Ninh Giác Phi không biển hiện tra điều gì khác thường, Vân Thâm dường như cũng yên tâm, nhưng luôn túc trực ngày đêm chăm sóc, tỉ mỉ dặn dò gia nhân cho hắn uống thuốc đúng giờ, rồi lại căn dặn Vân Dương nhất định phải xoa bóp cho hắn đúng giờ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Y còn mang công văn cần phê duyệt đến phủ, sau cơm tối sẽ ở trong phòng Giác Phi vừa phê duyệt vừa chăm sóc hắn.

Ninh Giác Phi có nói mấy lần rằng y không cần làm thế, trở về quốc sư phủ làm việc vẫn hơn, muốn trà muốn nước cũng tiện nhưng Vân Thâm không chịu thì hắn cũng không nói nữa. Nhưng hắn khư khư không để Vân Thâm leo lên giường mình, lý do tự nhiên là sợ “lây bệnh”, Vân Thâm cũng không cố gắng, mỗi tối đều mang theo công văn trở về quốc sư phủ.

Đến khi thân thể đã có chút khôi phục, Ninh Giác Phi liền chọn lúc Vân Thâm không ở bên cạnh mà tắm rửa. Hắn cũng không chịu để Giang Tòng Loan giúp, khi tắm chỉ có mình Vân Dương ở một bên, giúp một tay.

Giang Tòng Loan biết tâm tư của hắn nên cũng không cố chấp, chỉ là ngày nào cũng dịu dàng mỉm cười, chăm sóc hắn hết khả năng của mình.

Đợi đến khi Ninh Giác Phi đã có thể hành động như bình thường, thì hắn liền kêu toàn bộ tôi tớ, quản gia đều lại đây, tuyên bố trước mặt mọi người: “Từ hôm nay trở đi, Giang công tử cũng là chủ nhân trong phủ, thay ta quản lý phủ. Lúc ta không có ở đây, mọi người đều phải nghe lệnh y. Nếu có người nào không muốn, có thể lập tức ra khỏi phủ, ta sẽ tặng tiền đưa tiễn.”

Mười mấy tên gia nhân tất nhiên là cung kính đáp: “Tuân lệnh.”

Giang Tòng Loan đã có kinh nghiệm nhiều năm quản lý Thúy Vân lâu, hiện tại quản lý vài nhân khẩu ở tướng quân phủ thì cũng như cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Ninh Giác Phi biết con người y ra sao, cũng đã được y chăm sóc quen rồi, thái độ không khách khí như khi ở với những người khác. Hai người ở chung tuy rằng bình thản nhưng trong lòng cũng rất tự tại.

Vân Thâm tự nhiên biết mệnh lệnh của Ninh Giác Phi nhưng chưa hề phát biểu ý kiến gì. Y vẫn ngày ngày ở bên Ninh Giác Phi, lúc thấy Giang Tòng Loan thì vẫn khách khí hữu lễ như trước.

Giang Tòng Loan cũng rất biết lý lẽ, chỉ cần Vân Thâm vào phòng Ninh Giác Phi thì Giang Tòng Loan không bao giờ bước vào một bước.

Ngày cứ như vậy tĩnh lặng trôi qua, Ninh Giác Phi rốt cục có thể ra khỏi cửa. Hắn bắt đầu cắn răng rèn luyện. Vân Dương luôn luôn theo sát bên cạnh hắn, cùng hắn chạy bộ, nhảy cao, luyện quyền, tập đao, phi ngựa,…

Từ ngoài nhìn vào, Ninh Giác Phi chẳng khác gì khi xưa, nhưng những người biết hắn sẽ phát hiện hắn bắt đầu trầm lặng hơn. Cho dù gia nhân, tổng quản có việc xin chỉ thị hay Vân Thâm có công vụ thương lượng với hắn thì hắn sẽ trả lời gãy gọn, nhanh chóng, không nửa lời vô ích, không giống như lúc trước ở Bắc Kế, dễ dãi phóng khoáng tùy ý nói đùa với họ.

Đối với sự thay đổi của hắn, chỉ có Giang Tòng Loan mới hiểu tại sao, nhưng y không có lời nào để khuyên bảo. Đối với việc Ninh Giác Phi vì sao còn tiếp tục ở lại đây, mà không phải chọn cách bỏ đi, y càng thêm không hiểu nhưng không dám hỏi nhiều. Mỗi ngày y đều cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Ninh Giác Phi, tất cả cử chỉ luôn mang theo sự dịu dàng quan tâm. Y không dám tham cầu nhiều, chỉ cần có thể ở bên hắn, vậy là đủ rồi.

