Tin tức đến rất nhanh, nhanh đến Trang Dực cũng không ngờ.

Một phong thư không biết do ai, vào lúc nào, đã ném vào trước cổng nơi ở của Trang Dực, do A Trung phát hiện ra.

Trên mặt thư chỉ ghi bốn chữ:

“Gởi đến Trang Dực”, bên trong nội dung muốn Trang Dực đến Tiên Kỳ Đài ở Thanh Thạch Cang nơi ngoại thành gặp mặt, thời gian hẹn là sau trưa ngày hôm nay. Hơn nữa, thư còn nói rõ là chỉ một mình Trang Dực đến.

Thơ không ghi ngày tháng, tên người gởi.

Xem xong thư, Trang Dực liền xem lại giờ giấc thì thấy đã gần đến giờ mà đối phương hẹn nên Trang Dực không kịp A Trung điều gì, vội ra đi, nhắm thẳng nơi hẹn mà phóng ngựa đi.

Thanh Thạch Cang là một gò đất rộng khoảng nửa dặm, trên gò đất lố nhố đá xanh, đúng như tên gọi.

Tiên Kỳ Đài là một rừng trúc xanh rì, khung cảnh rất thanh nhã, thích hợp cho việc nghỉ ngơi. Nhưng lúc này là thời điểm đông giá, tuyết phủ đầy trời nên nơi đây lại trở nên lạnh buốt, hoang vu, hoàn toàn không thú vị chút nào.

Lúc Trang Dực đến nơi thì xung quanh không một bóng người. Cho rằng mình đến quá sớm nên Trang Dực liền xuống ngựa, ngồi duỗi chân tựa lưng nghỉ ngơi ở một tảng đá, hai mắt khép lại tỏ vẻ nhẫn nại chờ đợi. Gió thoang thoảng thổi đến hất bay lất phất vạt áo khiến cho tư thế của Trang Dực toát ra một vẻ rất an nhàn.

Trang Dực không phải đợi lâu. Chỉ một lúc sau, đã có tiếng nói quen thuộc vang lên:

- Tội quá, tội quá, tại hạ đến chậm quá khiến cho Trang Tổng Đề Đốc phải chờ đợi quá lâu… Trang Dực ngẩng đầu lên, kinh ngạc vô cùng vì người đến không phải ai xa lạ mà chính là đại Tổng Quản Chiến Bách Thắng của Khởi Bá Sơn Trang.

Lần này Chiến Bách Thắng không đến một mình, mà đồng xuất hiện với một người. Một vị đại cô nương dung mạo tuyệt mỹ, không thể không ngắm nhìn, tuổi khoảng ngoài hai mươi, thân hình yểu điệu, da trắng nõn nà, diện mạo mỹ lệ tinh khiết.

Thiếu nữ này mặc một bộ đồ màu tím nhạt, tóc đen dài, bóng mượt, được buột bằng một dải lụa màu tím nhạt. Gió thổi tóc nàng loà xoà bay, trông thanh nhã phi phàm.

Trang Dực nhanh chóng thu hồi tầm mắt, quay về phía Chiến Bách Thắng, cứng rắn nói:

- Ta cứ tưởng là ai hẹn ta đến, hoá ra là Chiến Tổng Quản. Các hạ quả thật đã gây bất ngờ cho ta đấy.

Chiến Bách Thắng vội vàng chắp tay nói:

- Trang Tổng Đề Đốc, ta buộc phải làm như vậy, trong lòng cũng khổ tâm vô cùng, mong Tổng Đề Đốc lượng thứ cho… Trang Dực lạnh lùng nói:

- Gia phụ ta đêm qua bị người ta bắt cóc. Có phải là kiệt tác của quý trang không hả?

Chiến Bách Thắng khôn khéo trả lời:

- Tổng Đề Đốc, đây chỉ là kế quyền nghi bất đắc dĩ mà thôi, không thể gọi là “bắt cóc”. Bọn ta chỉ giữ lệnh tôn một thời gian, nơi ở sinh hoạt của lệnh tôn rất là chu mật hoàn thiện, quyết không để cho lệnh tôn cảm thấy khó chịu. Còn vấn đề an toàn thì xin Tổng Đề Đốc cứ yên tâm.

