Edior: thu thảo

Nhan Thiếu Khanh nhìn thấy thần sắc quỷ dị trên mặt nàng, chẳng biết vì sao, trầm thấp nói một câu: "Nhan gia chúng ta không tham dự việc này."

"Quân gia chắc chắn không có, ý của Nhan đại nhân nói là, Đỗ gia và Tần gia đều có tham dự sao?" Quân Lan Phong trầm giọng đặt câu hỏi.

Nhan Thiếu Khanh "ừ" một tiếng.

Sắc mặt Quân Lan Phong "xoạt" một cái trở nên khó coi, trong ánh mắt nhấp nháy ánh sáng không tên, không biết đang suy nghĩ gì.

Lạc Vân Hi thấy trong khoảng thời gian này Nhan Thiếu Khanh chiếu cố Thế Nhiệm như vậy, lại chủ động giải thích bọn hắn cũng không nhúng tay vào việc này, vậy là đủ. Nàng hơi cúi eo nhỏ nhắn xuống, cảm kích nói: "Nhan phủ doãn, cám ơn ngươi."

Trong lòng khe khẽ thở dài.

Nam nhân trước mắt bị nàng gọi là "Nhan phủ doãn" này mới là cậu rột của nàng, mà Thế Nhiệm được nàng gọi là "cữu cữu" lại chẳng phải cậu ruột, thật sự là hoang đường!

Trong ngục không thể ở lâu, Lạc Vân Hi tạm biệt Thế Nhiệm, theo đoàn người Quân Lan Phong đi ra, rời khỏi Tông nhân phủ.

Vô Tràng đưa bọn hắn đến xem Tam di nương, Tam di nương và Đại Văn Quyên bị hắn giấu ở trong thôn trang của Quân Lan Phong ở vùng ngoại ô, đó là chỗ Quân Lan Phong vẫn ở, tuyệt đối không ai dám lục soát ở đây.

Đương nhiên, sự việc cũng có bất ngờ.

Thời điểm mấy người ở ngoài trang còn một chút khoảng cách, ven đường có năm, sáu ám vệ tiến lên đón, mặt đầy oán giận nói: "Vương gia, Đỗ đại nhân lại dẫn theo người đến, nói nhất định phải điều tra ở đây, thánh chỉ truy bắt tội phạm của hoàng thượng, không người nào có thể kháng chỉ!"

Vô Tràng dừng xe ngựa, hỏi: "Người đâu rồi? Bọn hắn ở đâu?"

"Đang ở ngoài đầu thôn trang, người của chúng ta đang cùng lý luận, Đỗ đại nhân dùng thánh chỉ ép người, chúng ta sắp không chống nổi!"

Quân Lan Phong đưa tay nâng màn xe lên, vén rèm ra, để lộ ra một nửa gương mặt lãnh khốc, lạnh giọng nói: "Cho bọn hắn vào điều tra!"

Ám vệ lấy làm kinh hãi, vì là mệnh lệnh của chủ tử nên hắn không nói gì nữa, đáp ứng rồi đi thật nhanh.

"Hi nhi, các ngươi trở về từ đường khác, ta qua xem thử." Quân Lan Phong quay người lại, nói với Lạc Vân Hi.

"Được." Lạc Vân Hi gật đầu, Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì."

Hắn trực tiếp từ cửa sổ xe lật người nhảy xuống, Vô Tràng không hề do dự, lái xe ngựa qua dọc theo một con đường khác.

Sau khi Quân Lan Phong xuống xe liền vận lên khinh công bay thẳng đến ngoài cửa thôn trang, ám vệ canh giữ bên ngoài giả trang thành gia đinh nhìn thấy gia trở lại, sắc mặt cũng vui vẻ hẳn, dồn dập kêu lên: "Chủ tử, Đỗ đại nhân ở bên trong!"

"Biết rồi." Quân Lan Phong nhanh chóng vào trong trang, qua hai viện lớn, đã chạm ngay mặt Đỗ Học Sĩ đang đứng trong sân.

Mặt Quân Lan Phong đen, cũng không nói lời nào, Đỗ Học Sĩ mở miệng nói: "Thánh chỉ có lệnh, không cho bất kỳ nơi nào giấu đào phạm, Trung Sơn Vương, đắc tội rồi!"

