*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Thiên long hãm tình] Chương 4[Câu dẫn mỹ mông điếm trưởng] Chương 5

[Thiên long hãm tình] Chương 5

Tháng Chín 24, 2012

secretwind Thiên Long Hãm Tình, Đam Mỹ 9 phản hồi

Chương 5

Vì tình yêu mà tan nát cõi lòng, ảm đạm sầu thương, là biểu hiện chung của người thất tình, nhưng mà, so với người thường, thì Hoàng Phủ Thanh Cuồng đúng là một người phi thường.

Ngày hôm qua, mới trải qua bi thương, đến không thể ngủ, mà sáng sớm, y lại có thể thần sắc tự nhiên, cử chỉ như thường.

Đêm qua, còn cố ý dặn dò đầu bếp làm nhiều thức ăn cho yến tiệc.

Ngao Quảng ngồi tại vị trí khách mời, một bữa tiệc đầy nói tiếng cười.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng cười, hai tay nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, khóe môi khẽ nhếch, cười tươi như hoa.

Ngay cả Ngao Quảng cũng không thể không bội phục y, vô luận là cười thật hay là miễn cưỡng, ít nhất y vẫn còn cười được, hơn nữa cười đến động lòng người.

Khuôn mặt khả ái má lúm đồng tiền, môi đỏ mọng răng trắng, dung tư rực rỡ loá mắt, so với y, nụ cười của nhưng người khác thật quá gượng ép.

Đặc biệt như Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu, thật lòng mà nói, bọn nó cười mà khổ sở không thôi, giống như là khóc vậy.

Cảm giác bất an tràn ngập bốn phía, Ngao Quảng cảm nhận được rất rõ ràng.

Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Tả, Tiểu Hữu liền lẻn vào trong.

Hai đứa chưa vội lên tiếng, mà quỳ xuống đất dập đầu ba cái.

Lúc bọn nó vào, Ngao Quảng đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế bành.

Ghế làm bằng gỗ cây tử đàn, chỗ gác chân hay tay vịn đều khắc hoa văn phượng hoàng, lưng ghế còn có lụa mềm tựa lưng.

Đó là ghế dựa tinh xảo nhất, cũng là ghế dựa cao sang quý phái nhất, cũng là ghế dựa thoải mái nhất.

Nguyên nhân chính là vì thật thoải mái, Ngao Quảng mới có thể ngồi trên đó, từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng trầm tư, giống như hắn căn bản không biết có người đi đến, càng không biết có người ở trước mặt hắn dập đầu.

Hoặc là, cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không quan tâm. Dù sao, đối Đông hải long vương mà nói, được quỳ lạy là một chuyện tầm thường đến cực điểm.

Kẻ đầu tiên thiếu kiên nhẫn chính là Tiểu Tả.

“Này! Ngươi chết rồi sao? Chúng ta đi vào, ngươi không nhìn thấy sao?”

Nó trừng mắt nhìn Ngao Quảng, hận không thể bước lên lôi hắn xuống.

Tiểu Hữu cuống quít giữ chặt nó lại, đáng thương mà nói với Ngao Quảng:

“Ngao công tử, cầu ngươi khuyên thiếu gia nhà ta.”

“Coi như hết! Hắn sao có thể giúp chúng ta, cho dù hắn muốn giúp cũng chưa chắc giúp được.”

“Tiểu Tả, đừng nói lung tung...... Ngao công tử, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp chúng ta, chúng ta rất sợ thiếu gia làm chuyện điên rồ, cầu ngươi hãy khuyên y.”

Hai đứa nhất đáp nhất đương, Ngao Quảng vẫn không quan tâm đến, cho đến hai đứa hết lời, Ngao Quảng mới từ từ mở mắt ra.

“Các ngươi cảm thấy được y sẽ làm chuyện điên rồ?”

