Phía sau là biển lửa cháy rừng rực như muốn đưa tiễn linh hồn về cõi Niết bàn, lửa ngày một dâng cao quấn lấy thân đào, một chút lửa bén làm cháy mảnh áo choàng, lửa đỏ, kim quang, nước mắt...... Vô cùng tuyệt vọng, vô cùng thê lương.

Ngọn lửa đã quấn lấy thân, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng không chút nào phản ứng, Phong Phi Dương rốt cục nhịn không được lao sang cứu y, thiếu chút nữa đã đụng tới góc áo y, thì một đôi tay so với gã nhanh hơn, đã đem Hoàng Phủ Thanh Cuồng kéo đi.

Tay áo xanh vung lên, làm nhiều đốm lửa dịu lại, Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một ánh mắt mãnh liệt.

Ngao Quảng? Làm sao có thể? Hắn làm thế nào vào được?

Đem lửa trên quần áo Hoàng Phủ Thanh Cuồng dập tắt, Ngao Quảng ngẩng đầu, nhìn hoa đào đang cháy, lạnh lùng nói, “Vườn đào đẹp như vậy, đốt không thấy tiếc sao?”

Lời chưa nói hết, hỏa hoạn bỗng nhiên tắt giống như bị một đôi bàn tay to ụp xuống, tan biến không thấy bóng dáng nữa.

Sau khi lửa tắt, hoa vốn bị cháy sạch sẽ bỗng nhiên khôi phục sinh khí, Hoàng Phủ Thanh Cuồng tận mắt chứng kiến một đóa hoa bắt đầu mọc ra, tiếp theo, chậm rãi nở rộ.

Trong chớp mắt, hoa đào lại nở cả vườn, thậm chí nở càng đẹp hơn, càng dày đặc hơn.

Phong Phi Dương xoa mí mắt, không thể tin, lại nhìn thấy hai người kia cũng làm cùng động tác như vậy, biết hết thảy không phải ảo giác.

Chuyện trước mắt, năng lực con người không thể làm được.

Ngao Quảng, không phải thần, mà chính là yêu quái!

Người bình thường nếu thấy chuyện này hẳn là phi thường sợ hãi, bất quá, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không phải.

Hàm răng trắng dùng sức cắn môi cánh hoa, cơ hồ là lập tức, y biểu hiện ra tính cách không giống người thường.

“Hỗn trướng!”

Nắm tay phẫn hận định đánh Ngao Quảng bị nắm chặt lại, chỉ có thể xượt qua áo hắn.

“Vương bát đản!”

Một cánh tay khác lại vung lên, cũng bị bắt lấy, móng tay bén nhọn lưu lại trên gương mặt tuấn mỹ một vệt đỏ dài, đối với long vương cao quý mà nói, đây có thể gọi là một loại vũ nhục, nhưng Ngao Quảng không có chút gì tức giận.

Một tay đem hai tay Hoàng Phủ Thanh Cuồng bắt chéo sau lưng, nhẹ nhàng tựa đầu ở bờ vai của hắn, Ngao Quảng nâng lên tay phải, chỉ vào Phong Phi Dương.

“Ngươi nghĩ muốn hắn chết? Dễ dàng!”

Một luồng hàn khí kì dị thổi vào tai, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng cả người run lên.

Phong Phi Dương bị Ngao Quảng chỉ điểm, không tự chủ được mà run rẩy, ngay cả đôi môi cũng trở nên trắng bệt..

Mang theo vẻ mặt lãnh đạm trào phúng, Ngao Quảng vươn ngón trỏ tay phải một chút.

“A ──” kêu rên thảm thiết, chất lỏng đỏ tươi bỗng nhiên phun ra.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng sững sờ, con ngươi như co rút lại, ngón tay thon dài của Ngao Quảng như gió, nhẹ nhàng vung lên, tiếng kêu thê lương không ngừng vang dội.

“A a a — nha!”