Hắn hiện tại ngay cả "Lan Phong" cũng không gọi.

Quân Lan Phong không để ý tới hắn.

Sau một lát, một đám thị vệ từ trong viện chạy ra, nhìn thấy Quân Lan Phong, trên mặt lộ ra hoảng sợ, chạy vội tới gần đó, đi xuống lễ, bẩm: "Lão gia, không có!"

Sắc mặt Đỗ Học Sĩ biến thành giật mình, sao lại thế? "Đã tra tra hết rồi chứ?"

"Mỗi góc đều đã lục soát." Thị vệ đáp.

Sắc mặt Thấy Quân Lan Phong rất lạnh, hắn nhíu mày, cũng chỉ đành nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi."

Quân Lan Phong lạnh giọng nói: "Đỗ Học Sĩ chưa gì đã muốn đi sao?"

"Ngươi muốn như thế nào?" Đỗ Học Sĩ hỏi ngược lại.

Quân Lan Phong nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: "Bổn vương không ở phủ, ngươi liền dẫn người đến chỗ ở của ta để lục soát, lá gan ngươi thật lớn!"

Đỗ Học Sĩ bị cơn giận của hắn chấn động đến mức trong lòng loạn cả lên. Không thể không nói, Quân Lan Phong tuy là cháu của hắn, thế nhưng trên người kia cỗ khí thế ép người ngay cả hắn cũng khó có thể chịu đựng, như sức magj đào lúi lấp biển áp đến, cực kỳ khủng bố.

Có lẽ là, trước đây hắn không có cơ hội tự chịu cảm giác như vậy, nhưng hiện tại, Quân Lan Phong ở trước mặt hắn đã chẳng còn thái độ của đứa chúa tao nhã lễ độ kia rồi.

"Ta là phụng mệnh thanh thượng. . . "

"Coi như là phụng mệnh thanh thượng, ngươi cũng phải được bản vương cho phép, mà không phải thừa dịp bổn vương không ở đây, mạnh mẽ vào thôn trang của ta!" Quân Lan Phong dùng đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn hắn chằm chằm: "Mà bây giờ đổ oan cho bổn vương, Đỗ Học Sĩ ngay cả nửa câu nói xin lỗi cũng không nói , quay người một cái lại muốn bỏ đi luôn hay sao!"

Theo lời nói khí thế hào hùng của hắn, vô số thủ vệ cầm cung tiễn xuất hiện trên nóc nhà, một mảng màu đen, đầu mũi tên dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh bạc lóng lánh, cực kì âm u.

Sắc mặt Đỗ Học Sĩ khẽ thay đổi. Hắn là văn nhân, luôn luôn dựa vào lí lẽ để biện luận đã quen, nhưng hắn cũng chẳng phải người mù, hắn cũng biết địa vị của Quân Lan Phong trong lòng hoàng đế, biết thủ đoạn tàn nhẫn của người kia, nhất thời trong lòng có chút chột dạ.

"Quân Lan Phong, ngươi dám!" Hắn giận dữ hét.

Mắt Quân Lan Phong phượng nhắm lại, không nói gì, ám vệ trên nóc nhà lại lưu loát giương cung bắn, "vèo vèo vèo vèo", vô số mũi tên đoạt mệnh bắn nhanh như gió xuống dưới.

Chỉ thấy mấy chục tên thị vệ của Đỗ gia trong nháy mắt tất cả đều trúng tên ở cổ họng, máu chảy đầy đất, tên vừa nhanh vừa chuẩn, bọn hắn ngay cả kêu cũng không kịp kêu tiếng nào, tất cả lập tức không còn hô hấp ngã vào trong vũng máu.

Lúc này, cả bên trong khu vườn, chỉ có hai người đứng.

Quân Lan Phong và Đỗ Học Sĩ.

Quân Lan Phong từ lúc cung bắn tên xuống đã lắc mình lên trên bậc thềm, từ xa nhìn Đỗ Học Sĩ.