Tiểu Hữu cuống quít trả lời.”Hôm trước, sau khi thiếu gia gặp biểu thiếu gia xong, đem mọi thứ trong thư phòng đập vỡ hết, sau đó, ngược lại bày ra bộ dạng tự nhiên, chúng ta liền biết không ổn. Chuyện biểu thiếu gia cùng thiếu gia...... Cũng không phải bí mật gì, biểu thiếu gia nay Tần mai Sở, chúng ta đều sợ thiếu gia...... Y sẽ bắt chước lão gia đã qua đời...... Làm chuyện giống ngày xưa.”

Nhắc tới phụ thân của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, Tiểu Hữu cúi thấp đầu, nói.

“Khó có được người mà thiếu gia thích như ngươi...... Ngao công tử, xin hãy khuyên nhủ thiếu gia, ngàn vạn lần đừng làm cho y hiểu sai.”

Nói xong, nó ngẩng đầu lên, Tiểu Tả cũng lại quỳ trên mặt đất, giữ yên lặng mà dập đầu.

Sau đó, cả hai đều không nói thêm gì, yên lặng chờ đợi, đợi Ngao Quảng đồng ý.

Mà Ngao Quảng vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ai cũng không thể đoán được bất cứ ý niệm nào từ gương mặt tuấn tú ấy.

Đợi một lúc sau, Ngao Quảng mới mở miệng, thản nhiên nói.”Đi ra ngoài.”

Lời nói không cự tuyệt,cũng không đáp ứng.

Tiểu Tả, Tiểu Hữu cũng không dây dưa, gục đầu xuống, lẳng lặng đi ra ngoài.

Nói cho cùng, cho dù Ngao Quảng đáp ứng mở miệng khuyên nhủ, theo tính cách Hoàng Phủ Thanh Cuồng, cũng chưa chắc dễ dàng bị thuyết phục.

Đối với Ngao Quảng, bọn nó vốn không ôm kỳ vọng quá lớn, nên cũng sẽ không quá mức thất vọng.

Bọn nó đi rồi, trong phòng ngủ lại tĩnh lặng.

Phòng vẫn như trước im ắng lạ thường, ghế nằm thoải mái khiến người ta chẳng muốn đứng lên. Vậy mà, khi Hoàng Phủ Thanh Cuồng bước vào phòng, Ngao Quảng vốn dĩ không nhúc nhích lại đứng lên.

Từ phía sau ôm lấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng, cách một lớp áo, lấy tay nhẹ nhàng mà ấn vào bụng y.”Còn khó chịu sao?”

“Không. Nhưng mà...... Rất kỳ quái, trong bụng dường như có cổ nhiệt khí tản ra, cả người đều ấm áp thật thoải mái.”

Nghe Hoàng Phủ Thanh Cuồng nói xong, ánh mắt sắc bén của Ngao Quảng lộ ra vẻ nhu hòa thản nhiên, tay đặt trên bụng y, lúc mạnh lúc nhẹ mà xoa đều.

Hai người đứng trước vách tường, vừa lúc ngang tầm cái gương đồng, ánh mắt lưu chuyển, mặt gương trơn nhẵn phản chiếu hai bóng người, phía sau là nam nhân tuấn mĩ ánh mắt nhu tình, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng trong lòng không khỏi nổi lên một chút áy náy.

Ngày đó y vì chuyện của Phong Phi Dương, tức giận đến điên điên ngây ngốc, một lòng chỉ vội vã muốn trả thù, liền kêu Tiểu Tả Tiểu Hữu ra ngoài tùy tiện bắt một nam nhân về.

Mấy ngày nay nghĩ lại, chuyện này thật sự hồ đồ!

Y không phải muốn làm rõ ràng vấn đề, chính là, làm như vậy để làm gì? Phong Phi Dương căn bản sẽ không vì thế mà thay đổi chủ ý, mà y cũng không được lợi ích gì, ngược lại còn làm tổn thương một người vô tội.

Ngao Quảng đối với y thật tốt quá, khiến cho y tâm phiền ý loạn.

