Khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ nhăn lại, rất trịnh trọng nói chuyện với Lý Quan Kỳ.
“Ta bị thương, huynh phải chịu trách nhiệm!" Lý Quan Kỳ tức giận nhìn cô bé cười lớn, chính là cô bé tự mình lẻn vào, tự ý xô ngã hộp kiếm, tự đập vào người. Bây giờ còn bắt hẳn phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, lúc Lý Quan Kỳ đang định nói gì đó thì chợt nhận ra sắc mặt cô bé có chút ửng hồng. Vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, trầm giọng nói: “Ngực của muội có đau không?” Hốc mät của Dư Tuế An hơi đỏ, nước mắt to cỡ hạt đậu bắt đầu rơi xuống, cô bé gật đầu. Lý Quan Kỳ vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, trước hết muội đừng cử động, huynh lập tức thay quần áo, dẫn muội đi tìm người giúp." Lý Quan Kỳ lập tức trở về phòng, mặc quần áo, bế cô bé lao ra khỏi cửa. Hắn muốn lên núi tìm sư phụ của mình! Hắn cảm thấy vừa rồi hộp kiếm đập vào người cô bé, đã vô tình làm gãy xương sườn của cô bé. Trên đường đi, Lý Quan Kỳ sợ cô bé sợ hãi nên nhẹ nhàng hỏi: “Muội tên gì? Huynh gặp muội hai lần rồi mà vẫn chưa biết tên. Cô bé cảm thấy không còn đau đớn nhiều nữa, cô nhanh chóng cần một miếng bánh bao để xoa dịu cơn sốc. Giọng điệu thanh thúy nói: “Muội tên là Dư Tuế An, sáu tuổi” Lý Quan Kỳ hơi giật mình, không ngờ rằng tên của cô bé này lại hay như vậy. Cuối cùng, Lý Quan Kỳ cũng tìm thấy Lý Nam Đình vẫn còn thức, sau khi giãng co hơi nửa đêm, cô bé đã ngủ thiếp đi ở chỗ của Lý Nam Đình. Nhìn cô bé đang ngủ ngon lành trên người Lý Nam Đình, Lý Quan Kỳ có chút tò mò hỏi. "Cô bé này là con của ai? Con đã gặp cô bé ở Phong hai lân. Lý Nam Đình đắp chăn cho cô bé, nhẹ nhàng vỗ về cô bé. “Tiểu Mao Tử không phải là con của người nào cả, ba năm. trước lúc ta xuống núi đã nhặt được nó.” “Nhặt?” “Ừ, nhặt được.” “Ba năm trước, ở Bắc Vực của Đại Hạ Kiếm Tông xảy ra nạn đói.” “Hạn hán kéo dài hai năm, nông dân không có mùa màng, †a đi tới chuẩn bị dùng thần chú cầu mưa.” iền nhìn thấy một cô bé ngồi xổm bên đường, bên cạnh là một người phụ nữ sắp chết đói.” “Ta mang theo cô bé trở về, trên đường đi ăn một bữa bánh bao thịt nóng hổi.”