Thể Tôn

Chương 653: Thanh niên vác kiếm

Hôm sau, cả Vô Thượng Giới chấn động. Thiên Gia, một trong bát đại thế lực trong một ngày đã bị diệt, đây không nghi ngờ gì chính là sóng to gió lớn khiến các đại thể lực của Vô Thượng Giới phải bắt đầu phòng bị. Đệ tử của các đại thế lực phái ra đi đến chỗ từng là Thiên Gia, nhìn thấy cái hố lớn cùng mùi máu tanh, mùi cháy khét tràn lan trong không khí, vô số người sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Bát đại thế lực tuy nói là thế lực không bằng tứ đại gia tộc, nhưng cũng đã kế thừa lâu đời, mà Thiên Gia càng là kiệt xuất trong tám thế lực lớn, hai lão tổ cương thần thiên cấp từng uy hiếp tứ phương. Vậy mà giờ đây, Thiên Gia lại bị diệt trong một ngày, điều này sao không khiến Vô Thượng Giới chấn động cho được? Quan trọng hơn nữa là họ căn bản chưa từng nghe nói có đại thế lực nào phái đệ tử đến Thiên Gia, cả Thiên Gia như thể bị người ta hủy diệt chỉ trong một đêm.

Sau đó, kẻ tu luyện ở thành Lập Thiên lại liên tưởng đến thanh niên vác thanh hắc kiếm khổng lồ kia, rút ra được một kết luận khó tin, đó là, người diệt Thiên Gia, chính là thanh niên vác kiếm đó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhất thời, tin đồn về thanh niên vác kiếm đã sôi sục, xôn xao trên khắp Vô Thượng Giới, đặc biệt là hư kiếm to lớn đó càng trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người. Trong thời gian ngắn, thanh niên vác kiếm đã trở thành đối tượng nghị luận của Vô Thượng Giới, nhưng không có mấy người nói ra được xuất xứ vấn đề.

Vạn Tượng Các.

Lúc này, các chủ Vạn của Vạn Tượng Các đang nghe các trưởng lão thảo luận về việc Thiên Gia bị diệt, còn Vạn thì nét mặt thong dong, không có vẻ lo lắng như các trưởng lão.

- Các chủ, thanh niên vác kiếm này thân phận không rõ ràng, thực lực sợ rằng đã ở trên cương thần thiên cấp. Cường giả như vậy không hiểu sao lại diệt Thiên Gia. Bất kể thế nào, vẫn xin các chủ hãy mở đại trận hộ tông, bắt đầu phòng bị.

Một lão già tóc bạc trầm giọng nói, gần hai mươi trưởng lão trong đại điện cũng vậy.

Vạn phất tay, sắc mặt bình tĩnh, như thể không để tâm vào, mà chăm chú nhìn các trưởng lão, trầm giọng đáp: "Nếu các vị trưởng lão đến là vì việc này, thì các vị có thể yên tâm hành sự, thanh niên vác kiếm đó, chắc chắn sẽ không dám động đến Vạn Tượng Các chúng ta!" Trong lời nói ẩn chứa sự tự tin rất mạnh làm ánh mắt các trưởng lão hơi đờ đẫn lại, nhưng lại có trưởng lão thấp giọng nói:

- Các chủ, chỉ sợ vạn nhất thanh niên vác kiếm đó thật…

Vãn khẽ nhíu mày, cười lạnh đáp:

- Hắn dám.

Trong lòng lão lại đang cười âm hiểm, hắn dám sao?

Vạn từ chỗ Tượng biết được việc về Thiên Gia, tuy Tượng không trực tiếp nói rõ, nhưng với cơ trí của Vạn sao lại không đoán ra được Thiên Gia, chẳng qua là một thế lực tham dự vào việc diệt Thể Tu nhất mạch mà thôi, còn các thế lực khác, sợ rằng cũng không thể tránh khỏi. Vô Thượng Giới xem ra thật sự phải thay đổi lại rồi. Trong lòng Vạn có một việc càng khó xác định, việc này Tượng cũng không nói thẳng, khiến Vạn bắt đầu có chút không dám tin, đó chính là Đạo Hư rốt cuộc còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, vậy tại sao hắn đột phá rồi mà Đạo Gia vẫn không có chút động tĩnh gì? Nếu đã chết… sao có khả năng? Tiểu tử đó thật có thể giết chết Đạo Hư sao?

Cân nhắc một lúc lâu, nhìn các trưởng lão vẫn đang nghị luận, Vạn trầm giọng nói:

- Các vị trưởng lão, rút về tất cả phân bộ Vạn Tượng Các ở các thành lớn như thành Đạo Hư, thành Thái Trận…

Những thành Vạn nói chính là các thành của các đại thế lực trước đây đã tham dự vào việc diệt Thể Tu nhất mạch.

