Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1486: Lại Thấy Hắc Ám

Chuyện gì thế này? Nội tâm của Thạch Hạo chấn động mạnh, khiếp sợ không gì sánh nổi!

Bởi vì, những lời mà Táng sĩ hoàng kim vừa nói vừa nãy khiến hắn kinh sợ, chuyện này không phải bình thường, ảnh hưởng rất sâu.

Xưa nay hắn không hề biết gì về Táng sĩ, thế nhưng hôm nay không ngừng hiểu rõ các bí mật của bọn họ khiến nội tâm chẳng thể bình yên.

"Ngươi đang nói lung tung gì thế hả, Táng vương sao có thể sinh ra ở đây được chứ!" Tam Tạng quát lớn đầy nghiêm túc, ánh mắt ác liệt rất là tức giận.

"Kiến thức nửa vời thì chớ có nói bậy, đó chính là sự bất kính rất lớn với Táng vương đó, cẩn thận coi chừng chỉ với một ý nghĩ thông qua không gian là có thể giết sạch thành viên của bộ tộc ngươi đó!" Thần Minh cũng quở trách.

Tên Táng sĩ lúc này trắng bệch sắc mặt, nhanh chóng ngậm miệng lại chứ không dám nhiều lời nữa.

Hắn là một tên Táng sĩ hoàng kim tới từ một gia tộc cổ xưa dị thường cùng với mạnh mẽ vô cùng, mỗi một thành viên trong tộc đều rất nghịch thiên, được mệnh danh là bộ tộc Bất Diệt.

Thế nhưng, khi đứng trước mặt Táng vương vô thượng thì cũng chẳng nghĩa lý gì cả.

Táng vương đã không xuất thế cả ngàn tỉ năm, nhưng một khi ra tay thì chúng sinh đều diệt, không người nào có thể địch!

Những Táng sĩ hoàng kim khác đều trầm mặc không dám nói bậy gì nữa, tuy rằng nghe được một vài tin đồn thế nhưng dù sao cũng chưa có chứng thực qua, vả lại Thần Minh và Tam Tạng chính là hậu duệ của Táng vương chân chính, nếu như bọn họ đã bác bỏ thì cũng không nên có dị nghị gì về lai lịch của Táng vương nữa.

"Nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao, nơi đây xuất hiện tràn trề sức sống là phúc hay là họa với Táng thổ cũng rất khó nói, tất nhiên sẽ không hề có quan hệ với sự ra đời của Táng vương mới!" Thần Minh nghiêm túc nói.

"Nhưng mà ta rõ ràng nghe được, nơi đây từng sinh ra sinh vật." Một cô bé gái nhỏ giọng thì thào, nàng khoảng mười mấy tuổi, mũm mĩm dễ thương, không hề sợ hãi Tam Tạng và Thần Minh.

"Quả thật là từng có vô thượng tồn tại, thế nhưng có phải là Táng vương hay không thì không phải là việc của các ngươi, nếu như không hiểu thì trở lại thỉnh giáo lão tổ của gia tộc từng người đi." Thần Minh nói.

Thạch Hạo không nói gì cả mà chỉ dùng tâm linh lắng nghe, những chuyện này quá khủng khiếp, hắn đang nghe được một bí ẩn kinh người.

Xem ra nơi đây không hề tầm thường, có bí mật động trời.

"Ầm!"

Vực mai táng màu đen có hàng loạt luồng sáng đầy màu sắc vọt lên, tinh khí mịt mờ khuếch tán, tất cả đều dọc theo cửa động hùng vĩ lao lên cao, càng lúc càng khiến nơi đây sáng rực.

Vào lúc này, không chỉ có mình Thạch Hạo hoảng sợ mà chính cả Táng sĩ cũng ngây người lộ vẻ kinh ngạc, ánh sáng quá chói lòa, tựa như là từng vầng thái dương bay lên.

Màn đêm bị cắt ra và khí hỗn độn xông tới.

Vực mai táng to lớn trở nên mờ ảo, bên trong không còn là đen tối khắp chốn nữa mà đã có ánh sáng lóe lên.

"Đây là tiên quang?" Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại nhìn chằm chằm vực lớn, nơi đây quá kỳ dị, bên trong lãnh địa của Táng sĩ bên dưới lòng đất tại sao lại xuất hiện khí tức Tiên đạo?

Loại ánh sáng này rất quyến rũ và cũng rất thần thánh, vượt qua các loại tịnh thổ khác, khiến cho sức sống của vực lớn tối om quạnh hiu trở nên nồng đậm vô cùng.

"Chẳng lẽ lại có sinh linh trốn ra!" Lời nói run run của một Táng sĩ hoàng kim khác vang lên, quả thật hắn không tài nào tin được, tựa như đang chứng kiến kỳ tích vậy.

