Thời gian gần đây, anh rất thường xuyên vắng nhà.

Cô biết công việc của anh rất bận, vì anh mới tiếp quản vị trí của bố anh nên có chút nặng nề.

Nhưng mà ngày nào cô cũng đợi anh để nhìn anh mỗi ngày, ngày nào cũng đến 12 giờ anh vẫn chưa về.

Cô có hỏi bác Hà, bác cũng lắc đầu bảo:

- Cậu Nhật không thích người khác quản việc của mình, nên bác cũng không biết với lại cháu đừng hỏi, thừng này không người khác hỏi này nọ.

Cũng có hôm anh về nhưng rất muộn với lại đi rất sớm làm cô chưa kịp nhìn mặt anh.

Rồi hôm nào cũng thiếp đi trong sự chờ đợi anh.

-------------

Một ngày kia.

Cũng như mấy ngày đợi để nhìn thấy anh, khi cô đang làm nốt công việc của mình thì thấy tiếng ô tô.

Lòng cô run lên, không lẽ anh về,cô bỏ đồ làm ở đáy vội chạy ra ngoài xem.

Nhưng cô đã mừng hụt.

Người đến không phải là anh mà là một cô gái.

Cô nhìn lại, có chút quen mắt.

À, ra là người đó, mãi mới nhận ra.

Chẳng phải là cô tiểu thư hôm bữa tiệc mà đi hôm cô mới vào làm sao?

Cô ta tới đây làm gì?

Mặt bác quản gia có chút không thích nặng nề nói:

- Phương tiểu thư, cô tơi đây làm gì? Cậu chủ đã dặn cô không được phép đến đây, với lại hôm nay cậu chủ không có nhà, xin mời cô ra về.

Mặt cô gái đó nghênh ngang ngoảnh đi ngoảnh lại tìm cái gì đó.

- Cháu biết Nhật làm vậy là có lí do, nhưng hôm nay cháu tới là để nói chuyện với một người.

- Ai?

- Bạn gái cảu anh Nhật ạ

Mặt bác Hà ngạc nhiên.

- Bạn gái...?

- Vâng, chính là cô gái cũng xinh xinh người nhỏ bé, tóc dài màu vàng óng ý ạ, cháu nghe nói cô ấy sống ở đây nên cháu mới đến tìm.

Cô giật mình, cô ta tìm mình làm gì? Nhưng cô chưa đi ra.

Nghe nhắc đến là một cô gái tóc vàng thì quản gia biết ngay là Trang, nhưng con bé này là bạn gái của Nhật từ lúc nào nhỉ.

Có vẻ như cô gái này đang hiểu nhầm, nhưng kệ đi.

- Cô tìm con bé làm gì?

- Phiền Bác giúp cháu gọi cô ấy ra đây đi, cháu nói với cô ấy vài chuyện rồi đi.

- Được rồi, để tôi vào gọi nhưng phải nhanh lên đấy.

- Vâng.

Rồi cô cười một cách độc ác, nhưng bác Hà không nhìn thấy.

Cô đứng ở ngoài nhìn thấy hết, sau đó bước ra.

- Bác Hà, bác vào nhà trước đi, cháu nói chuyện với cô ấy một lúc rồi vào.

- Được,

Sau khi bác đã khuất rồi, cô thu lại nụ cười của mình rồi nói:

- Cô tìm tôi có chuyện gì?

- Cô thật sự là bạn gái của Nhật sao?

- Chẳng lẽ giả?

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô rất buồn, cô rất mong điều này là sự thật.

- Vậy chắc là Nhật chỉ đùa cô thôi.

- Cô là có ý gì?

- Ý gì sao? Cô hẳn nên biết cô không xứng với Nhật chút nào. Mặt cũng có chút xinh, nhưng gia cảnh của cô tôi biết chắc bác gái sẽ không chấp nhận.

Một câu nói này đã chạm tới lòng tự tôn của cô.

Nghèo thì sao chứ?

Nhưng mà cô thật sự đúng là không xứng với anh.

Tuy vậy cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ:

- Vậy thì sao chứ? Chỉ cần tôi và anh ấy yêu nhau là đủ.

- Cô chắc là Nhật là yêu cô chứ?

- Sao cô lại hỏi vậy.

- Có phải là gần đây anh ấy rất hay về muộn hoặc không về phải không?

- Ừ có gì không?

- Tôi nghĩ là cô nên rút lui trước khi cô bị đá...