Đỗ Học Sĩ bị một đám tử thi bao quanh, dưới chân là máu đỏ tươi đang chảy, trừ hắn ra, những người khác đều chết hết! Trong nháy mắt, bị chết sạch!

Hắn chưa từng nghĩ Quân Lan Phong sẽ thực sự động thủ, nhất thời sắc mặt trắng bệch, hai chân mỏi rã, cánh tay run rẩy.

"Đưa Đỗ Học Sĩ trở về đi." Quân Lan Phong lạnh giọng phân phó.

Nam nhân đứng ở gần cột hành lang tối tăm, không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng cặp mắt kia lại đen tối không kém, còn lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ nào. Phảng phất như báo săn núp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể lao ra cắn cổ ngươi!

Đáy lòng Đỗ Học Sĩ thấy lạnh lẽo cả người, hắn sao lại quên, trên người nam nhân này chảy dòng máu lạnh lẽo vô tình nhất! Loại vô tình này, là có thể giết huynh giết đệ, tạo thành nghìn vạn bộ xương người, chỉ vì vui giận mà thôi!

Tức khắc đó, hắn sợ đến thân mình đều run rẩy, chạy như bay ra ngoài.

Cửu Sát và Vô Tràng từ góc tối đi ra ngoài, phân phó nói: "Thu dọn thi thể."

Sau này, sợ là sẽ không có người nào dám tùy tiện đến Quân gia lục soát nữa.

Quân Lan Phong xoay người vào viện cuối cùng, Lạc Vân Hi và Tam di nương, Đại Văn Quyên đều ngồi ở trong chủ phòng nói chuyện.

Lúc sự việc xảy ra, Vô Tràng chỉ kịp đưa hai người các nàng đi.

Lạc Vân Hi phải làm lúc này chính là trấn an, hai nữ nhân nhát gan này, lại lo lắng cho Đại phu nhân và Thế Nhiệm, sớm khóc thành mít ướt rồi.

Xuyên qua cánh cửa, nhìn thấy Quân Lan Phong tới, Lạc Vân Hi vội vàng đứng dậy, thừa dịp Tam di nương và Đại Văn Quyên không chú ý, kéo một nửa mành, đứng ở cửa phòng, ra hiệu Quân Lan Phong rời khỏi đây.

Vào nhà nói vài câu xong, nàng nhanh chóng ra ngoài, tìm Quân Lan Phong ở viện thứ hai.

"Ngươi không cần đến xem mẹ ta, nàng ấy bây giờ hận ngươi chết đi được, cảm thấy chuyện này đều là ngươi tạo thành." Lạc Vân Hi thản nhiên nói.

Sắc mặt Quân Lan Phong căng thẳng, môi mỏng nhếch lên, gục đầu xuống, giọng nói nặng nề: "Hi nhi, thực xin lỗi."

Lạc Vân Hi hơi giương môi lên, nụ cười có chút tự giễu: "Nói xin lỗi có tác dụng gì đâu? Việc này, không phải do một mình ngươi lựa chọn, ta cũng có trách nhiệm. Đã lựa chọn, cần gì phải hối hận chứ?"

Trong lòng bọn hắn đều hiểu, vụ án này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Thế Nhiệm xưa nay không đắc tội với người nào, nếu như nói đến một người, vậy chỉ có thể là Đỗ Học Sĩ.

Thứ nhất là lúc Lạc Vân Hi cập kê lại đoạt nổi bật của Đỗ Tình Yên thành người được ngưỡng mộ nhất, thứ hai là Nhan Dung Kiều sớm đã hoài nghi Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong có quan hệ, âm mưu này, đối tượng chưa hẳn là Đại gia, mà là Lạc Vân Hi nàng.

Tam di nương cũng không ngốc, nàng ấy mặc dù không nói ra nguyên do, nhưng nàng ấy sớm có linh cảm, chuyện của Quân Lan Phong và Hi nhi sớm hay muộn sẽ đưa tới tai họa cho người nhà.

"Sự việc đến cùng là như thế nào?"

Trong đại sảnh của thôn trang, Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong, cùng bọn người Cửu Sát đang thương thảo về việc này.

