Trà đã nguội, Trang Dực nâng ly làm một hơi mà trong lòng lặng lẽ.

Tiền Nhuệ lo lắng nói:

- Chuyện không xong rồi, lão tổng.

Trang Dực bình thản nói:

- Không xong thì sao nào? Chẳng lẽ lại làm theo ý họ ư?

Tiền Nhuệ nuốt nước bọt, bối rối nói:

- Kẻ họ Chiến đó không phải đến một mình… Trang Dực “ồ” lên một tiếng, nói:

- Bên ngoài có kẻ chờ đợi sao?

- Tổng cộng có bốn người, mặt mày hung tợn, đằng đằng sát khí.

Trang Dực nhìn thẳng vào Tiền Nhuệ:

- Ngươi sợ hãi lắm sao?

Tiền Nhuệ lo lắng nói:

- Cũng hơi sợ. Thù Kình Tiết không phải là kẻ dễ đối phó… Trang Dực lạnh lùng hỏi:

- Giả như vừa rồi ngươi là ta thì ngươi sẽ làm như thế nào?

Tiền Nhuệ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Thuộc hạ nghĩ là cũng sẽ làm như thế. Có điều là sẽ không ăn nói cứng rắn như lão tổng.

Trang Dực cảm khái nói:

- Trên đời có những chuyện cần nhẫn nhục nhưng có những chuyện không thể nhẫn nhục. Nguyên tắc là ở chỗ khí tiết. Không thể để cho lòng tự trọng của bản thân bị chà đạp.

Tiền Nhuệ gật đầu nói:

- Tổng Đề Đốc nói phải.

Trang Dực chắp hai tay sau lưng, bước qua bước lại trong sảnh, đột nhiên cười nói:

- Bây giờ ngươi có đói chưa?

Không ngờ Trang Dực lại bất ngờ hỏi một câu như vậy, Tiền Nhuệ lúng túng nói:

- Thuộc hạ vẫn bình thường.

Trang Dực bình thản nói:

- Cuộc nói chuyện với lão họ Chiến vừa rồi lại khiến ta đói lắm, phải cho chút gì vào bụng mới được.

- Thế thì để thuộc hạ gọi A Trung, kêu y hâm nóng lại thức ăn.

Chưa kịp gọi thì A Trung đã bước vào, tay chỉ ra ngoài cửa, nói:

- Thiếu gia, có một kẻ họ Tân muốn gặp thiếu gia, trên mặt có một vết đao, tà khí u ám, xem ra phải là một kẻ có lai lịch bất hảo… Nghe xong, Trang Dực liền đưa mắt nhìn Tiền Nhuệ, nói:

- Đó có phải là Đao Bá Lão Tân Tân Đồng Xuân không?

- Đúng thế ! kỳ quái thật ! Lão này đến đây làm gì thế nhỉ?

Trang Dực nói:

- Tối qua ta bảo ngươi đến nơi y để xử lý chuyện của phụ thân ta. Ngươi đã đi chưa?

Tiền Nhuệ vội nói:

- Vẫn còn chưa kịp đi. Buổi sáng thuộc hạ bận giải quyết chuyện của Hoàng Minh, quay về huyện Đại An thì mất quá nhiều thời gian, lại đụng kẻ họ Chiến nên không còn thời gian rỗi nữa. Thuộc hạ định chiều đi… Trang Dực mơ hồ nói:

- Tân Đồng Xuân kiếm ta có chuyện chi? Bình thường y rất sợ gặp mặt ta. Bây giờ lại chủ động tới tận nơi cầu kiến, há không kỳ lạ sao?

Tiền Nhuệ nói nhỏ:

- Hay là y đến giải thích chuyện của lão gia?

Trang Dực nói:

- Khó nói lắm. Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Ta thấy có chuyện khác đó.

Rồi quay mặt về phía A Trung, Trang Dực nói:

- Mời kẻ họ Tân vào.

A Trung đi ra, một lát sau cùng Tân Đồng Xuân bước vào.

Trang Dực nhìn Tân Đồng Xuân cười nói:

- Lão Tân, lâu rồi không gặp mặt. Hôm nay ngọn gió nào lại dưa lão đến đây hả?

Tân Đồng Xuân cúi người, nở nụ cười gượng gạo, e dè nói:

- Tổng Đề Đốc đại nhân nói chơi, chứ tiểu nhân nào có tư cách bước đến cửa của Tổng Đề Đốc đại nhân chứ. Chỉ là sáng sớm hôm nay, biết tin đại nhân mới quay về nha môn nên tiểu nhân đến đây thứ nhất là thỉnh an đại nhân, thứ hai là tiểu nhân có điều muốn thượng bẩm. Không biết những tin tức mà tiểu nhân có được có ích lợi gì cho đại nhân không… Hoá ra Tân Đồng Xuân đến để đưa tin. Trang Dực liền bảo y ngồi xuống rồi an định thần khí, nói:

- Nói đi. Ngươi đã nghe được những điều gì nào?

