Dịch: Lạc Đinh Đang

7h tối, An Bộ kết thúc công việc, về nhà tắm một cái, nấu một bát canh. Ngoại trừ rau quả, canh dinh dưỡng bổ huyết bổ khí cũng có thể tăng giá trị sinh khí nhất định. Sau khi cô bổ sung vài chục điểm sinh khí thì đeo một cái ba lô lên, tinh lực dồi dào tiếp tục ra cửa.

Đối với một bộ thi thể mỗi ngày 24h thì ít nhất cày cảm giác tồn tại đến 20h mà nói, hạng mục hoạt động phong phú ắt không thể thiếu. Ban ngày hôm nay An Bộ đều dùng làm việc, ban đêm dự định đến quán bar buông thả một chút.

Quán bar Sôi Trào nằm trên một đường ở trung tâm phố giải trí, quy mô không quá lớn nhưng phong cách thiết kế rất đặc sắc. Một năm trước khi An Bộ đến thành phố này, quán bar vào đầu tiên chính là "Sôi Trào", có quan hệ không tệ với chủ quán bar.

"Móa nó, Bộ Bộ, cô lại đổi tạo hình rồi hả?" Một thanh niên nhuộm tóc lam từ đưa tay chỉ vào An Bộ đi từ phòng nghỉ ra, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

Thanh niên tóc dài cạnh gã cười tiếp lời: "Mỗi lần nhìn thấy tạo hình của Bộ Bộ đều cảm thấy thẩm mỹ của mình không đủ dùng."

Ba người khác biểu thị sự tán đồng sâu sắc, tất cả đều dở khóc dở cười nhìn An Bộ.

Lúc này trên người An Bộ mặc một bộ áo lót che lưng màu trắng, bên ngoài trùm áo khoác đen, dưới thân mặc một chiếc quần Jean ngắn, phối hợp với một chiếc đai lưng rộng khảm châu, ngực đẹp, eo nhỏ, chân dài, gợi cảm mà ngầu.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm lớp trang điểm trên mặt cô. Nhãn cầu tím đậm, son môi màu vỏ quýt, cạnh bên mắt phải còn có một hoa văn hình đóa hồng xanh, vài dây leo màu vàng quấn quanh đan vào nhau, che kín nửa gương mặt. Phối hợp với nhan sắc cực kỳ cay mắt, lộ ra một lực xung kích kỳ dị. Nếu dưới thời điểm đêm khuya vắng người, thình lình thấy khuôn mặt như vậy, tuyệt đối bị dọa tè ra quần.

Trên thực tế, loại trang điểm kiểu này không phải An Bộ cố ý, chẳng qua do thị giác cô bất thường, vốn không thể phân biệt màu sắc, chỉ có thể so sánh hai màu trắng đen đối lập. Trong mắt cô tất cả mọi người đều là người da xám tro, ngoại trừ người da đen.

Năm người đứng trước mặt An Bộ là thành viên dàn nhạc Sôi Trào, mỗi tuần diễn ba lần, thi thoảng An Bộ sẽ lên đài biểu diễn với họ, nhưng không phải hát chính, cũng không phải tay ghita hoặc tay keyboard, mà là tay trống.

Nữ tay trống khá hiếm, vì tay trống yêu cầu thể lực rất cao, sức nữ vốn trời sinh không bằng nam, biểu diễn trong thời gian ngắn thì không có vấn đề, nhưng liên tục kéo dài hai đến ba giờ sẽ tương đối khó khăn.

Giá trị lực lượng của An Bộ được quyết định bởi giá trị sinh khí cao hay thấp. Càng vận động kịch liệt, càng có lợi cho lực lượng phát triển. Chỉ cần kịp thời bổ sung dinh dưỡng, bảo đảm mình không lâm vào trạng thái đói bụng, cô có thể liên tục điên cuồng một thế kỷ.

"Được rồi, đừng làm loạn, chuẩn bị lên đài đi." Verus hát chính nói, đưa mấy người lên sân khấu.

Khoảng 10h tối, chính là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm. An Bộ đi theo thành viên dàn nhạc lên sân khấu, gương mặt Gothic* dưới ánh đèn rực rỡ càng trở nên quỷ quái lạ thường. Mặc dù vị trí của cô không lộ ra nhưng lớp phấn trên mặt vẫn khiến cô ngay tức hấp dẫn nhiều ánh mắt, đánh sâu vào thẩm mỹ của phần lớn mọi người.

*Gothic: Gothic là một phong cách kiến trúc bắt nguồn từ Châu Âu (chủ yếu là Pháp) vào khoảng thế kỷ thứ XII nên được gọi là kiến trúc kiểu Pháp. Ban đầu, Gothic gắn liền với thiết kế các nhà thờ, với vẻ bí ẩn và lạ lẫm nên còn gắn liền với khái niệm "man rợ và kinh dị".