Trang Dực trầm giọng:

- Các ngươi làm như vậy là có mục đích gì?

Chiến Bách Thắng cười nói:

- Tổng Đề Đốc là người thông minh, chẳng lẽ không biết mục đích của bọn ta hay sao?

Trang Dực phẫn nộ:

- Ý của ngươi là bắt cóc phụ thân ta để trao đổi với Thù Hiền phải không?

Chiến Bách Thắng duỗi thẳng ngón tay cái, tán thưởng:

- Quả đoán không sai, ý của bọn ta đúng là như thế.

Trang Dực trầm mặt nói:

- Khởi Bá Sơn Trang là đại cơ nghiệp trong giang hồ, là rường cột của giới võ lâm.

Thù Trang Chủ danh lừng thiên hạ, uy dương ngũ nhạc. Thế mà các người lại đi làm cái trò thô thiển, hạ lưu như thế này, như là hành vi của một kẻ đạo tặc, không sợ người cười chê hay sao?

Chiến Bách Thắng nghe nói thế không khỏi cảm thấy xấu hổ, tức giận nói:

- Tổng Đề Đốc nên ăn nói thận trọng một chút. Trang Chủ bọn ta không thể chịu được sự nhục mạ như vầy đâu.

Lúc này, thiếu nữ kia mới “hừ” lên một tiếng, lạnh lùng nói:

- Trang Dực, ngươi ăn nói nên giữ lời một chút. Ngươi cho rằng ngươi là cái gì chứ?

Sao lại dám nhục mạ phụ thân ta trước mặt ta hả? Ngươi chỉ là một tên quan tầm thường, đừng cho rằng mình quá cao, dưới con mắt của Khởi Bá Sơn Trang bọn ta thì ngươi chẳng đáng là một cái gì cả đâu.

Trang Dực nhìn thẳng vào đối phương, quan sát khắp người đối phương với đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Thiếu nữ kiêu kỳ nói:

- Ta là Thù Địch, Bát Hoang Đường Quốc là phụ thân của ta. Thù Hiền là ca ca của ta.

Trang Dực điềm nhiên nói:

- Thù cô nương, nếu cô nương thay mặt phụ thân đến nói chuyện với ta thì thái độ phải ôn hoà một chút. Còn nếu cô nương muốn khiêu khích gây sự thì Trang Dực ta không phải là kẻ sợ chuyện đâu. Khởi Bá Sơn Trang tuy là tài hùng thế đại, nhưng chỉ có hù doạ được người khác chứ không hù doạ được ta đâu.

Thù Địch rít giọng nói:

- Ngươi muốn chết… Trang Dực điềm nhiên nói:

- Không chắc thế đâụ. Chiến Bách Thắng thấy tình hình bất lợi, liền chen lời:

- Tổng Đề Đốc, Nhị tiểu thư, hãy nhẫn nhịn một chút. Một bên là phụ thân, một bên là huynh trưởng, hai bên đều quan trọng cả. Bây giờ không phải là lúc để xung đột.

Vạn nhất chuyện không thành thì hai bên đều thiệt thòi cả. Nào, nào, chúng ta hãy từ tốn mà nói chuyện… Thù Địch vẫn ngang ngạnh nói:

- Chiến Tổng Quản, kẻ họ Trang này xem khinh mọi người. Tổng Quản cũng thấy đấy, với một kẻ như vậy thì làm sao mà nói chuyện được chứ?

Chiến Bách Thắng cười hoà nói:

- Nhị tiểu thư đừng nên tức giận, chỉ là hiểu lầm thôi. Chắc rằng Trang Tổng Đề Đốc không có ý như vậy đâu. Hai bên hãy nhượng bộ nhau một chút, hãy chủ động giải quyết vấn đề, chớ có tranh chấp với nhau làm gì. Nào, ta xin nói trước vậy… Thù Địch không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Chiến Bách Thắng hắng giọng, cười cười nói:

- Tình thế đã đến nước này rồi thì mọi người hãy nhân nhượng nhau một chút.