Tân Đồng Xuân ngồi ngay ngắn lại, rồi kể:

- Hai ngày trước đây có một huynh đệ kết nghĩa của tiểu nhân nói cho tiểu nhân biết là y có một bằng hữu trong Nhất Chân Môn đến tìm y, hỏi thăm tường tận trú sở, tư nha sở tại của đại nhân. Thậm chí các nơi chốn mà đại nhân thường đặt chân tới. Tiểu nhân không phải là kẻ ngờ nghệch nên khi hay tin này liền phân rõ được lợi hại khinh trọng. Ngay lập tức tiểu nhân nói với huynh đệ kết nghĩa kia là tạm thời hãy giấu kín chuyện đi, đừng khinh cử vọng động, đợi tiểu nhân sau khi bẩm báo rõ cho đại nhân xong rồi hãy định đoạt. Sau khi huynh đệ kết nghĩa của tiểu nhân đi rồi, tiểu nhân liền ngay lập tức xin người dẫn kiến đại nhân nhưng không ngờ đại nhân đi công sai chưa về. Mấy ngày nay tiểu nhân lo lắng vô cùng. May mà sáng sớm hôm nay nhận được tin là đại nhân đã quay trở về nên tiểu nhân liền bạo gan đến cửa cầu kiến, mang những điều nghe thấy bẩm báo cho đại nhân rõ.

Tiền Nhuệ trầm ngâm không nói gì.

Trang Dực lại cười nói:

- Bọn ta sẽ không quên hảo tâm của ngươi đâu, lão Tân.

Tân Đồng Xuân vội vàng bật người dậy, cười nịnh nói:

- Tiểu nhân xưa nay đội ơn chăm sóc, chiếu cố của Tổng Đề Đốc đại nhân và Tiền Bộ Đầu nên nào dám không tận tâm tận sức với nhị vị. Chỉ là tài hèn sức mọn nên không giúp đỡ gì nhiều cho nhị vị.

Tiền Nhuệ vội nói:

- Làm tròn bổn phận là xem như ngươi đã có giúp đỡ cho bọn ta rồi.

Lúc này Trang Dực mới buộc miệng nói:

- Huynh đệ đó của ngươi làm gì hả?

Tân Đồng Xuân trả lời:

- Y tên Bành Đại, là quản sự ở bến đò, là người bản địa nên tên người, nơi chốn vùng này y đều thuộc cả.

Trang Dực lại hỏi:

- Bằng hữu của Nhất Chân Môn của Bành Đại có tính danh là gì?

Tân Đồng Xuân nói:

- Người đó họ Châu, tên Côn, là kẻ lo tạp vụ trong Nhất Chân Môn, bình thời chuyên giao tiếp bên ngoài nên quan hệ không ít người.

Trang Dực chậm rãi nói:

- Bành Đại hứa với kẻ họ Châu đó mấy ngày thì trả lời?

Tân Đồng Xuân nghiêm mặt nói:

- Từ ba đến năm ngày.

Trang Dực nói:

- Gấp thế? Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi. Lão Tân, ngươi bằng lòng giúp ta việc này đến cùng chứ?

Tân Đồng Xuân nói gần như là thề thốt:

- Đại nhân bảo một câu là tiểu nhân dù có phải leo núi đao, nhảy xuống vạc dầu, làm trâu làm ngược cũng cam lòng tình nguyện. Chuyện của đại nhân cũng là chuyện của tiểu nhân.

Trang Dực “ừ” một tiếng, nói:

- Tốt lắm, ngươi hãy ghé sát tai lại đây.

Tân Đồng Xuân liền bật ngay dậy, vươn người tới. Trang Dực nói nhỏ kế hoạch của mình, Tân Đồng Xuân thì liên tục gật đầu.

Đợi Tân Đồng Xuân đi rồi, Trang Dực liền trở nên trầm mặc, không nói một lời, chỉ chậm rãi cầm lấy một miếng vải lụa, bắt đầu lau chùi cẩn thận thanh kiếm. Lưỡi kiếm dần trở nên bóng loáng, xanh rờn, phát ra ánh sáng lành lạnh như nước hồ thu, hắt lên khuôn mặt điềm tĩnh trầm mặc của Trang Dực.

Tiền Nhuệ ở bên cạnh khi nhìn thấy cũng không dám hé miệng nói một lời nào cả.

oOo Khởi Hương Các toạ lạc ở đầu phố Ngọc Sư Tử, đèn bên trong tắt dần, tiếng nhạc im dần, khách nhân lần lượt rời quán, mắc ngựa vào xe phóng đi. Những người còn ở lại là những tửu khách ngủ lại. Tóm lại là những huyên náo ầm ĩ đã lắng đọng xuống.