Nhưng trong hoàn cảnh xa hoa đồi trụy, bốn phương hỗn loạn này, bất kỳ thứ gì khác thường cũng không gây cho người ta cảm giác quái gở, cùng lắm là dẫn tới một trận ủng hộ hoặc bài xích, huống chi vẫn còn một nhóm người cũng có thẩm mỹ khác thường.

Verus hát chính thuần thục chào hỏi với mọi người, dùng ngôn ngữ hài hước khuấy động không khí, sau đó đánh tay, bắt đầu bùng nổ diễn xuất trong tiếng gào thét.

An Bộ đứng trước giá đỡ trống, phối hợp với tiết tấu âm nhạc, cánh tay đan nhau vung lên, vui vẻ thoải mái đập xuống mặt trống, toàn thân phát lực, mỗi nhịp đều vừa phải, động tác đẹp đẽ mà rất có tính thưởng thức.

Đám người trước đó còn duy trì gương mặt ngây ra, lúc này đều bị tiếng trống kích động, hòa trong cơn cuồng hoan.

Sắp hết một bài, tiếng ca của hát chính bỗng dừng, các nhạc cụ phối theo cũng đồng thời im bặt, trong giây phút ngắn ngủi chỉ nghe thấy tiếng trống dày đặc liên tiếp, như mưa to gió lớn, như sấm hiện chớp giật. Hai cánh tay tinh tế biểu diễn kỹ năng cực kỳ xuất sắc, trong nháy mắt khiến mọi người bùng nổ. Theo bầu không khí tăng vọt, An Bộ cũng thu được không ít giá trị sinh khí.

"A a a!!!” Từng tiếng hét liên tiếp vang lên, đám người tiếp tục ầm ĩ.

"A a a, Verus, I love you! Yêu Yêu, chị cực ngầu!"

"Yêu Yêu, tiếp nữa đi!"

"Yêu Yêu" là tên riêng của An Bộ trong dàn nhạc. Tuy số lần cô biểu diễn không nhiều nhưng cô thích trang điểm kỳ dị cộng với kỹ năng cực ngầu khiến mọi người khắc sâu ấn tượng về cô.

Biểu diễn xong một bài, An Bộ đi xuống sân khấu, đổi cho tay trống nguyên gốc của dàn nhạc lên sàn. Bài hát thứ hai sắp bắt đầu nhưng mọi người luôn cảm thấy dường như thiếu thứ gì, có vẻ như sự nhiệt huyết sôi trào lúc trước đã không còn...

"Bộ Bộ, nè, đây là rượu trái cây điều chế riêng cho em, Red Luo Skirt." Ông chủ quán bar, Hoa Áo, đẩy một ly rượu trái cây trước quầy bar tới trước mặt An Bộ.

"Cảm ơn anh." An Bộ vẫn giữ nguyên gương mặt yêu diễm có thể hóa quỷ bất cứ lúc nào, nâng ly bình tĩnh nhấm nháp rượu trái cây. Cô chỉ có thể uống rượu trái cây 18º, không thể uống quá lượng, nếu không giá trị sinh khí sẽ giảm xuống. Nhưng bất kỳ đồ uống gì vào miệng cô đều như nước sôi để nguội, không có mùi vị gì, thứ uống là cảm tưởng.

"Bộ Bộ, em thật sự không tính vào ban nhạc?" Hoa Áo cười nói, "Với kỹ thuật của em, nếu sắp tới ra mắt nhất định có thể nổi bật."

An Bộ dựa người vào quầy bar, ngón tay từ từ vuốt chiếc ly, miễn cưỡng nói: "Nếu muốn em đã ra mắt từ lâu rồi."

Tham gia vào nghề có độ nổi tiếng cao là một trong những cách nhanh nhất để tăng giá trị sinh khí. Độ nóng của giới giải trí khỏi nói cũng biết, nhưng An Bộ nhất định không thể trở thành minh tinh. Nói đúng ra, cô không thể trở thành nhân vật công chúng cần lộ mặt. Cô sẽ không già đi, một người duy trì mười năm tuổi xuân rất bình thường, nhưng hai mươi năm, ba mươi năm mà không có bất kỳ biến hóa nào sẽ thật sự khiến người ta nghi ngờ.

Để tránh phiền toái không cần thiết, An Bộ chỉ có thể nhịn đau bỏ qua con đường ngôi sao, điệu thấp rồi tích lũy nhân khí một cách đẹp đẽ.

"Ai da, thật tiếc." Hoa Áo nửa thật nửa giả cảm thán một câu.

Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài quán bar xuất hiện một đám người hung hăng mặc thường phục cảnh sát, người cầm đầu đưa giấy chứng nhận ra, la lớn: "Cảnh sát kiểm tra, tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, chờ kiểm tra ngẫu nhiên."

Quán bar này là loại vàng thau lẫn lộn, thường xuyên xuất hiện kẻ mua người bán những sản phẩm độc hại hoặc ma túy, vậy nên cách một khoảng thời gian cảnh sát sẽ đột nhập kiểm tra bất ngờ.