Bởi vì nghe nói một khi nơi này xuất hiện sinh linh thì chắc chắn sẽ là một sự kiện vô cùng quan trọng ảnh hưởng cực kỳ sâu, khả năng có sinh vật mạnh mẽ không thể nào tưởng tượng được xuất hiện.

Răng rắc!

Đột nhiên, bầu trời vỡ ra!

Chùm sáng lao ra từ bên trong Vực mai táng kia quá mãnh miệt khiến cho sương mù hỗn độn tán loạn, vô số mưa ánh sáng bay nhảy, đó chính là tiên quang không ngừng tràn ngập nơi đây.

Hư không gần đó tan vỡ, đã bị nó xuyên thủng.

Tiếp đó, một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp lan tỏa, toàn bộ Táng sĩ hoàng kim đều ngây dại và thấy được kỳ cảnh phát sinh.

Bên dưới vực lớn đem ngòm tràn ngập sinh cơ, nơi ấy tựa như đang mở ra một thế giới cổ xưa và đang có sinh linh trùng kích hòng trốn ra ngoài.

Ầm!

Một tiếng kinh thiên động địa bùng nổ, bên trong vực tối xuất hiện một cánh cửa và nó đã bị xuyên thủng, sau khi dâng lên tiên quang thì nơi đó vốn là một màu đen tối chợt chập chờn sáng tối.

Có một luồng sức mạnh nào đó đang chống cự, đang giao thoa.

Thạch Hạo khiếp sợ, bởi vì hắn cũng từng gặp qua thứ này và cảm thấy đôi chút quen thuộc, hắn mở ra thiên nhãn và nhìn về nơi ấy.

Trong lúc chập chờn ánh sáng thì hư không bên dưới Vực mai táng chợt nứt ra, và hắn nhìn thấy được không gian đen tối, nhìn thấy được "đom đóm", nhìn thấy được nhà giam mờ ảo.

"Vèo!"

Đáng tiếc, hắn chưa kịp nhìn kỹ thì chợt có một vệt sáng lao ra, thật sự là có một sinh linh đã thoát khỏi trói buộc lao lên tận trời cao từ trong nơi đường nối kia.

"Có sinh linh vô thượng giáng lâm!" Một vị Táng sĩ hoàng kim hô khẽ.

"Ồ, là... một tia nguyên thần!' Tam Tạng nghiêm túc nói.

Đó là một tia nguyên thần, chỉ có điều quá mạnh mẽ tựa như là một vầng mặt trời vậy, nó đang bốc cháy hừng hực, ánh lửa bập bùng, đó là năng lượng thần thức đang dâng trào.

Vì thoát khỏi trói buộc, vì giãy giụa ra ngoài nên nó đang tự đốt cháy chính mình, phóng thích ra sức mạnh vô tận.

"Là nơi ấy!" Thạch Hạo lẩm bẩm, nội tâm hắn vô cùng chấn động, bởi vì, hắn chắc chắn không có nhận lầm khí tức vừa nãy, hắn đã đi qua nơi đó rồi.

Nhà giam Hắc ám!

Năm đó, lúc Thạch Hạo tu ra tiên khí, rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc và thiếu chút nữa hình thần đều diệt, càng là có một lần nguyên thần ly thể và tiến vào trong không gian u tối.

Ở nơi ấy, hắn tựa như đang chứng kiến luân hồi, nghi ngờ bản thân đang nhìn thấy từng ngôi nhà giam đầy u tối, mà bản thân cũng bị giam cầm bên trong.

Nếu như không phải vào thời khắc cuối cùng Cổ Thánh Tử tập kích hắn và ngâm tụng Cửu thiên thập địa kinh để khiến hắn hoàn hồn trở lại, thì lần đó hắn liền nguy hiểm rồi!

Cuộc lữ trình kỳ dị lần đó, Thạch Hạo cũng không biết đó là sự thật hay là hư ảo.

Hiện tại thì hắn đã vững tin, tia nguyên thần này tới từ khu Nhà giam u tối đó, là sinh linh đã trốn thoát được!

Trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, lúc thiên tài Ba ngàn châu tranh bá, trước cuộc đại chiến giữa hắn với Ninh Xuyên, Thập Quan vương... thì đã từng chứng kiến kỳ cảnh tương tự ở vùng đất Tiên cổ còn sót lại.

Vào lúc ấy, hư không nứt toác và cũng có một tia nguyên thần bỏ trốn ra ngoài, cả người bốc cháy gần như đã hủy diệt, cuối cùng nó đã lao vào bên trong cung điện cổ "Tiếp dẫn" thần bí kia.

Hai con mắt của Thạch Hạo trở nên thâm thúy nhìn chằm chằm Vực mai táng, trong lòng là sóng to gió lớn đang trùng kích, thế nhưng hắn cũng không hề lên tiếng mà chỉ là chú ý thật kỹ.