Ở dưới bức tường đầu phố có bốn bóng người đứng nép sát vào tường, lặng lẽ đứng im như đang chờ đợi cái gì đó. Tuy trời rất lạnh lẽo nhưng tay chân họ không hề nhúc nhích.

Còn có một bóng người núp ở trên một tán cây lớn của căn nhà nằm đối diện Khởi Hương Các. Góc nhìn cao đó đủ để quan sát rõ ràng động tĩnh của Khởi Hương Các và vùng xung quanh. Rõ ràng kẻ thám sát này cùng một phe với nhóm bốn người đứng đầu phố.

Lúc này trong ngoài Khởi Hương Các đã hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ hai ngọn đèn còn leo lét ở bên trong quán thì chỉ còn chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng trên mái nhà đầu cổng. Ánh đèn hắt ra một quầng sáng lờ mờ, lung lay, lắt lư trong gió.

Ngoài ra, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa hay tru kéo dài thê lương, càng khiến cho bầu không khí đêm khuya lạnh lẽo càng thêm huyền bí. Ánh sáng mênh mang hắt lên từ nền tuyết trắng xóa càng khiến cho cảnh sắc thêm hoang vu… Phố Ngọc Sư Tử tiếp giáp với một con đường. Ven đường là một dãy phòng ốc lớn nhỏ cao thấp không đều. Chính tại một trong những gian phòng cũ kỹ đó, Trang Dực đang ngồi lặng lẽ ở bên cửa, còn Tiền Nhuệ và một hán tử nhỏ ốm đang căng mắt nhìn qua khe cửa, nín thở chăm chú quan sát tình hình phía phố Ngọc Sư Tử.

Gian phòng gỗ này vốn được dùng làm kho chứa hàng. Bên trong chất đầy những rương gỗ cao đến đụng nóc nhà, toả ra một mùi ẩm mốc khó chịu.

Hán tử thấp bé ở bên cạnh Tiền Nhuệ cũng là một trong Thập Nhị Thiết Bộ Đầu, thuộc hạ của Trang Dực, tên gọi là Đoạn Đại Phát, hiệu xưng Miên Lý Châm. Y là một nhân vật khá linh hoạt, sắc xảo.

Trang Dực ngồi ở trên cái ghế mục nát, phong cách khoan thai, không có vẻ gì là lo lắng, bồn chồn, giống như một người gác kho vậy.

Ngừng quan sát, Tiền Nhuệ thấp giọng nói:

- Lão tổng, bọn chúng vẫn còn đứng lỳ chờ đợi. Bọn ta hành động chứ?

Trang Dực thấp giọng nói:

- Khách nhân của Khởi Hương Các đã giải tán hết rồi chứ?

Tiền Nhuệ cười nói:

- Đã giải tán hết rồi, hoàn toàn vắng lặng, thật hợp lúc ra tay.

Đoạn Đại Phát cũng nói:

- Trước cổng, ngựa xe cũng vắng vẻ. Lão tổng, chúng ta áp sát thôi.

Trang Dực vươn người đứng dậy, gật đầu nói:

- Được, phát tín hiệu đi.

Đoạn Đại Phát liền lập tức chụm miệng lại, rồi phát ra một âm thanh kỳ quái, giống như tiếng chim kêu. Âm thanh thật kỳ quái, âm lượng yếu nhưng lại rất rõ ràng, vang lên không dứt. Đêm khuya vắng người nên cũng rất dễ nghe.

Bốn kẻ đứng ở đầu ngõ, đương nhiên là cũng nghe thấy tiếng chim kêu này. Lúc này, bọn họ không thể yên lặng được nữa. Bọn họ vội vàng quay đầu lại, đưa mắt quét nhìn xung quanh. Bọn họ quả thật không ngốc nghếch chút nào vì trong thời tiết như vậy thì làm gì có chim cơ chứ.

Đúng vào lúc này, cánh cửa một căn nhà gỗ đột nhiên bật tung ra. Từ bên trong có bốn bóng người như mũi tên rời cung, phóng về phía đầu phố. Từ ánh sáng hắt lên từ mặt tuyết, có thể nhìn thấy bốn người này hoàn toàn mặc đồ đen, ủng đen, hơn nữa đều đeo mặt nạ đen.

Cơ hồ cùng lúc đó, có ba đại hán phóng vượt qua dãy tường cao vút của Khởi Hương Các. Ba người này đều là sai nha, người nào tay cũng cầm binh khí, lưng đeo xích trói, tư thế như sẵn sàng truy bắt kẻ phạm pháp.

