Chiếc rương này hơi nặng thế nhưng cũng không tính là quá nặng, không biết bên trong chứa thứ gì, Thạch Hạo lắc lắc nhưng cũng không nghe được tiếng vang gì từ bên trong.

Nó gần như đã mục nát, vô cùng cổ xưa thế nhưng cũng hơi hơi phát sáng, có màu vàng kim nhạt trông rất mờ ảo.

Cuối cùng cũng đã vào tay khiến Thạch Hạo kích động trong lòng, bởi vì hắn đuổi theo cũng chỉ vì chiếc rương gỗ này, cũng đã đoạt lại được từ trong tay Trường Sinh thụ.

Vậy này ngay cả Du Đà, An Lan cũng phải quan tâm và phái người tới lấy, kết quả đều thất bại và hiện giờ đã rơi vào tay của hắn.

"Sao không thể mở ra được vậy?" Thạch Hạo nghiên cứu trong chốc lát thì phát hiện chiếc rương này rất kỳ quái, đóng chặt rất khớp, không cách nào có thể mở ra được.

Không có nắp, không có khóa, là một thể thống nhất, khi nhìn kỹ thì như là một khúc gỗ đặc ruột được điêu khắc một ít hoa văn cổ xưa, khí tức tang thương của năm tháng in hằn bên trên.

Hào quang màu vàng nhạt mờ ảo là do những hoa văn này sinh ra, tạo nên một loại cảm giác thần bí, tựa như là sinh linh ở vô tận năm tháng trước đây đang truyền lại tin tức nào đó cho người đời sau vậy.

Thạch Hạo dò ra thần niệm hòng quan sát bên trong xem có thứ gì, thế nhưng lại bị ngăn cản, không cách nào dòm ngó được bí mật bên trong chiếc rương.

Hắn hơi hơi dùng sức, vận dụng kinh văn Bất Diệt gia trì nơi tay phải rồi vận lực thăm dò, kết quả chiếc rương mục này cũng chẳng hề hao tổn gì, cứng chắc tới quá đáng!

Thạch Hạo đột nhiên khống chế tinh huyết toàn thân, sức lực nơi bàn tay lớn tới mức dọa người, thế nhưng vẫn chẳng thể gây tổn thương mảy may gì cho chiếc rương gỗ này, nó vẫn phát ra kim quang mờ ảo như trước, không hề lưu lại chút vết tích gì bên trên.

Mục nát gần như tan tành, ấy vậy mà vẫn cứng chắc như thế?

Con ngươi Thạch Hạo tựa như lưỡi mâu nhìn chằm chằm vật này, lẽ nào chiếc rương gỗ này không mở ra được? Làm người khác không cam mà.

"Đứng tốn sức lực làm gì, nếu dễ hủy diệt như vậy thì sớm đã nát bấy trong ngôi mộ kia rồi, còn chờ ngươi tới mở ra nữa hả?" Lão dược cười ha hả vui sướng.

Nó hao hết tâm lực, dùng thân phận của một cây thuốc để đạt lấy chiếc rương gỗ này, quả thật chẳng hề dễ dàng chút nào, thế nhưng giờ lại bị đoạt mất cho nên rất không cam lòng.

"Nếu như ngươi biết bí ẩn gì đó thì nói chút đi, mèo khen mèo dài đuôi như vậy là không tốt đâu." Thạch Hạo chẳng chút ngại ngùng nói.

"Ta chưa từng thấy tên Nhân tộc nào có gương mặt dày hơn ngươi luôn đó!" Tiên dược tức giận, thế nhưng dù đánh chết thì nó cũng không nói.

Thạch Hạo cũng không ép buộc nó làm gì, suy nghĩ đôi chút, hiện giờ nghiên cứu cũng chẳng được gì cả, không bằng cứ cất đi chờ sau này có thời gian rồi tính tiếp.

Nhưng khiến hắn giật mình chính là, dù hắn cố gắng thế nào thì cũng không thể thu hồi được chiếc rương gỗ mục này, không thể nào cất vào trong pháp khí không gian và cũng không thể nào hòa vào trong cơ thể.

Chuyện này quá quái dị, dùng tất cả pháp lực cũng như thần thông đều vô hiệu với chiếc rương này, nó cứ yên lặng nằm chình chình nơi ấy.

"Rất là kỳ quái!" Ánh mắt của Thạch Hạo lưu chuyển ánh hào quang, càng ngày càng chờ mong, hi vọng sẽ mở ra được chiếc rương này.

Hắn không tiếp tục tốn lực nữa, cứ thế cầm ở trong tay, chờ có thời gian rồi thử nghiệm tiếp.

