Đẩy lùi Việt về sau thành công, Đình Hiếu lập tức chạy vụt về hướng Quỳnh đang đi, tốc độ của hắn nhanh đáng sợ. Việt thấy thế bèn thi triển khinh công lao theo, kế đó Việt vận nội lực rồi nhảy vọt lên trên đầu đối phương rồi chập hai tay vào nhau chưởng thẳng xuống tên Hiếu. Kình lực mạnh mẽ như Thái Sơn áp đỉnh, nếu như tên Hiếu trúng phải đòn này, không nát óc cũng sẽ trở nên điên khùng.

Việt quyết bám đuổi không tha, Đình Hiếu tức tối, đánh vù vù ra hai quyền, ngờ đâu đó chỉ là hư chiêu của Việt, tay Việt vừa chạm vào quyền của tên Hiếu thì mượn sức mạnh kẻ địch lộn vòng về trước. Chân Việt chạm đất thì lại đá liên tiếp ba cước. Ba cước vừa nhanh vừa mạnh làm cho tên Hiếu phải lúng túng. Hắn ta không kịp chống đỡ, ngực bị trúng hai cước khiến hắn bật ngửa ra sau.

Việt chưa dừng lại, thân hình vừa rơi xuống đất, Việt đã lập tức đấm tiếp mười chiêu quyền hiểm hóc. Đình Hiếu bị Việt ép tới mức không thở được, Đình Hiếu quyết định bỏ qua việc đuổi theo Quỳnh mà đánh ngược trở lại Việt. Hắn ta đưa thân thể mình ra cố chịu mấy quyền của Việt để phản công. Ba quyền cực mạnh của hắn đã trúng Việt, trong không khí còn có cả tiếng xèo xèo của điện. Việt loạng choạng ôm ngực bước lùi về, mà tên Hiếu bởi bị Việt đánh rát nên nhất thời cũng không thể tấn công tiếp, đứng tại chỗ thở dốc.

Bây giờ thì Quỳnh đã chạy đi rất xa, dù muốn đuổi theo cũng không thể biết được Quỳnh đã chạy đi theo hướng nào. Việt khiêu khích tên Hiếu:

- Hê hê, đáng tiếc thật nhỉ, có lẽ ý đồ của mày bị phá sản rồi.

Hiếu lắc lắc cổ:

- Xem ra mày tiến bộ đấy, tao cũng có chút hứng thú.

Việt nhếch mép cười khẩy

- Mày thì có vẻ lại thụt lùi so với lần tập kích ở bệnh viện nhỉ? Kém đi nhiều.

Hiếu cũng không chối bỏ:

- Mày biết càng nhiều thì càng nhanh chết thôi.

- Giết được tao hẵng nói.

Việt cười lớn ba tiếng, đồng thời nhún chân nhảy lùi về hơn hai mét. Đình Hiếu tưởng Việt muốn bỏ trốn nên lao theo, tay trái vung quyền đánh tới, những tia điện chạy dọc theo cánh tay của hắn trông rất đáng sợ. Việt biết chiêu này khủng khiếp thế nào nên không dám đối kháng trực diện mà thi triển nhu quyền trong Lão Mai Quyền gạt đi, Việt vừa đánh vừa nói:

- Vậy tức là mày chính là kẻ khiến chú Tâm phải hôn mê suốt mấy tháng qua? Và mày cũng là kẻ đánh lén ở cuộc gặp mặt ngày ấy, khiến anh Thành Hưng bỏ mạng?

Vốn dĩ với những người có công lực như Việt thì mở miệng nói trong khi giao đấu là điều tối kỵ vì sẽ làm chân khí thất thoát, nhưng hiện tại Việt đang đối phó với tên Hiếu bằng cách tránh nặng tìm nhẹ nên có thể nói được. Còn tên Hiếu hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp và dị năng của hắn nên hắn có thể trả lời Việt một cách thoải mái trong khi vẫn liên tục ra đòn:

- Đáng khen cho mày suy đoán được tường tận như thế. Không sai, chuyện ông Tâm do tao làm, cả gã Thành Hưng nữa, nếu tối đó tao không ra tay thì hắn ta thoát rồi.

- Khốn kiếp! Chú Tâm có thù oán gì với mày chứ?

- Ông ta cản đường làm ăn của ba tao, hơn nữa mày phá đám chuyện của tao với con ả Ngọc đó. Tao phải trả thù...

- Vậy mày chắc chắn chính là kẻ đã giết con mụ Tuyết và tên Thiên, không có kẻ nào có khả năng dùng điện như mày.

hắn ta gầm lên:

- Phải, bất cứ kẻ nào cản đường tao đều phải chết.

Vì đánh mãi mà vẫn không thể gây tổn thương cho Việt, tên Hiếu dường như đã điên tiết rồi, hắn ta tăng thêm sức mạnh vào hai quyền, Việt dù vừa đánh vừa tránh né nhưng vẫn dường như vẫn cảm giác khắp người run rẩy vì điện phóng ra từ tên Hiếu. Tên Hiếu thấy Việt cứ đánh mãi như thế thì khinh bỉ:

- Đừng tưởng tao không biết mày đang có ý đồ gì, muốn dùng những lời tao nói để tố cáo tao sao? Ha ha, mày chết thì tố bằng mắt...