Nghe nói Tổng Đề Đốc là một người con chí hiếu, chắc sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến an nguy của lệnh tôn chứ?

Trang Dực trầm giọng nói:

- Không sai. Nhưng ngươi không thấy cái trò này quá thấp kém sao?

Chiến Bách Thắng với thái độ thành khẩn, nói:

- Tổng Đề Đốc cần phải hiểu cho. Nếu ngươi chỉ có một nhi tử duy nhất mà nhi tử này lại vì nghĩa dũng mà phải lọt vào vòng lao lý thì ngươi phải làm sao chứ hả? Nếu nói là vẫn cần phải có sự bình tĩnh sáng suốt thì chỉ là nói suông, mà là cần phải tìm cách cứu nhi tử thoát khỏi vòng khốn đốn, bất kể phải dùng đến thủ đoạn gì. Xin Tổng Đề Đốc hãy đặt mình vào vị trí của Trang Chủ bọn ta mà suy nghĩ cho nỗi khổ tâm của Trang Chủ bọn ta. Ngươi sẽ hiểu rõ và cảm thông ngay mà.

Trang Dực nói:

- Tình cố nhiên là như vậy, nhưng về lý thì không thể như vậy được. Chiến Tổng Quản, đó là một nhân mạng.

Không đợi Chiến Bách Thắng trả lời, Thù Địch đã bừng bừng lửa giận, hầm hầm chen lời:

- Quốc pháp không ngoài tình người. Hơn nữa những kẻ thổ hào ác bá đó thì phải giết chẳng tha. Ca ca của ta thế thiên hành đạo, phò nguy tế nhược, giết một kẻ càn quấy thì đáng tội gì chứ? Giết một nhân mạng thì đã sao, giết mười nhân mạng như vậy cũng chẳng đáng một tội nào. Ngươi đừng quá cố chấp, cứ quốc pháp với triều luật mãi.

Tốt nhất là ngươi hãy nghĩ tới phụ thân của ngươi. nếu ngươi quá ngoan cố thì e rằng phụ thân ngươi sẽ trở thành vật hy sinh cho cái ý tưởng cố chấp của ngươi đó.

Chiến Bách Thắng tiếp lời:

- Nhị tiểu thư bọn ta nói những lời chân thật thẳng thắng. Con người sống trên đời cần có tầm nhìn ra. Tổng Đề Đốc nên nghĩ lại, Tổng Đề Đốc cũng phải nghĩ đến bản thân của mình chứ, làm một kẻ cố chấp vào một điều không đáng mà để phạm vào tội danh bất hiếu thì Tổng Đề Đốc không thấy là quá cực đoan hay sao? Hơn nữa quan nha cũng lắm kẻ hắc ám, chỉ mưu cầu tư lợi, gây bao chuyện mờ ám tồi tệ hơn nữa. Bọn ta vẫn tính sao cho ngươi vẫn an toàn, không để ngươi phải dính vào tội trạng gì. Ngươi sẽ không như bọn quan nha nhơ nhớp đó, ít ra thì thuận thiên ứng tình không phải là chuyện xấu. Khởi Bá Sơn Trang bọn ta xưa nay không cầu lụy ai cả, nay mới hạ mình cầu xin ngươi. Tổng Đề Đốc phải sáng suốt cao minh chứ.

Trang Dực nghiến răgn nói:

- Được thôi, bao giờ thì các ngươi thả phụ thân ta?

Chiến Bách Thắng vội nói:

- Điều này xin Tổng Đề Đốc chớ lo, chỉ cần thiếu gia bọn ta được thả ra thì lệnh tôn sẽ được đưa trả về tận nhà, bảo đảm vẫn mạnh khỏe, không chút thương tổn.

Trang Dực trầm ngâm nói:

- Ta sẽ quay về nghĩ cách. Chuyện này không thể đơn giản như ngươi nghĩ đâu, có rất nhiều mấu chốt, khúc mắc cần phải đả thông, e rằng cần phải có thời gian năm ba ngày. Ta sẽ liên lạc với ngươi ở chỗ nào đây?