Sáng mười bảy tháng hai, Vân Thâm bỗng nhiên gấp gáp chạy đến phủ tướng quân, cho tôi tớ lui hết, rồi vào phòng Ninh Giác Phi mật đàm.

“Giác Phi, có thể hành động của chúng ta đã lộ rồi.” Y khẽ cau mày, có chút sầu lo.

Ninh Giác Phi giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”

Tuy rằng trong lòng Vân Thâm đang lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn trấn định như thường. Y giải thích: “Gần đây, vài đội quân xuống phía nam của chúng ta thường gặp những người chăn dê, họ đi một lộ tuyến rất kỳ quái. Theo lý thuyết, mùa xuân tới, đồng cỏ và nguồn nước các nơi đều đầy đủ, bọn họ vì sao không ở phương bắc an ổn mà chăn nuôi, lại đi đến phía nam, nơi có thể xảy ra chiến tranh? Nhất là khi chúng ta mới vừa cùng Nam Sở đánh qua một trận lớn, quan hệ đang căng thẳng, bọn họ đi về phương nam như vậy thì thật mạo hiểm. Ưng quân ngươi huấn luyện ra đã chia thành vài đội nhỏ, lặng lẽ theo dõi bọn họ, do đó thì thấy có người trong bọn phóng bồ câu đưa thư, bay về phương nam. Ưng quân lập tức bắt hết cả bọn chúng lại. Những người này xương cũng rất cứng, chúng ta thẩm vấn đến mấy ngày mới ra được chút tin tức. Bọn họ quả nhiên là mật thám Nam Sở phái tới, giả mạo dân chăn nuôi Bắc Kế để thăm dò tình báo. Gần nhất, tình hình điều động quân đội của chúng ta đều bị bọn họ báo cáo về cho triều đình Nam Sở. Phỏng chừng, bộ binh Nam Sở đã suy đoán ra chiến thuật của chúng ta rồi.”

Ninh Giác Phi gật đầu, suy tư một lúc rồi hỏi y: “Vậy các ngươi tính thế nào?”

“Theo ý bệ hạ thì binh quý thần tốc, nếu hành động của quân ta đã bị lộ thì nay hành quân sớm, như vậy, Nam Sở dù biết tin cũng không kịp bố trí phòng bị.”

Ninh Giác Phi tiền tư hậu tưởng, có chút không đồng ý: “Đây là một cách nguy hiểm, không có phần thắng, binh hung chiến nguy. Nếu như mong thắng mà sốt ruột, tùy tiện hành động, rất có thể lộng xảo thành chuyên. Ta kiến nghị đình chỉ nam công, tổ chức lại kế hoạch, đợi mùa thu phát binh.”

Vân Thâm lại ủng hộ ý kiến Đạm Thai Mục, y ôn hòa lý luận: “Cái gọi là nước cờ hiểm này cũng có thể thắng vì chúng ta có yếu tố bất ngờ. Nếu đợi đến thu, Nam Sở nghỉ ngơi dưỡng sức xong, điều binh khiển tướng, thong dong sắp xếp thì nam công càng thêm bất lợi.”

Sau khi nghe xong, Ninh Giác Phi suy nghĩ thật lâu, nhất thời không nói gì. Vân Thâm thì vẫn ngồi yên, kiên trì nhìn hắn.

Dưới cảnh xuân nhìn qua cửa sổ, gương mặt thon gầy của hắn dần có chút hồng hào, đôi mắt trầm tư tựa như hồ xuân, sâu không thấy đáy. Trong lòng Vân Thâm đột nhiên cảm thấy nóng lên, nhưng lại không dám vươn tay.

Mấy ngày này, khi Ninh Giác Phi nói chuyện với y, thái độ vẫn ôn hòa nhưng không còn như ngày xưa, không còn tự nhiên trêu ghẹo, bá vai, nhéo tai, vuốt tóc y nữa. Tình hình ở chung giữa bọn họ tựa như hai người đồng liêu hợp tính với nhau, có việc thì thương lượng, không có gì khắc khẩu, nhưng cũng không nói gì ngoài chính sự.

