Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 2: Hoa đào vây quanh cửa Phật

Dạo gần đây tôi rất là buồn.

Lí do rất đơn giản, vì tôi mất trí nhớ.

Tháng tư ở núi Thanh Thành, sương mù trắng trời, nước nhuộm màu lam, núi như ngả xanh. Có gió mát thổi vào mặt, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời trong vắt, cảm thấy tâm trạng tự nhiên có chút ưu thương.

Loại chuyện bị mất trí nhớ này trước đây chỉ thấy trong thoại bản*, hiện tại nó lại phát sinh đối với chính mình nên làm cho tôi thật là phiền muộn. Vụ án cẩu huyết này thật sự là không thể chịu đựng nổi.

*tiểu thuyết Bạch Thoại: hay còn gọi là thoại bản, là một hình thức phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Ngày ấy, tôi ngây ngây ngốc ngốc tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân giống như chịu đựng chém ngàn nhát đao, nửa thân không thể động đậy, dù chỉ cử động một chút ở tay thôi là cũng bị một trận đau đớn đến tê tim liệt phổi kéo tới.

Tôi từng nghĩ chắc là tôi chết rồi.

Đối với tôi, việc vì sao lại chết, ai tiễn đưa lúc tôi chết tôi đều không muốn biết.

Tôi cố gắng mở to hai mắt cũng không thấy đầu trâu mặt ngựa, mười điện Diêm La giống trong truyền thuyết đâu, chỉ thấy sáu cái đầu trơn bóng đang vây quanh mình.

“A di đà Phật, nữ thí chủ đã tỉnh lại rồi”. Người vừa nói có cái đầu hơi dài, tôi chớp mắt nhìn lại, chợt thấy giống hệt quả…hồ lô?

“Sư phụ rất lợi hại, người nói hôm nay nữ thí chủ sẽ tỉnh, quả nhiên là thật”.

Một người mập mạp có cái đầu tròn che miệng cười nhạo, nói: “Bộ dạng nữ thí chủ thật xinh đẹp, bị ngã thành như vậy mà da vẫn nõn nà như tuyết”.

Đầu Hồ Lô thúc cùi chỏ vào hông hắn, sẵng giọng: “A Phi, sắc tâm của ngươi vẫn không đổi, ngươi xem ngươi làm sao giống được người xuất gia!”

Đầu Tròn sửng sốt, vội cúi đầu nói: “Thiện tai thiện tai, bần tăng có lỗi”.

Tôi ù ù cạc cạc không hiểu gì cả, đưa mắt nhìn bọn họ một lúc lâu, khàn khàn mở miệng: “Ta là ai?”

Sáu cái đầu thoáng chốc kinh ngạc.

Tôi lại hỏi: “Vậy các người là ai?”

“…Nữ thí chủ bị ngã nên ngốc đi phải không?”, Đầu Tròn hạ giọng hỏi Đầu Hồ Lô, trong mắt hắn hình như có một tia thương xót.

“A di đà Phật, xem ra nàng ta đã bị mất trí nhớ”.

“Hèn gì, sư phụ nói đầu của nàng bị va đập nhiều lắm”.

Tức thời tôi giật mình, hóa ra tôi bị mất trí nhớ.

Ngôi chùa này nằm ở sườn núi Thanh Thành, rõ ràng là một ngôi chùa hiếm thấy, chỉ vì nó có một cái tên rất khí phách: Đại Lôi Âm. Chuyện này giống như chuyện người què tự cho rằng mình đứng vững, khỉ con khoe khoang mình là cháu Tề Thiên.*

*Đại Lôi Âm nghĩa là tiếng sấm lớn, ngôi chùa này chỉ có 7 người, nhỏ xíu xiu mà đặt tên vô cùng hoành tráng

Trong chùa có tổng cộng bảy vị hòa thượng. Ngoại trừ sáu người tôi đã gặp, còn có một người ‘trên trời dưới đất không gì làm không được’ – Sư phụ của bọn họ, pháp danh Hi Âm thánh tăng.