Máu giống như nước chảy ra không ngừng, văng tung tóe khắp nơi khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng bỗng chốc run rẩy cả người, da thịt trắng bệt, không có chút huyết sắc nào.

Ngao Quảng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt trắng bệt của y, nói, “Ngươi không phải muốn hắn chết sao? Khiến cho hắn tận mắt chứng kiến tứ chi mình rã rời, cái này so với bị thiêu chết, càng đau đớn hơn.”

“Không...... Không phải!” Hoàng Phủ Thanh Cuồng lắc đầu, dùng sức lắc đầu,y không muốn như vậy…

Mi mắt gắt gao khép kín, đôi môi run rẩy không ngừng, y không dám nhìn xương thịt trên mặt đất, lại càng không dám xem Phong Phi Dương thống khổ giãy dụa.

Chết, trong tưởng tượng của y là thê lương, là xinh đẹp.

Là một thân áo trắng như mẫu thân, là cha ở dưới một tầng hồng phiêu dật hoa đào mà một kiếm tự vẫn…..

Chết là như thi nhân viết nên, hết thảy tươi đẹp tuyệt mĩ.

Nơi châm lửa là vườn đào phong cảnh vô hạn, nhóm lửa là dùng nữ nhi hồng năm mươi hai năm ủ.

Y phải ở trong vòng lửa hoa sen này mà chết, cùng với vườn đào.

Cũng không thể trách y, y là tiểu Hầu gia ở trong Hầu phủ an nhàn sung sướng, là tiểu thiên tử được mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, luôn đắm chìm trong lời lẽ thi nhân ── “tỉnh rượu chỉ tại hoa tiền tọa, say rượu còn hoa hạ mien” Sự thật đối với y vẫn rất xa lạ.

Nhướn nhướn mày, Ngao Quảng nói, “A? Không đủ tàn nhẫn sao? Vậy đem đầu của hắn chặt xuống, được không?”

“Không phải! Không cần! Không cần!” Hoàng Phủ Thanh Cuồng liều mình giãy dụa.

Con ngươi đã biến thành đỏ, nhiễm màu máu, kêu la thống khổ, mùi máu nồng nặc, Phong Phi Dương đang hấp hối......Kẻ thay lòng đổi dạ đã bị báo ứng, y từng nghĩ mình sẽ rất cao hứng, nhưng trong lòng lại đau….

Trước mắt là hỉnh ảnh huyết nhục (máu và thịt) tung tóe, không chỉ so với tưởng tượng của y khác xa, mà càng khiến cho y sinh ra một cảm giác thật khác thường.

Ngao Quảng lạnh lùng hỏi, “Không cần? Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng bị dọa không nhẹ, chỉ có thể dùng âm thanh yếu đuối thì thào nói “Ta...... Ta muốn hắn chết......”

“Vậy hắn sẽ chết.”

Ngao Quảng lãnh khốc vô tình như vậy lại làm y hoảng sợ, kích động kêu lên, “Không! Không phải! Không phải!”

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Ngao Quảng lạnh lùng hỏi. Đồng thời, xoay thân mình y lại đối diện, lạnh lùng nhìn y.

“Ta......” Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngơ ngẩn lắc đầu, không nói nên lời.

Y rốt cuộc là muốn cái gì?

Nửa canh giờ trước nếu hỏi y, y nhất định sẽ kiên định trả lời, y muốn cùng Phong Phi Dương chết!

Nhưng mà, hiện tại......

Cắn môi, ánh mắt lén lút nhìn đến Phong Phi Dương trên mặt đất.

Ngâm mình trong biển máu, khuôn mặt tuấn tú của Phong Phi Dương đã hoàn toàn thống khổ, bất quá, gã thực ương ngạnh, trừ bỏ thống khổ kêu rên, nhưng lại không có phun ra nửa câu cầu xin tha thứ, chỉ có đôi mắt đầy tơ máu phát ra sắc thái đau đớn.