"Hoang huynh, đây là vật gì thế, ta thấy ngươi đôi khi sẽ đờ người ra nhìn nó, có điểm gì đặc biệt ư?" Thần Minh đi tới, nàng rất mẫn cảm, mái tóc đỏ dài phấp phới, khóe miệng hơi mỉm cười mang theo nụ cười rạng ngời.

"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện mà thôi." Thạch Hạo bình tĩnh đáp trả.

Vừa nãy, hắn âm thầm giao lưu với tiên dược nên trông có vẻ thất thần, đúng lúc ấy thì bị mấy tên Táng sĩ hoàng kim phát hiện ra việc mất tập trung của hắn.

"Cho ta nhìn đôi chút được không, chiếc rương này rất là cổ xưa, những hoa văn kia lại làm người khác như sinh ra ảo giác ngộ đạo kỳ dị." Thần Minh nói.

Thạch Hạo thầm oán, hắn cầm chiếc rương này trong tay mà cũng không hề có chút cảm giác ngộ đạo nào, thế mà Thần Mình chỉ vừa liếc mắt là muốn ngộ đạo ư? Hiển nhiên là nói bậy!

Hắn biết, đối phương rất hiếu kỳ với chiếc rương này, muốn nghiên cứu đôi chút mà thôi

Thạch Hạo cũng không hề từ chối và cũng không muốn che giấu làm gì, hắn hào phóng đưa cho nàng quan sát.

"Ồ, thật là thoải mái mà, khi dùng tay vuốt nhẹ những hoa văn này thì ta cảm thấy như muốn mọc cánh thành tiên, muốn bay vút lên trời cao." Thần Minh híp híp cặp mắt xinh đẹp của mình, dùng ngón tay ngọc mềm mại nhỏ nhắn không ngừng xoa xoa rương gỗ đầy say sưa.

Cơ thể nàng lưu chuyển thần hà, tinh khí mịt mờ tràn ngập trông có vẻ thần thánh cực kỳ.

Thạch Hạo không biết nàng đang cố ý hay là thật tình, chẳng lẽ lại diễn trò ư? Hắn cảm thấy không phải. Nhưng mà, vì sao Thần Minh lại làm bộ dáng như vậy, lẽ nào nàng đang trải nghiệm lấy sự ngộ đạo?

Những Táng sĩ hoàng kim khác kinh ngạc, Tam Tạng cũng bước tới rồi gật gật đầu, cho rằng chiếc rương này chẳng hề tầm thường chút nào.

"Kỳ quái thật, ta bị những hoa văn bên trên chiếc rương này mê hoặc, thế nhưng lại không biết vì sao, khi cảm ứng cẩn thận thì lại cảm thấy hơi ghét chiếc rương này." Thần Minh tự nói.

Việc này khiến lòng Thạch Hạo nhảy rộn, lẽ nào chiếc rương gỗ này có quan hệ với Táng sĩ cổ đại?

Cổ khí này là thứ bên trong ách thổ, cũng không phải là trong thánh địa của Táng sĩ.

Hơn nữa, lúc Du Đà An Lan tranh cướp thì vị Táng vương thần bí kia cũng không nhất định phải đoạt bằng được, chỉ đơn thuần là ngang ngược tấn công hai vị Vương kia mà thôi.

"Cho ta nhìn một chút được không?" Tam Tạng mở lời.

Một vài Táng sĩ hoàng kim khác cũng bước tới, đồng thời cây tiên dược đi theo Thần Minh cũng đi tới và lơ lửng ở trong hư không, ánh tím lan tỏa quan sát chiếc rương gỗ.

Việc này khiến Thạch Hạo thầm giật mình, hắn lo lắng cây thuốc kia sẽ nhận ra đây là thứ gì!

Bởi vì, tiên dược sống quá lâu đời, gặp nhiều biết nhiều, quả thật tựa như là một bộ lịch sử cổ còn sống vậy!

Đồng thời, nếu như cây tiên dược bên cạnh hắn biết được và vô cùng lưu ý, như vậy gốc cây đối diện kia chưa chắc sẽ bỏ qua chiếc rương cổ này.

Hắn nhanh chóng truyền âm nói ra nghi vấn của mình cho lão dược bên trên vai mình.

"Yên tâm đi, nó không biết là cái gì đâu." Trường Sinh dược bình chân như vại, chẳng hề để tâm, cơ bản không hề chú ý gì tới hành động của những người kia.

"Vì sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Trước khi ngôi mộ lớn đỏ sậm kia nứt ra thì ngay chính ta cũng không biết bên trong còn có một chiếc rương gỗ mục." Nó đáp lại.

"Ngươi cũng không biết đó là thứ gì, vậy mà còn dám trộm từ ta!?" Thạch Hạo tức giận, cây thuốc này chẳng hề tử tế chút nào, nửa đường lại cướp vật của hắn.