Năm đó khi bị nhốt trong bóng tối đó thì có rất nhiều nhà giam, Thạch Hạo từng nhìn thấy dòng sông cổ năm tháng, nhìn thấy được từng Nhà giam u tối bồng bềnh bên trên, vô cùng thần bí.

Hôm nay, Thạch Hạo lại cảm nhận lại khí tức quen thuộc nên Thạch Hạo nổi lên ngàn vạn tâm tư!

Rất rõ ràng, sinh linh này mạnh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, thế nhưng nó cũng phải trả giá cực kỳ lớn, chỉ vì để thoát vây nên đã đốt cháy bản thân, vận dụng tới tất cả sức mạnh mà nó có.

Nó xuyên qua Hắc ám, tỏa ra mưa ánh sáng, phá tan hỗn độn rồi vọt ra bên ngoài vực lớn.

Lúc này liền có Táng sĩ hoàng kim muốn quỳ lạy, bởi vì có vài người tin chắc vào những truyền thuyết kia, muốn nghênh tiếp sinh linh này.

Nhưng mà, sự tình làm người khác tiếc nuối đã phát sinh, tia nguyên thần mạnh mẽ tới lạ thường này nhanh chóng khô héo, hào quang óng ánh chia năm xẻ bảy rồi nổ tung.

Phụt!

Cuối cùng, tia nguyên thần kia tắt hẳn trong thiên địa mờ tối, tuy rằng nó đã tránh thoát ra được thế nhưng vẫn tiến về con đường hủy diệt.

Thạch Hạo cảm thấy, sương mù ở phía trước quá nhiều nên hắn không thể nào thấy rõ chân tướng được, đồng thời hắn cũng có vô số các liên tưởng.

Nơi u tối ấy, chả lẽ có quan hệ với Vực mai táng?

Bởi vì, dựa theo truyền thuyết của Táng sĩ thì nơi này cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện qua sinh linh.

Đồng thời, có sinh linh mạnh mẽ sau khi tránh thoát khỏi Vực mai táng này thì đã đi tới nơi sâu nhất trong khu Mai táng cổ, nghi rằng đó là tồn tại có thể sánh vai cùng Táng vương.

Nếu không, tại sao lại có Táng sĩ hoàng kim cho rằng, kỳ cảnh như thế này mang ý nghĩa là có Táng vương mới ra đời.

"A mễ cô đạt ma..."

Nhưng vào lúc này, từ nơi xa xôi vô tận, tựa như là từ cuối đường chân trời, lại như là từ nơi sâu nhất của Cửu U, chợt có một luồng âm thanh già nua và mờ ảo truyền tới.

Âm thanh này vừa vang lên thì xung quanh nguyên thần vừa nổ tung và tắt hẳn kia chợt có một ít điểm sáng vàng óng hiện lên, tuy rằng rất mỏng manh, chỉ là một phần năng lượng của nó nhưng vẫn đang cộng hưởng hình thành.

Những điểm sáng màu vàng lấp lánh tựa như là lụa mỏng nhẹ nhàng tiến về nơi xa, đi về phía âm thanh vừa phát ra kia.

Nó cũng không phải là chủ động tiến đi mà là được tiếp đón một cách bị động!

"Những lời kia có ý nghĩa gì vậy?" Thạch Hạo hỏi Trường Sinh thụ.

"Nghe không hiểu!" Lão dược lắc lắc đầu.

Hơn nữa Thạch Hạo chú ý được, ngay cả những Táng sĩ hoàng kim như Thần Minh Tam Tạng cũng ngu ngơ, cơ bản không biết có nghĩa là gì.

Bọn họ chỉ tin chắc rằng, âm thanh đó được truyền tới từ nhánh khu mai táng trong lòng đất, tới từ nơi đầu nguồn đầy đáng sợ!

Trong lúc này, âm thanh cổ xưa kia thỉnh thoảng sẽ vang lên tựa như đang gọi hồn, tiếp dẫn đốm sáng còn sót lại kia đi xa.

Rõ ràng, tia nguyên thần ấy đã bị hủy diệt, hiện giờ những điểm sáng còn sót lại ấy nhiều lắm cũng chỉ là một chút vết tích ký ức khi còn sống của nó mà thôi, lẽ nào có nhân vật mạnh mẽ muốn thu lấy?

"Đừng nói đó cũng là quái vật đã trốn thoát được từ Nhà giam u tối kia đang gọi hồn đó chứ?" Thạch Hạo đột nhiên nghĩ tới thứ này.

Hắn đau nhức cả đầu, bên trong khu Táng cổ có thứ gì? Đúng là làm người khác không tìm được chút manh mối nào mà, quá ly kỳ và cũng làm người khác kiêng kỵ cũng như sợ hãi.