Không thể phủ nhận, trong lòng dâng lên một chút cảm giác thống khoái, thay lòng đổi dạ, báo ứng xứng đáng!

Bất quá, bên cạnh đó, so với khoái hoạt thì sự đau đớn càng thêm sâu sắc hơn.

Thương tổn Phong Phi Dương, tra tấn Phong Phi Dương, thậm chí giết chết Phong Phi Dương...... Y vẫn cảm thấy đau khổ, trong lòng vẫn như củ một mảnh cô quạnh.

Đôi mắt phượng trợn tròn, tràn ngập trống rỗng cùng hỗn loạn, nước mắt trong suốt chợt rơi xuống như mưa, hắn tuy rằng không hiểu lắm, nhưng là hoa đào lung lay mang theo cơn gió đoạn trường khiến tâm Ngao Quảng cũng cảm thấy đau lòng.

Đầu ngón tay ở giữa không trung gõ một cái, tất cả ảo giác tan đi.

Bên trong vườn đào nở rộ, không có kêu thảm thiết, càng không có máu tươi, chỉ có Phong Phi Dương cùng Lý Đan Đan đang khó hiểu nhìn hai người bọn họ.

Thanh âm duy nhất, chính là gió thổi làm rung đóa hoa, chính là Hoàng Phủ Thanh Cuồng khóc nức nở, quát to.

Đôi tay sờ vào gương mặt tràn ngập nghi hoặc cùng bất an của Hoàng Phủ Thanh Cuồng,  thanh âm của Ngao Quảng thật ôn nhu.

“Ngươi thích hiện tại, hay là ảo giác vừa rồi?”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngây ngốc một hồi, mới hiểu ra sự tình.

Trong lòng thế nhưng không có càm giác phẫn nộ vì bị chọc ghẹo, mà dần dần tỉnh táo lại. Qua sự tình này, oán hận chồng chất dường như đã tan thành mây khói.

Nhìn chằm chằm ở phía trước, Phong Phi Dương giúp đỡ Đan Đan đã muốn đứng không vững, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nghĩ: Gã chết thì thế nào? Bản thân cùng gã chết chung, có cái gì tốt?

Yêu gã, hận gã, dây dưa không rõ...... Muốn gã chết hay sống? Đã không còn rõ ràng.

Nên giống phụ thân y, cùng người phụ lòng mình xuống hoàng tuyền. Hay là, quên gã, rồi bắt đầu một lần nữa?

Đầu vai khẽ run, Ngao Quảng lại vươn tay, ôm lấy y.

Chưa bao giờ có cảm giác ấm áp này,ở những nơi mà bàn tay to lớn của hắn chạm vào, dần dần lan tỏa…

“Có nghe qua Phật Như Lai nói chưa? Một khi thấu hiểu rằng mọi thứ đều là ảo ảnh thì điều đó đồng nghĩa với Giác ngộ .”

“Ân.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhẹ giọng đáp lời.

Y đương nhiên chưa từng nghe qua Phật tổ nói, nhưng có xem qua kinh Kim Cương. Khi đó, vừa xem, vừa gia dĩ trào phúng, giờ khắc này, không khỏi cảm thán. Khi xưa Phật tổ ở dưới cây bồ đề hạ giác ngộ, bất quá một cái chớp mắt......

Thu hồi ánh mắt nhìn Phong Phi Dương, ngửa đầu, chậm rãi nhìn từng cây hoa đào.

Dưới tàng cây uyên ương minh, tằng hứa tam sinh hẹn

Cả đời chẳng phân biệt được, tái sinh không khí, suốt đời không phụ......

Chấp nhất, si mê, điên cuồng, hết thảy nên có kết thúc.

Y không phải là cha, chẳng lẽ muốn học theo cha, lưỡng bại câu thương, chí tử phương hưu sao?

Nhắm mắt lại, nước mắt rơi càng nhiều, bởi vì Hoàng Phủ Thanh Cuồng biết mình đã có quyết định.