Kẻ ở trên cây đang đưa mắt hoảng hốt nhìn khắp xung quanh thì “vút” một cái, một bóng đen như một cánh chim lớn bay vọt lên xông tới. Trong nháy mắt, một ánh chớp lóe lên đã quất kẻ trên cây té lộn nhào xuống đất.

Tình thế biến chuyển cực nhanh. Trong chớp mắt, bốn hắc y nhân đột ngột xuất hiện vừa rồi đã triển khai một trận ác đấu với bốn kẻ đứng ở đầu phố, không một lời chào hỏi, không một tiếng nói.

Kẻ ở trên cây vừa lộn nhào xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì bóng đen đã quất y ngã đã từ trên không quay trở lại, tiếp tục xông tới. Ánh thép trong tay loang loáng, vun vút chụp tới. Khắp trời như bao trùm một màn sương lạnh buốt, rờn rợn.

Ba sai nha vượt tường ở trên không phải là những sai dịch tầm thường, mà đều thuộc Thập Nhị Thiết Bộ Đầu của Trang Dực. Kẻ mặt rỗ là Nhan Thiên Bảo, kẻ lông mày gãy khúc là Phí Lương, kẻ mắt tròn mũi sư tử là Trình Thắng. Ba người này tuy chưa động thủ nhưng sát khí đằng đằng, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.

Lúc này Trang Dực cùng Tiền Nhuệ và Đoạn Đại Phát chậm rãi đẩy cửa bước ra, vừa tiếp cận hiện trường vừa nhìn kỹ vào khuôn mặt của đối phương thì thấy hoàn toàn lạ lẫm, không một ai quen biết.

Bốn hắc y nhân che mặt công lực cực kỳ cao, xuất thủ hiểm độc nên đã nhanh chóng dồn ép đối phương vào bước đường nguy hiểm.

Tiền Nhuệ buột miệng nói:

- Không biết lão tổng tìm đâu ra những sát thủ thế này nhỉ… Đoạn Đại Phát tiếp lời:

- Xem ra bọn mang ý đồ ám toán này sắp xong đời rồi.

Vừa dứt lời thì một cái đầu lâu đầy máu của kẻ địch bắn vụt lên, thân thể mất đầu loạng choạng quay vòng rồi đập vào thành tường, đổ vật xuống.

Đối phương nói đúng ra thì cũng không phải yếu kém, thân thủ không tầm thường, võ công thâm hậu. Nhưng núi cao gặp núi cao hơn, họ đã gặp phải đối thủ cường mạnh hơn nên muốn quay người bỏ chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cục diện bốn chọi bốn nay đã thành ba chọi bốn. Một bên càng đấu càng hăng còn một bên càng đấu càng liệt, hiểm cảnh đã treo lơ lửng trên đầu, chỉ có kỳ tích mới cứu bọn họ được.

Nhưng kỳ tích ở đâu đây?

Tiền Nhuệ lại sát Trang Dực nói:

- Bọn ta có cần nhập trận để giải quyết nhanh gọn luôn hay không?

Trang Dực lắc đầu nói:

- Lúc này vẫn chưa cần.

Đoạn Đại Phát chăm chú quan sát trận đấu, có điều khó hiểu hỏi:

- Lão tổng, năm người này đều là người của Nhất Chân Môn ư? Nếu là người của Nhất Chân Môn thì như thế chưa có tỏ ra cường mạnh đúng sức. Diệp lão gia sao lại phái những kẻ tệ hại như thế này đến nhỉ?

Trang Dực cười nói:

- Bọn chúng không tệ hại đâu, ngược lại là khác, đều là những hảo thủ. Nhưng sở dĩ chúng không chiếm được thế thượng phong là tại vì đối thủ của chúng quá hùng mạnh. Còn về bọn chúng, ai là người của Nhất Chân Môn thì ta cũng không biết được.

Đoạn Đại Phát muốn mở miệng nói gì đó thì một tiếng thét thảm thiết lại vang lên. Thêm một tên đã bị chém trúng đầu, thân thể y loạng choạng bật lùi ba bước rồi mềm nhũn ra ngã vật xuống đất.

Một tiếng thét thảm nữa lại vang lên từ trong phố. Kẻ vốn núp trên cây đang ôm chặt lấy cổ bỏ chạy, máu trào ra từ những kẽ tay của y tuôn như suối. Y chỉ chạy được có mấy bước thì đã ngã đập đầu xuống đất nhưng thân thể y vẫn còn giãy giụa, máu từ cổ y trào ra, nhuộm đỏ mặt tuyết vốn trắng xoá.