"Hoàng đế năm nay tin vào đạo giáo, tìm một Đăng Vân đạo trưởng tiến cung, nói hắn có thể điều phối thuốc trường sinh bất lão, Đăng Vân đạo trưởng đã chế ba chữ đạo phù văn vàng, muốn hoàng đế ngâm nước uống, không ngờ  kia chữ phù văn vàng lại bị trộm và lục soát được trên người Đại đại nhân, hoàng đế liền giận."

Cửu Sát nói cặn kẽ.

"Còn có, cung nữ phụ trách bảo quản phù văn Bảo Nhụy cũng thừa nhận việc này, nói là bị Đại đại nhân thu mua, mới hồ đồ làm ra việc này, nàng ta đã đền tội."

Lạc Vân Hi nghe xong lời này mày liền nhếch lên, cười lạnh nói: "Vậy mà ngay cả kẻ chịu chết cũng tìm xong rồi sao?"

Mày Quân Lan Phong nhíu chặt, mắt phượng lạnh lẽo nói: "Chúng ta không ở hiện trường, cung nữ cũng đã chết, việc này, hiện tại nếu muốn truy cứu lại, chỉ sợ độ khó rất lớn."

Lạc Vân Hi không nói, lời Quân Lan Phong nói nàng cũng cảm thấy có lý.

Sự việc đã trôi qua nhiều ngày như vậy, dù cho nàng muốn làm lại hiện trường như lúc đầu cũng khó, rất nhiều chứng cứ cũng đã bị kẻ muốn hãm hại người tiêu huỷ đi, hơn nữa, cung nữ kia vội vã bị chém như thế, hiển nhiên là phía sau có người thao túng cũng sợ lâu ngày phát sinh việc khác.

"Việc này, chỉ sợ hoàng thượng cũng bao che, ai biết được chứ?" Ánh mắt của nàng càng lạnh, lời nói ra lại càng nhẹ.

"Tại sao?" Cửu Sát và Vô Tràng không khỏi hỏi.

Lạc Vân Hi hừ nhẹ một tiếng, nhưng không giải thích.

Nhưng trong lòng Quân Lan Phong thì sáng trưng, hiểu được ý của nàng. Mình và Đỗ gia từ hôn, làm mất mặt Đỗ gia, với tư cách là hoàng đế, lại là hoàng đế luôn luôn muốn chính mình cưới Đỗ Tình Yên, bất mãn cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng, hắn cũng phải cho Đỗ gia một câu trả lời, Đỗ gia là thế gia, quan hệ nhân mạch rắc rối phức tạp, không phải Đại gia có thể so sánh được. Vì để yên ổn cả triều cục, để làm dịu tâm tình nên lúc Đỗ gia làm Đại gia gặp phiền phức, hoàng đế rất có thể đã mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn giúp đỡ, vậy cũng là một loại bồi thường.

Cho nên, thời đại hoàng quyền này, căn bản không thể nào có việc công bằng.

"Lẽ nào việc này không có cách xoay chuyển sao?" Mơ hồ nghe hiểu một chút, Cửu Sát cau mày hỏi.

"Đương nhiên là có." Quân Lan Phong thản nhiên nói: "Không cần nói nguyên nhân làm sao, kết quả làm sao, ta cũng không cho phép Đại gia có chuyện."

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, nói: "Nghe nói Hoa hoàng tử của Hòa Nguyệt quốc mới tới Thiên Dạ phải không?"

"Đúng vậy." Cửu Sát nói: "Hôm qua mới đến."

Lúc Lạc Vân Hi rời khỏi Hòa Nguyệt đã nghe nói, Nguyệt Quân Hoa xuất phát trước với bọn hắn phải mấy ngày, nhưng cũng thời điểm này mới đến.

"Ta đi tìm hắn." Lạc Vân Hi nói xong, đã để Vô Tràng đi kéo xe ngựa.

"Hoa hoàng tử có thể bảo đảm Đại gia an toàn sao?" Vô Tràng có chút lúng ta lúng túng.

Ánh mắt Quân Lan Phong hơi động, dường như nhận ra được nàng muốn làm gì, không vui nói: "Cần gì tìm hắn chứ?"