Cánh môi vì nước mắt chảy xuống mà run run, y nhắm mắt nói với Ngao Quảng, “Ngươi muốn mang ta đi?”

Trong thiên hạ không có gì không song phẳng, Ngao Quảng không tiếc lo lắng với y, dĩ nhiên không thể tay không mà về.

“Ân.” Ngao Quảng không có phủ nhận.

“Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?”

“Một nơi tịch mịch.”

“Ta sợ tịch mịch.”

“Có ngươi, ta tin nơi đó sẽ không tịch mịch nữa.”

Âm thanh trầm thấp băng lãnh truyền vào trong tai dần biến thành ôn nhu, bàn tay nắm chặt ống tay áo chậm rãi vươn đến.

Bàn tay ấm áp, lập tức bị bao bọc trong lòng bàn tay lạnh, trong nháy mắt, đầu ngón tay hốt hoảng muốn thu hồi, lại bị gắt gao nắm giữ.

“Đi thôi.” Ngao Quảng thản nhiên nói.

Một đoàn rồng nước từ đâu bay ra, bao quanh lấy hai người.

Y mơ hồ để cho thân thể mình được ôm chặt, dần dần bay lên.

Thấy vậy, Phong Phi Dương nãy giờ vẫn chần chờ không dám tiến lên, cắn cắn răng một cái, đẩy Lý Đan Đan ở bên cạnh ra, tiền lên phía trước.

“Yêu quái! Buông biểu đệ ta ra!”

Ngao Quảng ngửa đầu, lạnh lùng nhìn trời xanh mây trắng, khinh thường không để ý tới.

Rồng nước giống như biết được tâm ý của chủ nhân, nhiễu động càng nhanh hơn, Phong Phi Dương liều mình đánh vào, dùng chân đá, dùng đầu vai đẩy, luôn bị cột nước bắn ngược mở ra, gã không cam lòng, dùng hết sức mình, rốt cục cầm lấy được một ống tay áo của Hoàng Phủ Thanh Cuồng.

“Biểu đệ, đẩy hắn ra...... Đừng cùng hắn đi, biểu đệ, hắn là yêu quái!...... Đừng đi với hắn!”

Khàn cả giọng mà kêu la, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng kinh ngạc mở to hai mắt.

Từ trước đến nay biểu ca luôn chú trọng vẻ bề ngoài,bây giờ tóc tai rối loạn, mặt đỏ bừng, lại vẫn như cũ gắt gao níu kéo y.

“Hoàng Phủ Thanh Cuồng, đừng cùng hắn đi! Hôn sự...... Ngươi đã phản đối như thế...... Ta có thể từ bỏ...... Mau đẩy yêu quái kia ra...... Hắn sẽ hại ngươi, biểu đệ đẩy hắn ra...... Biểu ca cái gì cũng nghe theo ngươi!”

“Đã quá muộn......” Hoàng Phủ Thanh Cuồng thì thào tự nói, nhẹ nhàng mà lắc đầu.

….

Nhìn Phong Phi Dương, nghe lời gã nói tràn ngập sự quan tâm, không thể phủ nhận, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng cảm thấy nhộn nhạo không thôi.

Dây dưa yêu hận, không thể nói buông là buông.

Chính là, tình yêu của y phải là trong sáng, duy nhất, không thể có một tia nhơ bẩn..... Tựa như con ngựa bằng ngọc năm đó, cho dù tiểu vương gia chỉ nhẹ nhàng mà sờ nó một chút, y cũng tự tay mình đập vỡ.

“Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, là ta không cần ngươi, không phải ngươi không cần ta.”

Đôi môi khẽ thốt ra, nhìn Phong Phi Dương thần sắc chật vật, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Cuồng dâng lên một cỗ lãnh khốc.

Y muốn lôi Phong Phi Dương cùng xuống hoàng tuyền, cũng nghĩ tới sẽ hoàn toàn quên gã, nhưng chưa từng nghĩ tới phải tha thứ, cùng gã gương vỡ lại lành.