Hai kẻ còn lại trước cảnh tượng như vậy thì trở nên hoang mang sợ hãi, tinh thần sa sút, liền ra ám hiệu cho nhau, chia ra hai ngã phá vòng vây bỏ chạy. Điều này bốn hắc y nhân đã dự liệu trước nên ngay lập tức chặn đường hai kẻ bỏ chạy, dồn chúng vào lại giữa vòng vây. Binh khí lại loang loáng vút lên, dồn ép hai kẻ bỏ chạy bấn loạn thân thủ, không cách gì thoái lui nữa. Lúc này từ trong phố lại lao ra hắc y nhân thứ năm nữa.

Tình thế này rõ ràng cho thấy vận số của hai kẻ còn lại đã tới hồi mạt vận.

Trong ánh thép loang loáng chói mắt, cương kình bao phủ lại có thêm một kẻ địch gục xuống. Lúc máu tươi mới từ thân thể y trào ra ướt đẫm y phục thì kẻ địch cuối cùng đã trúng một chiêu ngay đùi, đang cố vùng dậy thì một hắc y nhân với song mâu hợp kích đã lao tới đập mạnh vào sau gáy y, khiến y ngã quỵ ngay lập tức.

Trận chiến vừa kết thúc, năm hắc y nhân liền đồng loạt cúi người chào Trang Dực rồi không nói một lời, như một luồng gió phóng ra khỏi hiện trường.

Họ đến trong nháy mắt, đi trong nháy mắt, như một tia chớp chợt hiện chợt tắt, vô ảnh vô tung.

Trang Dực lúc này mới xua tay nói:

- Chư huynh đệ, vô luận là chết hay bị thương, đều mang bọn chúng đi.

oOo Trong đại lao của Tổng Đề Đốc Ty có một gian phòng đặc biệt chuyên lưu giữ các trọng phạm. Bốn vách của phòng này đều đóng bằng sắt, chỉ có một cánh cửa nhỏ để ra vô, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có. Trong phòng có một cái bàn, một cái ghế. Bất luận là ngày hay đêm cũng đều cần phải đốt một ngọn đèn nhỏ. Đây là một cây đèn gió, ánh sáng leo lét, u ám, treo ở đỉnh phòng. Ngoài những thứ này ra, trong phòng không còn một món gì khác nữa.

Kẻ bị thương còn lại duy nhất bên ngoài Khởi Hương Các, sau khi được băng bó xong đã dần dần tỉnh lại. Bây giờ y đang ngồi trên một chiếc ghế nặng nề trong phòng, hai tay bị trói ngoặc ra sau lưng ghế, đầu y cứ rũ xuống.

Trong phòng còn có ba người nữa. Đó là Trang Dực, Tiền Nhuệ và Đoạn Đại Phát.

Trang Dực đưa mắt nhìn Tiền Nhuệ gật gật đầu.

Tiền Nhuệ liền bước tới trước bàn, hai tay chống vào mép bàn, nhẹ nhàng nói:

- Bằng hữu này, hãy ngẩng đầu lên nói chuyện nào.

Người đó nặng nề, chậm rãi ngẩng đầu lên. Y là một nhân vật trung niên, trông rất đường hoàng nhưng nét mặt lại thất thần, mệt mỏi.

Tiền Nhuệ cười nói:

- Trước tiên xin hỏi bằng hữu cao tính đại danh.

Đối phương ngần ngừ, ấp úng nói:

- Thiệu Khang.

Tiền Nhuệ “ừ” một tiếng, nói - Thiệu bằng hữu thuộc phe nào?

Ngần ngừ một lúc, Thiệu Khang gắng gượng nói:

- Nhất Chân Môn.

Liếc mắt nhìn Trang Dực, Tiền Nhuệ lại hỏi tiếp:

- Tối hôm nay quý môn hạ tổng cộng đến mấy vị?

Thiệu Khang thở dài:

- Hai người, còn ba người kia là do Cổ tiền bối mời đến trợ giúp.

Tiền Nhuệ hỏi tiếp:

- Năm người các vị chia nhau mai phục ở bên ngoài Khởi Hương Các mục đích là để ám sát Tổng Đề Đốc phải không?

Thiệu Khang dứt khoát trả lời:

- Không sai.

Tiền Nhuệ cười cười nói:

- Trang Tổng Đề Đốc võ nghệ cao cường, bên bằng hữu chỉ đến có năm người, không phải là quá khinh suất hay sao?

Thiệu Khang thở dài:

- Đây là sai lầm của người báo tin. Có người nói với bọn ta là Trang Dực có một tình nhân tên là Phụng Hoàng ở Khởi Hương Các. Hai người rất quyến luyến nhau.