Chiến Bách Thắng nét mặt vui vẻ nói:

- Bọn ta tuyệt đối tin tưởng Tổng Đề Đốc. Vụ án của Đại thiếu gia, chỉ cần ngươi co tay một chút thì sẽ xong ngay thôi. Nếu cần liên lạc thì bọn ta sẽ chủ động tìm ngươi.

mọi diễn biến đều sẽ nằm trong sự quan sát bí mật của bọn ta.

Trang Dực cảm thấy có hơi khó xử, giọng nói có phần hơi bực bội:

- Nếu Thù Hiền có thể được phóng thích ra thì mong rằng các ngươi sẽ làm theo lời hứa, đừng có giở trò gì ra đấy.

Chiến Bách Thắng gật gật đầu, vỗ ngực nói:

- Quân tử nhất ngôn, làm sao mà đùa giỡn được chứ. Bọn ta nhất định nói sao làm vậy. Nếu có gì thì ngươi cứ hỏi ta.

Trang Dực nói:

- Tốt nhất là mọi người đều tuân thủ lời hứa. Thù Trang Chủ chỉ có một nhi tử, ta cũng chỉ có một phụ thân. Vạn nhất xảy ra chuyện gì bất ngờ thì không ai chịu đựng nổi đâu đấy.

Chiến Bách Thắng vội nói:

- Cần gì phải nói thế, Tổng Đề Đốc. Lệnh tôn nơi đó có bọn ta chăm sóc kỹ càng.

Còn về phần Đại thiếu gia, cũng xin phiền Tổng Đề Đốc chiếu cố nhiều cho.

Trang Dực xua tay, không nói gì nữa, quay người lên ngựa bỏ đi, không thèm nhìn lấy Thù Địch một cái, cũng không tỏ một vẻ từ biệt nào.

Hai mắt Thù Địch như có lửa bốc ra. y thị đứng sửng nơi đó, mắt trừng trừng nhìn theo bóng Trang Dực đang xa dần, bất giác tức giận run cả người, hơi thở dồn dập, mặt trắng bệch ra.

oOo Trong phòng ký tên đóng dấu của Tổng Đề Đốc Ty, Trang Dực không ngừng đi qua đi lại. Tiền Nhuệ và Đoạn Đại Phát cũng đang đứng ở bên cạnh. Không khí trong phòng ngột ngạt, nặng nề.

Một hồi lâu, Tiền Nhuệ chịu không nổi, mới gượng gạo lên tiếng:

-Lão tổng đừng lo nghĩ nhiều, muốn thoát ra khỏi chuyện này cũng không khó khăn lắm đâu.

Trang Dực dừng bước chân, hỏi:

- Ngươi có ý gì?

Tiền Nhuệ đưa mắt nhìn ra ngoài, thấp giọng nói:

- Đơn giản thôi, đào ngục không được sao?

Trang Dực lắc đầu nói:

- Ta cũng đã nghĩ đến cách này rồi, song hậu quả di hại khó tránh. Tỷ như vấn đề kết án, sau đó vẫn phải truy lùng Thù Hiền… phiền phức lắm.

Tiền Nhuệ cười cười nói:

- Những điều đó chỉ là vấn đề bút mực, chỉ nói trên giấy tờ mà thôi. Lão tổng hãy giao cho thuộc hạ làm, bảo đảm sẽ an bài hoàn thiện, sẽ tuyệt không để lại hậu hoạn gì.

Thở dài một tiếng, Trang Dực căm hận nói:

- Chuyện này ta bị ép buộc phải làm, trong lòng quả thật không cam tâm.

Đoạn Đại Phát tiếp lời:

- Tình thế bắt buộc phải vậy thì lão tổng đành phải chấp nhận thôi. An nguy của lão gia không thể xem thường được. Mọi vấn đề khác thì hãy dẹp sang một bên, với lại cái án của Thù Hiền không lớn, có phóng thích Thù Hiền cũng không ảnh hưởng nhiều.

Tiền Nhuệ cương quyết nói:

- Lão Đoạn, nói thật, chuyện liên quan đến tính mạng của lão gia thì cho dù Thù Hiền có phạm đại tội thấu trời thì chúng ta cũng phải phóng thích hắn để cứu mạng lão gia, ảnh hường nhiều hay ít thì cũng chỉ là thứ yếu thôi.