Khuôn mặt Đình Hiếu trở nên dữ tợn, đòn đánh càng điên cuồng gấp bội, Việt bắt đầu tức ngực khó thở. Việt bèn nhún mình ra sau hơn hai mét và cười lớn:

- Muốn giết tao? Xem mày có khả năng đó không?

Việt nói xong thì quay người rồi thi triển khinh công lao vọt đi. Nhưng tên Hiếu cũng chẳng kém cạnh, hắn ta thấy Việt bỏ chạy thì chỉ cười khẩy rồi lập tức truy đuổi sát nút như hình với bóng. Trời đã tối nên Việt dốc hết sức mà chạy, tốc độ nhanh như tên bắn. Chỉ là Đình Hiếu còn ghê gớm hơn, chỉ bảy, tám phút sau thì hắn ta đã vượt lên và đứng chắn trước mặt Việt. Hắn ta gằn giọng:

- Thằng khốn, mày chạy không thoát khỏi tao đâu.

Hoàn toàn ngược với suy nghĩ của Đình Hiếu, Việt bất ngờ bật cười:

- Ai nói tao muốn bỏ chạy?

Đình Hiếu nghe thì ngớ người ra, có điều khi hắn quan sát chung quanh thì hiểu được ý đồ của Việt. Hóa ra Việt dẫn hắn chạy đến chỗ đất hoang thường dùng luyện công để có thể đánh nhau tự do hơn. Đình Hiếu mỉa mai Việt:

- Thế này cũng hay, không ai xuất hiện ở đây, ha ha ha, mày chọn chỗ chôn cho mày tốt lắm.

Việt không nói gi mà ngưng thần vận nội lực chuẩn bị phát động tấn công. Sức mạnh của Đình Hiếu rất đáng sợ, tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường. Bên kia, một quả cầu điện bắt đầu xuất hiện trên tay tên Hiếu, mắt hắn cũng dần chuyển sang màu tím. Đột nhiên hắn chẳng nói chẳng rằng phóng một quả cầu đến Việt, loáng một cái đã đến trước mặt Việt. Việt giật mình, vội nhảy lên tránh. Quả cầu điện đập xuống đất tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỗ đất đấy bị lõm xuống và nứt toác ra.

“Nhanh quá!” Thấy thế tấn công của kẻ địch mà Việt thất kinh. Anh chưa kịp làm gì thì một quả cầu nữa bay tới. Anh dùng tay đẩy từ dưới lên hất nó đi nhưng bản thân cũng bị sức ép của nó đẩy rơi xuống.

“Ầm!” Cây to phía sau bị quả cầu đánh tan nát một nửa thân, khói đen bay mù mịt. Việt nhanh chóng bật dậy nhưng Đình Hiếu thì đã không thấy đâu nữa.

“Nguy rồi!” Việt thầm hô không hay. Việt định đưa tay đánh một chưởng về sau nhưng Đình Hiếu đã giáng một quyền cực mạnh vào lưng Việt trước khiến Việt choáng váng nằm gục xuống. Đình Hiếu đá thêm một cái, Việt vội vàng chưởng mạnh hai tay xuống dưới, lợi dụng phản lực từ mặt đất vọt người tới khiến chân của Đình Hiếu chỉ đá vào khoảng không. Đình Hiếu hừ một tiếng, tập trung năng lượng tạo quả cầu điện để phát động một đợt tấn công mới.

Khoảnh khắc sinh tử không thể quan tâm thủ đoạn tốt xấu, Việt lập tức dúi mũi chân xuống đất rồi hất tung lên. Đất cát bay về phía tên Hiếu làm mặt mũi hắn bị mờ đi. Hắn buộc phải dừng việc tích tụ quả cầu điện để che mắt, nếu không thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Muốn ít cát bụi bay qua kẽ tay làm mắt tên Hiếu cay xè, Việt nhân cơ này, cầm lấy một cành cây dài nằm trên đất, liên tục đánh ra những chiêu hiểm hóc ngăn không cho Đình Hiếu có đủ thời gian tích tụ sức mạnh. Chiêu thức hư hư thực thực, biến ảo khôn lường, nhằm vào những điểm yếu trên người tên Hiếu mà phát công, kình lực ào ạt như cuồng phong bạo vũ. Tên Hiếu vì hai mắt bị bám đầy cát nên chống đỡ rất lúng túng, trên người đã trúng khá nhiều gậy của Việt. Có điều tên Hiếu giống như đã luyện thành thân thể bất hoại vậy, Việt chỉ có thể gây ra những vết thương ngoài da cho hắn mà thôi.