Đối với loại thay đổi dần dần này, Vân Thâm âm thầm kinh ngạc, đồng thời trong lòng mang một cảm giác thất vọng vô cớ, chính y cũng không rõ tại sao y lại như vậy. Từ nhỏ, Vân Thâm đã lão luyện thành thục, hôm nay thân phận lại càng thêm cao quý, càng phải trầm ổn cẩn thận hơn, điều này đã trở thành thói quen. Ninh Giác Phi nghiêm trang nghị sự với y, không hề có biểu hiện khác lạ gì, y tự nhiên cũng ngại không dám chủ động thân thiết với hắn. Trên người Ninh Giác Phi tỏa ra một loại khí chất lạnh nhạt, cắt đứt ý muốn vươn tay sang của y. Trong phủ, từ trên xuống dưới đều là người của y, y biết rõ Ninh Giác Phi và Giang Tòng Loan không có bất cứ cử chỉ thân thiết nào, ngay cả khi thay y phục, tắm rửa cũng là Vân Dương giúp hắn. Quan hệ giữa Ninh Giác Phi với Giang Tòng Loan quả là bình thường đến không thể bình thường hơn. Suy nghĩ một lúc lâu, y cũng chỉ đành suy đoán những thay đổi này là do cơn bệnh nặng đang hành hạ hắn rồi không dám đi tìm tòi truy xét sâu hơn nữa. Vả lại, quốc sự bận rộn, vốn không cho phép y nghĩ mãi đến thứ tình cảm nữ nhi trường tình này.

Khi bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu y thì Ninh Giác Phi bỗng nói: “Vân Thâm, nếu như bệ hạ cố ý tiến công sớm cũng không phải là không thể được, nếu sắp xếp thỏa đáng, vẫn có thể thắng trong lúc hiểm. Như vậy đi, ta lập tức khởi hành, chạy đến tiền tuyến. Dựa theo hành trình hành quân, các cánh quân đến được chỗ tập kết hẳn chỉ có 20 vạn phải không? Chiến lược đã định nhất định phải thay đổi, không thể giữ nguyên, phải tùy cơ ứng biến.”

Vân Thâm nghe hắn ủng hộ ý của mình và Đạm Thai Mục thì trong lòng liền vô cùng vui mừng, lo lắng, nghi ngờ vài ngày qua đều bay sạch, cười nói: “Nếu ngươi có thể đi được thì tốt rồi nhưng hôm qua ta đã bắt mạch cho ngươi, vẫn chưa được. Thân thể ngươi còn suy yếu, hoạt động bình thường còn có thể cố gắng, nhưng nếu phải cưỡi ngựa ngày đêm không ngủ, dẫn quân chiến đấu kịch liệt thì tuyệt đối không được. Bây giờ ngươi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau đó rồi hãy tính.”

Ninh Giác Phi cũng hiểu như thế, với thể lực bây giờ của hắn, cưỡi ngựa bôn ba một ngày đêm thì còn có thể chịu được, ngày thứ hai gắng gượng thì cũng qua, ngày thứ ba khẳng định sẽ suy sụp. Hắn có chút suy tư, hỏi lại: “Vậy các ngươi định dùng ai làm thống soái?”

Vân Thâm ôn hòa: “Bệ hạ chuẩn bị phái Thiên Uy tướng quân, Đạm Thai Đức Thấm tạm thời tiếp nhận quân của ngươi, lần này y vốn sẽ làm phó soái, thế nên tương đối quen thuộc phương pháp tác chiến của ngươi, để hắn làm nguyên soái, thống lĩnh đại quân nam công cũng không có chuyện gì đáng ngại.”

Ninh Giác Phi nhàn nhạt nói: “Thuật dùng binh, kiêng kỵ lâm trận đổi tướng. Hơn nữa, tính tình Đạm Thai tướng quân khác với ta, khi có tình huống khẩn cấp, cách xử lý cũng sẽ khác ta, người xưa có câu ‘Sai một ly, đi một dặm’, sợ là không được.”

Vân Thâm uyển chuyển giải thích: “Giác Phi, Đạm Thai cũng là danh tướng thân kinh bách chiến, đã cùng Du Hổ giao thủ nhiều lần. Tuy lần này sẽ đối đầu với Kinh Vô Song nhưng kế hoạch của ngươi cũng đã hoàn thiện rồi, tướng sĩ Nam Sở đều bị ngươi đánh cho vỡ mật cả, nay quân ta khí thế như hồng, lần này sớm nam công, là chọn thời điểm sét đánh không kịp bưng tai mà phát động, hẳn là không gặp trở ngại lớn đâu.”

Ninh Giác Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi chỉ nói quân tâm lại quên mất dân ý của Nam Sở. Lần trước, bọn họ là kẻ xâm lược, lần này là bảo vệ quốc gia, cho dù là sĩ khí hay dân tâm đều khác với trước.”