Mắt Lạc Vân Hi thâm sâu nhìn về hướng hắn, nói: "Ngươi không thể nhúng tay nữa! Việc này vì ngươi mà lên, ngươi đàng hoàng ở trong phủ cho ta!"

Khóe môi Quân Lan Phong kéo nhẹ, Cửu Sát và Vô Tràng thì lại mặt đầy kinh sợ, Lạc tiểu thư vậy mà khiến gia nhà bọn hắn "đàng hoàng" ở trong phủ, chuyện này... thế gian này sợ cũng chỉ có nàng mới dám dùng giọng điệu như vậy nói với vương gia, Vương gia còn chỉ đành nghe chứ không thể phản bác!

Cái này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn phải không?

Nguyệt Quân Hoa, tức là Huyết Ưng, giờ khắc này đang ở tại dịch quán của Thiên Dạ, chơi cờ bên cửa sổ, nghe được hạ nhân báo lại, người có thần bí tới tìm, hắn cau mày đứng dậy, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài cửa.

Lạc Vân Hi được hạ nhân dẫn lên lầu hai, nàng mặc một bộ quần áo xám tầm thường, đầu đội nón lụa mỏng màu xan, che khuất dung nhan, chậm rãi đi đến trước cửa sổ cách nơi hắn đứng không xa, nhẹ giọng nói: "Hoa hoàng tử, không có ý định để ta đi vào sao?"

Nàng không dùng hết sức thay đổi âm thanh, cho nên Nguyệt Quân Hoa nghe một lần liền nghe ra.

Trên mặt che kín vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, hắn suy nghĩ một lát, mở cửa phòng ra, ra hiệu cho Lạc Vân Hi đi vào.

Sau khi Lạc Vân Hi đi vào, một tay hất nón ra, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười diễm lệ.

"Hoa hoàng tử, xin chào."

"Lá gan của ngươi quả nhiên vẫn luôn lớn như vậy, ngươi bây giờ đã là đào phạm của Thiên Dạ, lại dám tới ta, không sợ ta bán đứng ngươi sao?" Giọng Nguyệt Quân Hoa lạnh lẽo.

Lạc Vân Hi không tỏ rõ ý kiến, nhàn nhạt nói: "Ta tới, chỉ muốn mời Hoa hoàng tử giúp ta một việc."

"Thực xin lỗi, bản hoàng tử cũng không thích giúp người khác." Nguyệt Quân Hoa quay mặt đi chỗ khác, nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười trào phúng: "Bản hoàng tử và ngươi không có chút giao tình nào, ngươi lại dám đến xin ta giúp như vậy sao? Trung Sơn Vương đâu? Hắn lợi hại như vậy, thế gian này không có chuyện gì hắn không làm được, ngươi có chuyện gì, nói ra hắn là tùy tiện ra tay một chút là có thể giải quyết."

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, kêu lên: "Huyết Ưng."

Nguyệt Quân Hoa ngẩn cả người ra, không thể tin được mà quay đầu nhìn nàng, mãi mới kịp phản ứng, trán đầy gân xanh nhảy loạn, lạnh lùng nói: "Trung Sơn Vương đã nói cho ngươi biết sao?"

"Hắn không nói, là ta suy đoán thôi. Bởi vì chỉ có Huyết Ưng, mới dùng loại khẩu khí vừa rồi nói chuyện với ta; chỉ có Huyết Ưng, lúc chưa gặp ta, đã hận ta, muốn dùng hàng trăm hàng ngàn cách đối phó ta."

Sắc mặt Nguyệt Quân Hoa không thể tin: "Làm sao lại... " Nhưng trong lòng hắn kỳ thực đã tin.

Quân Lan Phong đã đáp ứng giúp hắn bảo đảm giữ bí mật, đối với việc giữa chữ tín của Quân Lan Phong, hắn là hoàn toàn yên tâm, cho nên, Lạc Vân Hi vậy mà đoán ra thân phận của hắn, thật là làm hắn khiếp sợ.

Nàng quả nhiên . . . thông minh!

Lạc Vân Hi không muốn cùng hắn nói chuyện linh tinh như vậy, hiện tại, thời gian của nàng đang gấp gáp lắm.