Theo như Đầu Tròn kể, ngày đó hắn theo Hi Âm xuống núi mua đồ, vô tình nghe thấy tiếng tôi thoi thóp ở trong bụi cỏ dại, máu chảy lênh láng. Mặc dù còn chưa biết là người hay là quỷ, nhưng theo nguyên tắc ngã Phật từ bi, hai người bọn họ cùng nhau khiêng tôi về núi để chữa trị. Bởi vì hình dáng của tôi khi ấy rất khủng khiếp khiến người khác phải sợ hãi, làm cho Đầu Tròn mấy ngày đều nằm mơ thấy ác mộng.

À, quên chưa nói, pháp danh của Đầu Tròn là Giới Sắc, là lão nhị trong sáu vị huynh đệ. Lớn nhất là Đầu Hồ Lô, pháp danh là Giới Tửu đại sư. Còn lại bốn người có bộ dạng giống người qua đường Giáp thì hiện tại đầu tôi không nhớ nổi, thôi kệ họ đi.

Tính toán thời gian thì tôi cũng đã tỉnh lại được khoảng bảy, tám ngày. Miễn cưỡng xuống giường hoạt động thì cũng không hẳn là khó khăn. Nhưng từ đầu tới cuối tôi vẫn chưa gặp được ân nhân cứu mạng trong truyền thuyết của mình, Hi Âm thánh tăng.

Người này có y thuật rất cao, có thể gọi là Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh, bằng đôi tay diệu thủ hồi xuân của mình, trong vòng một tháng ngắn ngủi có thể đưa tôi trở lại nhân gian từ quỷ môn quan. Tôi nghĩ, thái y trong hoàng cung cũng chưa chắc có khả năng này. Nghĩ đến lời nói ‘cao thủ đều ở nhân gian’, quả thật không sai, quả thật không sai.

Toàn thân tôi đều là vết thương lớn nhỏ, nhiều không kể xiết. Nghiêm trọng nhất là những dấu gậy đánh ở lưng, mỗi tấc da thịt đều có cảm giác như bị liệt hỏa đốt, sờ không được chạm không được. Vì những dược thảo tích trữ trong chùa đều bị tôi dùng hết nên Hi Âm thánh tăng liền tự mình ra ngoài hái thuốc thay tôi, chắc khoảng mấy ngày nữa sẽ về.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, Hi Âm quả thật là lòng dạ từ bi, chắc hẳn là một cao tăng đắc đạo hiền lành nhã nhặn.

Giới Sắc liếc sơ một chút mà đã thông suốt suy nghĩ của tôi, ngay lập tức lắc lắc cái đầu tròn của hắn: “Nữ thí chủ nghĩ sai rồi, sư phụ nhà ta năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, ngọc thụ lâm phong, phong trần tuấn lãng, phong tư xuất trần…Người không phải là một ông già đâu”.

Hóa ra thánh tăng là một thanh niên trẻ!

Tự nhiên sinh ra một phần tình cảm kính nể, tôi đang định tiếp chuyện thì đột nhiên cúi xuống, thấy mình mặc một bộ trang phục vải bố sạch sẽ, cảm thấy nao nao, nuốt nước miếng hỏi: “Quần áo của ta là do ai thay ra vậy?”

Có người trả lời: “Là sự phụ thay”.

Tôi không kìm được kinh hãi, nuốt ngược một hơi khí, ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp: “Này này này này này, người xuất gia…không phải…không phải…không phải cấm…cấm…cấm nữ sắc sao?”