"Ta không biết hình dáng của nó thế nhưng ta biết thứ bên trong lại rất quan trọng!" Trường SInh thụ như muốn nói điều gì đó thế nhưng lại ngậm miệng, không muốn tiết lộ ra.

Quả nhiên, sau khi cây thuốc kia tới gần thì cũng chẳng hề tỏ ý gì.

Tam Tạng cầm chiếc rương gỗ trong tay, phản ứng hoàn toàn giống như Thần Minh, hắn hết sức ngạc nhiên với những hoa văn kia, và hắn cũng cảm thấy kích động muốn ngộ đạo, thế nhưng bản thân lại không hề yêu thích chiếc rương gỗ này.

"Có quan hệ với Táng sĩ!" Thạch Hạo vững tin.

Thế nhưng hắn lại không quá chắc chắn, đây có phải là vật của Táng sĩ hay không, chỉ có thể dám nói hoa văn bên trên chiếc rương này quá nửa là do sinh linh thuộc Táng giới khắc lên.

"Đừng nói là phong ấn thứ gì đó nghe?" Thạch Hạo suy đoán, An Lan Du Đà vẫn không ngừng truy tìm sinh vật mờ ảo thuộc tầng thứ càng cao hơn bên trên, lẽ nào thứ này lại có quan hệ?

Nếu như là tác phẩm phong ấn thứ nào đó không biết của Táng sĩ, hay có thể nói rõ ràng vì sao hai vị Táng sĩ hoàng kim này lại yêu thích hoa văn nhưng lại căm ghét chất gỗ ấy.

Có thể, bọn họ căm ghét vật ở ngay bên trong rương gỗ!

"Đạo huynh thật là tài ba, không ngờ lại có cả bảo vật này." Tam Tạng thầm than, vô cùng ước ao.

Thạch Hạo chỉ cười không nói, bởi vì hắn cũng chẳng biết nói gì cho phải, nếu như bị truy hỏi bí mật của chiếc rương này thì hắn cũng khó mà giải thích được.

Những sinh linh này cũng không có hỏi rõ ràng, bởi vì mỗi vị Táng sĩ đều có bí mật của mình.

Đồng thời bọn họ cũng có chút kiêng kỵ với Thạch Hạo, cảm thấy chắc chắn là hậu duệ của một vị Táng vương nào đó.

"Chuẩn bị đi tìm kiếm binh khí mai táng thôi!' Lúc này có người lên tiếng, ra hiệu Vực mai táng có dị động.

Quả nhiên, khí hỗn độn bốc lên, mây mù mờ ảo, nơi ấy truyền tới từng làn gợn sóng dị thường, tia sáng kỳ dị phát sinh.

"Vực mai táng đã mở, mọi người cẩn thận!" Có người hét lớn, chuyện này tựa như rất nghiêm trọng, rất nhiều người lấy ra binh khí mai táng bắt đầu phòng ngự.

Ầm!

Vực sâu màu đen cực kỳ rộng lớn, tựa như là gắn liền với phần cuối của thế giới, nó phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, vô số hào quang từ bên dưới vực sâu đen ngòm ấy xông thẳng lên trên.

Nơi đây rất thần thánh và cũng rất mênh mông, tựa như là một thế giới cổ được mở ra, là một khu vực rộng lớn không thể nào hiểu rõ được!

Rõ ràng là khu vực mai táng ẩn chứa những thứ kỳ lạ cùng với những sương mù u tối mới đúng, vậy mà nơi đây lại xuất hiện vẻ chói mắt, chuyện này rất lạ thường.

Bởi vì, trên đường đi thì Thạch Hạo nghe được lời nghị luận của mấy người này, khói đen nơi đây rất là đáng sợ, một khi xông lên thì ngay cả Táng sĩ cũng chịu đựng không nổi.

Nhưng mà hiện giờ lại thấy được, tình huống hoàn toàn khác với những dự liệu kia, nơi đây ngập tràn sức sống cùng với gợn sóng tối nghĩa khó hiểu nào đó, tựa như là có người đang đối thoại, như muốn vượt qua con sông dài năm tháng để tới đây!

Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

"Ồ, lần này có gì đó khác khác, không ngờ lại thấy được kỳ cảnh, ánh sáng hừng hực, trước kia cũng chưa hề xảy ra lần nào, chẳng lẽ thiên kiêu vô thượng muốn sinh ra, hay là Táng giới ta sẽ xuất hiện một vị Táng vương mới!" Có người lên tiếng đầy kích động.

Thạch Hạo sau khi nghe vậy thì trong lòng dâng trào sóng lớn, mấy vị Táng vương không phải là những sinh vật bên trong Táng thổ mà tất cả đều đi ra từ nơi này ư?!