"Giúp ta một việc, bằng không, ta liền nói tất cả chuyện chấn động của ngươi trước đây ra ngoài."

"Chuyện trước đây ư? Ta có thể có chuyện gì chứ?" Trong lòng Nguyệt Quân Hoa đã bất an.

"Huyết Ưng ở bên người Trung Sơn Vương nhiều năm như vậy, mà mấy năm trước, hoàng cung Hòa Nguyệt cũng phát sinh đại loạn, Thái tử chết thảm, ta cũng nhận ra, việc này không thể không có quan hệ gì với ngươi. Ngươi phải biết, Quân Lan Phong cực kỳ tin tưởng ta, ta hoàn toàn có thể từ chỗ hắn lấy chứng cứ về ngươi."

Lạc Vân Hi một mặt nói, một mặt cười, theo Nguyệt Quân Hoa, nụ cười kia vô cùng tàn nhẫn.

"Nghe nói Hòa Nguyệt đế những năm này có không ít con riêng, nhưng đến cuối có phải hay là không phải khó nói lắm, nghe nói ngươi năm đó lúc vào cung là dùng biện pháp nhỏ máu nhận thân, nhưng ngươi phải biết, ta là đại phu, cách này cũng không thể tin, ta hoàn toàn có biện pháp cho ngươi biến thành giả mạo. Ngươi nói, chuyện tính toán mưu hại thái tử lộ ra, thân phận của ngươi lại nị hoài nghi, Hòa Nguyệt đế sẽ đối đãi với ngươi như thế nào?"

Nguyệt Quân Hoa bị nàng nói chuyện tới trong lòng mồ hôi lạnh ứa ra, lạnh lùng nói: "Ngươi không lấy được chứng cớ!"

"Phải không? Tiếc thay, ta đã lấy được." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Bằng không, ta sao lại biết được nhiều như vậy chứ? Đối với năng lực của ta, ngươi có thể nghi ngờ, nhưng tốt nhất là tin tưởng đi."

Sở dĩ không cho Quân Lan Phong đến, đó chính là nàng không muốn để cho những chuyện này liên lụy đến hắn, dù sao, hắn và Huyết Ưng đã có giao dịch gì mình không biết rõ, cũng không thể phá hỏng được.

Cho nên, người xấu thì để nàng tới làm đi!

Nguyệt Quân Hoa giúp đỡ, nàng phải tranh thủ được.

Mặt Lạc Vân Hi nhẹ như mây gió, trong lòng Nguyệt Quân Hoa lại là sợ.

Như lời nàng nói, năng lực của nàng mình đúng là biết, nữ nhân này, xưa nay sẽ không hề đơn giản! Nàng có thể trong lúc nói cười giết người vô hình, thậm chí đầu óc thông minh có thể đoán thân phận bị hắn che dấu nhiều năm như vậy! Thực quá đáng sợ!

"Nếu như, ta giết ngươi thì sao?" Mặt Nguyệt Quân Hoa lộ sát khí, cắn giọng nói.

Thà giết nhầm ngàn người, không thể buông tha một người.

Thấy được trong mắt hắn không hề che giấu sát ý, Lạc Vân Hi khẽ cười: "Ngươi có thể thử một lần. Nghĩ kĩ đi, rồi đến Trung Sơn vương phủ tìm ta."

Nói xong, bước chân nàng chợt xê dịch, thân hình lấy một tư thế quỷ dị biến mất ở trước cửa sổ.

Nguyệt Quân Hoa nheo mắt lại.

Lạc Vân Hi ra khỏi dịch quán, phân phó với Vô Tràng đợi ở phía dưới nói: "Hiện tại khiến cho Nguyệt Đô đi phân tán lời đồn đãi!"

Nàng đợi không được.

Mà đêm đó, một bóng đen đã luổn vào Trung Sơn vương phủ . . .

Ngày tiếp theo, Tông nhân phủ mở án thẩm tra xử lí Đại gia, không thiếu dân chúng vây ở bên ngoài phủ chờ phán xét, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, một bóng người thẳng chạy vội tới, cầm lấy dùi trên kệ cổ gõ "thùng thùng thùng".