Tây bộ Vô Thượng Giới, một thanh niên thân thể mạnh mẽ, vai vác một thanh hắc kiếm to lớn, đi bộ về phía Tây. Người này chính là Lôi Cương, sau khi hủy diệt Thiên Gia xong, Lôi Cương trực tiếp đi đến Đạo Gia, hắn không bay mà chọn đi bộ, một mặt là để rèn luyện, mặt khác là luyện tập sử dụng hư kiếm.

Nếu có người ở trước mặt Lôi Cương, chắc chắn có thể phát hiện, đôi mắt Lôi Cương có chút đờ đẫn, vô thần. Lúc này hắn đã chìm vào trong khai thiên. Hư kiếm sau khi được Cổ Đạo cường hóa, không nghi ngờ gì chính là vũ khí tốt nhất của khai thiên. Khai thiên coi trọng lực lượng của người sử dụng, lực lượng càng mạnh, thì uy lực của khai thiên càng khủng bố, mà vũ khí có trọng lượng càng nặng thì cũng không thể nghi ngờ gì sẽ càng có thể nâng cao uy lực của khai thiên.

Lôi Cương đem toàn bộ khai thiên từ thức thứ nhất đến thức thứ bốn mươi hai diễn luyện lại một lượt, hư kiếm vác trên vai đột nhiên xé hư không, biến hóa thành một bóng đen, một luồng kiếm khí thế như bạo phát mãnh liệt, một đạo kiếm quang ngàn trượng từ trong hư kiếm to lớn bạo phát ra tạo thành những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa ở phía trước.

Rầm rầm!

Long trời lở đất, kiếm quang ẩn chứa uy lực của khai thiên đánh vào phía trước, không ngờ bổ ra một cái rãnh lơn dài đến vạn trượng, trông như một con hắc long. Bốn phía bụi bay mù mịt, sóng chấn động lại càng ngang nhiên vang dội ra xung quanh, cuốn đất đá đi khắp bốn phía.

Hai mắt Lôi Cương sáng lên, nhìn cái rãnh khủng khiếp phía trước cùng cát bụi mù mịt, ánh mắt hắn ngưng lại, đột nhiên trong tay hắn hiện ra một thần kiếm màu tím, kiếm này là Tử Thiên Kiếm, chính là kiếm chiếm được từ trong tay Long Thiên, nội kình cùng cương khí trong người cuộn trào mãnh liệt tuôn vào trong Tử Thiên Kiếm, ánh mắt Lôi Cương lóe lên, gầm nhẹ một tiếng, Tử Thiên Kiếm tỏa ra hào quang rực sáng, nổ ra sức công kích đáng sợ.

Uỳnh oàng…

Tiếng nổ kinh thiên động địa lần nữa vang lên, Lôi Cương nhìn sức phá hoại của Tử Thiên Kiếm khi sử dụng Khai Thiên thức bốn mươi hai, so sánh với lực lượng cuồng mãnh bạo phát từ hư kiếm, không ngờ lại kém đến mười lần!

Lôi Cương run rẩy trong lòng, thầm nhủ:

- Quả thực là như vậy, uy lực của Khai Thiên sở dĩ cần phải có thân thể mạnh như vậy, là do chỉ có đủ mạnh mới có thể cầm lên vũ khí nặng như hư kiếm này, uy lực của Khai Thiên không được quyết định bởi vũ khí đạt đến cấp độ nào, mà là nặng bao nhiêu!!

Lôi Cương tin rằng sử dụng hư kiếm đánh ra thức bốn mươi hai của Khai Thiên, thì kể cả là cương thần, đạo thần thiên cấp nếu không có kết giới, chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt!!

Đột nhiên, Lôi Cương dừng lại, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn chăm chú vào phía trước, lẩm bẩm nói:

- Khai Thiên của sư tôn Hạo Huyền đã đạt đến tám mươi thức, không biết, vũ khí của người nặng như thế nào?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lôi Cương hơi xúc động, trong mắt lóe lên sát cơ. Ngày đó, đôi nam nữ có tên là Hư Long và Hỏa Nhi có nói sư tôn Hạo Huyền đã hồn siêu phách lạc, nhưng Vân lão lại nói là không rõ tông tích. Rốt cuộc ai nói là đúng? Có điều, với lĩnh ngộ của sư tôn về Khai Thiên, về Hỗn Độn, kẻ có thể khiến người hồn siêu phách tán không nhiều, thậm chí căn bản là không tồn tại!

Thở ra một hơi khí độc, Lôi Cương vác hư kiếm đạp không mà đi, dung hòa với hài cốt của phân thân hệ Thổ, lực lượng của hắn đã đủ để chịu được hư kiếm, hơn nữa còn có thể vẫn dụng tùy ý. Có điều việc này cần sự duy trì của nội kình và cương khí trong người Lôi Cương, nếu không bản tôn của hắn không cách nào chống đỡ nổi.

