"Ngươi dám động thủ giết người của ta?!" Kim Chí Phi tóc tung bay hét một tiếng, cuồng phong gào thét, đó là khí thế do hắn bạo phát thành!
Lúc này, hắn tựa như là một cây giáo phóng nhanh như điện tới, bịch, rơi mạnh lên trên mặt đất khiến bề mặt đá kim cương cứng rắn nổ tung, loạn thạch tứ tung.
Ngay trước mặt toàn bộ mọi người Thạch Hạo ra tay giết hai tên, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh và hờ hững đáp, nói: "Ngươi là cái thá gì?"
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi!" Sắc mặt của Kim Chí Phi đầy lạnh lẽo, cản gười phát sáng, bên trong lỗ chân lông phun ra hàng ngàn hàng vạn tia thần mang, lấp lánh như trời ban trưa.
"Ngươi vẫn luôn muốn động thủ mà, cần gì phải tìm cớ nhiều như vậy, hiện tại ta cho ngươi có hội đó, đừng có lừa bịp như vậy nữa!" Thạch Hạo lạnh lùng nói
"Từ!" Tề Hoành tiến lên chắn giữa hai người, không muốn bọn họ đại chiến.
"Tiểu huynh đệ Tề gia, ngươi lui ra đi, đừng có bảo vệ hắn làm gì, hôm nay ta phải tru diệt kẻ này!" Hai mắt của Kim Chí Phi đầy nham hiểm hiển lộ toàn bộ sát cơ, từ từ cất bước về trước.
"Nói hya lắm, người có thể bễ nghễ thiên hạ, vô địch nhân gian như ngươi, thật ra cũng chả là cái rắm gì cả, lần trước không phải bị Thạch Hạo tát cho phun đầy máu tươi, ngoan ngoãn như cún con dâng lên tọa kỵ, sau đó còn bỏ chạy nữ mà? Hiện giờ lại có thần khí như vầy luôn!" Tào Vũ Sinh chế nhạo.
"Chớ có lộ liễu như vậy, ngươi còn kém lắm, coi chừng bị đánh nổ tung đó!" Kiến nhỏ màu vàng cũng lạnh giọng nói.
Hôm nay ai cũng dám bắt nạt, ngay cả một tên hậu sinh của Kim gia mà cũng dám lên tiếng khiêu khích, lại dám quát tháo Thạch Hạo, chuyện này quá đáng giận!
Sau khi kết oán với Thạch Hạo thì rõ ràng Kim Chí Phi rất muốn giết hắn, từ khi tới đây thì đã lớn tiếng gây sự, ân oán không thể giải.
Cho nên, khi Thạch Hạo bị một tên đầy tớ cùng với một tên tiểu bối sỉ nhục thì không hề lưu tình, chém ngay tức khắc! Bởi vì, song phương nhất định là cừu địch, không còn gì để nói nữa.
"Hay, hay, hay! Các ngươi nếu đã nói nhưu thế thì không ra tay trấn áp các ngươi thì thật sự phải xin lỗi các ngươi rồi!" Kim Chí Phi quát lớn, ánh mắt sắc bén, sát khí ngút trời.
Cùng lúc đó, Kim Triển cũng đã bước tới phụ cận và đứng ở sau lưng tộc thúc của mình, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thạch Hạo, hiển nhiên lập trường rất kiên định, hoàn toàn giống Kim Chí Phi.
"Hoang, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy, cho rằng Kim gia ta rất dễ bắt nạt à? Giết tộc đệ của ta, thù này cần phải dùng máu để trả, ngươi tự tới nhận tội hay là để chúng ta ra tay?!" Kim Triển mở lời như vậy.
Không khí hiện trường trở nên sốt sắng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ phát triển tới nước này.
"Kim gia các ngươi làm lố rồi đó, đừng có giấu giếm gì nữa, người ở đây ai mà không biết các ngươi tới đây là vì Thạch Hạo, giờ còn bày đặt ăn nói đường hoàn, vô liêm sỉ!" Tào Vũ Sinh nói.
"Đã là cừu địch thì cứ đối đầu, cần gì phải thể hiện này nọ chớ, không phục thì tên nhóc nhà ngươi cứ phóng ngựa lại đây!" Thiên Giác nghĩ vô cùng thẳng thắn.
"Ta đứng ở chỗ này nè, muốn động thủ thì lại đây!" Thạch Hạo dứt khoát không hề sợ hãi, ánh mắt như sấm chớp vàng óng chấn động tâm hồn.
Đảo Bích Lạc, tất cả mọi người đều căng thẳng, cuộc tụ hội vừa mới bắt đầu mà mùi thuốc súng đã nồng nặc như vậy, chuẩn bị muốn phân sinh tử, diễn ra một cuộc đại chiến long hổ.
Chỉ là, có một vài người không muốn bọn họ liều mạng, không muốn dấy lên sự phân tranh.
Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành, chân long của gia tộc Thác Cổ Thác Cổ Ngự Long, Tứ hoàng Vệ gia đồng thời bước về trước ngăn cản hai bên lại.
"Cuộc thịnh hội như vầy, nếu chỉ vì một cuộc phân trành mà làm đảo loạn thì thật sự không đáng, ta đề nghị mỗi người hãy nhường một bước, hôm nay không nên động dao binh." Thác Cổ Ngự Long nói.
"Thác Cổ huynh, huynh nói không đúng rồi, rõ ràng quá thiên vị." Vương Hi dáng vẻ yểu điệu thước tha bước tới, một thân quần áo trắng tuyết không dính hạt bụi, cả người thanh lệ thoát tục.
Nàng từng ngồi chiến xa Thiểm Điện của gia tộc Thác Cổ tới đây, hiển nhiên song phương có mối giao tình nhưng hiện tại quan điểm lại trái ngược.
"Ta nói đều là sự thật, dù như thế nào thì hôm nay cũng là cuộc vui hiếm có khi các vị đồng đạo cùng tụ tập chung một chỗ, đáng lẽ phải vui vẻ luận đạo, há lại đối mặt sinh tử, thù hằn lẫn nhau?" Thác Cổ Ngự Long nói.
Trên mặt của Vương Hi nở nụ cười nhạt không còn vẻ ôn hòa như trước, kèm theo đó là vẻ lạnh lùng đi tới gần, nói: "Bất kể nói gì đi nữa thì người này quá hung hăng, giết đi một đệ tử trọng yếu của Kim gia, còn giết chết một kẻ đầy tớ nữa, đây là sỉ nhục, mà trong Đế quan này có quy tắc, không thể hành hung một cách tùy tiện, người nào vi phạm trọng tội này sẽ phải dùng mạng để đền, thậm chí còn liên lụy cả bộ tộc!"
Mọi người vừa nghe vậy thì đều hít vào ngụm khí lạnh, cô gái xinh đẹp như vầy với bạch y phấp phới thế nhưng lại quả quyết vô tình, là muốn đẩy Hoang vào con đường chết, thậm chí còn liên lụy tới cả Thạch tộc.
Ban đầu ai cũng không quá để ý, dù sao con cháu của Kim gia còn với tên đầy tớ kia quá đáng phận, sỉ nhục tu sĩ có công giết chết mười Vương ở biên cương, ngôn từ xấc láo, sau khi giết chết hai người này thì có không ít người âm thầm vỗ tay vui sướng.
Nhưng khi nghe lời hiện tại thì quả thật đã gây nên phiền phức, Vương Hi ra mặt, cứ thế nói ra quy tắc của tòa thành này và đẩy Thạch Hạo vào tình thế nguy cấp.
"Ta nhớ rõ, nếu người nào có ý định khiêu khích, cố ý nhục nhã người khác và chủ động mở ra chiến sự thì sẽ bị chém ngay, chuyện như vậy lại không bị liệt vào, vô tội đều có thể nói." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"Chính xác, có quy tắc này." Một cô thiếu nữ trong Tứ hoàng Vệ gia gật đầu.
"Các ngươi đã chủ động khiêu khích, không chỉ dùng ngôn ngữ để khích bác ép Hoang ra tay, như thế hắn đã giúp đỡ các ngươi, đáng giết, đáng đời!" Tào Vũ Sinh chẳng chút nể nang gì.
"Tất cả mọi người đều có thể làm chứng, vừa nãy kẻ già trâu đó muốn quyết đấu với Thạch Hạo!" Kiến nhỏ màu vàng chỉ về Kim Chí Phi, lập tức sắc mặt người này trở nên đen xì.
Lão già, tên nhóc, rồi lại già trâu, những lời xưng hô này khiến Kim Chí Phi giận dữ khôn nguôi.
"Đồng thời, vừa nãy tên nhóc kia còn yêu cầu Thạch Hạo quyết đầu với lão già trâu đó, lời nói lại láo xược, người như vậy bị giết, ta thấy quá đáng đời!' Thiên Giác nghĩ bổ sung.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Vương Hi trở nên lạnh lẽo.
Kim Triển mày kiếm dựng thẳng, trong mắt đằng đằng sát khí, mà Kim Chí Phi thì mặt mày xanh tái khó mà kìm chế được.
"Như vậy, cứ theo quy định mà làm, Hoang giết con cháu trọng yếu của Kim qua xem như cũng là khiêu khích, cũng có thể nói là đã đồng ý với cuộc giao chiến với Kim gia, song phương cần phải tỷ thí một trận!" Vương Hi nói.
"Chính xác, vừa nãy đã chết người, cuộc tranh đấu đã bắt đầu, như vậy cứ thế tiếp tục đi!" Kim Chí Phi lạnh giọng nói.