Đây là cố chấp, là cuồng vọng, cũng tùy hứng, bất quá, y vốn là như thế, không thể thay đổi.

Huống chi, cho dù y thay đổi chủ ý, Ngao Quảng đang ôm y, sẽ buông y ra sao?

Thở dài một hơi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng biết mình đã có một quyết định không thể thay đổi.

Rồng nước đưa y lên cao, ống tay áo truyền đến âm thanh bị xé rách, Phong Phi Dương vẫn nắm lấy ống tay áo bị đứt ra của y, ngã ngồi trên mặt đất, ngưng châu trong vòng hào quang lòe lòe.

“Biểu đệ! Hoàng Phủ Thanh Cuồng!”

Thanh âm quen thuộc càng ngày xa xôi, khóe mắt không tự chủ được chảy ra hai dòng lệ quang.

Ngao Quảng cúi đầu, ôn nhu hôn hết những giọt nước mắt của y.

Khó có thể nói nên lời cảm giác an toàn này, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng càng thêm không thể khống chế mà lên tiếng khóc lớn, thậm chí vùi đầu thật sâu vào ngực hắn.

Ngao Quảng không có ngăn cản, tay vỗ nhẹ lên đầu y.

“Khóc đi. Bất quá, chỉ bây giờ thôi, về sau, phải quên!”

“Cung nghênh long vương!”

Tiếng vang áp đảo long cung, đông nghìn nghịt binh sĩ quỳ rạp dưới đất, hàng ngũ không thấy điểm cuối, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng thực sự ngây người một hồi lâu.

Đương nhiên, Ngao Quảng không có lộ ra biểu tình gì, ánh mắt của hắn lãnh đạm, nhưng hải tộc đang quỳ bên dưới lại lộ ra biểu hiện vui sướng

“Vương, người rốt cục đã trở lại!”

“Nhiều ngày qua, vương hành tung không rõ, bọn thần thật sự phi thường lo lắng! Mừng người vẫn khỏe mạnh!”

“Vương, người rốt cuộc đã đi đâu?”

Từ trước đến nay bạch long thỉ vũ cùng hồng long lá chắn luôn tranh công nhau, cho dù khi ân cần thăm hỏi, cũng không sửa bản sắc, cướp lời nhau lên tiếng.

Ngao Quảng không để ý tới, vươn tay, đem Hoàng Phủ Thanh Cuồng đang xuất thần ôm đến thủy tuyền.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng giống như một khối tượng không có phản ứng, tùy ý Ngao Quảng đưa y ôm nổi trên mặt nước.

Bởi vì vừa khóc nên viền mắt nhiễm một tầng đỏ hồng xinh đẹp, nhìn thủy tuyền hình tròn chỉ sâu khoảng 1 thước, lại nhìn chính mình hoàn toàn không có mảnh quần áo nào trên người, mọi cách nghi hoặc.

Y vẫn chôn ở trước ngực Ngao Quảng mà khóc, căn bản không có lưu ý đến mình là như thế nào đi vào cái chỗ này, chỉ biết rồng nước đưa y đến giữa không trung, tiếp theo, “sát”  một tiếng, phóng xuống dưới cái sông nhỏ mà đi.

Tốc độ như sấm khiến y đầu óc choáng váng, lại trợn mắt hết sức, trước mắt đã là một phong cảnh khác.

Hoảng sợ mà ngẩng đầu, đang muốn đánh giá bốn phía, đã bị một tôm binh ở xa xa ngẩn đầu đánh giá y làm hoảng sợ.

Mới vừa rồi không có nhìn đến, hiện tại nhìn lại, mới phát hiện bốn phía toàn là sinh vật quái dị.

Môi dưới có râu, trên đầu sừng mọc dài, trên lưng có vảy...... Không thể dùng từ “người” để hình dung.

Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý, y vẫn như cũ nhịn không được co rúm lại.