Tức thì, Lôi Cương bay nhanh về phía Đạo Gia theo trí nhớ.

Năm canh giờ sau, Lôi Cượng hiện ra trước cổng thành Đạo Hư, những người tu luyện ra vào nườm nượp, thấy hư kiếm trên vai hắn, đều tỏ vẻ khinh thường.

- Lại một thanh niên vác kiếm, Thiên Gia bị diệt, không ngờ những hậu bối trẻ tuổi này ai nấy đều vác kiếm lớn chạy qua chạy lại.

Một lão già thấy Lôi Cương, không khỏi lắc đầu thở dài nói.

Lôi Cương nghe vậy sững người, mắt quét quanh, liền phát hiện xung quanh không ngờ có không dưới bốn kẻ tu luyện đang vác kiếm lớn, mấy thanh niên này vác kiếm lớn dương dương tự đắc, bộ dáng cao nhân không coi ai ra gì. Lôi Cương thấy vậy cười khổ, hắn không biết rằng, từ sau khi thanh niên gác kiếm vang danh Vô Thượng Giới, liền liên tục có người bắt chước vác kiếm lớn bay khắp nơi. Ban đầu còn có người bị dọa chết khiếp, nhưng thấy càng lúc càng nhiều thanh niên vác kiếm, phần lớn mọi người giờ chẳng thèm quan tâm.

Nhìn thành Đạo Hư một cái, Lôi Cương trầm ngâm trong giây lát, cũng không hủy diệt thành Đạo Hư, dù sao thì người trong thành Đạo Hư đại đa số là người tu luyện vô tội. Lôi Cương tuy tàn sát Thiên Gia, tay nhuốm máu mười vạn người, nhưng theo hắn, đó là đáng giết, hắn chẳng phải người không biết phân biệt thị phi phải trái. (Sẽ có người nói, tham gia diệt Thể Tu nhất mạch chẳng qua chỉ có cao thủ các đại thế lực, nhưng hắn đã diệt toàn bộ đệ tử của Thể Tu đại tông, chúng đã có thể diệt, thì phải chịu sự báo thù của Thể Tu nhất mạch.)

Đạo Gia, chính là mục tiêu báo thù thứ hai của Lôi Cương. Hắn nhanh chóng bay lên, dựa vào lộ tuyến lúc trước đi theo Đạo Vân cấp tốc bay đến Đạo Gia.

Lúc này, trong Đạo Gia tràn ngập không khí trang nghiêm. Sâu bên trong Đạo Gia, một nam tử trung niên nho nhã thân mặc nho y, nét mặt trầm trọng nhìn chằm chằm hai mươi ba vị trưởng lão Đạo Gia, hai mươi ba vị trưởng lão này đều đã đạt đến cấp bậc cương thần địa cấp.

- Đã hơn một trăm năm kể từ khí lão tổ xuất quan, vậy mà bao năm nay, lão tổ gần như không có bất kỳ tin tức gì, lão tổ rốt cuộc đã đi đâu?

Nam tử trung niên mặc nho y trầm giọng nói. Người này chính là gia chủ Đạo Gia, Đạo Thiên, con của Đạo Hư, cha của Đạo Vân. Những năm này, Đạo Thiên tuy trong lòng vô cùng đau khổ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau khổ này cơ hồ khiến Đạo Thiến già đi mười tuổi, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng gào thét của Đạo Hư, Đạo Tiên đã đè ép nỗi thống khổ và oán hận này xuống, hy vọng lão tổ Đạo Gia quay về sẽ thay hắn làm chủ. Nhưng lại không ngờ rằng, vừa đợi đã là trăm năm, điều này làm Đạo Thiên và các trưởng lão Đạo Gia đều không lý giải nổi.

- Tông chủ, có lẽ sau khi lão tổ có đột phá, lại tiếp tục bế quan tu luyện rồi. Có điều, tông chủ, gần đây phải cẩn thận đề phòng thanh niên vác kiếm đó, lão phu có dự cảm không hay.

Lão già ngồi bàn tọa phía trước nhất khẽ nhíu mày nói.

- Dự cảm không hay?

Chưa bàn đến việc thanh niên vác kiếm này có kết oán với Thiên Gia hay không, thì có quan hệ gì với Đạo Gia ta? Hơn nữa, cho dù hắn dám đến Đạo Gia, bản tôn cho hắn có đi không có về!

Đạo Thiên hừ lạnh nói, trên mặt toát ra sự tự tin.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang dội trên không trung của Đạo Gia, mặt đất chấn động kịch liệt, làm vô số cường giả Đạo Gia giật mình tỉnh giấc.