Chương 474

Hừ!

Sự uy hiếp ngập trời từ ông lão trước mặt này loé lên!

Mang cặp mắt vốn dĩ đục ngầu nhạy bén từ từ nhìn về phía Diệp Phùng!

Tưởng Anh ở một bên tự nhiên cũng biết thân phận của Liên Hiền Vũ, trong lời nói mang theo nỗi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Anh Diệp! Anh đừng nên kích động!”

Sau đó cô ta cắn môi, trên mặt cố gắng nở nụ cười tươi, mở miệng nói: “Ông Liên, anh Diệp không phải có ý này, chỉ là……… “Chỉ là tìm cái chết!”

Vũ Thiếu Bảo lập tức nắm được nhược điểm, lạnh lùng nói: “Diệp Phùng! Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?”

“Bàn về tuổi tác, ông nội Liên cũng đủ để anh gọi một tiếng ông nội!”

“Bàn về thân phận, ông nội Liên là người nằm quyền của đảo Thanh Loan, là ba mẹ của một triệu người dân trên hòn đảo này!”

“Anh nói như vậy không phải là muốn đối địch với toàn bộ người dân trên đảo Thanh Loan sao?”

“Chậc chậc, không cần thiết quy tội cho tôi lớn như vậy, lớn tuổi cũng không có nghĩa là phải nghe theo lời ông ta, gì mà là ba mẹ của mọi người trên đảo? Ha ha ha ha, nếu không nói về cách gọi của đảo Thanh Loan các người thì ở Thiên Triều chúng tôi gọi người nắm quyền chỉ bằng một cái tên thôi!”

Dừng lại một chút, giọng nói Diệp Phùng trầm lặng vang lên: “Là gì biết không? Đầy tớ của nhân dân!”

“Nhân dân cho ông cơ hội làm quan là để ông phục vụ vì bọn họ, chứ không phải làm ba mẹ cho họ!”

Nghe được câu này, sắc mặt Vũ Thiếu Bảo đột nhiên biến đổi, anh ta bỗng ý thức được mình vừa nói ra vấn đề cực kỳ lớn, nếu truyền tới tai người dân thì sẽ kích thích sự căm phần của nhân dân.

“Diệp Phùng! Đừng nói bậy bạ ở đây, tôi không có ý đó! Ý của tôi là…”

“Ha ha ha ha ha…”

Liên Hiển Vũ đột nhiên cười vang thành tiếng, ông ta khẽ nâng tay ngăn cản Vũ Thiếu Bảo, nhìn Diệp Phùng với ánh mắt sâu xa nói: “Quả nhiên là con nghé mới sinh không sợ hổ.

“Người vai dưới này, người trẻ tuổi có sự liều lĩnh của người trẻ tuổi, ông lão tôi có thể hiểu, nhưng cậu phải nhớ kỹ, đảo Thanh Loan có thể đi lên từ khi còn là hòn đảo nhỏ, mọi người không có cái gì ăn cho đến hôm nay trở thành đầu mối chủ chốt tài chính của cả thế giới đều là do tôi một tay sáng lập ra ngoài!”

“Ban đầu tôi vì một triệu người dân đảo Thanh Loan kiếm sống thì cũng không biết ông bà cậu còn đang chơi bùn ở đâu đâu!”

Sắc mặt Diệp Phùng không đổi: “Công lao là công lao, quá khứ là quá khứ, chiến công của ông không ai dám xoá đi, nhưng chỗ không đúng vẫn là ông không có quyền lực quy tội người khác”

Một xưng ông, một xưng cậu, nhưng thái độ ngôi xưng lại không phù hợp!

Liên Hiển Vũ lúc còn trẻ không ngại vất vả dẫn dắt trăm họ của đảo Thanh Loan thoát khỏi cảnh nghèo nàn, đây là chiến công mà không người nào dám bác bỏ!

Nhưng không phải vì thế mà ông ta có thể cậy mình nhiều tuổi làm lý do!

“Đúng không? Ha ha…

Liên Hiển Vũ cười ha ha, sau đó ánh mắt bỗng run lên, nhìn thẳng vào Diệp Phùng: “Cậu dám nói tôi không đúng?”

“Giành công mà kiêu ngạo, đổi trắng thay đen, chẳng lẽ như vậy là ông đúng sao?”

Diệp Phùng cũng không nhường nhịn chút nào.

“Hôm nay người đính hôn với Tưởng Anh là tôi, không phải Vũ Thiếu Bảo, chẳng lẽ ông đã già nên đầu óc cũng hồ đồ đi rồi? Ngay cả chuyện này cũng có thể nhầm?”

“Hay là nói, đứng ở vị trí kia lâu quá, đến mức dùng thủ đoạn cưỡng ép phụ nữ cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên rồi?”