An Bộ không có ý kiến với việc kiểm tra, điều kiện tiên quyết là cô không ở đây.

Hoa Áo thấy An Bộ xoắn xuýt, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Đừng nói em..."

"Không phải, nhưng em không tiện cho việc kiểm tra." Kiểm tra ra thứ gì còn hay, không tra được cái gì mới sợ.

Hoa Áo cũng không hỏi, chỉ phía sau quầy bar: "Phía đó có một cửa an toàn, nhân dịp bây giờ đang hỗn loạn, em đi nhanh đi."

"Cảm ơn anh." An Bộ bỗng kéo chiếc nơ của Hoa Áo, hôn một cái xuống mặt hắn, sau đó nhanh chóng đi tới cửa ra sau quầy bar.

"Nhóc con này, không chọc người thì không được à?" Hoa Áo nhỏ giọng thì thầm, trong mắt chứa đầy ý cười. Nếu hắn trẻ lại mười tuổi nhất định sẽ không bỏ qua con nhóc yêu nghiệt này.

Bar Sôi Trào có hai lối an toàn, một lối công khai, một lối bí mật. An Bộ đi lối bí mật nên không bị cảnh sát vây lại.

Rời khỏi quán bar vừa lúc qua 11h, với An Bộ mà nói, ít nhất cô còn bốn tiếng thời gian hoạt động.

Cô vừa dạo bước trên đường phố, vừa nghĩ có nên chạy về không.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là số của Tân Nghiên.

Lạ thật, không phải hôm nay cô nàng đi đón bạn trai sao? Thời gian này cô nàng hẳn phải nằm trong nhà hoặc thể hiện tình yêu với bạn trai ở khách sạn chứ không nên gọi cho cô.

An Bộ nhấc máy, vừa “Alo” một tiếng đã nghe đầu kia truyền đến một giọng nói xa lạ: "Xin chào, tôi là chủ cửa hàng tiện lợi Nguyên Nguyên, chủ nhân của chiếc điện thoại này uống say trong tiệm của tôi, không biết cô có thể tới đón cô ấy không?"

"Cửa hàng tiện lợi?" An Bộ cho là mình nghe lầm, "Cô ấy uống rượu trong cửa hàng tiện lợi của chú? Hơn nữa còn uống say?"

"Đúng vậy." Giọng chủ cửa hàng có chút uất ức, "Mong cô nhanh nhanh tới đây."

"Vâng, phiền chú gửi địa chỉ cho cháu với ạ.”

Sau mười lăm phút, An Bộ vội vã tới cửa hàng tiện lợi Nguyên Nguyên. Cô vừa nhìn đã thấy Tân Nghiên say khướt nằm dưới đáy bàn, hai tay ôm chân ghế, khóc tới gào xé tâm can. Cạnh bên người cô nàng có vài vỏ rượu rỗng tứ tung, trên đất còn một thứ như bãi nôn, phát ra thứ mùi gay mũi khiến người ta muốn ói.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tướng mạo chất phác đau khổ nhìn bên này, thấy An Bộ đến, không những không thả lỏng mà còn bối rối hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, An Bộ chưa kịp tẩy trang, ăn mặc tối tăm khác người như thế nhìn vào chính là thiếu nữ nổi loạn, hơn nữa còn là thiếu nữ nổi loạn giai đoạn cuối nguy hiểm.

"Cô, cô... cô là cô bé mới nói chuyện với tôi?" Chủ cửa hàng không xác định hỏi.

"Vâng ạ." An Bộ thấy sắc mặt chủ cửa hàng khác lạ, tự cho là mình rất hiểu tâm trạng ông ấy. Cửa hàng tiện lợi đang tốt đẹp lại bị một con con ma men chiếm đoạt khiến các khách khác đều không dám vào, dù là ai cũng không vui nổi. Nhưng trên thực tế, ông ấy sắp bị cách trang điểm của An Bộ dọa cho đứng người.

"Ngại quá, làm phiền chú rồi." An Bộ vừa nâng Tân Nghiên dậy, vừa tỏ vẻ áy náy với chủ cửa hàng. Tân Nghiên cũng thật tài, vậy mà lại say ở cửa hàng tiện lợi này! Người ta chưa báo cảnh sát cho là phúc hậu rồi.

"Không sao, cô mang người đi là được." Không ngờ chủ cửa hàng là người tốt, chân thành khuyên, "Cô bé vẫn còn trẻ, phải nghĩ thoáng lên.”

"Chú nói đúng ạ, lát nữa cháu sẽ nói chuyện với cô ấy." An Bộ dừng một chút, lấy tờ tiền 100 từ túi ra, "Đây chút đền bù tổn thất nho nhỏ, mong là không gây quá nhiều thiệt hại cho chú."

"Không cần không cần, các cô về đi, về sớm một chút rồi nghỉ ngơi." Chủ cửa hàng vội khoát tay.

An Bộ cũng không nhiều lời, bỏ tiền xuống, vịn Tân Nghiên rời khỏi cửa hàng tiện lợi.