Về lý mà nói tôi tuy không rõ mình có phải là khuê nữ hay không, tuy nhiên, từ xưa đến nay xã hội đều xem trọng việc ‘nam nữ thụ thụ bất tương thân’. Mặc dù đối phương là người xuất gia, nhưng thân thể đã bị hắn nhìn thấy, nói cho cùng trong lòng tôi vẫn có chút…

Ặc…

Đầu Hồ Lô trịnh trọng niệm kinh Phật, nói cho tôi biết: “Sư phụ nói Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc đẹp của người phụ nữ hay gì đó đi nữa đều là mây bay mà thôi”.

Tôi: “…”

***

Kể ra thì cũng kì lạ, tấm biển Đại Lôi Âm Tự rõ ràng là treo cao ở ngoài cửa, lại không thấy sáu cái đầu trọc kia tụng kinh niệm Phật, thỉnh thoảng thiện nam tín nữ đến bái Phật thì bọn họ mới làm bộ làm tịch niệm một câu A di đà Phật.

Nằm dưỡng bệnh là một việc không thú vị chút nào. Khi tình trạng thương tích chuyển biến tốt lên một chút, tôi liền nhanh chóng vận động đi khắp nơi. Tuy rằng bộ dáng khập khiễng hiện tại quả thật có chút chật vật, cũng may Đầu Hồ Lô rất chịu khó, giặt đồ ra giặt đồ, nấu cơm ra nấu cơm, quét dọn ra quét dọn, tạm thời cũng không có ai chú ý đến tôi.

Lại nói ngày hôm đó, tôi ở trong chùa tự do đi dạo.

Chùa này tuy rằng không lớn, nhưng cách bài trí rất thanh tịnh và tao nhã, rừng trúc tĩnh mịch, cây cổ thụ cao vút, khắp nơi lộ một vẻ huyền bí không thể giải thích được. Song, điều làm cho người ta ngạc nhiên nhất là trước cửa chùa, bên cạnh nhà trúc có mấy gốc hoa đào nở rộ. Bao quanh từng mảng hồng nhạt ấy là những đám mây ngũ sắc, khiến khung cảnh thanh lệ tuyệt trần.

Mí mắt tôi giật giật mấy cái, hoa đào vây quanh cửa Phật, đây là cái ý tứ gì vậy?

Lúc đi dọc nhà bếp, tôi vô tình nghe được Giới Tửu cùng ai đó nói chuyện, rằng khi não bộ của một người ở trong trạng thái thiếu dưỡng khí, nếu vượt quá một thời hạn nhất định có thể sẽ khơi lại được những kí ức đã bị mất đi.

Một lời khiến người đang nằm mơ bừng tỉnh giấc!

Có lẽ đây là phương pháp tuyệt diệu giúp tôi tìm lại được trí nhớ.

Về phần phải làm sao để hạn chế dưỡng khí, tôi nghĩ tới nghĩ lui, nhảy xuống nước rồi nín thở là thuận tiện nhất.

Nước trong vắt, tinh khiết như bầu trời, tiếng nước róc rách bên tai. Tôi ngồi xếp bằng ở bờ sông gần chùa, chống tay lên trán suy nghĩ.

Tôi không biết bơi. Nếu như trong trạng thái này mà trực tiếp nhảy xuống, sặc nước chết chắc, hoặc nếu có thể nín thở được một hơi trong ngực, chưa kịp ngoi lên đã đi về Tây thiên, chuyện này chẳng tốt tí nào.

Mặc dù tôi không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, nhưng khiếu thẩm mĩ và thường thức cơ bản vẫn phải có. Tôi cúi người nhìn bóng mình trong nước, thấy rõ ràng mình là một cô gái xinh đẹp, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Vả lại, tính mạng này là do Hi Âm thánh tăng cứu lấy, nếu chết như vậy, thứ nhất là quá oan ức, thứ hai, chẳng lẽ lại lãng phí vô ích khổ tâm của thánh tăng hay sao?

Cứ như vậy, vừa nghĩ vừa tưởng tượng, thôi được rồi…

Trước mắt, tôi không biết tên họ của mình là gì, quê quán ở đâu, vì sao lại mất trí nhớ, nếu cứ sống một cách mơ hồ như vậy chi bằng sớm đi đầu thai, bắt đầu cuộc đời mới.