Ngày mai sau tiệc hoa đào, hết thảy sẽ kết thúc...... Ngao Quảng ở lại, cũng không có tác dụng gì.

Nhẹ nhàng thở dài, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không có xoay người, mà là đối với gương đồng hỏi, “Ngươi chừng nào thì rời đi?”

Ngao Quảng lạnh lùng đáp, “Rời đi, có thể. Bất quá, không chỉ một mình ta.”

Nhướn mày lên, Hoàng Phủ Thanh Cuồng muốn nói cái gì đó, khóe mắt nhìn qua, chợt phát hiện, gương mặt tuấn mỹ của Ngao Quảng trong gương, ánh mắt kia nương theo gương đồng mà phản chiếu sự cường ngạnh, kiên quyết.

Đó là một loại ánh mắt không thể cự tuyệt, mà chủ nhân của ánh mắt nọ thật lạnh lẽo, bình tĩnh...... Cả người đang tản mát ra uy nghiêm vô cùng.

Chính là thân ảnh kia phản chiếu trong gương, Hoàng Phủ Thanh Cuồng từ trước đến nay luôn tùy tiện, chân lại có chút mềm nhũn, Ngao Quảng từ sau ôm lấy y, chống đỡ thân mình yếu duối của y, động tác ôn nhu, khuỷu tay rắn chắc.

“Qua ngày mai, ta mang ngươi đi.”

Hắn ngữ điệu bình thản, lại giống như tên — Một tên bắn ra, không thể thu hồi.

Làn gió thơm thổi hoa đào lung lay, hồng ảnh bồi hồi, hàng vạn hàng nghìn tiên tử trong rừng ca múa.

Hoa ảnh như nước, cảnh đẹp như bức tranh, Phong Phi Dương được dẫn vào vườn hoa đào, đi cùng còn có hai nữ tử, cũng ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh.

“Năm nay hoa đào so với năm rồi càng nở rộ.” Ca ngợi rất nhiều, Phong Phi Dương ở trong lòng thầm nghĩ: cả vườn hoa đào tuy đẹp, nhưng trong mùa đông nở rộ, thì thật bất thường.

Nhìn hoa đón gió rung rinh, chỉ cảm thấy ẩn ẩn có không khí yêu dị tràn ngập, khiến Phong Phi Dương cảm thấy điềm xấu.

Nhíu chặt đôi mày, bỗng nghe một giọng nói trầm bổng phát ra.

“Phải nói hoa đào của năm nay so với năm kia nở còn đẹp hơn.”

“Biểu đệ!” Phong Phi Dương lập tức thả lỏng chân mày.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng vuốt cằm, con ngươi đã sớm đặt trên hai nữ tử bên kia.

Đứng sau là một nha hoàn xinh đẹp, mà được nàng hầu hạ, chính là một hoa y nữ tử. Nàng phủ một thân áo lục, váy dài như ánh trăng, áo khoác ngũ sắc, cúc áo cũng là thượng hạng, trên đầu cái trâm vàng.

Theo lễ giáo, nữ tử trên mặt che một lớp khăn lụa mỏng màu hồng nhạt, đem dung mạo giấu đi, bất quá, nhìn vầng trán cao cùng ánh mắt hạnh nhân, đã biết chắc chắn là một vị mỹ nhân.

Bất động thanh sắc mà đánh giá một phen, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cười nói, “Vị này chính là Lý Gia tiểu thư?”

“Tiểu nữ tử Lý Đan Đan, thỉnh an Hoàng Phủ Hầu gia.” Nữ tử xoay người, động tác tao nhã, thanh âm cũng dễ nghe như chim hoàng oanh xuất cốc.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng thi lễ, thần tình mang ý cười mà nói, “Khách khí, khách khí. Kêu một tiếng Hoàng Phủ Thanh Cuồng là được rồi, dù sao một tháng nữa, đã là người một nhà.”

Khuôn mặt cười má lúm đồng tiền làm cho Phong Phi Dương vốn tâm trạng không yên giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra biểu đệ rốt cục đã chấp nhận, chuyện tốt! Chuyện tốt!