Trang Dực không nhẫn nại nổi, nói:

- Hai ngươi bớt nói một chút đi. Tiền Nhuệ, ta thấy cứ theo ý ngươi mà làm, còn hậu sự như thế nào thì ngươi hãy nghĩ cách giải quyết. Ta không muốn có di hại gì để người khác bắt chẹt… Tiền Nhuệ vội nói:

- Lão tổng cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ giải quyết ổn thoả.

Đoạn Đại Phát thành khẩn nói:

- Ta sẽ trợ thủ cho lão… Tiền Nhuệ đưa mắt liếc nhìn Đoạn Đại Phát:

- Không cần lão trợ thủ gì. Lão chỉ có nước theo ca ca ta đây mà học tập thôi.

Trang Dực ngồi xuống sau công án, trầm tư nói:

- Tiền Nhuệ, ngươi tính việc này phải làm trong thời gian bao lâu?

Tiền Nhuệ nghĩ ngợi rồi nói:

- Phải thận trọng, không thể vội vã được. Thuộc hạ tính ra cũng cần phải hai ba ngày mới giải quyết xong.

Trang Dực ngẩng đầu nói:

- Càng nhanh càng tốt. Ta không thể để phụ thân ta bị giam giữ đêm ngày như thế được. Xong chuyện thì ta mới thấy an tâm được.

Tiền Nhuệ nói:

- Tâm tình của lão tổng, thuộc hạ hiểu rõ. Thuộc hạ sẽ cố gắng giải quyết sự việc mau chóng.

Thuận tay lật lật hồ sơ vụ án, Trang Dực không vui vẻ đẩy ghế đứng dậy, nói:

- Ta đi đến Tiểu Động Thiên uống vài ly đây. Có chuyện gì thì cứ đến đó tìm ta.

Lúc các ngươi hành động thì cần phải hết sức cẩn thận đấy.

Nói xong, Trang Dực liền đi thẳng ra cửa.

oOo Hoàng hôn đêm đông, bầu trờivừa lạnh lẽo vừa u ám. Người đi trên đường phố vắng vẻ. Các tiệm quán phần lớn đều đã đóng cửa nghỉ sớm. Trang Dực độc hành trên đường, trong lòng cảm thấy thật cô đơn lạc lõng.

Lão Long Khẩu này, Trang Dực rất quen thuộc, muốn đi đến Tiểu Động Thiên thì có nhắm mắt cũng đi tới được. Nhưng lúc này đi trên đường, Trang Dực có một cảm giác lạ lẫm, không rõ nguyên nhân. Ý thức chàng hoàn toàn trống rỗng, có cảm giác như chưa từng đi đến nơi này bao giờ. Thật ra, Trang Dực vẫn biết mình đang ở nơi nào và cần phải đi như thế nào để đến nơi mà mình muốn đến.

Trang Dực cố gắng trấn định cảm xúc của mình, suy nghĩ về vấn đề phải suy nghĩ.

Trang Dực cũng hiểu rõ tâm tình của bản thân chàng cũng có điều khác thường dưới áp lực liên tục của các sự kiện dồn dập ập tới. Tinh thần chàng không khỏi chao đảo vì những chuyện đó, lắm lúc muốn khủng hoảng tâm trí luôn.

Chợt có một bà lão từ trong một ngõ hẻm đi đâm ngang ra, đầu chịu gió, chân đạp tuyết, đang hết sức cố gắng lết đi ra ngõ phố. Trên cánh tay bà lão có xách lủng lẳng một chiếc giỏ tre, dáng đi lắc lư khó nhọc. Tấm khăn choàng cổ bị gió hất lên che phủ. Lão bà cố gắng đưa tay gở ra, đột nhiên thân hình loạng choạng, ngã xuống đất.

Lão bà ngã xuống đất trước mặt Trang Dực khoảng bốn năm bước chân. Theo bản năng, Trang Dực lao người tới trước, cúi người xuống đỡ lấy lão bà. Khi hai tay Trang Dực vừa chạm vào người lão bà thì đột nhiên thân hình bà ta thuận theo thế ngã vào người Trang Dực, đồng thời một làn khói trắng ập vào khuôn mặt Trang Dực, mơ hồ như một nắm tuyết trắng.

