Điều này khiến Lý Quan Kỳ nhớ về mình thời thơ ấu.
Giống như họ đều sống một cuộc sống không mấy tốt đẹp... Chẳng trách cả hai lần hẳn nhìn thấy Dư Tuế An, hẳn luôn nhìn thấy một chiếc bánh bao trên tay cô bé. Hóa ra quá khứ của cô bé cũng xui xẻo như vậy. Lão giả nhìn Lý Quan Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Sao ta cảm thấy con có nhiều đồng cảm như vậy?” Khóe miệng Lý Quán Kỳ lộ ra nụ cười khổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói. "Ừ... Con đã từng lấy tiền trợ cấp của tỷ con, mười quan tiền, hỏa táng tỷ ấy." “Sau khi trở về nhà, con đã tự tay chém chết người thúc nghiện cờ bạc của mình, người khiến con bệnh nặng rồi qua đời.” “Tuyết rơi đầy trời, trên đường về nhà con ôm tro cốt của tyt tỷ, may mắn nhặt được hai cái bánh bao.” “Bánh bao tuy vừa cứng vừa thiu nhưng với con lúc đó mà nó, chúng chẳng khác gì mỹ vị nhân gian.” “Cũng chính ngày hôm đó, con đến lò hỏa táng tận hai lần. Lý Quan Kỳ nhẹ giọng kể chuyện, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động. Nhưng lão giả nhìn vào ánh mắt đầy đau khổ của thiếu niên, vươn tay còn lại ra quàng qua vai thiếu niên và nhẹ nhàng thì thầm. "Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Từ giờ trở đi, con cứ coi sư phụ và các huynh đệ khác như người thân trong gia đình, Thiên Lôi Phong sẽ là nhà của con." Một ông già và hai đứa trẻ ngồi trong sân, trông đặc biệt hòa hợp. Sáng sớm hôm sau, Lý Quan Kỳ từ trên chiếc giường lạ lãm tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại phát hiện hôm qua bản thân đã ngủ gục trên vai lão giả. Lúc này hắn cư nhiên trực tiếp ngủ ở Lý Nam Đình trong phòng. Lúc này, còn ít nhất hai giờ nữa mới đến bình minh, lão giả đang ngồi trên đệm thiền. Sau đó Lý Quan Kỳ vội đứng dậy, dọn dẹp một chút rồi bắt đầu ra sân sau đánh quyền. Mỗi một quyền mỗi một cước tung ra đều rất mạnh, kèm theo một cơn gió mạnh. Không biết từ khi nào lão giả đã đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn, khẽ gật đầu. Lý Quan Kỳ đã luyện tập bộ quyên này được 8 năm và những thay đổi tinh vi trong mỗi quyền đều năm trong tầm kiểm soát của hắn. Chính nhờ nhiều năm tập luyện không ngừng nghỉ mà hẳn đã có thể kiểm soát hoàn hảo mọi cơ bắp trên cơ thể mình. Khi Lý Quan Kỳ luyện quyền xong quay người lại, phát hiện lão giả đã ở phía sau, không khỏi giơ ngón cái lên cho hẳn. Sau đó, lão giả đích thân thi quyền lại bài quyền vừa rồi của Lý Quan Kỳ tập xong. Sử dụng thành thạo một bộ đầy đủ các kỹ thuật đấm bốc cơ bản một cách mượt mà. Điều này cũng mang lại cho Lý Quan rất nhiều cảm hứng. Thấy vẻ hắn mặt trầm ngâm, lão giả mỉm cười nói: "Được rồi, những thứ này để tới lúc con trở về tự ngẫm sẽ biết điểm mấu chốt." “Nếu bây giờ con không chạy nhanh đến Thiên Thủy Phong, chỉ sợ sẽ muộn." “Lam Hòa không thích người đến muộn.”