Ánh mắt Phong Phi Dương qua lại giữa hai người, Hoàng Phủ Thanh Cuồng hôm nay mặc áo đỏ, tay áo thêu chỉ vàng, khoác áo lông chồn bạc, trên lưng khảm châu, trên đầu cài trâm vàng, gió thổi qua, lọn tóc đen rũ xuống trán tung bay, gương mặt trắng nõn, ánh mắt đa tình càng thêm mị hoặc.

Một đôi nam nữ đứng lặng dưới tàng cây hoa đào, một là phượng mắt phong môi, kiêu ngạo tự mãn ngay thẳng, một là xinh đẹp như ngọc, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Mỗi người một vẻ.

Ảo tưởng có một ngày cả 2 sẽ sống hòa thuận với nhau, khiến Phong Phi Dương nhịn không được nhếch môi cười.

Mắt đảo qua một cái, sâu trong con ngươi đen nhánh của Hoàng Phủ Thanh Cuồng nổi lên một tia hận ý, lập tức lại bình tĩnh trở lại, nói với Tiểu Tả, Tiểu Hữu đang đứng khoanh tay bên cạnh, “Kế tiếp để ta dẫn đường, các ngươi vào phòng bếp hỗ trợ đi.”

Hai đứa trên mặt lộ vẻ khó khăn, chần chờ không chịu rời đi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng trừng mắt nhìn, dùng thanh âm không thể cự tuyệt mà nói, “Đi xuống!”

Tiểu Tả, Tiểu Hữu cắn môi, mũi chân trước sau di động vài lần, rốt cục lui xuống, lúc xoay người, khóe mắt đều lén lút đỏ lên.

Phong Phi Dương tinh mắt nhìn thấy, không khỏi hỏi, “Hai đứa nó làm sao vậy?”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng thản nhiên nói, “Ai biết! Có thể bởi vì ta sáng nay mắng bọn nó một hồi, trong lòng không được thoải mái.”

Đối với nhà giàu, quở trách nô bộc vốn là chuyện bình thường, Phong Phi Dương nghe xong, tùy ý nhún nhún vai, không có hỏi tiếp.

Hai nữ một nam đi theo Hoàng Phủ Thanh Cuồng vào sâu trong vườn đào.

Đi được vài chục bước, Lý Đan Đan nâng đôi mày liễu, nhẹ giọng nói, “Mùi rượu thật đậm.”

Không biết vì cái gì, càng đi sau vào vườn đào, một cỗ hương nồng liền xông lên rõ rệt, vừa nghe đã say.

Bùi Đan Đan không thắng được rượu lực,khuôn mặt đã nhuốm hồng.

Phong Phi Dương vuốt vuốt sống mũi, cười rộ lên, “Nhất định đem giấu ở trong hầm là nữ nhi hồng trăm năm, rượu tốt khó gặp, một cơn gió thổi, mùi thơm mười dặm, chúng ta hôm nay có có lộc ăn!”

Thần bí nhếch môi lên, Hoàng Phủ Thanh Cuồng chỉ cười không nói.

Đến lúc đi tới cái bàn trống ở giữa rừng đào, Hoàng Phủ Thanh Cuồng đột nhiên vỗ vỗ cái trán “ai nha” hai tiếng.

“Ta đã quên phân phó Tiểu Tả đem thơ ta mới viết đến, để mọi người bình luận.”

Phong Phi Dương nói, “Nga. Kêu Tiểu Ngọc đến phòng bếp gọi nó đi!”

Nha hoàn kêu là Tiểu Ngọc hướng Lý Đan Đan xin chỉ thị, Lý Đan Đan cũng gật đầu đồng ý.

Nhẹ nhàng đến gần nha hoàn, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vươn ngón tay thon dài, hướng bên ngoài vườn chỉ điểm.