Khoảng cách giữa hai người quá sát nhau, lại thêm sự việc quá bất ngờ nên Trang Dực muốn tránh né cũng không kịp. Mùi nồng nồng của màn khói trắng đã sộc vào mũi của Trang Dực.

Trong chớp mắt, Trang Dực xoay mạnh người, vung hữu chưởng lên. Lão bà vội tung người ra sau nhưng vẫn bị chưởng lực quét trúng ngực, người quay vòng vòng rồi gần như ngồi bệt xuống mặt tuyết. Chiếc khăn choàng rơi ra, lộ ra một khuôn mặt già lão, gồ ghề, đầy nếp nhăn.

Trang Dực đã nhanh chóng cảm thấy đầu óc trở nên hôn trầm, khó thở, tứ chi dần nặng nề, tê cứng, hai mắt như hoa đi. Trang Dực lập tức hiểu rằng mình đã trúng Mê Hồn Hương.

Lão bà cười hề hề, gỡ chiếc khăn che cái giỏ tre, thuận tay rút ra một lưỡi đao sáng loáng, nhọn hoắt. Lão bà chậm rãi tiến đến gần Trang Dực, sát khí đằng đằng, vẻ mặt đanh ác.

Trang Dực từ từ thoái lui ra sau, lui không được mấy bước thì vấp phải một tảng đá. Thân hình chàng loạng choạng, gần như va người vào cửa nhà người ta ở ven phố.

Đúng lúc đó thì mũi đao sáng loáng đâm tới.

Mắt hoa lên, Trang Dực cố gắng né nhanh người, rồi tung mũi giày lên trúng ngay mũi đao đang lướt tới. Lão bà vội vàng rút đao né tránh. Trang Dực né người lạng vào trong con hẻm mà hồi nãy lão bà đã đi ra.

Trong con hẻm liền xuất hiện ba người. Trang Dực cố gắng đứng thẳng người dậy, căng mắt ra nhìn. Ngươi đi đầu trong số ba người kia chính là Hoàng Phủ Tú Ngạn.

Hoàng Phủ Tú Ngạn cười cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. Y và đồng bọn đến ngoài năm bước thì dừng lại. Trong bóng tối chập choạng, Trang Dực mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài, một tiếng thở dài não nề.

Lão bà lúc này đã tiến tới đầu hẻm, mũi đao sáng loáng chỉa thẳng tới trước.

Trang Dực cố gắng trấn định tinh thần mình lại, vừa nhanh chóng vận khí điều hoà hơi thở, vừa cường định tâm thần. Tay phải chàng luồn vào trong y bào, siết chặt chuôi Thiên Mộc Sắc Kiếm. Trang Dực đã quyết định, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng cần phải nắm thế chủ động. Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt.

Hoàng Phủ Tú Ngạn vẫn không có hành động gì cả. Y chỉ yên lặng đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn chăm chú Trang Dực. Ngược lại, hai hán tử ở bên cạnh y thì có vẻ hơi bực bội, không nhẫn nại được.

Lão bà đứng ở đầu hẻm, lúc này đã vung đao lên, quát hỏi:

- Hoàng Phủ Tú Ngạn, ngươi còn đứng đó làm cái gì thế hả? Kẻ họ Trang đã trúng Thiên Hương La Hán Đảo của ta rồi. Bây giờ đầu óc của y đã hôn trầm, hay mắt y đã hoa lên, tay chân bủn rủn vô lực. Bọn ta hãy nhanh chóng hạ thủ y.

Hoàng Phủ Tú Ngạn trầm giọng nói:

- Y không bị như Cổ tiền bối nói đâu. Hai mắt y tuy hoa mà bất loạn, thân thể dao động nhưng hai chân vững như trụ, hơn nữa ý chí lại tập trung, tâm trí ổn định. Lúc này mà ta đụng đến y thì e rằng bọn ta phải trả giá cao đấy.

