Lão quái nhân lên tiếng:

- Chỉ tạm thôi, tuy chưa thật sự vừa lòng lắm nhưng chừng này cũng đã đủ cho mày giết được tên ranh con kia rồi. Này, mày đang làm gì thế hả?

Hiếu trả lời:

- Tôi đang gọi cho ba mẹ xin phép về trễ... quái lạ, sao cả ba và mẹ đều không bắt máy vậy nhỉ? Không biết có chuyện gì không đây?

Hiếu gọi thêm vài lần nữa vẫn không được. Lão già nói:

- Vậy mày về nhà xem thế nào đi. Hôm nay luyện tới đây thôi.

Hiếu cất điện thoại rồi nói:

- Thôi khỏi, ba mẹ tôi không có chuyện gì đâu, chắc họ đang bận việc, vốn dĩ bình thường họ vẫn hay như thế, chúng ta luyện tiếp. Lão già, chiêu này tôi đã luyện xong, ông dạy chiêu tiếp theo đi.

Lão quái nhân lắc đầu:

- Xong thì xong nhưng mày vẫn chưa thành thạo và cũng chưa phát huy được hết uy lực. Lão không dạy chiêu mới, mày cứ tiếp tục luyện cái này đến khi nào phát ra sức mạnh gấp đôi hôm nay thì mới dừng lại.

- Ông giỡn hay thật vậy hả?

- Là thật, đừng lắm lời nữa, tiếp tục luyện đi.

Hiếu không cãi lại lão quái nhân nên đành chấp nhận, song miệng lẩm bẩm văng tục một hai câu rồi mới tập luyện. Lão già cười khẩy và cảnh cáo hắn ta:

- Đừng tưởng lão đây không nghe mày đang nói bậy điều gì, liệu hồn thì luyện cho tốt, không thì mày tiêu đời đấy nhóc con.

Đình Hiếu cố nuốt cơn tức vào bụng mà tu luyện theo phương thức lão quái nhân dạy cho hắn.

...

Quay trở lại với cuộc tỷ thí giữa Nam và Việt. Trận đấu của hai người đã kéo dài hơn mười lăm phút rồi mà vẫn bất phân thắng bại. Hai người càng đánh càng hăng, quyền đi chưởng lại hoa cả mắt.

Nam quần áo dính đầy bụi, vài chỗ bị thủng nhiều lỗ nhỏ, tóc tai bù xù nhưng vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Bên này Việt đánh xong bài Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền thì tiếp tục thi triển Lão Mai Quyền để đối chọi với quyền pháp của Nam. Chưởng phong từ những đòn tấn công của hai người tỏa ra rát hết cả mặt, kình lực ào ào khiến cho bụi tung mù mịt.

Dẫu rằng đây chỉ đơn giản là một trận so tài hơn kém, hai người không đem những chiêu sát thủ ra sử dụng, song lúc giao đấu khó kìm nén được tâm tình, không tránh khỏi những lúc vô ý đẩy đối phương vào chỗ nguy hiểm, may mắn là đều có thể hóa giải được hết.

Qua thêm khoảng chục chiêu, Nam bỗng hét lớn, quyền tay phải đột ngột chuyển sang trảo, từ trên đánh chéo xuống rất nhanh, nhắm đến các yếu huyệt trước ngực Việt. Kình lực trên năm ngón tay cực kỳ ghê gớm. Việt vô cùng kinh hãi, quyền pháp của Nam từ chỗ biến ảo, hư hư thực thực bất ngờ biến thành độc địa, một chiêu đoạt mệnh làm Việt không kịp trở tay. Ngay sau đó Nam sực tỉnh lại thì hoảng hồn, muốn thu chiêu về nhưng không còn kịp nữa, chưởng lực đập thẳng lên người Việt. Việt hô lớn một tiếng, thân hình văng ngược về sau, còn Nam thì chau mày, tay hơi run run, chân loạng choạng bước lùi hai bước mới đứng vững. Nam hít sâu một hơi điều hòa lại chân khí, sau đó gãi đầu gãi tai nói với Việt:

- A, rất xin lỗi anh, anh có sao không?

Việt hít thở dồn dập một lúc mới từ từ đứng thẳng người dậy. Việt lắc đầu:

- Không sao, trong khi đánh nhau, dù “hữu nghị”, vẫn có thể lỡ tay chứ, điều này anh hiểu mà, chỉ cần em sau này chú ý hơn là được.

Nam gượng cười:

- Hà hà hà, em nhớ rồi, cũng tại lúc nãy hưng phấn quá nên không kiềm chế mà tung ra chiêu đó, suýt chút nữa là gây họa.

Việt vừa cầm áo lau mồ hôi và đất cát dính trên người vừa tiếp tục hỏi Nam:

- Chiêu vừa rồi của em lợi hại quá, tính sát thương rất cao, nó tên là gì thế?

Nam đáp:

- À, nó là một chiêu trong Hổ quyền, có điều nó không có tên. Chiêu này là tuyệt kỹ độc môn của em đấy, trước giờ rất ít khi em sử dụng đến nó, có ngờ đâu...