“Phòng bếp cách đây không xa lắm, ngươi đi hướng đông, xuyên qua hai cái hành lang, quẹo trái, từ đi qua hoa viên nhỏ, tám mươi bước, quẹo phải, qua ba sương phòng, sau đó, xuyên qua một cái phòng nhỏ, bên trái, thấy một con đường nhỏ, đi thẳng, là được.”

Lời nói vừa nhanh vừa rắc rối, nha hoàn kia ngốc lăng đi theo hướng Hoàng Phủ Thanh Cuồng chỉ, không biết đã nghe kĩ hay chưa.

Nhìn theo thân ảnh của nàng dần dần đi xa, Hoàng Phủ Thanh Cuồng còn không kịp cười trộm, liền nghe Phong Phi Dương nói, “Ta vẫn thường nói, người hầu không đủ, biểu đệ, ta xem ngươi vẫn là nên xem lại lời đề nghị trước kia của ta, đem hạ nhân bên phủ ta sang hỗ trợ đi!”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng lắc đầu, “Một tháng sau, ngươi sẽ lo liệu hôn sự, trong phủ hạ nhân hẳn là cũng không đủ dùng. Chờ hôn sự tốt đẹp xong đi.” Làm chi điều thừa thãi? Hôm nay qua đi, tài phú, nhà cao cửa rộng, hạ nhân, y cái gì cũng không cần.

Dẫn Phong Phi Dương cùng Bùi Đan Đan ngồi vào vị trí, Phong Phi Dương sau khi giúp đỡ thê tử tương lai ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía cái bàn trống rỗng.

“Những người khác chưa tới?” Kỳ quái...... Đến giờ rồi mà.

Gã ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng.

Đôi mắt mị nhân của Hoàng Phủ Thanh Cuồng đã đặt lên người Lý Đan Đan.

“Lý tiểu thư thanh âm như chim hoàng oanh uyển chuyển, người ta nói vậy là quá khiêm tốn rồi.”

Mỉm cười khen tặng, nhìn đến khuôn mặt đằng sau khăn lụa lại đỏ thêm, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nói tiếp, “Hoàng Phủ Thanh Cuồng vô lễ, có thể thỉnh Bùi tiểu thư bỏ khăn che mặt, cho Hoàng Phủ Thanh Cuồng chứng kiến dung nhan không?”

Này thật là một yêu cầu vô lễ, dung mạo khuê nữ làm sao có thể để người ta tùy tiện xem?

Bùi Đan Đan khẽ nhăn mày, lập tức liền muốn lắc đầu cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ, liền nhớ lại lời đồn đãi bên ngoài, không khỏi muốn so sánh một chút, lúc này cởi khăn che mặt xuống.

Bàn tay trắng nõn vừa nhấc, lụa mỏng hồng nhạt hạ xuống, lộ ra làn da trắng mịn, hai gò má hồng hào, một đôi mắt hạnh to tròn, chóp mũi mượt mà, môi đỏ như son.

Cô gái dung nhan diễm lệ, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng như bị đâm một nhát.

Tự tin y dĩ nhiên có, chính là, một gã nam tử, cho dù lớn lên bộ dạng có tiêu sái tuấn mỹ, nhưng sao có thể so sánh cùng với một nữ nhân xinh đẹp? Hắn không biết làm việc nhà, cũng không thể sanh con dưỡng cái.

“Quả nhiên là dịu dàng xinh đẹp, khó trách...... Khó trách......”

Thì thào tự nói, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bỗng nhiên quay đầu, đối với Phong Phi Dương nói, “Biểu ca, ngươi nói Hoàng Phủ Thanh Cuồng đẹp? Hay là Lý tiểu thư đẹp?”

Phong Phi Dương vạn phần khó xử, vấn đề này mà trả lời, không thể khiến cho cả hai cùng vui vẻ, chỉ phải nói, “Biểu đệ, dung mạo nam nhân cùng nữ nhân, làm sao có thể so sánh.”