Cảm thấy thân thể y hơi hơi chấn động, Ngao Quảng theo tầm mắt nhìn lại, hiểu được, kề sát vành tai y thản nhiên nói

“Bọn họ tu hành chưa đủ, không cần để ý tới.”

Hiểu được Ngao Quảng có ý trấn an, Hoàng Phủ Thanh Cuồng miễn cưỡng giữ vững tinh thần.

Đi theo Ngao Quảng….

Long Vương đi rồi, chúng hải tộc đang quỳ trên mặt đất lập tức xôn xao

Chúng hải tộc mặc dù hiếu kỳ con người ở cùng Long Vương kia rốt cuộc là ai, nhưng là, dưới uy nghiêm của Ngao Quảng, không có ai dám đứng lên hỏi, chỉ có thể dùng ánh mắt đánh giá.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng bị nhìn, cả người đều không thoải mái, vừa đi vừa nhìn trụ thủy tinh có 6 cái sừng trong cung diện, lóe ra tinh quang lạnh băng thật chói mắt. Kiến trúc to lớn không thể tưởng khiến cho con người cả kinh.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng không thể không hỏi, “Nơi này là chỗ nào?”

“Thuỷ tinh cung.”

“Thuỷ tinh cung? Ngao Quảng...... Ngao Quảng...... Thuỷ tinh cung......” Hoàng Phủ Thanh Cuồng miệng thì thào nhớ kỹ, Hồng long đi theo hai người họ, rốt cuộc nhịn không được đành phải hỏi, “Vương, vị này.....”

Hồng long vừa hỏi, Bạch long  cũng lập tức kiềm chế không được, “Vâng! Vương, này là ai?”

Đông hải long vương lạnh như băng cao ngạo  tuyệt không hiếu khách, mấy ngàn năm nay, thuỷ tinh cung chưa bao giờ có “ngoại thần” đặt chân vào nửa bước, huống chi là người?

Nghe được thuộc hạ liên tục truy vấn, Ngao Quảng bỗng nhiên dừng bước, xoay người, thế nhưng đối với hai người bọn họ mỉm cười.

“Vương phi, Vương phi chính thức.”

Hồng Long ngây người, Bạch Long ngây người, tất cả hải tộc nhìn thấy hắn cười đều ngẩn người.

Long Vương cười, là ngày đóng băng, hay là đất nứt ra?

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn tươi cười, hắn nói gì nhất thời không ai để ý.

Chỉ có Hoàng Phủ Thanh Cuồng bởi vì câu nói của hắn mà ngạc nhiên.

Vương phi? Cái gì Vương phi?

Mắt phượng ở trên khuôn mặt trắng nõn trợn tròn như hạt châu, con ngươi mờ mịt thật khiến người ta thương yêu.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng quần áo bị lửa chay xém một nửa, tay áo cũng bị Phong Phi Dương trong vườn đào xé rách, bộ dạng giống như một con bướm đen nho nhỏ đang bay. Da thịt phơi ra trong không khí ở thủy tinh cung rét lạnh nên nhuốm màu tuyết, Ngao Quảng cởi ngoại bào, ôn nhu phủ thêm cho y.

“Đi thôi! Đến tẩm cung của ta.”

Đem Hoàng Phủ Thanh Cuồng đang hồn xiêu phách lạc đi trước, Ngao Quảng âm thanh ôn nhu, động tác cũng ôn nhu, để lại toàn bộ hải tộc vẫn đang hóa đá.

Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở duối hành lang dài, tất cả mới tỉnh lại.

Hồng long  giơ tay lên,hướng tới cái đầu binh tôm ở gần mình nhất mà hung hăng đập một phát.

“A!” Binh tôm đáng thương bị hắn bất ngờ khi dễ, chỉ có thể khổ sở ôm đầu kêu đau.

Hồng long thì thào tự nói, “Đau như vậy, vậy không phải nằm mộng...... Vương thật sự nở nụ cười, còn phát ra âm thanh ghê tởm như vậy.”