Hoá ra lão già đứng ở đầu hẻm đó lại là Đại Côn Vương Cổ Thụy Kỳ, là sư bá của Nghiêm Lượng, còn là huynh đệ cùng mẹ khác cha với Quỷ Vương Tẩu Diệp Sấu Âu. Lão già lúc lộ diện không dùng côn mà lại dùng thủ đoạn Thiên Hương La Hán Đảo.

Cổ Thụy Kỳ vội nói:

- Nếu chậm trễ thì e rằng sẽ sinh biến đấy. Nơi đây là chốn thị tứ chứ không phải là nơi hoang địa. Vạn nhất để cho người khác thấy mà đi báo tin thì không phải là phí đi tâm huyết của bọn ta hay sao?

Hoàng Phủ Tú Ngạn lắc đầu nói:

- Cổ tiền bối tốt nhất là đừng nên mạo hiểm. Cái gọi là vạn nhất đó không đáng là gì. Nhưng nếu lúc này mà hạ thủ Trang Dực thì chắc chắn rằng bọn ta tất có hy sinh.

Cứ đợi một lúc nữa, lúc dược tính đã ngấm vào da thịt y, phát huynh tác dụng thì không cần đánh mà vẫn thắng. Đó mới là thượng sách.

Cổ Thụy Kỳ dậm chân nói:

- Ngươi quá cẩn thận đấy. Kẻ họ Trang này đã trúng Thiên Hương La Hán Đảo, thể lực đã suy, thần trí hoảng loạn, chẳng qua vẻ ngoài của y chỉ là như thế mà thôi.

Đừng để bị y hù dọa, bọn ta hãy mau kết thúc công việc đi thôi.

Hoàng Phủ Tú Ngạn không vui nói:

- Cổ tiền bối xin hãy nghe theo lời khuyên của tại hạ, xin đừng khinh cử vọng động.

Cổ Thụy Kỳ lúc này đã thực sự tức giận:

- Hoàng Phủ Tú Ngạn, con mồi đã ở trong lồng, bọn ta không thể để cho nó thoát đi được. Chưởng Môn các ngươi đã có dụ lệnh rằng các ngươi phải tuân theo lệnh ta, tùy cơ hành sự. Ta nói sao thì các ngươi phải làm vậy. Ngươi chống đối ý kiến của ta thì hẳn là ngươi muốn chống lại dụ lệnh của Chưởng Môn các ngươi phải không?

Hoàng Phủ Tú Ngạn hơi nghiêm mặt lại, cúi người nói:

- Không dám.

Cổ Thụy Kỳ cười nhạt nói:

- Đã không dám thì ngươi hãy nghe theo lệnh mà hạnh sự. Hoàng Phủ Tú Ngạn, hãy lập tức bắt lấy Trang Dực cho ta.

Hoàng Phủ Tú Ngạn đành đáp lời:

- Dạ.

Nói xong, y liền dấn tới trước một bước, hơi nghiêng người, rút từ sau lưng ra một túi da. Binh khí của y là một cây gậy sắt dài khoảng một sải tay, nửa phần tay cầm được bọc bằng vải đỏ, còn phần đầu gậy thì vuốt nhọn hoắt, rõ ràng giống như một cái mâu. Cái món binh khí này, Trang Dực vừa nhìn là biết ngay. Đó là vũ khí độc môn mà Hoàng Phủ Tú Ngạn chuyên dùng, có tên là Hoả Kỳ.

Còn hai đại hán kia cũng đã nhanh chóng chia nhau ra đứng hai bên, phối hợp với Hoàng Phủ Tú Ngạn hình thành nên một trận thế bao vây hình tam giác. Ngay lập tức, Cổ Thụy Kỳ bật cười thích thú, cứ như y cho rằng mình đã tóm được con mồi rồi vậy.

Hoàng Phủ Tú Ngạn lướt người tới trước. Hỏa Kỳ bung ra, tiếng phần phật vang lên như sóng nộ dâng trào, kình lực nổi gió. Thế cường mạnh khôn lường. Một vùng không gian bao trùm màu đỏ chói mắt quay cuồng, kình lực bất phàm.