“Biểu ca trước kia không phải thường nói, trong thiên hạ nữ tử xinh đẹp so ra đều kém Hoàng Phủ Thanh Cuồng một đầu ngón tay sao? Chẳng lẽ đều là nói dối?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng giơ một ngón tay lên, phát ra lời hờn dỗi mị ý.

Phong Phi Dương càng xấu hổ, miệng khép mở vài lần, thủy chung nói không ra lời, trong lòng nhiều cảm giác đan xen rối bời về bữa tiệc rượu này.

“Lý tiểu thư, biểu ca đối với ngươi lúc đính ước nói cái gì? Hắn là nói “đông sét đánh chấn hạ vũ tuyết, thiên địa thai, nãi dám cùng quân tuyệt”? Hay là nói “nếu ngày nào phụ ngươi, liền bị thiên địa sét đánh, không chết tử tế được”?...... Có muốn biết hắn đối với ta là nói như thế nào không?”

Nhìn sắc mặt dần dần cứng ngắc của hai người, Hoàng Phủ Thanh Cuồng chỉ vào nhánh cây đào trên đỉnh đầu, “Hắn ở dưới hoa đào thề, về sau đều nghe lời của ta, thương ta, yêu ta, đời đời kiếp kiếp, nếu ngày nào phụ ta, liền......”

“Hoàng Phủ Thanh Cuồng! Nói đủ rồi!” Phong Phi Dương chịu không nổi mà hét lớn.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng quả nhiên câm mồm, nhưng chỉ chốc lát lại nhếch khóe môi một lần nữa, nhìn Lý Đan Đan nói, “Ta không rõ, Lý tiểu thư, ngươi thật sự thương hắn sao? Chẳng lẽ ngươi không biết bên ngoài đồn đãi cái gì? Ngươi sao có thể chịu được phu quân tương lai của mình có tình nhân, hơn nữa là một nam nhân?”

Bùi Đan Đan mặt lập tức lúc đỏ lúc trắng.

Lời đồn Phong Phi Dương và Hoàng Phủ Thanh Cuồng, nàng dĩ nhiên biết, thậm chí Phong Phi Dương cũng từng đối nàng ám chỉ vài lần, hy vọng nàng cùng biểu đệ của gã chung sống hoà bình.

Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, mẫu thân của nàng còn nói, đó là chuyện đáng mừng— một nam tử không có khả năng uy hiếp địa vị chính thất của nàng.

Nàng cũng có quyết định của chính mình, có địa vị cùng vẻ ngoài anh tuấn, tao nhã biết điều, gia tài bạc triệu, thật sự là khó gặp, khuyết điểm nhỏ của gã, tạm thời có thể bỏ qua, sau khi ở chung, ngày đêm kề cận, sợ gì không bỏ được một người nam nhân.

Lần này theo Phong Phi Dương đến, chính là quan sát tình địch.

Chính là, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, Hoàng Phủ Thanh Cuồng thế nhưng chẳng màng sĩ diện, trực tiếp đem hết thảy nói toạc ra.

Nàng còn chưa nghĩ ra nên ứng đối như thế nào, Phong Phi Dương ngồi ở bên cạnh nàng lập tức đột nhiên đứng lên.

“Biểu đệ, ngươi hôm nay hồ đồ, đôi ta không tiện quấy rầy! Cáo từ! Hai ngày nữa, ngươi thanh tỉnh một chút, biểu ca lại đến tiếp!”

Nói xong, liền lôi kéo Lý Đan Đan nổi giận đùng đùng mà chuẩn bị rời đi. Mắt thấy tình lang cùng Hoàng Phủ Thanh Cuồng quyết liệt, Lý Đan Đan trong lòng cười trộm, khóe mắt đắc ý hướng Hoàng Phủ Thanh Cuồng liếc trộm, liền thấy trên mặt y không hề có vẻ bối rối, ngược lại còn mỉm cười xinh đẹp, hướng tới hai người bọn họ, nhẹ nhàng bật hơi, nói.

“Từ từ!”