Trang Dực vì muốn giữ thể diện nên mỗi lần đi gặp Phụng Hoàng đều đơn thân độc mã, âm thầm lén lút mà đi. Người đó còn nói rằng Trang Dực có thói quen đặc biệt, đó là trước khi hợp nghinh thường uống rất nhiều rượu, khi xong chuyện thì rất mệt mỏi, rã rời nên rất dễ bị hạ thủ. Cổ tiền bối cho rằng chỉ cần năm người chúng ta là đã đủ để ứng phó… Tiền Nhuệ nói:

- Cổ tiền bối mà ngươi nói chính là Đại Côn Vương Cổ Thụy Kỳ phải không?

Thiệu Khang gật đầu:

- Chính là người ấy.

Tiền Nhuệ hòa nhã nói:

- Bằng hữu có biết tại sao y muốn ám sát Tổng Đề Đốc không?

Thiệu Khang nhìn thẳng Tiền Nhuệ nói:

- Ta biết rõ, tin rằng các hạ cũng biết rõ.

Tiền Nhuệ bật cười nói:

- Thiệu bằng hữu, ở Nhất Chân Môn danh phận của bằng hữu là gì?

Thiệu Khang thản nhiên nói:

- Một trong Bát Tiên Phong. Người bị sát hại ở Khởi Hương Các vừa rồi cũng cùng chức vị với ta.

Tiền Nhuệ nói:

- Nhất Chân Môn tổng cộng phái đến năm người. Ngoài trừ hai vị ra, còn ba người kia là ai?

Thiệu Khang hơi nhăn nhó trả lời:

- Điều này… ta không thể nói… Im lặng một lúc, Tiền Nhuệ nói:

- Cổ Thụy Kỳ và ba người kia của Nhất Chân Môn đang ở đâu?

Thiệu Khang nuốt nước bọt, sắc mặt tối đi:

- Cũng không thể nói được.

Tiền Nhuệ bình tĩnh nói:

- Thiệu bằng hữu, tại vì bọn ta xưa nay luôn tôn kính Diệp lão gia của quý môn nên đối với bằng hữu, bọn ta cũng đối đãi phải lẽ. Bằng hữu phải biết điều đó, nên phối hợp với chúng ta để tránh làm thương tổn hoà khí.

Thái độ của Thiệu Khang lại trở nên cứng cỏi hơn:

- Nếu nói cho các vị biết thì tính mạng của đồng môn ta phải lâm nguy. Ta không thể làm như vậy được.

Tiền Nhuệ cười nói:

- Hẳn là ngươi sẽ chấp nhận hình phạt của bọn ta chứ?

Thiệu Khang lạnh lùng nói:

- Ta đã lọt vào tay các vị rồi thì các vị muốn xử sao, xin tùy ý. Sống chết không quan trọng, chỉ cần không phản bội lại huynh đệ là được rồi.

Tiền Nhuệ nói:

- Bằng hữu không thấy rằng mình ngu trung sao?

Hai mắt lóe lên, Thiệu Khang dõng dạc nói:

- Đây chính là đạo nghĩa giang hồ.

Tiền Nhuệ không khỏi gầm mặt nói:

- Thiệu bằng hữu cần phải biết thân phận của mình lúc này.

Thiệu Khang cao giọng nói:

- Bất kể thế nào, ta cũng quyết không làm nguy hại tới đồng môn.

Trang Dực nãy giờ không nói gì, giờ đột ngột chen lời nói:

- Thiệu Khang, ba người mà Cổ Thụy Kỳ mời tới có lai lịch xuất thân như thế nào?

Dưới ánh đèn mờ mờ, Thiệu Khang đưa mắt nhìn Trang Dực, không trả lời câu hỏi của Trang Dực mà lại hỏi ngược lại:

- Các hạ có phải là Trang Dực không?

- Phải.

Thiệu Khang bi phẫn nói:

- Xin các hạ nói rõ, diễn biến hôm nay có phải là một cạm bẫy đã an bày sẵn không?

- Hoàn toàn chính xác. Đây là một cạm bẫy, một cạm bẫy được giăng sẵn.

Tiền Nhuệ nghiến răng hỏi:

- Ai bán đứng bọn ta? Các hạ nói đi, ai bán đứng bọn ta thế hả?

- Ta không thể nói, điều này hoàn toàn giống với lý lẽ mà ngươi vừa nói.

Thân thể hơi rung động, Thiệu Khang ngẩn mặt nhìn hờ hững lên đỉnh phòng.

Trang Dực bước tới đứng bên mép bàn nói:

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.

Thiệu Khang vô hồn nhìn Trang Dực, yếu ớt hỏi:

- Câu hỏi? Câu hỏi gì?

Trang Dực nhẫn nại nói:

- Ba người mà Cổ Thụy Kỳ mời đến có lai lịch như thế nào?

Do dự một lúc, Thiệu Khang mới nói:

- Bọn họ là Bạch Thị Tam Hổ, có quen biết với Cổ tiền bối.