Việt ồ lên đầy kinh ngạc:

- Ái chà, không ngờ em cũng có một bộ Hổ quyền à. Uy lực của nó không hề kém cạnh Hổ quyền của anh, chiêu thức thì lại khác xa nhau. Võ công của các vùng miền đúng là mỗi nơi một đặc trưng riêng, anh mới biết trên lý thuyết, tối nay đã cảm nhận được điều này rồi.

Nam xoa bóp cổ và ngón tay bẻ khớp “rắc rắc” và nói:

- Mà anh Việt này, anh luyện cả ngạnh công phải không? Tuy chiêu vừa nãy của em đánh trúng anh nhưng năm ngón tay cũng bị đau đớn đấy.

Hiện tại Nam rất kinh ngạc. Cậu không ngờ một trảo có thể đánh nát một tảng đá của mình lại chỉ tạo ra năm đường xước trên ngực Việt, hơn nữa lại còn bị lực phản chấn ngược lại làm tay ngâm ngẩm đau.

- Làm gì có, anh chưa bao giờ luyện qua ngạnh công, có lẽ do em vẫn còn nhẹ tay đấy thôi, vừa nãy không phải là em thu lại phần lớn nội lực rồi sao.

Việt lắc đầu, sự thật quả là như vậy, ngoài cảm giác ngực chấn động khó thở, da bầm tím, chứ Việt biết mình không bị gì quá nặng. Bản thân anh cũng chẳng biết cớ gì lại như thế. Nam lại nói:

- Cũng không đúng, thực tế em chỉ thu lại chút ít mà thôi, anh không biết thật à?

- Có lẽ là do anh...

Việt từ từ nhớ lại thời điểm nguy hiểm vừa rồi. Ngay tại khoảnh khắc đó, trong đầu Việt bỗng hiện lên đồ hình với cách vận hành chân khí quái lạ, chưa nhìn thấy bao giờ. Nó vừa giống Thuần Dương Công mà lại vừa giống môn thần công kia. Sau đó Việt theo bản năng di chuyển nội lực theo, không ngờ cách vận khí đó lại có thể cứu được Việt. giờ Việt có muốn vẽ lại đồ hình cũng đành chịu. Nam không tiếp tục gặng hỏi nữa vì cậu biết bất kỳ người nào đều có tuyệt kỹ độc môn của riêng mình. Việt thở hắt một hơi, ném mấy thứ đó ra khỏi đầu và nói:

- Chút vết thương này có đáng gì, Nam, chúng ta đánh tiếp đi.

Nhưng Nam lắc đầu:

- Sao cơ, còn đánh nữa ạ, thôi tạm dừng đi anh. Em thấy trời cũng muộn rồi, em phải trở về nhà. Hôm nay em đã đi chơi cả ngày rồi, không biết chị em tức giận đến thế nào nữa.

Việt cười lớn:

- Chú mày có võ công tuyệt thế trong người mà lại sợ vậy à?

Nam tỏ ra xấu hổ:

- Ây dà, quyền uy chị gái từ nhỏ anh ơi, muốn hết sợ cũng khó lắm. Em cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận của chị hai em là hai chân đã mềm nhũn ra rồi.

- Ha ha... được rồi, chúng ta về, ha ha ha...

Việt cười sằng sặc. Hai người lại thi triển khinh công về nhà. Lần này Việt vẫn cố gắng dùng hết khả năng để có thể vượt qua Nam, đáng tiếc, không thể thành công. Nam và Việt còn cách đích đến chừng trăm mét thì bỗng nhiên Nam chỉ sang bên kia đường nói:

- Anh Việt nhìn kìa, có kẻ đang định làm chuyện xấu với một cô gái.

Việt đứng lại nhìn qua thì thấy đúng là như vậy, bên đó có một cô gái đang bị tên côn đồ dồn vào góc đường. Đây là đường nhỏ khá ít người qua lại, ở chỗ cô gái thì lại tối om, nếu chỉ liếc mắt qua nhìn thì căn bản không phát hiện ra được điều gì. Việt nheo mắt quan sát kỹ hơn, lửa giận trong lòng hắn lập tức bốc ngùn ngụt, cô gái đó là Quỳnh, còn tên côn đồ không ngờ lại chính là tên Đình Hiếu khốn kiếp. Dù Việt không nghe được tên Hiếu nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì cũng hiểu hắn ta sắp sửa làm một điều tồi tệ với Quỳnh.

- Thằng ch*, nếu mày dám động đến cô ấy thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây.

Hai mắt Việt đục ngầu, Việt gầm lên một tiếng, lập tức vọt người đến, giữa không trung tung cước đánh xuống đỉnh đầu đối phương. Kình lực tạo thành tiếng gió rít ghê rợn. Đình Hiếu nghe thấy thế thì khựng người lại. Hắn quay đầu ra sau, thấy là Việt đang lao đến, không những không sợ hãi mà còn cười rộ lên, tay phải hắn nắm lại thành quyền đấm thẳng vào chiêu thức của Việt.