Phong Phi Dương dừng bước, “Còn có chuyện gì?”

“Còn nhớ rõ biểu ca từng nói gì với Hoàng Phủ Thanh Cuồng không? Biểu ca không muốn nghe đáp án của ta sao? Nga hoàng nữ anh......”

Nghe được Hoàng Phủ Thanh Cuồng đột nhiên nhắc tới lời nói ngày đó trong thư phòng của gã, Phong Phi Dương nghĩ y đã biết sai rồi, thanh âm hơi hơi ôn hòa xuống.

“Ân...... Nói đi.”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng không vội vã trả lời, nâng kim điệp bào dài chấm đất, chậm rãi bước đi thong thả, lướt qua hai người.

Tóc dài đen nhánh nổi bật trên trang phục đẹp đẽ, bờ vai cùng thắt lưng phối hợp động tác tao nhã mà động lòng người.

Đi đến gốc cây đào, dương tay, bắt lấy ngọn đèn trang trí trên thân cây, ngẩng cằm, chăm chú nhìn Phong Phi Dương một lúc lâu.

Chính là người nam nhân này, làm y đau lòng, đau lòng.

Bản thân ngu dại, không trách được người khác, bất quá y từ trước đến nay rất ích kỷ, phải đau thì phải cùng nhau đau đi!

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Hoàng Phủ Thanh Cuồng mang theo mỉm cười, tiếp theo, buông tay ra.

“Này, liền, là, đáp, án.”

Lời nói tràn ngập ý đùa cợt, ngọn đèn rơi xuống đất.

“Oanh” một tiếng, sét đánh không kịp bưng tai, một ngọn hỏa long lướt qua mặt đất, nháy mắt, đốt cháy hết thảy.

Trong lúc đó, hỏa long đầu đuôi đụng vào nhau, làm thành một cái vòng tròn lửa.

“Phát sinh...... Phát sinh chuyện gì?”

“Lửa! Lửa lớn quá!”

Phong Phi Dương cùng Bùi Đan Đan bối rối. Hoàng Phủ Thanh Cuồng thần sắc bình tĩnh, dùng ánh mắt ngắm cảnh mà quan sát lửa thiêu rụi mọi thứ.

Một trăm bình nữ nhi hồng dội lên cây, rót vào bùn đất, thiêu cháy, như vậy mùi rượu liền càng đậm.

Dung mạo như hoa, mùi rượu huân say, khẽ vuốt đôi má lúm đồng tiền, một đôi mắt đẹp thủy chung nhịn không được hướng Phong Phi Dương nhìn lại.

Phong Phi Dương chỉ ngơ ngác đứng, ngơ ngác nhìn ngọn lửa, cũng ngơ ngác nhìn y, tựa hồ chưa hiểu được hết thảy.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng không keo kiệt lời giải thích với gã.

“Ngươi phải kết hôn, nếu ta không thể ngăn cản, cũng chỉ có thể cùng ngươi thực hiện lời thề ngày đó── liệt hỏa đốt người, chết không toàn thây.”

Thanh âm ôn nhu như nước, vẻ mặt cũng mềm nhẹ, khóe môi khinh câu, ngọt như mật.

Nhìn y mang vẻ mặt cười, Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngược lại giống bị châm đâm trúng mà kêu to lên, “Hoàng Phủ Thanh Cuồng! Như vậy ngay cả ngươi đều sẽ bị chết cháy!”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cười không đáp, Phong Phi Dương tìm đường muốn thoát thân, đáng tiếc cây đào thật lớn, liệt hỏa như biển, không chỗ nào không có, thử vài lần đều là vô ích.

Lý Đan Đan sợ mức chui xuống gầm bàn, cao giọng hướng ra phía ngoài kêu cứu.

“Cháy! Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Không cần kêu!” Thờ ơ lạnh nhạt, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nói, “Hầu phủ đất ngàn mẫu, người lớn lại ít, chờ bọn hắn tới cứu, chúng ta đã sớm chết.”