Trang Dực quay lại hỏi Tiền Nhuệ:

- Có nghe nói đến Bạch Thị Tam Hổ chưa?

Tiền Nhuệ nhún vai nói:

- Nghe lạ tai lắm, có lẽ đến từ vùng ngoài.

Trầm tư một lát, Trang Dực nói:

- Áp giải y đi.

Tiền Nhuệ ngơ ngác, thấp giọng nói:

- Cổ Thụy Kỳ và những kẻ khác tông tích vẫn còn chưa dò ra. Nếu không nhân lúc này quét sạch bọn chúng, giăng lưới hốt trọn ổ thì sau này sẽ phiền phức vô cùng.

Bọn chúng sẽ quấy động mọi người, thần quỷ bất an… Trang Dực nói:

- Y không chịu nói thì ta làm sao đây?

Tiền Nhuệ hậm hực nói:

- Nhẹ nhàng không nghe thì bọn ta dứt khoát dùng cực hình đối với y, xem y có chịu đựng nổi hay không thì biết.

Trang Dực nói:

- Làm thế thì không thể ăn nói với Âu lão. Tóm lại hai bên còn có tình nghĩa, tốt hơn là hãy nhượng một bước.

Tiền Nhuệ bất giác buột miệng nói:

- Lão tổng còn nhớ lời hứa của Diệp lão gia không? Chỉ cần tóm được năm kẻ này thì Nhất Chân Môn sẽ không can dự vào chuyện này, cũng chính là muốn nói, năm kẻ này đều là tai họa. Bọn ta cứ xử thẳng tay với chúng, không cần phải nương tay.

Trang Dực không đồng ý:

- Hãy làm theo lời ta, Tiền Nhuệ. Ta có cách nhìn của ta, có sự tính toán của ta, không sai lầm đâu.

Đoạn Đại Phát bước tới vỗ vai Tiền Nhuệ nói:

- Lão Tiền, dẫn người đi thôi, làm sớm nghỉ sớm.

Tiền Nhuệ không nói gì thêm, cùng với Đoạn Đại Phát mở khóa cho Thiệu Khang, sau đó khóa hai tay của Thiệu Khang lại rồi áp giải y ra cửa.

Trang Dực ngồi xuống chiếc ghế mà Thiệu Khang ngồi khi nãy, trầm ngâm hồi lâu, suy tính hành động sắp tới của Nhất Chân Môn và Thù Kình Tiết của Khởi Bá Sơn Trang sẽ có phản ứng như thế nào.

oOo Trời còn chưa sáng, Trang Dực đang ngủ trên lầu thì đã bị một loạt tiếng gõ cửa dồn dập làm kinh động nên thức dậy. Trang Dực chỉ kịp khoác chiếc áo, ngồi dậy châm ngọn nến thì A Trung mắt ngái ngủ nhập nhèm dẫn theo Phan Thăng lao vào phòng. Phan Thăng bước chân loạng choạng, đầu tóc rối bù, sắc mặt căng thẳng, vừa nhìn thấy Trang Dực ở trên giường thì lão run rẩy một lúc lâu, không nói nên lời.

Trang Dực tâm trí không vui nên lập tức bước xuống giường, vừa đỡ Phan Thăng ngồi xuống vừa vỗ về nói:

- Đừng sợ, đừng lo, có chuyện gì cứ chầm chậm nói, đừng kinh hoảng. Trời đất có sụp xuống thì cũng còn có ta đây.

A Trung bưng tới một ly trà. Phan Thăng hai tay đỡ lấy, luống cuống một hồi lâu mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, lắp bắp nói:

- Thiếu gia, không xong rồi, có đại hoạ rồi. Lão gia nửa đêm không biết bị ai bắt mang đi mất… Trang Dực ngay lập tức giật thót mình, sắc mặt trở nên trắng bệt, hơi thở gấp gáp.

Chàng cố gắng trấn định bản thân, giữ vẻ ôn tồn nói:

- Ngươi phát hiện ra lúc nào vậy?

Phan Thăng hổn hển nói:

- Cách đây không lâu… Lão nô đi ngang qua phòng của lão gia thì thấy cửa mở lớn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, tại vì lão gia xưa nay đều đóng cửa đi ngủ, không có thói quen mở rộng cửa nên liền lập tức thò đầu vào xem. Trời ôi, đồ đạc trong phòng lung tung cả lên, ngay tấm đệm trên giường cũng bị hất tung xuống đất. Nhưng chẳng thấy hình bóng lão gia đâu cả. Lão nô lo lắng, sợ hãi, vội vàng lục soát tìm kiếm khắp nơi, kêu réo trong ngoài. Lão nô và Ngụy tẩu chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không thấy lão gia đâu cả.