Trang Dực vẫn không di động, giữ cho thân hình bình ổn vững chắc. Thiên Mộc Sắc Kiếm của Trang Dực vung lên, tạo thành một bức màn kiếm quang bao phủ lấy châu thân. Hỏa Kỳ của Hoàng Phủ Tú Ngạn quay cuồng vòng vòng chung quanh trước sau, trên dưới, phải trái Trang Dực nhưng như sợ hãi làn kiếm quang của Trang Dực nên cho dù kình lực của Hỏa Kỳ dũng mãnh vẫn không thể áp sát, truy bức được Trang Dực.

Hai đại hán kia cũng không chậm trễ, đồng loạt xông tới. Đao kiếm quay vù vù, chiêu thức cực kỳ lợi hại.

Cổ Thụy Kỳ cũng không đứng yên. Lúc này, không biết y kiếm được từ đâu ra một khúc gỗ lớn. Y quay vòng khúc gỗ thật mạnh. Một trận cuồng phong nổi lên, kình lực dũng mãnh. Quả không hổ danh là Đại Côn Vương.

Tình thế của Trang Dực lúc này đã trở nên nguy cấp. Đầu óc Trang Dực lúc này đã trở nên nặng hơn, hai mắt như nhíu lại, cơ bắp như cứng dần đi, lúc vận kình triển thế thì gần như không theo ý muốn nữa. Hai mắt chàng nhìn xung quanh như thấy một màn sương, đầu óc trở nên hoang mang rồi dần dần tâm trí cũng trở nên lịm đi… Cổ Thụy Kỳ cười lớn:

- Hãy nhanh lên, kẻ họ Trang sắp gục rồi. Các ngươi hãy mau nổ lực nhiều hơn, thâm thù cực hận sẽ được tẩy sạch vào hôm nay.

Hoàng Phủ Tú Ngạn trong lòng không ưa Cổ Thụy Kỳ nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài. Y im lặng, không nói gì, chỉ quay vòng Hỏa Kỳ ào ào bức công Trang Dực.

Không biết tại sao, y đối với Trang Dực vẫn có một sự đồng cảm, tuy không nói ra nhưng ngầm trong ý thức, y vẫn cầu mong có người đến giải vây cho Trang Dực.

Nhưng hai hán tử kia thì lại khác. Bọn họ dồn hết tâm sức tấn công Trang Dực.

Trang Dực lúc này không tự chủ được, từng bước, từng bước thoái lui dần ra sau.

Cuối cùng, Trang Dực dựa lưng vào bức tường cuối con hẻm. Điều này làm cho Trang Dực hiểu rằng mình không thể nào lùi hơn được nữa.

Trong nháy mắt, thân hình Trang Dực ngã đổ xuống, Thiên Mộc Sắc Kiếm rơi “xoảng” một tiếng xuống đất. Nhưng nhanh đến bất ngờ, Hỏa Kỳ của Hoàng Phủ Tú Ngạn lại bất ngờ vung ngược lại, dựa vào chấn lực hồi ngược. Ngay lập tức, khúc gỗ lớn của Cổ Thụy Kỳ gãy ngay ra làm ba phần. Cũng trong tức khắc, binh khí của hai đại hán cũng bị chấn văng ra xa. dưới luồng kình lực của Hỏa Kỳ, hai đại hán bị văng xa mấy trượng, ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trang Dực lúc này thân thể thương tích nặng nề, mặt trắng bệnh, hai mắt nhắm nghiền, thân hình rướm máu rũ xuống… Cổ Thụy Kỳ ngẩn ngơ hồi lâu, rồi sực tỉnh lại, liền nổi giận bừng bừng. Lão chụp nhau lấy phần khúc gỗ còn lại, đập mạnh lên đầu Trang Dực. Khúc gỗ đang giáng xuống thì “rầm” một tiếng, thân hình lão bị bắn văng ra sau. Lão liền trừng mắt, căm giận nhìn Hoàng Phủ Tú Ngạn, định buột miệng chửi rủa thì Hoàng Phủ Tú Ngạn đã lạnh lùng nói:

- Chậm đã. Hãy giữ lấy mạng của y để đổi lấy Thiệu Khang.