Hỏa thế càng đốt càng gần, chỉ sợ không đến một khắc sẽ đem đào trong vườn đốt rụi tàn, cho dù người trong phủ đúng lúc tìm đến, cũng không có biện pháp dập tắt đại hỏa.

“Không! Ta không muốn chết...... Ta thực xin lỗi ngươi...... Vì cái gì phải liên lụy ta? Ngươi muốn giết, giết hắn đi! Ta không muốn chết...... Không muốn chết!”

Nhiệt liệt dần dần gần kề, Lý Đan Đan phát điên kêu to, Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngay cả khóe mắt cũng lười hướng nàng liếc mắt một cái, chỉ nhìn Phong Phi Dương đã vô cùng tuyệt vọng, ôn nhu nói.

“Không cần sợ. Biểu ca...... Ta sẽ cùng ngươi, lên trời làm tiên, xuống âm ti ta đều sẽ cùng ngươi...... Chúng ta ba người chết cùng một chỗ, cũng coi như thực hiện mộng đẹp của ngươi “nga hoàng nữ anh, cùng chung một chồng”!”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cười khanh khách, nghe được lời của y, gương mặt tuấn tú của Phong Phi Dương trắng bệt, “nga hoàng nữ anh, cùng chung một chồng”, gã không thể nghĩ đến, chính là những lời này khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng hận thấu xương, do đó dâng lên sát tâm.

Từ sau khi dượng giết chết dì, tất cả mọi người đều nói người Hoàng Phủ gia có máu điên loạn, gã luôn cười trừ, hiện tại cũng phải thốt lên.

“Hoàng Phủ Thanh Cuồng...... Ngươi điên rồi!”

“Chắc là vậy đi, dù sao Hoàng Phủ gia vốn chính là gia tộc sinh ra những kẻ điên.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhẹ nhàng cười, nhìn quanh vườn cây, hoa đào lửa cháy gắt gao giao triền, giống như một đôi người yêu bên nhau tha thiết, “Trước kia, có cha ta! Hiện tại, có ta!”

Xuân tàm đến chết ti lực tẫn, sáp bó đuốc thành phản lệ thủy làm...... Đây là câu thơ cha yêu nhất.

Trước kia, y cảm thấy cha rất ngu, vì một gian tình, mà tự tay giết chết phu nhân duy nhất khiến bàn tay vấy máu, tiếp theo, cũng tự tay cầm kiếm đâm chết mình.

Sau này nghĩ lại, cũng có thể là cha đúng...... Chỉ có chết đi mới là phương pháp tốt nhất để rời bỏ một tình yêu.

Bị bỏ rơi, bị lừa dối, tựa như thiên đao vạn quả, tước cốt cát thịt, đây là một khổ sở nặng nề, có lẽ, y thật sự điên rồi, từ lúc biết tình nhân kết hôn với người khác, y đã muốn nổi điên!

“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói tồn...... Biểu ca, ngươi còn nhớ rõ tâm Vương gia của Trữ vương phủ không? Mới trước đây, hắn đến nhà chơi, muốn cướp khối ngọc ta thích nhất, ngươi bảo ta đưa cho hắn, ta không chịu, một tay đã đem ngọc đập vỡ nát, cũng giống như ngọc vỡ trước kia...... Nếu ta không có được ngươi, ta cũng sẽ không để cho người khác có được, bất quá, ta là người công bằng, ta muốn ngươi chết, ta cũng sẽ cùng ngươi đi tìm chết! Ta sẽ không để cho một mình ngươi một linh hồn cô đơn.”

Từ đôi môi đỏ mọng phun ra thanh âm tinh tế êm tai, lại không hề gợn sóng, tựa như y nói ra không phải chuyện sống chết, chẳng qua là việc nhàn rỗi ở nhà.

Chỉ có trên mặt hai dòng nước mắt tuôn rơi, nói lên tâm tư Hoàng Phủ Thanh Cuồng, thiên ti vạn lũ bi thương hận tuyệt.