Trang Dực lúc này đã hoàn toàn trấn tĩnh, gằn giọng hỏi:

- Lão gia bình thường có mắc bệnh mộng du vào ban đêm không?

Phan Thăng lắc đầu nói:

- Không có.

Trang Dực nhìn thẳng Phan Thăng, nói:

- Làm sao ngươi lại khẳng định là lão gia mất tích vào nửa đêm hả?

Phan Thăng lo lắng nói:

- Điều này không khó vì ngay sáng sớm đã không thấy lão gia đâu cả thì nếu không phải là vào lúc nửa đêm thì đi vào lúc nào nữa chứ.

Trang Dực nghĩ ngợi hồi lâu, lại hỏi:

- Có phát hiện trong phòng lão gia mất mát gì không?

Phan Thăng hoang mang nói:

- Lão nô vì quá lo sợ nên không kịp nhòm ngó gì cả. Tìm không thấy lão gia, lão nô liền vội vã chạy đến báo tin cho thiếu gia biết nên không lưu tâm đến đồ đạc, giấy tờ gì trong phòng cả… - Được rồi. Ngươi ngồi xuống đi. Ta thay đổi y phục rồi sẽ cùng ngươi đi.

Phan Thăng gật đầu.

A Trung buột miệng nói:

- Thiếu gia, có cần phải báo cho huyện nha không?

Trang Dực vừa thay y phục vừa nói:

- Tạm thời chưa cần thiết, đợi ta làm sáng tỏ mọi chuyện rồi hẳn hay.

Lát sau, Trang Dực liền cùng Phan Thăng ra đi. Không bao lâu sau, hai người đã tới nơi. Nguỵ tẩu đang đứng đợi ở cửa, vội vàng nghênh tiếp.

Trang Dực vội vã lao nhanh vào trong phòng. Trong phòng, đồ đặc vứt bừa bãi, lộn xộn. Trang Dực quan sát kỹ thì không thấy có vật gì có thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Phan Thăng và Nguỵ tẩu đứng ở bên cạnh, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở.

Phan Thăng run run giọng nói:

- Thiếu gia có phát hiện gì không? Lão gia bị kẻ nào bắt đi vậy?

Trang Dực buồn rầu nói:

- Ngươi đừng lải nhải nữa, dễ gì phát hiện ra được điều gì chứ? Ngươi hãy mau dọn dẹp, sắp xếp lại gian phòng. Ta ra ngoài một chút… Phan Thăng lắp bắp nói:

- Trong phòng hỗn độn như thế này thì chắc lão gia có kháng cự lại, không biết lão gia có bị thương tích gì không.

Trang Dực lòng ngổn ngang, không còn tâm trí đâu để nói chuyện với Phan Thăng nữa. Trang Dực một mình bước ra tiền sảnh, ngồi xuống chiếc ghế bành, chống hai tay, trấn tĩnh lại tâm trí. Sau khi định thần xong, chàng mới dựa vào tình thế lúc này và các mối quan hệ để suy đoán.

Trước tiên, Trang Dực nghĩ tới Nhất Chân Môn nhưng chính chàng đã nói là hai bên vẫn còn chút tình nghĩa. Hơn nữa với tính cách của Diệp Sấu Âu thì chắc sẽ không làm cái trò này, không bao giờ ra tay hạ thủ người nhà của Trang Dực. Đây là đạo nghĩa giang hồ tối thiểu. Diệp Sấu Âu là Chưởng Môn của Nhất Chân Môn, đương nhiên là hiểu rõ điều này.

Khả năng tiếp theo là Khởi Bá Sơn Trang. Nhưng Khởi Bá Sơn Trang danh tiếng vang lừng, không bao giờ chịu làm những chuyện ô danh. Xưa nay chưa bao giờ thấy họ làm những chuyện không chuẩn mực. Tuy hành động cực đoan không phải là không có nhưng với Khởi Bá Sơn Trang Bát Hoang Đường Quốc Thù Kình Tiết thì sẽ không bao giờ có hành động hèn kém như vậy.

Vậy thì kẻ nào đã gây ra cái chuyện này? Kẻ nào có hiềm khích với chàng?

Thở dài một tiếng thật sâu, Trang Dực từ từ đứng dậy, bước ra khỏi ghế, lững thững đi ra khỏi cửa. Trước mắt, Trang Dực chỉ có một kết luận, đó là chỉ còn có cách chờ đợi mà thôi. Bất cứ kẻ nào bắt phụ thân của Trang Dực cũng phải có mục đích.

Nghĩ vậy, Trang Dực liền quay trở về nơi của mình vì nếu muốn chờ đợi thì phải đợi ở một nơi mà đối phương dễ tìm đến nhất. Đó là nơi ở của bản thân mình.