Đình Hiếu trong lòng vô cùng tức giận, hắn không ngờ mình lại có thể bị Việt ép tới mức như thế. Bản thân lại trúng thêm một gậy vào bả vai, tên Hiếu điên tiết gầm lên một tiếng, nguồn sức mạnh dị thường trong cơ thể hắn ta đột nhiên tăng vọt, cây gậy trong tay Việt bị sức ép mãnh liệt từ hai phía làm cho gãy đôi, những chiêu thức tấn công của Việt bị phá tan, tên Hiếu vung quyền đánh tới tấp lên ngực Việt. Việt cắn răng tụ kình lực vào tay rồi phóng phần còn lại của cây gậy đi. Hai tiếng hét đau đớn đồng thời vang lên.

Việt hứng gần hết tất cả đòn tấn công của tên Hiếu nên đầu váng óc hoa, thân thể văng ra sau và rơi mạnh xuống đất, hơn ba bốn phút mà vẫn không thể gượng dậy nổi. Bên Đình Hiếu cũng bị mảnh gậy đập mạnh vào Thái Dương làm hắn tối tăm mặt mày, có điều hắn thật sự mạnh hơn Việt nhiều nên nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Đình Hiếu đi đến chỗ Việt nằm cười khoái trá. Hắn chỉ tay vào Việt nói:

- Ha ha ha, Việt, giờ mày đã là cá nằm trên thớt, hôm nay chính là ngày giỗ của mày...

Đình Hiếu vừa nói vừa tích tụ hai quả cầu điện trên hai tay. Việt giờ vẫn đang không ngừng run rẩy vì bị giật từ điện năng ẩn chứa trong những quyền của Đình Hiếu, một sức mạnh thật khủng khiếp. Những đòn tấn công vừa rồi chỉ tiêu hao một phần nhỏ sức mạnh của tên Hiếu, hai quả cầu điện càng lúc càng lớn, đốt cháy không khí xung quanh tạo thành những âm thanh xèo xèo đầy ghê rợn.

Nghĩ tới những điều sắp sửa xảy ra, sắc mặt của Việt tái hẳn đi. Anh quả thật không ngờ chỉ mấy ngày mà tên Hiếu có thể mạnh đến mức này, đáng tiếc toàn thân vô lực, Việt chỉ đành giương mắt nhìn.

- Yên tâm đi, tao không để mày chết sớm đâu, phải cho mày hưởng thụ mùi vị địa ngục trần gian, ha ha ha, quả đầu tiên...

Tay Đình Hiếu phóng một quả xuống. Quả cầu điện lao thẳng vào mặt Việt, Việt kinh hoàng, vội nghiêng người sang bên, may sao tránh được. Chẳng qua cầu điện chạm đất thì phát nổ dữ dội, sức ép phóng ra hất văng Việt ra xa gần ba mét. Việt thoát một chiêu làm Đình Hiếu hơi ngạc nhiên. Hắn nói:

- Không ngờ mày vẫn tránh được, đúng là tao quá xem thường mày.

Việt hự một tiếng rồi phun ra ngụm máu lớn. Tên Hiếu nhìn Việt với vẻ tàn đọc, hắn từ từ bước tới, quả cầu điện thứ hai lại chuẩn bị phóng đến.

“Chó chết! Lúc này lại bị xung đột nội lực, mình chết thật rồi.” Việt than thở trong lòng. Thì ra trước đó Việt vận chân khí quá độ khiến hai môn thần công bắt đầu đối chọi lẫn nhau nên bây giờ khi vừa vận tiếp nội công lên thì toàn thân đau đớn vô cùng. Việt đau đến mức co rút người lại, nhất thời để tử huyệt lộ ra. Đình Hiếu tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức phóng cầu điện rồi tay kia đánh một quyền thẳng tới ngực Việt.

Việt trúng cả hai đòn thì kêu lên thê thảm, người văng lên không rồi rớt bịch xuống đất, miệng lại hộc liền mấy ngụm máu lớn, da thịt đỏ rực như màu máu. Việt nằm co giật trên mặt đất vì điện giật, hơn nữa chân khí đã bắt đầu chạy tán loạn trong. Luồng khí nóng của Thuần Dương Công vốn bị Việt áp chế giờ bùng lên mãnh liệt rồi nhanh chóng lan toả đến mọi ngóc ngách của kinh mạch, đối chọi dữ dội với luồng chân khí của thần công kia. Nếu là bình thường, Việt ngồi xuống vận công một hồi là có thể hóa giải được. Hiện tại thì lấy thời gian đâu cho Việt thực hiện nữa đây. Không chỉ có thế, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn khi cả hai luồng chân khí chảy cuồn cuộn qua các đường kinh mạch rồi cùng đổ vào huyệt Đản Trung ở ngực. Chân khí chất đầy trong huyệt Đản Trung đánh nhau kịch liệt khiến lồng ngực Việt căng lên, đau đớn như muốn nổ tung thành từng mảnh.

Đình Hiếu nhìn thấy Việt nằm run rẩy liên tục rên rỉ đau đớn trên mặt đất thì cười lên hô hố:

- Ha ha, giờ chết của mày đã điểm...

Đình Hiếu tiếp tục tụ sức mạnh, quả cầu trên tay hắn lớn đến không ngờ, ẩn chứa năng lượng vô cùng đáng sợ.