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng tôi hạ quyết tâm, nhanh chóng đứng dậy khởi động làm nóng người, nhịn một hơi dài nhảy xuống dưới nước.

Thế nhưng, tôi tính đi tính lại như vậy lại không tính đến trường hợp – tôi bị chuột rút.

Bỗng nhiên tôi có chút thương cảm với bản thân, trong lòng không khỏi rầu rĩ, quả thật kinh nghiệm sống của mình ít như vậy sao?

Nước sông lạnh buốt tràn vào cả mắt mũi miệng, làm cho vết thương toàn thân tôi trở nên đau đớn không chịu nổi. Trong đầu ‘ong’ lên một tiếng, toàn bộ ý thức chợt mất hết, chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau đớn, giống như có một con thú vô hình nào đó túm lấy chân tôi kéo mạnh. Tôi cố hết sức vùng vẫy, nhưng cơ thể vẫn chìm dần xuống, giống như bị chìm xuống dưới vực sâu không đáy vậy.

Tôi tuyệt vọng nghĩ lần này chắc chết thật rồi.

Trong lúc ý thức dần dần mất đi, dường như tôi nghe được một tiếng thở ‘phì phò’ trầm đục, thấy xung quanh mình có vô số bọt nước.

Chỉ cảm thấy bên hông mình bị ôm chặt, ngay sau đó, đôi môi mình bị một vật gì đó lành lạnh bao phủ, người kia truyền qua một hơi khí, kéo dài mà mềm mại, khiến lòng tôi vui vẻ, khắp người thoải mái.

Thần trí nhất thời bị xao lãng, sau đó tôi đột nhiên nhớ tới cơ thể của mình, tỉnh táo trở lại, bắt đầu chầm chậm mở mắt.

Ôi, thiên hạ này lại có một đôi mắt đẹp như vậy sao? Phảng phất giống như ánh sao trên trời đều hòa tan trong đó, nếu có dạ minh châu của Đông Hải ở ngay tại đây cũng không thể nào sánh bằng.

Kì quái, rất là kì quái, tại sao tôi lại có cảm giác ánh mắt này quen thuộc như vậy chứ? Trong chốc lát cảm giác như là đã xa cách một thời gian dài, ngày hôm nay mới gặp lại lần nữa.

Người kia tăng thêm lực đạo ở tay khiến thân thể của tôi và hắn ta dính sát vào nhau. Một cảm giác vui sướng khó hiểu tự nhiên lướt qua, trong chớp mắt lan ra cả người. Đôi mắt kia như có mị lực khiến tôi hồn xiêu phách lạc, trong chốc lát những đau đớn khắp toàn thân của tôi bỗng biến sạch. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bắt chước điều chỉnh hơi thở chậm rãi giống hắn.

Bốn phía yên lặng, thời gian như ngừng lại.

Không biết qua bao nhiêu lâu, có thể chỉ là trong chớp mắt, cũng có thể là đã qua một thời gian rất dài. Người kia ôm chặt tôi trồi lên mặt nước, kéo tôi lên trên bờ. Tôi giật mình một cái, lấy lại tinh thần, thở ra như trút được gánh nặng, ho khan liên tục vài tiếng rồi nói: “Đa tạ tráng sĩ cứu mạng”.

Mái tóc đen như mặc ngọc* bị tuột dây bung ra, có vài sợi ướt đẫm vương trên bờ vai. Hắn mặc một bộ đồ màu xanh, hơi nhăn nhưng vẫn thẳng thớm, có thể nói so với trúc tím Giang Nam càng đẹp hơn, mày kiếm xếch lên, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng thoáng sắc hồng, những giọt nước trong suốt như bạch ngọc chảy trên gương mặt hắn, thực sự làm cho người ta có cảm giác ‘da thịt nõn nà, vô cùng mịn màng’.