Vân Thâm nhìn hắn, chân thành nói: “Giác Phi, nếu như ta nói sai thì ngươi hãy sửa cho ta. Có phải trong lòng ngươi còn nhớ thương Nam Sở? Nhớ thương người nào đó.”

Ninh Giác Phi thở dài trong lòng, một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi: “Vân Thâm, kế hoạch đánh hạ Nam Sở là ta viết, ta cũng dự định tự thân dẫn quân nam công, lẽ nào ngươi còn có gì nghi ngờ sao?”

“Không phải, Giác Phi, ngươi đừng hiểu lầm, ta đối với ngươi không hề có gì nghi ngờ.” Vân Thâm có chút xấu hổ. “Ta chỉ cảm thấy, từ sau khi Giang Tòng Loan tới, ngươi dường như thay đổi, không giống trước nữa.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Tòng Loan là một người đáng thương. Vân Thâm, ta biết ngươi còn khúc mắc với y. Lúc đó, y thấp cổ bé họng, Thuần Vu Càn lại phái thị vệ canh giữ ta, chuyện y có thể làm cũng chỉ là bao nhiêu đó, ta đã rất cảm kích rồi. Hôm nay, y cùng đường, ta có năng lực thì tự nhiên là chăm sóc cho y thôi, để y sống dễ dàng hơn.”

Vân Thâm nghe xong, tâm bình khí hòa nở nụ cười: “Giác Phi, ta biết ngươi hiệp nghĩa, Độc Cô Cập thật không nói sai, ưng trảo cáp tâm. Ngươi muốn chăm sóc Giang Tòng Loan, ta đương nhiên không phản đối, y chỉ là một người tay trói gà không chặt lại mang tướng mạo Nam Sở, nhưng dám một mình thâm nhập thủ đô Bắc Kế ta thì cũng đã chứng minh y không phải kẻ đầu đường xó chợ rồi. Đây đang là thời điểm đặc biệt, ta lo y làm gì bất lợi cho ngươi. Nếu ngươi trong lòng đã rõ, vậy thì được rồi, sau này ta sẽ không nói đến chuyện này nữa.”

Dáng cười Ninh Giác Phi vẫn như trước: “Lo lắng của ngươi, ta hiểu. Tòng Loan chỉ giúp ta quản lý chuyện nhà, không hỏi đến chuyện khác. Ta thấy y ngay cả cửa cũng không ra, mà người trong phủ thì đều là ngươi chọn thay cho ta, y cũng không thể làm gì được. Công văn ta không mang về phủ bên đó, ngoại trừ ngươi ra, ta cũng chưa bao giờ bàn công sự ở đây. Thủ khẩu như bình là bản tính của ta, điểm này ngươi cứ yên tâm.”

Vân Thâm tự nhiên biết điều này, mấy ngày nay Giang Tòng Loan ở chỗ này xác thực rất quy củ, với lại, y ở chỗ này giữa thâm viện tường cao, xung quanh đều là người của mình, y còn có thể làm ra chuyện gì chứ, thế nên không phản đối Ninh Giác Phi thu lưu y.

Nghĩ đến đây, Vân Thâm không nói lại chuyện này nữa, mà trở lại chuyện chính: “Giác Phi, ngươi thấy sao? Chúng ta dự định để Đạm Thai tướng quân làm thống soái, suất quân nam công, chờ ngươi hết bệnh rồi sẽ để ngươi chạy đến tiếp nhận, chắc cũng không có gì bất tiện chứ?”

Ninh Giác Phi biết bọn họ đã quyết thế rồi, đành gật đầu: “Được rồi, nhưng ngươi phải nhắc y, cẩn thận Kinh Vô Song cùng Du Hổ, hai viên đại tướng này không phải kẻ đầu đường xó chợ, trí dũng song toàn, đừng để y liều lĩnh khinh địch.”

“Được, ta biết.” Vân Thâm thấy hắn chấp nhận, trên mặt cũng hiện vẻ vui mừng.

Ninh Giác Phi dự định kết thúc cuộc nói chuyện, tiễn y xuất môn.

Vân Thâm lại bắt lấy tay hắn, ngưng thần bắt mạch.

Ninh Giác Phi bất ngờ không phòng bị, bị kéo lại nhưng không tiện giãy ra, nên lại phải ngồi lại.

Một lát sau, Vân Thâm bắt mạch xong, nhưng không buông tay, trái lại, lấy hai tay cầm tay hắn, nắm thật chặt: “Giác Phi, trong lòng ngươi còn tích tụ nhiều điều, mạch không thông, khí huyết không đủ, bệnh mới chậm khỏi như vậy. Ngươi có tâm sự gì sao, sao ngươi không nói, lẽ nào giữa ta và ngươi còn có chuyện gì không thể nói với nhau hay sao?”