“Ngu ngốc! Cười hay không không quan trọng.” Bạch long khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghe rõ chưa? Là Vương phi! Vương phi!”

“Vương phi? Cái kia...... Nhân loại?”

“Đúng! Chính là con người!”

“Hắn...... Dường như là một nam nhân.”

“Người mù cũng biết!” Bạch long lại hừ lạnh.

“Nguy rồi...... Đi xem nhân gian, vương liền hồ đồ!...... Ngay cả nam nữ đều phân biệt không được! Vương hồ đồ rồi!”

Nhìn Hồng long xoa tay làm bộ dáng lo lắng, Bạch long đảo mắt xem thường, ở trong lòng thầm mắng “Ngu ngốc! Ngu ngốc!”

Rốt cuộc là ai nói bọn họ tài sức ngang bằng? Hắn rõ ràng thông minh hơn tên Hồng long ngu ngốc kia!

Xoay người, dặn dò thuộc hạ thông tri cho những đại nhân trong long tộc, thỉnh bọn họ lập tức trở về bàn đại sự,  không hề để ý tới Hồng long, một bước rời đi

Tẩm cung Long vương cửa thủy liêm, chín viên minh châu to lớn treo ở phía trên, châu quang giống như trăng sáng, nhu hòa trơn bóng, trướng kim sa lấp lánh ánh sáng.

Ghế ngồi bằng  àng, bình phong ngọc mài, còn có chính giữa là một khối tuyết hình chữ nhật, trừ  cái đó ra, tẩm cung cũng không có gì đặc biệt bằng.

Đương nhiên, tất cả hải tộc đều biết, khối chữ nhật kia chính là bảo bối của long cung “Băng long sàn”.

Sáng loáng như sao, lạnh như băng, nằm lên, hàn khí xông thẳng vão ngũ tạng, vừa lúc trung hoà cửu dương nhiệt khí trên người long tộc, cũng giúp tăng cường pháp lực.

Đáng tiếc, chủ nhân của nó, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng, đã đủ lạnh lùng mạnh mẽ rồi…

Long vương tẩm cung thùng rỗng kêu to, “Băng long sàn” dù có tiện lợi cỡ nào, cũng không có đất dụng võ.

Mà nếu như nói ngày xưa nó là đã bị coi thường, như vậy hôm nay nó chính là đã bị vũ nhục.

Ngao Quảng ra lệnh một tiếng, long cung tỳ nữ đem một tầng lại một tầng vải tơ vàng phủ lên “Băng long sàn”

“Còn lạnh không?”

Ôm Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngồi trên ghế, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm tay chân y, Ngao Quảng mi tâm nhíu lại, thành vài vết nhăn trên trán.

“Vẫn là thực...... Rất lạnh......” Hoàng Phủ Thanh Cuồng hàm đánh lập cập, cố gắng đem thân thể mình cuộn thành một đoàn, lui vào trong áo Ngao Quảng.

“Thật có lỗi, ta đã quên nhắc ngươi chuyện cái giường.” Ngao Quảng thực cảm áy náy, kéo bàn tay lạnh ngắt của y đến bên môi thổi nhiệt khí.

Khóe mắt hướng tới cái giường lớn, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn còn sợ hãi mà co rụt bả vai.

Vừa rồi đi đến bên giường, y tò mò dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà sờ soạng một chút, lập tức lạnh như băng, tay chân đều cứng ngắt, khớp hàm cũng bất động, kêu cũng không được, may mắn, Ngao Quảng nhanh nhẹn kéo y ra.

Dựa sát vào thân thể ấm nóng của Ngao Quảng, thân mình Hoàng Phủ Thanh Cuồng dần dần ấm lên, trải qua nhiều sự việc, vô luận thân, tâm, thần trí, đều đã mệt muốn chết, lúc này gối lên khuôn ngực rắn chắc của Ngao Quảng, không khỏi cảm thấy buồn ngủ mà ngáp dài.