Rồi cô ta lôi ra mấy cái ảnh đưa cho cô nói:

- Cô xem đi, anh ta bận việc như vậy nhưng vẫn có thời gian để đi chơi gái, cô thì sao? thân là bạn gái của anh ta nhưng lại bị anh ta chơi xỏ sau lưng, cô không thấy đau lòng sao?

Thật sự lòng cô có chút đau.

- Cô tưởng nói vậy sẽ khiến tôi từ bỏ sao?

- Tôi nào dám, à mà tôi còn một việc nói cho cô biết nữa. Nhật ngày mai ra nước ngoài với cô gái đó đấy. Cô có biết không?

- Cô đang nói dối tôi sao?

- Tôi lừa cô làm gì? Chắc anh ta sợ cô biết nên mới không nói cho cô biết là mình đi nước ngoài.

- Được rồi, cô cũng đã nói những điều cô muốn nói, xin mời cô ra về.

Cô ta nhìn biểu hiện của cô mà vui sướng và rời đi.

Khi cô ta đi khỏi cô mới sụp xuống ôm lấy trái tim đang đau nhói.

Có đúng là vậy không, cô có nên tin anh không.

Bước vào nhà thấy bác Hà đang nói chuyện điện thoại với ai đó vừa lúc tắt máy.

Nghe kiểu bác kính trọng vậy cô biết là anh gọi về.

- Bác Hà, có phải anh Nhật gọi về không ạ?

- Ừ, đúng rồi.

Cô cố gắng không để mình lạc giọng:

- Có phải anh ấy báo về anh sắp đi nước ngoài phải không ạ?

- Ừ, sao cháu biết, à mà đi là có...

- Thôi cháu không muốn nghe nữa, cháu mệt rồi, cháu đi nghỉ đây.

Bác Hà cũng không có gì nghi ngại nên để cô về phòng.

- Được rồi cháu về nghỉ đi.

Đóng cửa phòng lại, lúc này nước mắt cô trào tuôn ra,

Cô thật sự rất đau.

Anh tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Tốt với cô thật nhiều, cũng để lại cho cô nhiều hi vọng để rồi bây giờ lòng cô tan nát.

Cầm điện thoại trên tay, cô tức giận tắt máy.

Sau đó cô mới cười chua chát.

Cô đâu là gì của anh mà được ghen, được tức giận.

Cô chỉ là bạn gái giả mà thôi.

Đúng rồi vì thế mà anh mới không báo cho cô.

Trong lòng anh cô đâu có gì quan trọng.

Ngồi cả buổi tối, cô quyết định đi.

Nếu ở lại thêm nữa cô chỉ sợ mình sẽ không chịu nổi.

Rồi xa nơi này là tốt nhất.

----------------

Sáng hôm sau.

Mọi người thấy cô xách cái túi lớn đi xuống thì ngạc nhiên nhìn.

Bác Hà vội chạy ra hỏi:

- Cháu xách đồ gì nhiều thế?

- Mọi người, thời gian qua làm việc cùng mọi người cháu rất vui, tuy rất tiếc nhưng chúa không thể ở đây được nữa.

- Tại sao vậy, cháu định đi đâu?

- Không sao đâu ạ? Chỉ là cháu nhớ nhà, nên muốn về thôi.

- Vậy thì bác sẽ cho cháu nghỉ mấy ngày về thăm họ rồi lại lên làm việc tiếp.

Cô lắc đầu:

- Thôi ạ, lần này cháu về hẳn, mẹ cũng đã ốm còn nhiều em nhỏ cần chăm sóc nên cháu về.

- Thật sự em phải đi sao Trang

Một cô gái giúp việc nói.

- Vâng.

- Được rồi, nhưng cháu đã báo cho thằng Nhật biết chưa?

- Thôi ạ, biết cũng chẳng làm gì, cứ để anh ấy chơi thoải mái đi ạ?

- Chơi...

Cô vội ngắt lời bác để không níu sâu vào anh.

- Thôi cháu đi đây, mọi người mạnh khỏe nhé, có thời gian cháu sẽ lên thăm mọi người.

- Được rồi, đi cẩn thận nhé!

- Vâng,

Ngồi trên xe taxi, cô quay đầu lại nhìn mọi người vẫy tay phía xa, nhìn lại ngôi nhà báo kỉ niệm của cô và anh mà luyến tiếc nhưng đành buông.