*Mặc ngọc: là bạch ngọc hoặc ngọc khiết bị than chì ngấm vào, bởi vậy mang một màu đen tuyền cực đẹp, rất đắt và quý hiếm, cần một thời gian rất rất rất dài để hình thành

Tự nhiên trong lòng tôi hồi hộp, trên đời lại có một công tử đẹp như vậy sao? Mặc dù toàn thân hắn ướt nhẹp, nhìn rất chật vật, thế nhưng trong lúc tay chân hoạt động lại không hề giảm đi một chút khí chất xuất thần nào.

Tầm mắt hắn quét lên người tôi, mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần hiểu biết: “Quả thật là cô nương…”

Ai?

“Tráng sĩ biết ta?”, tôi ngạc nhiên nói.

Hắn lấy từ trong giỏ trúc ra một mảnh khăn sạch sẽ, đưa cho tôi, nói: “Cô nương, sinh mệnh rất đáng quý, lần sau đừng làm điều dại dột như vậy”.

Tôi lúng túng nhận mảnh khăn, giải thích: “Tráng sĩ hiểu lầm rồi, ta không có ý làm điều ngu ngốc đó, ta chỉ muốn tìm lại trí nhớ”.

Hắn ung dung lau đi những giọt nước trên thái dương, thích thú hỏi: “Tìm kiếm trí nhớ?”

Tôi nặng nề gật đầu, nói: “Gần đây tiểu nữ không còn nhớ gì đến những chuyện trước kia, rất là phiền não. Hôm nay nghe người ta nói, nếu đại não bị thiếu dưỡng khí có thể sẽ khôi phục lại trí nhớ, nên đến đây thử xem sao, chưa từng nghĩ khi ở trong nước lại bị chuột rút, may mà có tráng sĩ ra tay…cứu giúp”. Nói xong những lời này, tôi cảm thấy hai má nóng lên, đưa mắt nhìn sang hắn, ngực đập như nổi trống.

Nụ hôn mới vừa rồi kia tuy là để cứu tính mạng tôi, nhưng rốt cuộc nam nữ thụ thụ bất tương thân (Mọi người: Hừ! Thánh tăng nói đó chỉ như mây bay trên trời thôi!). Nếu nói hắn sàm sỡ tôi thì hình như không thỏa đáng cho lắm, nhìn vẻ mặt tuyệt mĩ vô song kia của hắn, tôi cảm giác như mình mới là kẻ chiếm tiện nghi…

Trong lòng đang rối như tơ vò, lại nghe hắn nói một cách huyền diệu: “Cô nương quá lời rồi, người xuất gia lấy việc cứu người làm trọng, một chút hành động này có đáng kể gì. Thực ra đời người xoay đổi khôn lường, tất cả giống hệt như ảo ảnh trong mơ, hoa trong gương, trăng trong nước, mọi thứ đều là ảo giác, đều như mây bay. Đối với chuyện quá khứ cô nương canh cánh trong lòng làm gì. Giống như việc hôm qua có kẻ chết đi, hôm nay lại có người được sinh ra…”

Tôi ngẩn ngơ, chợt hiểu ra, nói: “Tráng sĩ nói có lý, là do trước đây tôi nông cạn.”

Mà khoan, người…người xuất gia???

Ngay lập tức tôi sửng sốt: “Tráng sĩ, ngươi…ngươi…ngươi…ngươi vừa mới nói ngươi là người xuất gia?”

Tiếng của Đầu Tròn từ xa xa truyền đến: “Sư phụ đã tìm ra được nữ thí chủ! Mau xem kìa! Họ ở bên kia! Sư phụ!”

Hắn híp mắt phượng lại, chắp tay lại như niệm Phật, cười mà không cười nói: “Bần tăng bất tài, là trụ trì của chùa Đại Lôi Âm, pháp danh Hi Âm”.