Lời nói lạnh như băng, trực tiếp bỏ qua vẻ mặt của Liên Hiển Vũ khiến mọi người có mặt xôn xao một trận!

Những người biết thân phận của Liên Hiển Vũ đều trong lòng mặc niệm vì anh, dưới con mắt của mọi người lại làm Liên Hiển Vũ mất hết mặt mũi, kết quả của Diệp Phùng có thể tưởng tượng ra được rồi!

Sắc mặt Liên Hiển Vũ trầm xuống, sau khi leo lên được vị trí kia, cho tới bây giờ không có ai dám vô lễ với ông ta như thế

Diệp Phùng không chỉ là người đầu tiên mà còn là người duy nhất.

Ông ta dĩ nhiên không thể nào thừa nhận mình là người già hồ đồ được, ngược lại thẳng thắn mở miệng: “Người kết hôn với cô Tưởng là ai không quan trọng, quan trọng là tôi cảm thấy người đó là ai thì chính là người đó!”

“Ha ha ha ha ha… Thật là bá đạo!”

“Xem ra ông ở trên cao quá lâu nên không biết gì rồi!”

Diệp Phùng không chút sợ hãi, nhìn Tưởng Huy và Kiều Chấn Nam đứng một bên, quả thực đang vì anh mà lau mồ hôi lạnh!

Ở đảo Thanh Loan này người dám cứng rắn đối đầu với Liên Hiển Vũ, Diệp Phùng thật sự có khả năng đó sao?

Nếu Liên Hiển Vũ quyết định trừng thì ai cũng không bảo vệ được anh đâu!

“Đúng là bề dưới ngạo mạn!”

phạt

Liên Hiển Vũ nổi giận gầm lên: “Tuổi còn trẻ, lại không để ai vào mắt, nếu buông thả cậu mấy năm nữa thì có phải cậu cũng không coi những lão già như tôi ra gì hay không?!

“Tôi nói cho cậu biết! Hôm nay có tôi ở đây, ai dám cho phép cậu cưới!”

“Người đính hôn với Tưởng Anh chỉ có thể là Vũ Thiếu Bảo!”

“Tôi nhìn một chút xem ở nơi này có ai còn có tư cách hơn Liên Hiển Vũ tôi!”

“Hừ! Lão già này khí thế cũng lớn nhỉ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó một ông lão tuổi tác xấp xỉ đang chậm rãi bước vào trong sân!

Giây phút nhìn thấy ông, sắc mặt Liên Hiển Vũ hơi thay đổi, lại thấy vẻ kiêng kỵ không dễ phát hiện ra thoáng qua trên mặt ông ta: “Niếp Thiên Triều? Sao ông lại ở chỗ này?”

Niếp Thiên Triều nhìn ông ta, mở miệng nói: “Cháu trai tôi đính hôn, chẳng lẽ tôi không nên tới sao?”

“Cái gì? Cháu trai ông?”

Nghe Niếp Thiên Triều nói như vậy, sắc mặt Liên Hiển Vũ bỗng nhiên thay đổi!

Chính xác mà nói, Niếp Thiên Triều cũng không phải là người đảo Thanh Loan, ông ta là người Thiên Triều!

Nhưng đối với Liên Hiển Vũ mà nói, Niếp Thiên Triều là người ông ta quen thuộc nhất ở Thiên Triều!

Thậm chí so với đảm quyền quý ở đảo Thanh Loan còn quen thuộc hơn!

Không có lý do nào khác, bởi vì Niếp Thiên Triều là thị trưởng thành phố Đại Nam ngăn cách với đảo Thanh Loan

Chính phủ phía thiên triều đặt một quân khu ở thành phố Đại Nam, nguyên nhân là cái gì thì chỉ cầu không phải là kẻ ngu cũng biết

Nếu tương lai có một ngày đôi bên cùng xảy ra chiến tranh, thành phố Đại Nam sẽ mở đường đi đầu!

Hơn nữa, kể cả đảo Thanh Loan là khu xuất khẩu kinh tế hay du lịch thì phải đi qua thành phố Đại Nam!

Nói cách khác, nếu vị thị trưởng thành phố Đại Nam này không gật đầu thì nền kinh tế hôm nay của đảo Thanh Loan ít nhất cũng phải tổn thất đến ba lần trở lên!

Đối với vị thị trưởng thành phố Đại Nam lân cận này, sắc mặt mọi người trực tiếp chết lång!

Khó trách được lại dám ở trước mặt nhà họ Vũ ngang tàng!

Hôn nhân với nhà họ Tưởng còn chưa đủ để nói lên điều gì, có thể cộng thêm thân phận cháu trai Niếp Thiên Triều nữa thì giờ phút này quả thật quá đủ tư cách cùng tranh cao thấp với Vũ Thiếu Bảo rồi!