“Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”
“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”
“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”
“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương.”
Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói.
“Đây. Đây là giọng của Tố Nghi?”
Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!
Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?
“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói: “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của tôi mà”