Quyền cước chạm nhau “bùng” một tiếng dữ dội, xen kẽ vào là những tiếng “xẹt xẹt” rợn người. Việt lợi dụng phản lực búng người lên cao, xoay hai vòng trong không trung rồi đáp xuống mặt đất đứng chắn trước mặt Quỳnh. Quỳnh thấy người đã cứu mình là Việt thì rất vui mừng, vội vàng chạy tới bên cạnh Việt. Việt trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào tên Hiếu thì hỏi Quỳnh:

- Quỳnh, em có sao không?

Quỳnh nép sau lưng Việt, toàn thân run rẩy. Cô nắm chặt cổ tay Việt, hai mắt đẫm lệ:

- Em... em sợ lắm.

Cô không khống chế nỗi tâm trạng của mình nữa mà bật khóc. Việt, trong lòng đau xót, vỗ vỗ tay trấn an cô:

- Không sao, không sao, giờ đã có anh ở đây rồi.

Đình Hiếu cười to, nói:

- Ha ha, yếu mà còn ra gió, vừa nãy trúng một quyền của tao nên bàn chân của mày đang rất đau đớn phải không?

- Anh...

Như Quỳnh nghe thế lại càng lo lắng, hai tay cô lại càng xiết chặt hơn. Việt lắc đầu cười, nhưng hai chân Việt đúng là nhức nhối. Một quyền của Đình Hiếu quả thật mạnh khủng khiếp. Lúc này Nam đã chạy tới chỗ Việt và Như Quỳnh đứng rồi hỏi:

- Anh Việt, tên đó là ai vậy, hắn và anh có mâu thuẫn à?

Việt gật đầu:

- Đúng thế, hắn tên Đình Hiếu, hắn là kẻ rất đáng sợ, em không nên đi tới gần hắn.

- Hừ, có gì đâu chứ, em sẽ cho tên khốn đó một bài học.

Nam nhìn Đình Hiếu hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, Nam tất nhiên chưa thấy được khả năng đáng sợ của Đình Hiếu nên mới mạnh mồm mạnh miệng như vậy.

Đình Hiếu nghe thế càng cười lớn hơn, hắn chỉ tay vào Đại Nam nói:

- Ha ha ha, lại thêm một kẻ không biết trời cao đất dày nữa, muốn cho tao bài học? Ha ha, tức cười quá, thằng Việt còn bị tao đánh cho thua liểng xiểng, huống gì một đứa vắt mũi chưa sạch như mày.

- Mày...

Nam giận đến tái mặt, định xông tới đánh nhau với tên Hiếu thì Việt đã kịp nắm lấy vai Nam giữ cậu ta lại. Việt nói:

- Dừng lại Nam, đừng hành động tuỳ tiện, đây là chuyện riêng giữa anh và hắn.

- Nhưng mà hắn...

- Đừng nói nữa, chuyện này anh có thể giải quyết được, em không cần nhúng tay vào đâu.

Nam vẫn ngoan cố muốn xông lên nhưng Việt quyết ngăn cản bằng được. Sau đó Việt quay sang bảo Quỳnh:

- Em về trước đi, có anh ở đây, hắn không dám làm gì em đâu.

Quỳnh biết mình có ở lại cũng không thể giúp được gì cho Việt nên phải gật đầu. Cô không nghĩ nhiều nữa, vội xoay người bước đi. Việt muốn đẩy Nam ra khỏi chuyện này nên nói:

- Nam, phòng trọ của cô ấy cách đây không xa, phiền em bảo vệ cô ấy một đoạn, còn tên này để anh lo.

Nam do dự hồi lâu rồi cũng đồng ý, dù gì để một cô gái chân yếu tay mềm như Quỳnh đi như vậy không ổn chút nào. Nam nhắc nhở Việt cẩn thận rồi đi theo Quỳnh. Việt biết phòng trọ của Quỳnh ở khá gần đây, mà chỉ cần chạy chừng bảy tám chục mét nữa là ra được đường lớn nên yên tâm là cô ấy đã an toàn. Hơn nữa, tiếp xúc với Nam suốt mấy ngày vừa qua, Việt tin nhân phẩm của cậu nhóc này rất tốt, có thể bảo hộ Quỳnh trở về. Đình Hiếu nhìn theo hướng đi của Quỳnh, bỗng dưng gằn giọng:

- Hừ, ba đứa chúng mày không kẻ nào được rời khỏi đây, đừng mong đứa nào chạy thoát khỏi đây.

- Hừ, tiếp chiêu.

Việt không để tên Hiếu có thời gian làm càn, Việt quát lớn, nhảy tới đánh một quyền vào giữa ngực kẻ địch. Đình Hiếu vung quyền đáp trả đòn tấn công của Việt, lại lấy cứng đấu cứng. Song quyền đập mạnh vào nhau làm cả hai chấn động toàn thân phải lùi về vài bước.