Thác Cổ Ngự Long, Tề Hoành, Tứ hoàng muốn ngăn cản, muốn khuyên can thế nhưng vừa nãy chính Thạch Hạo tiến lên, đồng thời cười ha hả tiếp nhân jkhieue chiến.
"Muốn chết thì sẽ giúp các ngươi thôi, cứ lăn tới đây đi!" Thạch Hạo nói
Nơi đây lập tức vang lên những tiếng nghị luận, tiếp đó là tiếng người huyên náo đồng thời từng ánh ămts đều nóng rực nhìn chằm chằm về trước.
Nên biết, hai người này đều chẳng phải là người tầm thường, Hoang thì không cần phải nói làm gì, hiện tại không ai không biết hắn, ở đây người người đều muốn nhìn thấy sự bất phàm của hắn ra sao, tới cùng làm cách nào mà một người có thể giết mười Vương.
Mà Kim Chí Phi lại là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của tộc này, mới ba mươi mấy tuổi mà đã tiến cấp Trảm Ngã cảnh, tư chất ngút trời.
"Được, ta chờ câu nói này của ngươi nãy giờ rồi, rốt cuộc cũng có thể ra tay, hôm nay sẽ trấn áp ngươi!" Kim Chí Phi cười ha hả đầy tự phụ cùng với phấn chấn tinh thần.
"Lão già, ông đã quên cảnh đại bại hôm trước à?"
"Tên nhóc này, đã quên luôn vết xẹo đau đớn đó rồi hả!"
Tào Vũ Sinh cùng với Thiên Giác nhỉ lần lượt lên tiếng.
Có thể nói, trước đây Kim Chí Phi hào hùng ngút trời, thế nhưng hiện giờ lại bị hai câu này đánh bay tâm trạng.
"Đừng nóng vội, từng người một sẽ tới thôi, chờ ta trấn áp xong Hoang thì lại thanh toán các ngươi sau!" Kim Chí Phi nói.
Đại chiến đã lên lịch, tới lúc này Thác Cổ Ngự Long, Tề Hoành cũng không thể ngăn cản được nữa, mặc bọn họ giao chiến.
"Đảo Bích Lạc từng có cổ tiên dừng chân, có rất nhiều chỗ không bình thường, có thể tới đạo đài bên trên đảo Bích Lạc để quyết chiến, như vậy sẽ không phá như nơi này." Một trong Tứ hoàng lên tiếng.
Đạo đài Bích Lạc vô cùng to lớn, từ rất xa đã có thể nhìn thấy được, nó tựa như một ngọn núi bị cắt ngang về mặt, vô cùng bóng loáng.
Tương truyền, đây vốn là một ngọn núi thông thiên nhưng lại bị người chém đứt, một đoạn được lưu lại tựa như là 'cọc gỗ', có cổ tiên quanh năm bế quan bên trên, cho nên theo năm tháng chuyển dời nó dần dần trở nên thần thánh.
Tuy rằng vẫn là núi thế nhưng lại vững chắc không hủy, khó có thể phá tan.
Dù cổ tiên đã rời đi từ lâu và không còn ở trên nhân gian nữa, thế nhưng nó vẫn vững chắc cực kỳ, binh đao khó thương tổn.
"Một mình người không là gì cả, có muốn tìm thêm người trợ giúp không?" Khi đi tới trước tòa đạo đài đó thì Thạch Hạo hỏi nhẹ.
Nếu đối phương đã ngông cuồng, hết lần này tới lần khác gây hấn với mình, muốn ra tay giết chết mình thì Thạch Hạo cũng chẳng cần phải khách sao hay giữ mặt mũi gì cả, cứ thế chế giễu.
"Ồ, Kim gia ngươi là thông gia với Vương gia, không bằng cả hai nhà cùng liên thủ đi, ta có thể tiếp được hết, ba người cùng lên đi!" Thạch Hạo nói.
Ánh mắt của hắn đảo qua Kim Chí Phi, Kim Triển và tới Vương Hi, muốn quyết chiến cùng với ba người.
Sắc mặt của Kim Triển vẫn lạnh tanh, hắn được khen tặng là thiên kiêu một đời, đi con đường Kim Thế pháp, vả lại trước đây còn tái tạo lại con đường tu hành, có hàng loạt những việc làm vĩ đại, ai dám khinh thường chứ?
Nhưng hiện tại Hoang lại muốn bọn họ liên thủ, sự khinh bỉ này khiến thần sắc của hắn trở nên vô cùng khó coi.
Vương Hi cắn chặt môi đỏ, một câu cũng chẳng hề nói.
"Tiểu bối, ngươi nạp mạng đi!' Kim Chí Phi lạnh lùng nói, tiếp đó nhào thẳng về phía Thạch Hạo.
"Lão già, để ta tiễn ông lên đường!" Thạch Hạo nói rồi vung đòn đón đánh.