Ninh Giác Phi bình thản rút tay ra, rất tự nhiên sửa sang lại y phục của mình, cười: “Kỳ thực cũng không có gì, đại khái là do ta cứ bệnh mãi, bản thân cũng sốt ruột với chính mình thôi.”

Vân Thâm khuyên nhủ: “Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như tơ kéo, ta biết tính ngươi nóng nảy, dù chỉ còn một chút lực cũng muốn tự mình đứng dậy, không thích nằm đó để người khác hầu hạ, nhưng chuyện dưỡng bệnh cần chậm rãi, không thể vội được.”

“Ừ, ta biết.” Âm thanh Ninh Giác Phi không nhanh không chậm. “Ngươi yên tâm làm việc đi, bệnh ta không sao đâu. Tới ngày khai chiến, ngươi càng thêm bận rộn, nhật lí vạn ky, không cần phải mỗi ngày đến thăm ta đâu.”

Vân Thâm thở dài: “Đúng vậy, càng lúc càng thêm bận, thế nhưng ta lo cho ngươi, thực sự không an tâm. Nếu không, ngươi trở về phủ ta đi, như vậy ta không phải chạy qua chạy lại giữa hai phủ.”

Ninh Giác Phi cười: “Chỗ của ngươi là quốc sư phủ, ta mà vẫn cứ ở thì danh bất chính ngôn bất thuận, với lại nơi này nhiều người như thế, lại không có việc gì làm, cũng nhàn tới điên rồi, giờ bọn họ chỉ có một việc là chăm sóc ta, đâu có gì mà không lo được? Ngươi cứ yên tâm. Chiến tranh, an dân, xây dựng sau chiến tranh, rất nhiều chuyện, sau này ngươi rất bận đó.”

“Đúng vậy.” Vân Thâm cảm thán: “Ta lúc nào cũng có cảm giác lực bất tòng tâm.”

“Sẽ không đâu.” Ninh Giác Phi cười cổ vũ.” Ngươi có tài lại có chí, tuy rằng bận vẫn không gì làm khó được ngươi.”

Hai người họ ngồi cách nhau một chiếc bàn, mặt ai cũng chân thành, âm thanh nhẹ nhàng ôn hòa, mới nhìn, thật đúng với câu ‘tương kính như tân’.

Vân Thâm nghe hắn khen mình, cười đứng dậy: “Giác Phi, ngươi nghĩ về ta tốt như vậy làm ta cũng cảm thấy tự tin.”

Ninh Giác Phi cũng đứng dậy, mỉm cười: “Ngươi vốn đã xuất sắc, đâu cần ta khích lệ, chuyện này rõ ràng như ban ngày mà.”

Vân Thâm nhìn nụ cười nhè nhẹ trên mặt hắn, trong lòng ấm áp, nhịn không được muốn đi tới ôm lấy hắn.

Ninh Giác Phi bỗng nhìn xuống chân, thì ra giày vải hắn đang mang chỉ mới xỏ vào nửa, không kéo gót giày. Hắn liền cúi người, tự mình kéo lại gót giày.

Vân Thâm nhìn hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, còn mỉm cười với mình nhưng xung động muốn đi qua ôm hắn đã phai đi, tay y cũng không vươn ra nữa. Y cười, dịu dàng tạm biệt: “Vậy ta đi trước, ngươi ở lại nghỉ ngơi cho khỏe, phải uống thuốc đúng giờ, đừng để bản thân mệt mỏi.”

“Được.” Ninh Giác Phi cười gật đầu, tiễn y ra cửa.

Hết chương 61

Kaori: Chiến tranh lạnh mà Vân Thâm không biết. Cũng khổ thiệt –x–

Mai_kari: Thấy rõ chị Tuyết chị ấy cưng Vân Thâm quá rồi >~< Để cho Giác Phi yêu Vân Thâm tới cỡ như vậy luôn. Dù biết là Vân Thâm đã lừa dối mình, nhưng Giác Phi vẫn một lòng quyết chí thực hiện lời hứa “thống nhất Nam-Bắc” dành cho Vân Thâm.

Giác Phi đồng ý dẫn quân đánh chiếm Nam Sở, không phải vì trả thù cho cá nhân mình, mà là vì hắn yêu Vân Thâm, vì yêu nên muốn giúp y thực hiện được nguyện ước giang sơn thống nhất, thiên hạ thái bình.