Vài cung nữ đã lót giường xong, Ngao Quảng ôm y sang, để cho cung nữ hầu hạ gỡ bỏ ngoại bào, đang yên ổn ngủ, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bỗng tỉnh táo lại.

Bất an nhìn đến giường có vẻ ấm áp, lại liếc mắt đến sàn nhà trong suốt, âm thầm tính toán, y không tình nguyện mà nói: “Ta có thể ngủ dưới đất......”

Nhìn y quệt mồm, bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo, Ngao Quảng trong lòng buồn cười, cũng không nói, trực tiếp nâng cánh tay, kéo y lên giường.

Vải tơ mềm mại, nhưng vẫn không ngăn được hàn khí tỏa ra từ “Băng long sàn”. Hoàng Phủ Thanh Cuồng lạnh muốn run rẩy, lập tức nhảy dựng lên, quắc mắt trừng trừng, mắng: “Đây kiểu giường chết tiệt gì! Ta không cần ngủ ở nơi này!”

“Ngoan...... Đây tốt cho bụng của ngươi.” Ngao Quảng nằm bên cạnh vươn tay, đem y kéo lại xuống giường.

“Sanh con? Cái gì sanh con?” Lời của hắn Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhất thời nghe không rõ, chính là, thấy bộ dạng hắn như không có gì liền tức giận, hắn là yêu quái, còn mình không phải! Ngủ trên giường lạnh như thế, là muốn lạnh chết y sao?

Y không chút nghĩ ngợi, liền trừng mắt với Ngao Quảng, “Ta mặc kệ! Ta không cần ngủ ở đây!”

Ngao Quảng vẫn như cũ bình tĩnh, thản nhiên nói, “Sẽ không lạnh.”

Dứt lời, thân thủ ở trên bụng y nhẹ nhàng phất một cái.

Lập tức, một cỗ nhiệt khí vẫn ẩn nấp ở trong bụng trỗi dậy, lưu thông huyết mạch, tứ chi lạnh cứng nhất thời mềm nhũn, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhịn không được khẽ ngâm một tiếng, “Ngô......”

“Ngủ đi. Hảo hảo mà ngủ một giấc.” Ngao Quảng nhẹ nhàng vuốt lưng y, thanh âm trầm thấp như ru con.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng thật sự mệt mỏi, mí mắt vẫn nhíu nhíu, nhưng là,y vẫn cố gắng tỉnh táo. Bởi vì, có một việc, y nhất định phải nói rõ ràng

“Ngươi đối với ta tốt lắm, bất quá...... Ta không biết lấy gì...... Để báo đáp.” Ngụ ý rất rõ ràng, là nói cho Ngao Quảng, đừng vọng tưởng y vì ân huệ nho nhỏ này mà yêu hắn.

Ngao Quảng vẫn nghe, cẩn thận nghe, tiếp theo, ôn hoà nói, “Chỉ có con người mới cần báo đáp.”

Trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, Hoàng Phủ Thanh Cuồng còn muốn nói điều gì, lại bị chặn môi

Nụ hôn cục nóng bỏng của Ngao Quảng đã nuốt hết hơi thở y

Hôn nóng cháy, rồi lại thốt ra lời nói tràn ngập ôn nhu.

“Ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa.”

Dù có nhiều đau khổ hơn nữa, nhiều bất an hơn nữa, dưới con ngươi ôn nhu như xuyên thấu tâm cang của hắn, tất cả phiền muộn dều bị ném đi.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng chậm rãi khép mi, mũi hấp hấp đáng yêu, tuôn ra hơi thở vững vàng.

Khóc, đau lòng, sợ hãi...... Hết thảy hết thảy dần dần bay xa.

Ngao Quảng ở trên trán y nhẹ nhàng hôn một cái,ban cho một đêm mộng đẹp ngọt ngào.

Một thoáng mộng đẹp ngọt ngào, hẳn là có thể chữa khỏi phần nào thương đau của Hoàng Phủ Thanh Cuồng.