát nói, đáy lòng lạnh lẽo.

Chuyện xảy ra tối hôm đó trong hoàng cung, hắn cũng là người biết chuyện. Khi hoàng đế bày mưu tính kế, để hắn tự mình giao cho ba đạo Phù Văn cho Bảo Nhụy, nhìn nàng ta rời đi, hãm hại Đại gia.

Cho nên Cửu Sát nói, hắn hoàn toàn tin tưởng, lập tức hoảng loạn: "Vậy làm sao được đây?"

"Mau trốn đi!" Sau khi Cửu Sát nhắc nhở, nhanh chóng biến mất.

Đăng Vân đạo trưởng ngay tiểu đạo sĩ cũng không thông báo gì, chỉ dẫn cầm mấy bảo vật lao ra cửa, chọn đường nhỏ theo hướng hẻo lánh không người chạy. Quân Lan Phong sớm an bài nội ứng ở trên đường chỉ dẫn cho hắn, mới một lúc hắn đã trốn ra khỏi hoàng cung.

Sau đó tiểu thái giám tới báo tin tìm xung quanh không thấy hắn, trong lòng nổi lên nghi ngờ, liền đến trong phòng hắn xem thử, thứ hoàng đế thưởng cho hắn đã không còn gì, lập tức căng giọng hét lớn: " Đăng Vân đạo trưởng chạy trốn, nhanh đi bắt lại!"

Hoàng đế biết được việc này vô cùng khiếp sợ.

Đăng Vân đạo trưởng vậy mà chạy trốn!

Điều này cũng nói rõ, những câu nói kia của Lạc Vân Hi hoàn toàn chân thực!

Thế nhưng, Thế Nhiệm đương nhiên không thể vì an nguy của hắn, trộm Phù Văn, để tránh hắn trúng độc. Bởi vì, Phù Văn kia rõ ràng là hắn bày mưu đặt kế người khác bỏ vào vu khống hãm hại.

Như vậy nói cách khác, Lạc Vân Hi biết rõ chuyện Phù Văn có vấn đề, cũng không nhắc gì tới hắn!

Hoàng đế tức giận đến lăn lộn trong lòng, thế nhưng, hắn lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ không nói được.

Lạc Vân Hi, lần này trẫm nhớ kỹ!

Việc này chỉ một lát sau đã truyền đến mức Dạ Đô ai nấy đều biết, hoàng đế không thể không một lần nữa hạ chỉ, không những miễn tội cho Đại gia, còn phải luận công ban thưởng, thật là nén một bụng giận.

Lạc Vân Hi chiến thắng trở về, mấy người Quan Hàn, Vô Tràng cũng mang theo Tam di nương, Đại Văn Quyên trở lại quét dọn Đại phủ, từ trên xuống dưới đều cảm động đến rơi nước mắt vì Lạc Vân Hi, chỉ có trong lòng Lạc Vân Hi biết, là nàng làm bọn hắn bị vạ lây, bọn hắn không trách mình là tốt rồi.

Còn hoàng đế ư, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã muốn mạng của nàng, nàng cũng không quan tâm hắn có thêm một lý do hận nàng.

Sau này, nghe nói Đăng Vân đạo trưởng bị bắt, Hoa hoàng tử cũng tự mình có mặt chỉ ra và xác nhận, việc này vừa xảy ra, mọi người liền không hoài nghi lời Lạc Vân Hi nói nữa.

Tức giận nhất không ai bằng Đỗ Học Sĩ và Nhan Dung Kiều.

Vốn đã định xong tử cục lại bị Lạc Vân Hi nhẹ nhàng linh hoạt hóa giải, Đại gia còn trở thành công thần, chức quan của Thế Nhiệm lại tăng lên, thật là tiền mất tật mang!

Như thế vẫn chưa đủ, buổi chiều ngày tiếp theo, hoàng đế để Thái tử chủ trì, trong cung tổ chức tiệc rượu, vì an ủi Đại gia.

Hết thảy điều này hoàng đế đều bất đắc dĩ phải làm, chỉ có như thế này, mới có thể làm cho những người trung thành với hoàng thất kia khăng khăng một mực, mà không phải đau lòng.

Nhưng Thế Nhiệm quá mức sợ hãi, vừa nghe nói là "cung yến", đã vội vàng lắc đầu: "Không đi, không đi!"

"Tại sao không đi? Đương nhiên là phải đi rồi." Lạc Vân Hi trực tiếp nói, có nàng ở đây, nàng cũng không tin những người kia còn dám giở trò quỷ gì nữa, ai dám chơi, nàng đùa chết kẻ đó!